Edit: Shun An
Beta: Be Lười
“Trong khoang cabin không có nhân viên y tế!”
Nghê Đồng chạy vào khoang điều khiển, cúi người xem tình trạng của cơ trưởng, đầu tóc được chải gọn gàng chỉnh tề lúc sáng, đã tán lọan, “Ở trên không xoay quanh lâu như vậy, có rất nhiều khách đã không kiên nhẫn nữa.”
Nguyễn Tư Nhàn dùng ánh mắt nhìn thoáng qua cơ trưởng đã ngất xỉu trên ghế điều khiển, hít một hơi thật sâu, nói, “Gọi số đi vào chăm sóc cơ trưởng, cô đi ra ngoài, thông báo cho hành khách chúng ta chuẩn bị đáp xuống.”
Cô lại nhìn Nghê Đồng liếc mắt một cái: “Cô chỉnh trang lại đầu tóc cho đàng hoàng, đừng làm mọi người hoang mang.”
Nghê Đồng lập tức duỗi tay che lại tóc, lại không lập tức đi ra ngoài, “Tình hình hiện tại…… có thế hạ xuống sao?”
“Mau đi!”
Nghê Đồng một chữ cũng nói không nên lời, lập tức chạy ra.
Hai phút sau, tiếp viên hàng không số đi vào, thắt đai an toàn, ngồi ở bên cạnh cơ trưởng.
Cô ấy nắm chặt đôi tay, khẩn trương hỏi: “Tình hình hiện tại như thế nào?”
“Vẫn ổn.” Nguyễn Tư Nhàn nói, “Không cần lo lắng.”
Thật ra tình hình cũng không hề tốt một chút nào.
Mất cơ trưởng chỉ là vấn đề thứ yếu. Vấn đề chủ yếu là sân bay xuất hiện hướng gió có tần suất cao nhất trong một năm, đường băng chính đã được trang bị hiện không dùng được.
Máy bay nếu thuận buồn xuôi gió đáp xuống, vô cùng có khả năng đường băng không đủ dài.
Nhưng mà đường băng phụ hiện tại lại đang lại có gió mạnh thổi hai bên sườn, dễ dàng thổi máy bay nghiêng ngả. Huống hồ cô có thể đoán trước tình huống nước mưa ở dưới mặt đất có lẽ sẽ làm xuất hiện tình hình “máy bay hạ cánh trên nước”.
Mặc dù cơ trưởng tỉnh táo, cũng là một lần hạ cánh vô cùng khó khăn.
“%.”
Sau khi nói chuyện với quản lí, Nguyễn Tư Nhàn ở trong lòng yên lặng nhẩm lại con số này một lần nữa.
Hiện tại cường độ gió thổi hai bên sườn dường như đạt tới hạn mức quy định cao nhất, miễn miễn cưỡng cưỡng thỏa mãn điều kiện hạ xuống.
Cô dự đoán, xác suất có thể chạm đất chỉ có %.
Ở máy mô phỏng tình hình càng khó khăn hơn cũng đã từng gặp qua. Khác biệt chính là, an toàn của mấy trăm người trong cabin hiện tani, tất cả đều đề nặng ở trên vai cô.
Cơ trưởng không có, cô không tư cách để kinh hãi, cần thiết khiến cho bản thân mình ở thời điểm này phải tỉnh táo, nhanh chóng tính toán số liệu có ở đường bay.
Máy bay chuyển hướng, tiến vào đường băng.
“A……” Sau khi xuyên qua tầng mây, tiếp viên hàng không bên cạnh nhẹ nhàng thở ra, yên lặng nỉ non: “Cuối cùng có thể nhìn thấy đường băng!”
Nhưng mà cô ấy vừa dứt lời, mưa lại một lần tăng vọt, kính chắn gió chính diện dường như thành thác nước.
tốc độ cần gạt nước hoàn toàn không theo kịp tốc độ mưa hạ xuống. Trong quá trình giảm xuống, tầm nhìn trở nên càng ngày càng hẹp.
Nguyễn Tư Nhàn mím chặt môi, cơ hồ là trong khe hở nhìn trộm đường băng phía trước.
Cảm giác được lúc chạm đất kia trong nháy mắt chấn động, tiếp viên hàng không bên cạnh vỗ vỗ ngực, muốn nghiêng đầu cấp Nguyễn Tư Nhàn cái túi khí, lại thấy cô nhíu chặt mày.
