Edit: Shun An
Beta: Be Lười
Lúc này xe đang dừng ở ngay khu dân cư ven đường, người đi đường không nhiều lắm, khắp nơi an tĩnh mà chỉ có tiếng còi xe hơi.
Nguyễn Tư Nhàn nhìn bóng dáng Phó Minh Dư, lẻ loi mà đứng ở nơi đó, trong miệng ngậm điếu thuốc, bật lửa “Kít” một chút có ánh lửa lóe lên, anh nghiêng đầu châm lửa, khói trắng lượn lờ bay lên ở trước mặt anh.
Ở lúc cô đang nghi ngờ, Phó Minh Dư quay đầu lại nhìn cô một cái, ánh mắt đối diện, rất nhanh đã dời đi như không có việc gì.
???
Nguyễn Tư Nhàn tựa vào cửa sổ, cả đầu đều là dấu chấm hỏi.
Tên đàn ông chó này sao thế?
Tôi nhận cuộc điện thoại này thì sao? Ở đâu lòi ra tính khí không giải thích được thế?
Cùng lúc, tiếng chuông điện thoại lại vang lên lần nữa.
Nguyễn Tư Nhàn theo bản năng lại muốn tắt, may mắn là cô liếc nhìn một cái, là ngân hàng gọi đến.
Là nhân viên tiêu thụ quản lí tài sản sản phẩm, Nguyễn Tư Nhàn hàn huyên hai câu không có hứng thú gì, tìm đại một cái cớ rồi ngắt máy.
Đồng thời, Phó Minh Dư quay đầu lại, điếu thuốc ở giữa ngón trỏ và ngón giữa đã rít được một nửa.
Nguyễn Tư Nhàn cảm giác anh có chuyện muốn nói, vì thế hạ cửa sổ xe xuống.
Chỉ là hai người nhìn nhau rất lâu, lại không ai mở miệng.
Chờ đến điếu thuốc kia chậm đốt đến gần cuối, Phó Minh Dư mới dập tắt, xoay người lên xe.
Lúc đang cài đai an toàn, anh mở miệng hỏi: “Nhanh như vậy nói xong rồi?”
Cô và nhân viên tiêu thụ đẩy mạnh quản lý tài sản có cái gì mà trò chuyện chứ?
Hôm nay Nguyễn Tư Nhàn bị sự lạnh nhạt khó hiểu chán ghét của anh đủ rồi, không muốn nhịn nữa.
Dù sao anh cũng không để ý tôi, tôi đây cũng không phiền anh.
Nghĩ đến đây, Nguyễn Tư Nhàn muốn xuống xe, nhưng lúc tay chạm đến đai an toàn, trong đầu đột nhiên nảy lên một ý nghĩ.
Cô ngẩng đầu tỉ mỉ mà đánh giá anh, ý nghĩ trong đầu dần dần hình thành, trong mắt chậm rãi hiện lên ý cười nhợt nhạt.
Khó trách cả người anh hôm nay có gì đó không đúng, anh thế này không phải là ghen rồi đi?
Trong xe này thật chua đấy!
Trong xe một người trầm mặt, một người khác lại giống như không có việc gì mà cười, đối lập quá rõ ràng, áp suất kia thoáng một cái càng trở nên khó chịu hơn.
Phó Minh Dư chậm rãi khởi động ô tô, chạy đến trên đường trống trải, đuôi mày khẽ nâng, ánh mắt nhìn cây đèn giao thông đang bật đèn đỏ, tựa như không chút để ý mà nói: “Trò chuyện gì mà vui vẻ đến như thế?”
Vui vẻ chứ.
Nhìn anh ghen trông rất vui nha.
Khóe miệng của Nguyễn Tư Nhàn sắp kéo đến tận lỗ tai, sợ người bên cạnh nhìn ra được ý cười của cô mà thẹn quá hóa giận sẽ giết người diệt khẩu, vì thế khom lưng, đôi tay che mặt lại.
Nhưng mặc dù như vậy, ý cười của cô vẫn lan tràn ra từ các khe ngón tay.
Nguyễn Tư Nhàn không biết chính là, từ ở góc độ của Phó Minh Dư, hành động này có cô là giấu đầu lòi đuôi không có chút tác dụng gì cả.
—— Ngược lại còn thêm dầu vào lửa.
Lòng bàn chân Phó Minh Dư đột nhiên dùng lực, ô tô đột nhiên gia tốc, bởi vì quán tính, Nguyễn Tư Nhàn “Bịch” ngã về ghế dựa đàn hồi ở phía sau, tóc ở sau tai đột nhiên tán loạn trước mặt, cả đầu tóc tai bù xù nhìn dáng vẻ rất chật vật.
