Dịch/edit: Be Lười
Thu quà năm mới của đối phương, bản thân cũng nên biểu đạt một chút.
Chỉ là đây vẫn là lần đầu tiên Nguyễn Tư Nhàn tặng quà cho đàn ông, quá trình không quá quen thuộc, không biết làm thế nào mới có thể thể hiện được cảm giác bình tĩnh.
Nghĩ nghĩ, không bằng trực tiếp ra tay đi.
Cô dơ tay kéo cà vạt của Phó Minh Dư.
“Anh dựa qua đây một chút.”
Phó Minh Dư theo lời, cúi người dựa gần vào cô.
Nguyễn Tư Nhàn bắt đầu tháo cà vạt của anh.
“Em muốn làm gì?”
Phó Minh Dư giữ tay cô, thấp giọng nói, “Hôm nay là ngày nghỉ lễ, anh rất bận.”
“…”
Đột nhiên Nguyễn Tư Nhàn nắm chặt cà vạt của anh, hai tay lên xuống, dùng sức kéo một cái, siết chặt cố anh.
Phó Minh Dư kêu một tiếng, “Em muốn giết chết anh sao?”
“Trong não của anh có thể đừng luôn chứa những ý nghĩa đen tối được không?” Nguyễn Tư Nhàn không cẩn thận như vừa xong, hai ba lần tháo cà vạt ra, vứt sang một bên.
Phó Minh Dư đang muốn nói cái gì, màn hình LED ngoài cửa văn phòng đột nhiên sáng lên.
Bách Dương ở bên ngoài, vào có việc.
Nguyễn Tư Nhàn tự nhiên cũng nhìn thấy, không nói chuyện, cầm cà vạt ngồi nghiêm chỉnh.
Bách Dương cầm một xấp văn kiện, mặt không thay đổi đi vào, nhìn thấy Phó Minh Dư “quần áo không chỉnh tề” biểu cảm cũng không có gì thay đổi, trực tiếp mở đồ ra đặt trên bàn, nói: “Boss, Ở đây có một phần văn kiện cần ngài kí tên.”
Làm một vị trợ lý đạt tiêu chuẩn, ngoại trừ việc chăm chỉ nghiêm túc xử lí công việc, bên mặt cảm xúc cũng phải có năng lực xử lí tốt, không thể giật mình một cái, nếu không sẽ dễ dàng trở thành thuốc chỉnh màu trong tình yêu của boss.
Phó Minh Dư sửa sang cổ áo bị Nguyễn Tư Nhàn kéo loạn, đứng dậy đi đến bên cạnh bàn, một tay đút túi, một tay mở văn kiện trên bàn ra, nhìn qua nội dung, sau đó cầm bút máy, lưu loát ký tên. Lúc cúi đầu ánh trời chiều xuyên qua cửa sổ chiếu vào mặt anh, ánh ra một tầng ánh sáng màu vàng nhàn nhạt.
Nguyễn Tư Nhàn vẫn luôn chẳng kiêng nể gì mà nhìn anh.
Bạn trai của cô thật đẹp trai mà, đôi mắt, cái mũi, đôi môi, …ngay cả sợ tóc cũng nằm trên điểm thẩm mỹ của cô.
Bách Dương đứng ở một bên báo cáo công việc: “Từ h chiều bắt đầu, lần này lượng người nghỉ lễ đã bắt đầu tăng, những người chịu trách nhiệm vận hành trực ban tất cả đã vào vị trí, trước mắt tổ vận hành và bảo dưỡng máy kiểm soát tất cả đều bình thường, hai mươi phút sau, trạng thái giám sát hoạt động của tất cả các chuyến bay sẽ được đồng bộ hóa.”
Sau khi nói xong, Bách Dương cầm lấy văn kiện đã ký, lần nữa mặt không thay đổi xoay người đi ra ngoài.
Trước cửa, cậu ấn một cái út ở bên cạnh cửa, sau khi cậu ra ngoài, cửa tự động khép lại vào trạng thái khóa trong.
Phó Minh Dư xoay người đi về phía Nguyễn Tư Nhàn, ngồi bên cạnh cô.
Trong mắt anh có ý cười không đứng đắn, nhếch nhếch cái cằm, “Tiếp tục?”
Tiếp tục cái đầu anh.