Cô ấy theo tầm mắt Nguyễn Tư Nhàn ở hướng bên trái cửa sổ nhìn qua, ngực đột nhiên nhảy lên.
Cơn mưa không giảm xuống, bảo dưỡng mặc áo mưa, chuyên cần mà chạy nhanh đến sân bay, chỉ huy an bài đảm bảo đường băng thông suốt.
Bên trong xe đội bay, tiếng chuông di động hết đợt này đến đợt khác.
“Đường băng phụ thoát nước như thế nào?”
Phó Minh Dư hỏi.
“Mưa như trút nươc, nước không kịp thoát hết, hiện tại đang xử lý.”
Bách Dương nhìn di động, lại nói: “Cục hàng không dân dụng Quốc gia và cục hàng không dân dụng thành phố Giang đã phái người tới sân bay quốc tế thành phố Giang để xem tình huống, ngài muốn qua đi không?”
Loading...
“Giao cho Hồ tổng đi, tôi ở đây.”
Phó Minh Dư lấy ra di động vẫn luôn reo không ngừng, mở WeChat ra, tầm mắt dừng lại ở tin nhắn cuối cùng của Nguyễn Tư Nhàn.
[ Nguyễn Tư Nhàn ]: Được, được biết rồi! Phải lên máy bay rồi, anh mau câm miệng.
Mỗi ngày có có hơn hàng trăm chuyến bay xuyên qua ở trên không trung, cứ việc mọi người thật cẩn thận, vận dụng lực lượng có được bảo đảm an toàn mỗi một chuyến bay.
Nhưng sự cố từ thiên nhiên nói đến là đến, sức người ở trước mặt tự nhiên hoàn toàn bé nhỏ không đáng kể.
Mưa rền gió dữ, mưa đá lôi vân, anh còn có thể ở bên trong xe đội bay bình yên đứng thẳng. Mà cô gái của anh, eo thon chân nhỏ, mắt ngọc mày ngài. Rõ ràng nên được người ta đặt trong lòng bàn tay, sủng ái cả đời. Thực tế lại là thời thời khắc khắc phải đấu tranh với thiên nhiên.
Tiếng mưa rơi bên tai lúc gần lúc xa, Phó Minh Dư trước sau không nói một lời, nhìn chằm chằm đường băng phía trước.
Quanh thân anh tỏa ra một luồng khí vô cùng ủ dột, những người khác trên xe đội bay không dám tới gần. Bách Dương ở bên cạnh ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Nếu không phải bên ngoài ánh đèn ở chiếu lên, nhân viên đang đi lại, Bách Dương thậm chí có một cảm giác thời gian giống như đang đông lạnh lại.
Đồng hồ trên tay một phút một giây mà nhích đi.
Không biết qua bao lâu, hai mắt Bách Dương sáng ngời: “Hạ xuống rồi!”
Đáy mắt Phó Minh Dư sâu thẳm, không nói gì, tầm mắt nhìn theo ánh đèn chớp nháy ở phía trước đang di động.
Nhưng mà giây tiếp theo, khi Bách Dương nhìn tin tức trên di động, lại nói: “Hiện tại lệch khỏi quỹ đạo đường băng!”
Bởi vì ảnh hưởng bởi cường độ quá lớn của gió hai bên sườn, máy bay và hai đèn chỉ thị của đường băng đang lệch rất lớn, máy bay hoàn toàn không ở trung tâm của đường băng. Nếu cứ đáp xuống như thế, máy bay rất nhanh sẽ bị lệch ra khỏi đường băng.
Tiếp viên hàng không tim đập thật nhanh, nắm chặt tay vịn, lòng bàn tay ra từng đợt mồ hôi, nhưng cô ấy thấy dáng vẻ của Nguyễn Tư Nhàn, trong lòng không hiểu sao lại trấn định lại.
“Cần hỗ trợ sao?” Cô ấy thấy Nguyễn Tư Nhàn liều mạng đạp lên phanh phương hướng, ý đồ thông qua phương hướng của đuôi máy bay vuông góc mà điều chỉnh phương hướng của máy bay.
Nhưng tốc độ bay trên không trung chậm hơn rất nhiều so với lúc trượt trên mặt đất, Nguyễn Tư Nhàn vận dụng hai chân, đồng thời đôi tay thao tác giả đẩy ngược côn và trước thay đổi liên tục chỉnh tay hướng điều khiển, rõ ràng là hình dáng rất quái dị, nhưng là cô ấy nhìn không chật vật chút nào.