???
Loading...
Nguyễn Tư Nhàn ngây ra mà nhìn mấy lọn tóc ở trước mắt, bị chấn động đến thật lâu mà chưa hồi phục lại.
Anh đây là giận cái quái quỷ gì thế? Là Là anh theo đuổi tôi hay là tôi đang theo đuổi anh?
Còn chưa có thượng vị() tính khí đã như thế này rồi, thượng vị rồi chẳng phải là muốn trời sao?
() Thăng cấp lên thành bạn trai.
Có người theo đuổi người ta như vậy sao?
Thẳng đến khi trở lại chung cư Danh Thần, Nguyễn Tư Nhàn cũng không thèm nói một câu với Phó Minh Dư.
Chờ sau khi cô đóng mạnh cửa xe lại, Phó Minh Dư trực tiếp lái xe đi ra ngoài.
Bách Dương ở sảnh lớn của Thế Hàng chờ anh, hội nghị về việc chấp hành cải cách theo dõi phẩm chất phi công lần cuối được tổ chức vào ngày mai, đến lúc đó toàn thể cấp cao của Thế Hàng đều tham gia hội nghị.
Cho đến ngày nay, kết cục đã định, nhưng vẫn còn người phản đối.
Bách Dương nhìn thấy mặt Phó Minh Dư đen kịt lại, trong lòng thấp thỏm, nơm nớp lo sợ đưa quá trình hội nghị ngày mai cho Phó Minh Dư xem.
Phó Minh Dư nhận lấy, di động cùng lúc reo lên một chút. Vì thế anh đặt đơn quá trình qua một bên, xem thông báo.
Chúc Đông gửi tới mấy tin tức về thu đông đổi mùa sân bay thành phố Lâm mới tăng thêm đường hàng không, muốn kiếm thời gian trò chuyện với anh một chút.
Phó Minh Dư trở lời “Được”. Lúc rời khỏi khung chat, thấy trong vòng bạn bè thông báo có một bài viết mới.
Ma xui quỷ khiến anh nhấn vào, quả nhiên góc trên bên phải là hình avatar của Nguyễn Tư Nhàn.
“Cho mi một chút ánh nắng mi đã sáng lạn. Cho mi chút nước lũ mi đã tràn lan. Cho mi một cái áo bông thì mi lại đổ mồ hôi, cho mi một cái túi rách mi đã chui vào đó đẻ trứng!”
Phó Minh Dư nhìn chằm chằm dòng trạng thái này sau một lúc lâu, cũng không biết là cảm thấy tức giận hay là buồn cười.
Trong vòng bạn bè đang mắng ai, không cần hỏi cũng biết.
Nguyễn Tư Nhàn cũng cho rằng, Phó Minh Dư chắc là rất rõ ràng.
Chỉ là trong hai phút sau, có một cái ảnh đại diện quen thuộc xuất hiện ở trong danh sách lượt like.
Nhấn like?
Còn nhấn like?
Nguyễn Tư Nhàn làm sao lại từ trong cái like này cảm giác giống như “Trẫm đã duyệt nhưng trẫm không care”.
Còn không có một chút tự biết lấy mình à?
Tôi đang mắng anh đấy Ái Tân Giác La · Minh Dư!
Trừ cái đó ra, Biện Toàn cũng bình luận một cái: Cậu lại mắng ai đấy? [ nghi vấn ][ nghi vấn ][ nghi vấn ]
Không đợi Nguyễn Tư Nhàn nhấn chữ, Tư Tiểu Trân đã giành trả lời Biện Toàn trước: Còn có thể là ai chứ?
Biện Toàn: Lại cãi nhau à?
Tư Tiểu Trân: Cãi cái gì mà cãi chứ! Ve vãn tán tỉnh đấy!
Biện Toàn: Biến vòng bạn bè thành chỗ yêu đương a, block đi.
Tư Tiểu Trân: Tớ cũng không chịu nổi.
Nguyễn Tư Nhàn:?
Đây là ve vãn tán tỉnh sao?
Đây là chân tình thật cảm mà nhục mạ mới đúng nhỉ?
Nguyễn Tư Nhàn trịnh trọng mà quyết định, muốn lơ Phó Minh Dư hai ngày, cho nước âm của anh hạ nhiệt độ xuống, nếu không bản thân anh đun nước sôi lên rồi thì không thể ép được nữa.
Nhưng mà hai ngày sau, Nguyễn Tư Nhàn lại hoàn toàn không thấy mặt Phó Minh Dư, Muốn cho người ta thấy được một chút thái độ của mình cũng không được.