Nguyễn Tư Nhàn trực tiếp lấy hộp ở phía sau ra, tức giận nói: “Qùa.”
Loading...
Phó Minh Dư nhìn thẳng vào Nguyễn Tư Nhàn.
Nguyễn Tư Nhàn bị anh nhìn đến mức không được tự nhiên, không muốn nói chuyện, trực tiếp ra tay.
Bình thường cô thấy Phó Minh đều thắt kiểu Windsor(), hình tam giác đơn giản, chắc cũng không khác thắt khăn lụa lắm.
Vừa thắt vừa nói: “Mặc dù cái này kém hơn những cái bình thường anh vẫn dùng, nhưng nếu anh dám nói anh không thích nó, thì có thể thử công dụng khác của nó đó.”
“Ừm? Công dụng gì?”
“Chính ……….”
Nguyễn Tư Nhàn ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt không rõ ý vị của Phó Minh Dư, tiếng nói dừng lại.
Trong đầu nhiều phế liệu màu vàng() thế sao không đi trát tượng đi?
() Ý nói đầu óc toàn nghĩ đến những truyện abcxyz, câu đằng sau là đang chơi chữ.
Hai giây sau, cô không nhịn được kéo cổ anh, dữ giằn nói: “Cà vạt lấy mạng anh.”
Nguyễn Tư Nhàn phát hiện, bây giờ đối diện với dáng vẻ nổi khùng của cô, Phó Minh Dư đã không thèm để ý rồi.
Anh nghe thấy năm chữ “cà vạt lấy mạng anh”, ngược lại lại cười lên.
Làm người khác không có cảm giác thành tựu, cũng không muốn nói chuyện với anh nữa.
Đúng lúc này có người ấn chuông cửa, Nguyễn Tư Nhàn bỏ cà vạt ra, đứng dậy đi đến bên cạnh cửa sổ.
Nghe thấy là giọng nữ, cô quay đầu lại nhìn, là trợ lí mang hộp cơm vào, đang khom lưng bày đồ ra bàn.
Nói ngày nghỉ chính là những ngày cực hình, vì ngay cả Phó Minh Dư có chức vị như vậy cũng không dám tùy tiện rời khỏi cương vị công tác.
Những chuyến bay dày đặc tăng xác suất xảy ra chuyện ngoài ý muốn gấp đôi, cho dù chỉ là chuyện nhỏ ngoài ý muốn như chậm chuyến, cũng có thể ảnh hưởng đến nhiều vấn đề khác, ảnh hưởng đến vận hành những chuyến bay tiếp theo, hơn nữa nếu trong thời điểm này xuất hiện sự cố an toàn, Phó Minh Dư là người đứng đầu sóng ngọn gió.
Phó Minh Dư cúi đầu cài xong cà vạt, trợ lý cũng đã bày đồ ăn xong, không tiếng động đi ra ngoài.
“Qua đây ăn cơm tối.” Phó Minh Dư nghĩ đến một chuyện, “Mấy ngày gần đây anh đều không đi ra ngoài được, ba ngày sau em nhận bay cũng kín lịch sao?”
“Ừm”
“Tối ngày thứ tư, là đại thọ bảy mươi tuổi của chú Yến, tổ chức tiệc tối ở trang viên Warner, em đi cùng anh nhé?”
Nguyễn Tư Nhàn nháy nháy mắt, “Ai?”
“Chú Yến.” Phó Minh Dư nói, “Ba Yến An.”
Phó Minh Dư cần có mặt ở tiệc tối sinh nhật ba Yến An, cô không bất ngờ.
Dù sao từ mấy năm trước cô đã biết Thế Hàng và Bắc Hàng hợp tác đôi bên cùng có lợi, từ thế hệ cha của Phó Minh Dư đã có hàng ngạn vạn quan hệ hợp tác, có thể nói là thế giao.
Phó Minh Dư cảm thấy Nguyễn Tư Nhàn có lẽ không thích có mặt trong trường hợp này, nhưng trong mắt anh, đi cùng anh xuất hiện trong những trường hợp này là chuyện cần thiết.
Đầu tiên mang theo bạn gái trong loại trường hợp này là một loại lễ nghi mà mọ người ngầm thừa nhận, tiếp theo từ lần trước Thế Hàng Official lên tiếng, người quen biết hay gián tiếp quen biết với Phó Minh Dư đều biết đến sự tồn tại của bạn gái anh.