“Mở cánh phụ bên phải ra với biên độ lớn nhất.” Nguyễn Tư Nhàn mở miệng, thanh âm so nàng ngày thường còn muốn thanh lãnh hơn: “Cái đầu tiên trong hàng thứ hai của bảng điều khiển chính, không cần sợ.”
Tiếp viên hàng không lập tức ngồi ở bên cạnh cơ trưởng, một cô gái kiều kiều diễm diễm lần đầu tiên chạm vào bảng điều khiển, tuy rằng khẩn trương, nhưng cơ thể lại khống chế thật tốt, một chút run rẩy cũng không có.
“Có thể sao?”
Cô ấy hỏi.
Nguyễn Tư Nhàn không nói chuyện, tiếp viên hàng không quay đầu thấy đèn chỉ thị dường như song song với thân máy bay, thoáng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Ngay cả Yến An nghe được tin cũng đến sân bay, anh đội mưa đi vào chỗ xe đội bay mà Phó Minh Dư đang ngồi, vỗ vỗ nước mưa trên người: “Tình hình hiện tại như thế nào?”
“Máy bay đã trở về đường giữa.” Vững vàng như Bách Dương, giọng nói giờ phút này cũng hơi hoảng: “Nhưng bởi vì nước dưới đất có nước trơn trượt, máy bay không giảm tốc độ liên tục được.”
“Mẹ nó……” Yến An chà xát tay.”Tôi thấy tin tức cũng lên báo rồi, nhà tôi g gọi điện thoại cho cậu, cậu không nhận?”
Xe cứu hỏa và xe cứu thương đã vào chỗ, tiến gần ánh đèn ở trong màn mưa vẫn sáng trong như cũ, trước mắt tất cả đều là đèn nháy màu đỏ, chiếu vào mắt Phó Minh Dư.
Thấy anh như thế, Yến An há nửa miệng, nhỏ giọng nói: “Cô ấy ở trên máy bay?”
Phó Minh Dư vẫn như cũ không nói chuyện, nhìn chằm chằm phía trước, dưới sự hỗ trợ của ánh đèn, đã có thể mơ hàng thấy máy bay đang trượt nhanh.
Yến An nín thở tập trung, áp suất bên trong xe đội bay đã khẩn trương lại càng khẩn trương lên thêm.
Trên xe trung chuyển ở bên kia, hai anh em Kim Toàn và Kim Nhạc và một nhóm người an tĩnh như nhau.
“Nếu không hôm nay chúng ta không đi nữa?” Kim Toàn thấp giọng nói: “Thời tiết hôm nay thật đúng là đáng sợ.”
“Bây giờ còn có thể đi sao? Cũng ngồi lên xe đưa đón rồi.”
Lòng bàn tay Kim Nhã đổ mồ hôi, người ở trong xe trung chuyển ở khoang hạng nhất không nhiều lắm, có thể cho cô ta không gian đi qua đi lại, cô ta thường thường cắn môi dưới, tim sắp nhảy tới cổ họng: “Nếu như em ở trên máy bay kia sẽ bị hù chết.”
Nói xong, cô ta lại lấy ra di động xem thử tin tức: “Cũng lâu như vậy, sao còn chưa có tin tức hạ xuống thành công? Có phải đã xảy ra chuyện không? Ô ô ô ô em không muốn ngồi máy bay.”
“Cô đừng ồn ào nữa!”
Một cái nữ hành khách đằng sau chịu không nổi việc Kim Nhã tạo ra hoang mang, trợn mắt trắng liếc cô ta một cái, nói: “Có phương tiện giao thông nào còn chưa xảy ra việc ngoài ý muốn? Đây không phải còn đang đợi tin tức sao cô tang thương cái gì chứ? Gió bão cuồng phông thế nào người ta còn có thể bình an được, cô ở nơi này hoảng cái gì đấy. Thật là chỉ biêt ở chỗ này kêu rên, cũng không sợ hù dọa mấy đứa nhỏ trên xe à.”
Nói xong cô gái lại quay đầu đi an ủi đứa bé muốn khóc mà không dám khóc kia: “Đừng sợ nha em trai nhỏ! Không có việc gì.”
Trong cabin lúc này, tiếp viên hàng không trơ mắt nhìn máy bay trong chớp mắt chạy trượt qua B, vừa mới đưa xuống dưới một hơi lại nhấc lên, móng tay vô ý thức mà bấu vào lòng bàn tay.