Anh cũng không gọi điện hay gửi tin nhắn đến nữa.
Cơn giấm này còn rất lớn đây.
Nguyễn Tư Nhàn nhìn thấy Phó Minh Dư một lần nữa, là ở cửa phòng hội nghị của bộ phận phi hành.
Chiều hôm đó, sau khi cô trở về địa điểm xuất phát, kéo vali đi ngang qua đó. Thấy một đám người đen nghìn nghịt đi ra, có một số người mặt lộ vẻ vui mừng, có một số người lại nhăn mày nhíu mặt.
Phó Minh Dư dẫn đầu, thần sắc dửng dưng, nhìn không ra cảm xúc, chỉ có đáy mắt nhàn nhạt mệt mỏi.
Những nhân viên sau khi tham dự cuộc họp đi ra đều lập tức quay về văn phòng. Mà sau lưng Phó Minh Dư là Bách Dương cùng mấy người trợ lý, đi về phía bên kia.
Khoảng cách hai người xa, Phó Minh Dư hoàn toàn không để ý đến Nguyễn Tư Nhàn.
Mấy đồng người bên cạnh nhỏ tiếng bàn tán, Nguyễn Tư Nhàn từ Phó Minh Dư trên người thu hồi tầm mắt, thò lại gần hỏi: “Mấy người đang nói gì thế?”
Cơ trưởng Phạm: “Cháu không thấy tin nhắn nói chuyện ở trong group sao?”
Nguyễn Tư Nhàn lắc đầu.
Cơ trưởng Phạm nói: “Theo dõi cải cách phẩm chất phi công không phải nói mấy tháng sao? Cuối cùng vẫn chưa ra kết quả.”
Từ mấy tháng trước cơ phó Du bởi vì phát bệnh viêm túi mật cấp tính bị hạ xuống hàng dưới. Những phi công thuộc Thế Hàng đều lặng lẽ theo dõi tiến triển của chuyện này.
Nhưng cũng chỉ là chú ý, vẫn chưa đặt kỳ vọng quá lớn.
Cũng đã từng có người đưa ra việc cải cách, nhưng bởi vì sức người sức của cùng với tình huống trở ngại hiện tại, cuối cùng không giải quyết được gì.
Mà lần này, người lo liệu chuyện này là Phó Minh Dư.
Không phải bọn họ không tin tưởng, năng lực làm việc của anh mọi người đều thấy rõ, chỉ là cảm thấy Tăng Kinh Hồ đặc biệt giúp đỡ cũng chưa khiến sự tình đi xuống, Phó Minh Dư hiển nhiên sẽ không có đột phá quá lớn.
Huống hồ cải cách lần này, chủ tịch Phó đều giữ thái độ trung lập.
Có người chỉ chỉ cửa phòng họp, nói tiếp: “Hình như hội nghị ngày hôm qua đáng lẽ là phải đưa ra được kết quả, kết quả họp đến - tiếng đồng hồ cũng vẫn có người phản đối, sau đó lại mở tiếp hội nghị ngày hôm nay, cũng không biết đã có được quyết định chưa.”
Sau một trận bàn tán bảy bảy tám tám, cuối cùng cơ trưởng Phạm tổng kết lại: “Được! Đừng đoán nữa! Chuyện này không phải do chúng ta quyết định, sau này sẽ biết kết quả.”
Nói xong, ông xoay người rời đi, bắt tay lẩm bẩm:“Nếu như tổng giám đốc Phó lật đổ được chế độ cũ thì tốt rồi, ôi……”
Nguyễn Tư Nhàn quay đầu lại nhìn thoáng qua hành lang thủy tinh dài, bóng dáng cao lớn của Phó Minh Dư như ẩn như hiện.
Cô nhìn một lúc lâu, mơ hồ cảm thấy, trong khoảng thời gian Phó Minh Dư này xác thật gầy đi.
Khó trách được hôm nay cảm thấy anh có vẻ mệt mỏi, họp liên tục hai ngày dài, anh vẫn là người sao?
Nguyễn Tư Nhàn cắn cắn ngón tay, nhìn lại hành lang thủy tinh dài lần nữa, bóng dáng của Phó Minh Dư đã biến mất.
Hai giờ sau, hai phần công văn được đưa ra làm oanh tạc những nhân viên ở tổ phi hành của Thế Hàng.
Một phần là 《Quy định theo dõi quản lí phẩm chất phi hành (làm thử ) 》, một phần là 《 danh sách số liệu mặt trái ứng dụng phi hành》.