Đồng thời vì cô bạn gái này, Phó Minh Dư thái độ khác thường lên giọng phủi sạch sẽ quan hệ với Lý Chi Hòe, mà lần xã giao này nếu Phó Minh Dư đến một mình, khó tránh khỏi sẽ có nhiều người có phỏng đoán về “bạn gái” của anh.
Phó Minh Dư hỏi lại một lần, “Đi không?”
“Đi chứ.” Nguyễn Tư Nhàn nói, “Dù sao chuyện Yến An theo đuổi em anh cũng biết, anh không ngại là được, em có gì mà nói.”
“Anh ngại cái gì, dù sao cũng không theo đuổi được sao? Phó Minh Dư cười nhẹ, “Ngược lại em cũng không cần để ý vài chuyện này, anh với cậu ta từ nhỏ đến lớn chính là như vậy.”
Nguyễn Tư Nhàn không tiếp tục nghe lời anh nói, tâm tư đã bay đến vấn đề khác rồi.
Lần đầu tiên tham gia loại tiệc tối này, nên mặc gì đây?
Tối ngày thứ tư đã muốn đi, cô đến tận chiều ngày thứ ba mới rảnh, đến lúc đó phải giồng như đánh trận đi mua quần áo.
Thật phiền.
“Sao hôm nay anh mới nói với em?” Nguyễn Tư Nhàn phiền não, “Anh nói sớm một chút không được sao?”
Phó Minh Dư vốn đang muốn gắp đồ ăn, nghe thấy hỏa khí bất thình lình của cô, tay dừng lại, rất khó hiểu, “Anh nói trước bốn ngày.”
Nguyễn Tư Nhàn trừng anh một cái, “Anh hiểu cái gì, nói trước một năm cũng không chê sớm.”
Cách nghĩ này, đơn giản giống mẹ anh như đúc, thường vì một tiệc tối mà trước mười ngày đã kinh thiên động địa chuẩn bị cái này cái kia.
“Đúng rồi.” Phó Minh Dư nghĩ đến một chuyện, “Tiệc tối lần này nhà họ Trịnh cũng đi.”
Nhà họ Trịnh.
Không cần Phó Minh Dư giải thích, cô cũng biết anh sẽ cố ý nói một chút, bời vì một nhà họ Trịnh kia.
“Họ đi thì đi thôi.”
Nguyễn Tư Nhàn dừng một chút, thấp giọng nói, “Chẳng lẽ em còn phải cố gánh trốn bọn họ sao?”
“Ừm, h chiều ngày thứ tư anh đến đón em.”
Giờ giấc của Phó Minh Dư hình như rất chuẩn, nói năm giờ đến thì đến, không sớm một phút.
Từ lúc h Nguyễn Tư Nhàn đã chuẩn bị xong tất cả, ở trong nhà đợi nửa giờ.
Trong thời gian đó cô giơ tay ra ngoài cửa sổ một lần, cảm thụ nhiệt độ bên ngoài một chút.
Thật là lạnh mà.
Lại cúi đầu nhìn chiếc váy mà mình mặc, lập tức có loại cảm giác khổ khi làm phụ nữ.
Mặc dù cô không muốn đến tiệc ganh sắc đẹp, nhưng cũng không thể kém cái người bạn trai muôn hình muôn dạng kia của cô được.
Vì vậy độ ấm không nằm trong phạm trù suy nghĩ của cô.
Đáng tiếc vận khí của cô không tốt lắm, sáng nay vừa thức dậy, chu kì kinh nguyệt đã cho cô một bất ngờ lớn.
Vậy thì phải làm sao đây, chân trơn là tôn trọng đối với chân váy.
Tôn trọng không phân mùa.
Lúc kim đồng hồ chỉ đến h, chuông của đúng giờ vang lên.
Lúc mở cửa, một luồng gió lạnh thổi vào, biểu hiện trên mặt Nguyễn Tư Nhàn không thay đổi tý nào.
Phó Minh Dư ngớ người một lát.
Người trước mắt, mặc một chiếc váy màu đỏ rượu chiết eo để lộ vòng eo cân xứng của cô, cắt xứng gọn gàng, thiết kế trễ vai đúng lúc để lộ hết ưu điểm trên vai và chiếc cổ thon dài của cô, ở giữa để hở một hình tam giác nhỏ, tăng cảm giác gợi cảm.