Đường băng đang có ở phía trước không đủ dài, mà máy bay vẫn không thể thành công giảm tốc độ như cũ, còn đang trượt ở tốc độ cao.
Cứ vậy mà đáp xuống, máy bay lập tức phải lao ra khỏi đường băng.
Nguyễn Tư Nhàn dẫm lên phanh đạp lại bàn đạp, sức lực toàn thân tất cả đều tập trung ở trên đùi, chỉ là máy bay vẫn như cũ không hề giảm tốc độ.
Tiếp viên hàng không không dám ra tiếng quấy rầy Nguyễn Tư Nhàn, chỉ là đèn hai bên đường băng đang cứ lui dần về phía sau, đường băng càng ngày càng ngắn, máy bay đã gần đi tới cuối đường băng.
Cô ấy cúi đầu, nhìn chân Nguyễn Tư Nhàn, giống như đem tính mạng của cả gia đình cược lên trên cái đùi đó.
Đường băng mấy trăm mét, Nguyễn Tư Nhàn lại chỉ có mấy giây thời gian.
Làm sao bây giờ……
Làm sao bây giờ……
Chỉ có một cách cuối cùng.
“A!” Tiếp viên hàng không lại thấy Nguyễn Tư Nhàn đột nhiên buông lỏng phanh đạp ra, thiếu chút nữa sợ tới mức ngất đi.
Trong cabin, hành khách cho rằng phi cơ đã hạ cánh xuống đất, đại đa số đều mở ra di động, tin nhắn thoại hết đợt này đến đợt khác.
Mà Nghê Đồng đang ngồi ở trên chỗ của mình, cảm giác được máy bay còn chưa giảm tốc độ, cả người căng thẳng, âm thanh trong khoang cabin hỗn loạn giống như đang bị hút chân không như muốn bay ra vậy.
Không có việc gì.
Cô nàng yên lặng an ủi chính mình.
Loại tình huống này cũng không phải chưa phát sinh qua.
Chắc chắn không có việc gì.
Đột nhiên, cô nàng lại cong lưng dùng tay che lại mặt.
Chỉ là người ta ở dưới tình huống thế này đều có cơ trưởng trấn trận. Bọn họ bây giờ không có cơ trưởng, chỉ có cơ phó.
Đột nhiên, một cổ quán tính đẩy Nghê Đồng một phen, cô nàng đột nhiên ngồi thẳng nhìn đèn chỉ thị ở ngoài cửa ra, dường như quên thở.
“Làm cái gì mà phanh gấp đến nhanh vậy.”
Hành khách không biết tình hình không nhịn được mà oán giận.
Ở một giây sau khi buông phanh ra, Nguyễn Tư Nhàn lại lần nữa dùng hết toàn lực một lần nữa dẫm xuống, máy bay đột nhiên đang trượt với tốc độ nhanh đột nhiên chậm dần lại, hiệu quả phanh trong nháy mắt này đạt tới lớn nhất.
Tiếp viên hàng không bên cạnh như sống lại, trong đầu vang lên ầm ầm.
Cô ấy hoàn toàn không thể tin được, Nguyễn Tư Nhàn vừa mới buông phanh ra là để có thể đạp phanh lại một lần nữa.
” Lái ra B!”
Quản lí điều hành lại phát ra mệnh lệnh lần nữa.
Đáng tiếc lúc này, B cũng đã cách quá xa.
” Lái ra B!”
Mặc dù dưới hiệu quả phanh lại, máy bay cũng đi qua B.
Trước mắt chỉ còn B.
Cũng chính là đường băng cuối cùng.
“Lái ra B!”
Xung quanh nơi đội xe Phó Minh Dư ngồi đang phát ra áp lực cực hạn, đặc biệt là thấy máy bay đi qua B, trước mắt phảng phất đều đen.
Nhưng mà hai giây sau, bốn phía đột nhiên vang lên một trận hoan hô, nhân viên hậu cần dưới mặt đất đang đứng dưới mưa tất cả đều nhìn về phía đường băng bên kia, sửng sốt hai cái, lập tức đi theo xe cứu thương chạy tới.
“Mẹ nó……” Yến An ngơ ngẩn mà nhìn phía trước, lẩm bẩm nói: “Quá trâu bò rồi……”
Giữa mày của Phó Minh Dư cuối cùng cũng nới lỏng ra, mở cửa xe, đi vào màn mưa.