Nguyễn Tư Nhàn tỉ mỉ mà xem xong hai phần văn kiện này, lúc trở lại khung thoại của Wechat, tin nhắn của các group trò chuyện đều là “+”, có thấy được một chút hưng phấn của mọi người.
Dù sao đã có rất nhiều trường hợp phi công bởi vì QAR đã chịu biến tướng mà bị xử phạt quá nhiều, thậm chí sự cố nào đó đều cho là do chuyện QAR cùng với xử phạt đối với phi công tạo thành bóng ma tâm lý.
Hiện giờ phương án cải cách vừa ra, hoàn toàn vứt bỏ việc noi theo cách phạt theo hai mươi mấy năm, đổi lấy một hoàn cảnh an toàn tốt, ai mà không vui vẻ chứ.
Đồng nghiệp trong group thay đổi gió thành ca tụng công đức của Phó Minh Dư, lập tức chia sẻ trong vòng bạn bè, liên tiếp đều không quên cảm ơn tổng giám đốc Phó, cũng không thèm để ý anh hoàn toàn nhìn không thấy được, chính là cảm tạ từ đáy lòng.
Nguyễn Tư Nhàn lập tức cảm thấy cái trạng thái nhục mạ mãnh liệt của mình ở trong tiếng đồng tán dương như thế có chút kì lạ, vì thế lén lút xóa nó đi.
Nghĩ nghĩ, còn hơi chột dạ.
Phó Minh Dư không biết ngày đêm mà vì mà vì hoàn cảnh của những người phi công như họ mà làm cải cách, anh dũng đấu trí với một đám cáo già, người đều mệt đến gầy đi một khoảng, mà cô lại còn vì chuyện anh đạp chân ga mà đang giận dỗi anh.
Vừa nghĩ như thế, chỉ là xóa trạng thái kia trong vòng bạn bè còn chưa đủ.
Vì thế Nguyễn Tư Nhàn chia sẻ lại bài chia sẻ của cơ trưởng Phạm về cải cách theo dõi phẩm chất phi hành lần này.
Lúc đang muốn ấn chia sẻ, Nguyễn Tư Nhàn dừng một chút.
Chỉ là chia sẻ, Phó Minh Dư có thể không nhìn ra được thành ý của cô.
Vậy nên làm thế nào đây?
Thật không thể như những người trong group điên cuồng thổi cầu vồng thí nhỉ?
Cô nhìn qua trạng thái chia sẻ của cơ trưởng Phạm, cảm thấy còn tính đúng trọng tâm, thật thật tại tại mà khích lệ việc làm lần này của Phó Minh Dư, đúng trọng tâm lại thành khẩn, Phó Minh Dư hẳn là có thể cảm nhận được mà?
Vì thế Nguyễn Tư Nhàn lại tiện tay copy lại nguyên văn lời của cơ trưởng Phạm.
Sau khi đăng lên không đến vài phút, Phó Minh Dư lập nhấn like.
Nguyễn Tư Nhàn nhìn avatar của anh như xuất hiện ở danh sách lượt like, cong môi cười cười, cảm giác chịu tội trong lòng lập tức tan thành mây khói.
Giây tiếp theo, Phó Minh Dư gửi đến một tin nhắn.
Đây là lần đầu tiên sau hai ngày Phó Minh Dư chủ động nhắn tin cho cô.
[ Phó Minh Dư ]: Vĩnh viễn yêu tôi?
[ Phó Minh Dư ]: Vĩnh viễn cùng tôi?
Nguyễn Tư Nhàn:?
Tên đàn ông này đang gửi cái gì thế?
[ Nguyễn Tư Nhàn ]: Anh đang nói nhảm cái gì thế?
Phó Minh Dư không trả lời cô.
Nguyễn Tư Nhàn tiếp tục gửi tin nhắn cho anh, muốn hỏi ra lí do anh nhắn như thế.
[ Nguyễn Tư Nhàn ]: Anh gửi nhầm rồi?
Đợi một lát, vẫn là không đáp lại.
Nguyễn Tư Nhàn càng thêm tin tưởng anh hẳn là gửi nhầm rồi.
Nói chuyện ái muội đến như thế, cũng không biết là ở cùng với người phụ nữ nào .
Cẩu nam nhân lại đi nuôi ao cá?!
Nguyễn Tư Nhàn tức giận đến nghiến răng, lúc nhắn tin ngón tay dường như muốn chọc thủng màn hình.
[ Nguyễn Tư Nhàn ]: Anh gửi trong group?
[ Nguyễn Tư Nhàn ]: Gửi cho em gái khác à?