Trên xương quai xanh trơ nhẵn đeo chiếc vòng cổ mà anh tặng, lại bị bắt tập trung lực chú ý vào trước ngực.
Nhìn thấy kinh diễm trong mắt Phó Minh Dư, Nguyễn Tư Nhàn cảm thấy có lạnh hơn cũng chịu được.
Cô nghiêng nghiêng đầu, “Làm sao, không biết bạn gái anh rồi?”
Phó Minh Dư dơ tay ra với cô, giữ lòng bàn tay cô, cười cười, “Rất đẹp.”
Nguyễn Tư Nhàn mặc áo khoác ngoài lên, trong lòng đày hài lòng đi ra ngoài với Phó Minh Dư.
Giầy cao gót trên hành lang giẫm ra âm thanh êm ái quen thuộc chuyên thuộc về phụ nữ.
“Lạnh không?”
Phó Minh Dư hỏi.
Nguyễn Tư Nhàn cắn răng, “Không lạnh, chỉ một đoạn đường, bên trong không phải có hệ thống sưởi ấm sao?”
Hạ Lan Tương và Phó Bác Đình đến sớm một chút.
Trong đại sảnh tiệc tối âm nhạc đã vang lên, Hạ Lan Tương cầm một ly Champagne, ung dung thản nhiên dò xét bốn phía.
Trịnh Thái Sơ mang theo con gái nói chuyện với Yến An gần hai mươi phút rồi, ông ta lại nghĩ cái gì đây?”
Phó Bác Diên theo ánh mắt của vợ nhìn qua.
Tình hình ngày càng nghiêm trọng, ông ta bắt đầu bắt lấy cây cỏ cứu mạng cuối cùng rồi.
“Ôi trời.” Hạ Lan Tương nói, “Trước đây không phải ông ta không để Yến An vào mắt sao?”
“Vậy có thể làm thế nào bây giờ?” Phó Bác Đình nói, “Con của em kiêu căng tuyên bố mình có bạn gái, ông ta còn còn có thể gán ghép sao?”
“Vậy cũng không thể đẩy con gái của mình vào hố lửa chứ, không phải em nói, thằng bé Yến An này cái gì cũng tốt, chỉ là không thu hồi được tâm tư, đã bao lớn như vậy rồi vẫn còn.”
“Bây giờ ông ta còn lựa chọn khác sao?” Phó Bác Đình liếc bà một cái, “Nếu em thấy đáng tiếc, không bằng giúp ông ta một tay, không phải vẫn còn một đứa con trai chưa lấy vợ sao?”
“Nhưng đừng, ở nước ngoài rồi mà còn không buông tha cho nó, anh vẫn là cha đẻ nó sao?” Hạ Lan Tương giật giật khóe miệng, lướt nhìn Đổng Nhàn ở một bên khác, “Vớ lại ai muốn làm thông gia với nhà bà ta chứ, suốt ngày lại khó chịu. May mà Minh Dư nhà chúng ta đã có bạn gái, em phải cảm ơn bà ta, nếu không đoán chừng bây giờ nhà bọn họ đã dán sát vào rồi. Đúng rồi, người ta tý nữa mang bạn gái đến, anh thu lại cái dáng vẻ chết người kia củ anh đi, đừng dọa con gái nhà người ta.”
Phó Bác Đình cười cười, Hạ Lan Tương liếc ông một cái, “hừ” một tiếng, “Thôi đi, anh đừng cười nữa. Ôi, hình như hai đứa đến rồi.”
Hai vợ chồng cùng nhau nhìn qua bên kia.
Hai người phục vụ mặc áo đuôi cá cùng nhau mở cửa lớn đại sảnh ra, ánh đèn chiếu xuốn, Phó Minh Dư đang đi về phía bọn họ.
Mà cô gái khoác tay anh mặc một chiếc váy màu đỏ rượu, đuôi cá bằng lụa dập dần dưới ánh đèn, để lộ ra bắp chân dài trắng nõn, vững vàng giẫm trên đôi giày cao gót sải bước.
Mặt dù không thấy mặt, nhưng tong lòng Hạ Lan Tương đã cho điểm.
Có dáng người khí chất như vậy, mặt còn có thể kém thế nào nữa?