Lúc quản lí điều khiển phát ra mệnh lệnh này, máy bay cuối cùng giảm tốc độ có thể chuyển hướng tiến vào trượt tốc độ.
Thời điểm nhìn thấy số liệu, tai nghe nghe thấy được quản lí điều khiển đầu bên kia cũng thở hắt ra.
Nếu quyết định giẫm phanh lại lần nữa muộn một giây, lúc này máy bay cũng đã đè nặng đèn chỉ thị lao ra khỏi đường băng, hậu quả không dám tưởng tượng.
Tiếp viên hàng không bên cạnh cảm giác chính mình lại sống qua rồi.
Cô ấy dựa vào ghế dựa, cơ trưởng ở bên cạnh vẫn hôn mê như cũ, không biết vì cái gì, đôi mắt đột nhiên lập tức có chút chua xót.
Cô ấy chưa từng nghĩ tới cơ trưởng thoạt nhìn khoẻ mạnh như vậy, trên đường bay lại đột nhiên bị bệnh.
Càng không ngờ tới lại ở ngay lúc này gặp phải thời tiết xấu như thế.
Chờ xuống máy bay rồi, việc đầu tiên cô làm chính là mua hết toàn bộ những cái túi mình thích trong khoảng thời gian này mà chưa dám mua.
Máy bay đang chậm rãi ổn định dừng ở sân bay.
Nguyễn Tư Nhàn buông tay chân ra, ngửa đầu nhìn ánh đèn trong màn mưa, rốt cuộc cũng thở ra.
Cô cảm giác vừa rồi mình không thở được mấy cái.
Thang của đội bay rất nhanh đặt lên, nhóm đầu tiên là nhân viên y tế tiến vào khoang điều khiển, dùng cáng nâng cơ trưởng đang hôn mê đi.
Cô mở di động, hơn trăm thông báo tin nhắn gửi đến, thiếu điều muốn chen bể màn hình điện thoại của cô.
Lúc này không cần cô phải trả là từng cái, nói vậy tin tức đã đưa tin lên hết rồi.
Lúc này cô mở di động ra, là bởi vì trước khi cất cánh, cô có nói với Phó Minh Dư sau khi đáp xuống sẽ báo bình anh.
[ Nguyễn Tư Nhàn ]: Bình an đáp xuống rồi nha.
[ Phó Minh Dư ]: Ừm.
Lạnh lùng như vậy?
Em cứu hành khách và nhân viên của anh đấy, anh biết không?!
Nguyễn Tư Nhàn cất di động, đứng dậy, đẩy cửa khoang điều khiển ra.
Phó Minh Dư đứng ở ngay cửa, quần áo trên người dường như đã ướt đẫm, trên tóc còn có mấy giọt nước.
Anh cứ nhìn chằm chằm Nguyễn Tư Nhàn như thế, trong ánh mắt đen nhánh đó dường như có rất nhiều điều muốn nói.
Nhưng cuối cùng anh chỉ nói bốn chữ.
“Bị thương rồi sao?”
Nguyễn Tư Nhàn lắc đầu, giây tiếp theo đã bị anh ôm chặt ở trong ngực, thần kinh căng chặt còn chưa có thả lỏng lại, cô còn muốn nói với anh tình hình xảy ra khi nãy.
“Cái đó……”
“Đừng nhúc nhích.”
Trên tay Phó Minh Dư dùng sức, ấn sau gáy cô, trên tóc có chút nước mưa, tất cả đều thâm nhập vào đầu ngón tay của anh, “Ôm một lát.”
Không kiên nhẫn và lo lắng, cánh tay anh chặt đến làm cô có chút không thở nổi.
Mà anh lại không nói lời nào, mặc người bên cạnh đi qua đi lại, sôi nổi nhìn về bên này, cũng không có buông tay.
Chóp mũi có một sự quen thuộc tạo cho người ta cảm giác an tâm.
Bộ não luôn trong độ cao khẩn trương hơn một giờ, dần dần thả lỏng xuống, Nguyễn Tư Nhàn không giơ tay ôm lấy anh, cứ như vậy mà dựa vào lòng ngực của anh.
Sợ bóng sợ gió một hồi, có thể khiến cho người ta cảm thấy mệt mỏi.
Lúc này, có một người ôm ấp cô như vây, bù đắp vào sự sợ hãi ở trong lòng.
Lẳng lặng ôm hồi lâu, Nguyễn Tư Nhàn vỗ vỗ vai anh.
“Nhà tư bản, anh thêm tiền thưởng cho em.”
Phó Minh Dư giống như không nghe thấy lời cô nói, bàn tay ở trên lưng cô nhẹ nhàng vuốt ve, qua hồi lâu, anh mới nói nói: “Anh đều là của em rồi, còn muốn tiền thưởng gì nữa.”
“Anh em ruột còn phải tính toán rõ ràng đấy.”
Nguyễn Tư Nhàn dùng tay gõ vào vai anh: “Rốt cuộc có thêm không?”
Phó Minh Dư buông cô ra: “Nhắm mắt.”
Nguyễn Tư Nhàn nghi ngờ mà liếc anh một cái, nhưng có lẽ là bị khuôn mặt anh mê hoặc, rất ngoan nhắm mắt lại.
Hơn nữa chuẩn bị sẵn tinh thần nghênh đón một nụ hôn nồng nhiệt.
Một giây sau, một sự ấm áp dán lên đôi mắt.
Lưu luyến dừng lại, Cô nghe thấy Phó Minh Dư nói: “Đi thôi, người của cục hàng không dân dụng đến.”
“Ồ……”
Cõ lẽ là hôm nay trải qua mạo hiểm, một cái hôn nhợt nhạt như vậy, Nguyễn Tư Nhàn lại bị hôn đến mơ hồ, cứ như vậy đi xuống máy bay.
Đã quên tiếp tục đưa ra yêu cầu tăng tiền lương hợp lí!
Nguyễn Tư Nhàn cùng anh đi xuống máy nay, lúc vào trong xe, xe cứu thương đã lái đi, mà hành khách cũng lục tục đi ra.
Có người bởi vì hạ cánh xuống đất chậm, động tác lôi kéo vali rất thô bạo.
Có người bởi vì mưa to, cầm quần áo che vọt vào xe trung chuyển.
Chỉ có vài người thấy xe cứu hỏa bên cạnh, lộ ra vài tia nghi hoặc, lại không nghĩ nhiều, đi nhanh ra xe trung chuyển.
Bọn họ chỉ là cảm thấy lúc hạ xuống bất ổn, điên chết người, lại không biết nội trong vài giây, bọn họ vàTử Thần gặp thoáng qua nhau.
Sau khi đi vào lầu vận hành, một gian phòng họp đã chuẩn bị tốt cho người của cục hàng không dân dụng và đội bay.
Phó Minh Dư không đi vào, anh còn có càng nhiều việc cần hoàn thành.
Nhưng lúc cửa phòng họp đóng lại, anh không lập tức rời đi, dựa vào bức tường lạnh đứng một lúc lâu, nghe bên trong đối thoại hoặc khẩn trương hoặc thư giãn.
Chân chính nghĩ mà sợ lúc này mới dâng lên trong lòng.
Nếu như ở lúc đó cô luống cuống, chỉ một giây như vậy ——
Phó Minh Dư không dám tưởng tượng đến hậu quả đó.
Bất luận là sự cố nghiêm trọng máy bay hỏng người mất, hay là cô gái này cứ như vậy biến mất khỏi cuộc đời anh.
Cho đến khi nhìn thấy máy bay vững vàng ổn định ngừng lại ở sân bay. Đồng thời lúc khói bụi lắng xuống, trong lòng anh có gì đó đi theo trận hoan hô kia.
Anh đã từng có ham muốn chinh phục mãnh liệt đối với cô gái xinh đẹp nhanh mồm dẻo miệng này, có ham muốn tìm hiểu cô, còn có sự hấp dẫn nguyên thủy nhất.
Đây là nguyên nhân bắt đầu tình yêu thường thấy nhất.
Nhưng mà những điều đó khi nhìn thấy cô nguyên vẹn đi ra khỏi khoang điều khiển thì tất cả đều bị vứt ra khỏi đầu, thay thế bằng một cảm giác chua xót tràn đầy ở trong tim.
Giống thấy tướng quân trong sách sử khi còn nhỏ, giống thời kỳ thiếu niên nhìn thấy quân chủ áp đảo đỉnh thế giới.
Trong lòng biến hóa dày đặc mà rõ ràng, cô người này cùng với lửa nóng chảy vào trong lòng anh, nóng bỏng lại sâu nặng.
Anh nghĩ, đời này chạy không thoát.
Khuất phục với cô, lại càng muốn có được cô vĩnh viễn.