Hạ Lan Tương khoác tay Phó Bác Đình, đỡ đỡ trán, “Ai, tuổi tác cao rồi muốn điệu thấp, nhưng có người muốn tranh mặt mũi với em, phải làm sao đây, em không muốn tất cả mọi mặt đều để mọi người hâm mộ, để người ghen ghét nhiều không tốt lắm.
Phó Bác Đình thở dài một hơi, theo thói quen im lặng.
Hạ Lan Tương chú ý tới Phó Minh Dư và bạn gái anh mang theo, người khác tự nhiên cũng không bỏ qua.
Trong lúc nhất thời, đầy những ánh mắt tập trung trên người bọn họ.
Đổng Nhàn cũng cảm giác được động tĩnh khác biệt của đại sảnh bữa tiệc, cũng quay đầu nhìn qua.
“Nguyễn Nguyễn?” Đổng Tĩnh ở bên cạnh bà, thấy thế rất kinh ngạc, “Hóa ra bạn trai nó là cậu ấy?”
Nguyễn Tư Nhàn khoác tay Phó Minh Dư, trên miệng mang theo nụ cười khéo léo, ngón tay bên dưới lại không nhịn được dùng sức véo anh.
“Anh không nói với em là bố mẹ anh cũng đến?”
“Tối qua anh muốn nói với em, nhưng lúc đó không phải em đang bận mua quần áo tắt điện của anh sao?” Phó Minh Dư nghiêng đầu nhìn cô, “Em khẩn trương?”
Có thể không khẩn trương sao?
Nguyễn Tư Nhàn hoàn toàn không nghĩ tới nhanh như vậy đã gặp mặt cha mẹ Phó Minh Dư.
Hơn nữa lại còn dưới trường hợp này.
Cô cúi đầu nhìn nhìn quần áo của mình, nhỏ giọng nói, “Anh nói sớm em sẽ không mặc cái này.”
Phó Minh Dư còn chưa kịp mở miệng, Hạ Lan Tương đã kéo Phó Bác Đình đứng trước mặt.
Bà nghiêng nghiêng đầu, không chút che giấu mà nhìn Nguyễn Tư Nhàn.
“Ba, mẹ.” Phó Minh Dư buông lỏng tay Nguyễn Tư Nhàn, đổi thành nắm tay, “Đây là Nguyễn Tư Nhàn.”
Nguyễn Tư Nhàn lập tức tiếp lời, “Cháu chào cô chú ạ.”
Hạ Lan Tương thỏa mãn mà gật đầu, “Cô sớm nghe nói rồi, hôm nay gặp người thật, còn đẹp hơn trong ảnh mà. Trên đương đến co lạnh không? Có muốn uống chút nước ấm không?”
“Không lạnh ạ.” Lúc Nguyễn Tư Nhàn nói chuyện, ánh mắt thoáng nhìn thấy hai thân ảnh đi về phía mình, dùng sức nắm tay Phó Minh Dư, “Cháu cảm ơn cô.’
Hạ Lan Tương cười đánh giá Nguyễn Tư Nhàn, càng ngày càng hài lòng.
Ngay tại lúc đó, Đổng Nhàn và Đổng Tĩnh cũng đi tới.
Hạ Lan Tương nhìn bọn họ một cái, cười nói: “Vừa xong còn nói để Minh Dư qua chào hỏi hai người đấy, giới thiệu một chút, đây là bạn gái của Phó Minh Dư – Nguyễn Tư Nhàn.”
Nguyễn Tư Nhàn gật đầu với Đổng Tĩnh đang kinh ngạc, “Dì.”
Khóe miệng tươi cười của Hạ Lan Tương đột nhiên cứng lại.
Đợi một chút, con bé này gọi anh là gì cơ?
Đổng Tĩnh còn chị em khác sao?
Nguyễn Tư Nhàn chậm rãi nhìn về phía Đổng Nhàn, tươi cười trên mặt vẫn thế, “Mẹ.”
Hạ Lan Tương: “…”
Bà nắm chặt tay chồng đang đứng bên cạnh, thiếu chút nữa đứng không vững.
Tác giả có lời muốn nói: Chào buổi sáng mọi người, tôi không phải bị chặt tay đâu, tôi là đang đi giữ tay nữ sĩ Hạ Lan Tương rồi.