[ Nguyễn Tư Nhàn ]: Phó Minh Dư, ao cá của anh cũng thật to đấy:)
Ba nhắn sau khi gửi đi.
Nguyễn Tư Nhàn đợi một phút đồng hồ, Phó Minh Dư chậm chạp không trả lời.
Được lắm! Cẩu nam nhân quả nhiên là nuôi ao cá bị bắt được!
Đi! Tôi cho anh vào danh sách đen.
Nguyễn Tư Nhàn tức giận đến cười lạnh, lúc đang muốn block anh, anh rốt cuộc cũng gửi lại một tin nhắn.
Anh gửi đến một bức ảnh, là bài chia sẻ vừa rồi của Nguyễn Tư Nhàn, phía trên là dòng chia sẻ lưu loát hơn chữ của cô, giao diện xem trước đều không hiện hết.
Mà anh nhấn “Xem thêm”, sau khi chụp, đặc biệt khoanh đỏ hai câu cuối cùng.
Nguyễn Tư Nhàn nhìn thấy tấm hình này, da đầu ngay lập tức run lên.
—— “Thế Hàng của chúng tôi không cần chờ đến một tai nạn lớn hơn để thúc đẩy cải cách QAR. Dù sao những sự cố đó không có phi công hay hãng hàng không nào có thế gánh vác được! Cách làm mới của Thế Hàng là chân chính dùng QAR để theo dõi phẩm chất phi công một cách chính xác, như vậy mới có thể chân chính đề cao kỹ thuật phi công và an toàn hàng không tăng lên, mà không phải sử dụng loại thủ đoạn cấp thấp dùng sự việc QAR đến xử phạt phi công, một công cụ tốt đẹp bị lạm dụng. Giống như cho binh lính một lưỡi dao sắc bén, binh lính lại dùng để lạm sát kẻ vô tội. Tổng giám đốc Phó vất vả rồi! Vĩnh viễn yêu ngài! Vĩnh viễn cùng ngài!”
Nguyễn Tư Nhàn: “……?”
Lúc nãy khi cô tiện tay copy lại chỉ cảm thấy cơ trưởng Phạm khen ngợi chân tình lại mộc mạc. Thậm chí chưa xem xong đã trực tiếp copy, lại không nghĩ rằng cơ trưởng Phạm ở cuối cùng còn biểu đạt một cái chân tình còn chất phác.
Người đàn hơn tại sao lại như thế???
Hết chương !
Be Lười: Bên dưới là truyện mới của tác giả, vì mị lười nên không beta, xin thứ lỗi cho sự lười biếng của tui.
Mọi người có thích văn án và muốn đọc truyện dưới hông? Có gì tui sẽ suy nghĩ, vì lướt qua thấy văn án cũng khá ổn.
Tác giả có lời muốn nói: Hì hì, hôm nay tự nhiên nghĩ ra ý tưởng. Sau khi viết xong cuốn này, đặt chuyên mục, Tên 《 Sai Liêu 》, tùy tiện lấy, lúc sau chắc là sẽ sửa, ball các hoàng huynh, hoàng đệ lưu giữ một chút đi.
Dưới là văn án:
Ngày đó Trịnh Thư Ý bắt gặp bạn trai cô ngoại tình, thế mà tên tra nam kia lại đáp lại: Ý Ý! Cuộc sống thật sự quá khó khắn. Anh muốn bớt đi sự phấn đấu năm. Nhà cô ấy có tiền, chú nhỏ lái Rolls-Royce. Thật xinh lỗi, anh chuyện không nổi sự quyến rũ này. Ý Ý,chúng ta sau này còn có thể là bạn, thậm chí là người thân cũng có thể.
Trịnh Thư Ý nhìn lại dưới lầu, bóng dáng chiếc Rolls-Royce kia ngay cả bảng số xe cũng là sự kiêu ngạo sáu chữ số , toàn thành độc nhất vô nhị.
Chia tay vài ngày sau, Trịnh Thư Ý ở bên ngoài quốc yến khách sạn nhìn thấy bóng dáng của chiếc Rolls-Royce sáu chữ số kia.
Nghĩ đến tra nam cùng bạch liên hoa song túc song phi, cô không chịu nổi.
Tưởng cuộc sống tốt đẹp lại không chịu được sóng xô? Nằm mơ.
Còn người muốn kết thân với tôi? Có thể, tôi đây liền đến làm mợ của các người.
Làm cho anh biết cái gì có thể đắc tội nhưng đừng đắc tội đến phụ nữ.
Một khắc đó, Trịnh Thư Ý không biết lấy đâu tự tin, ý cười doanh doanh mà gõ gõ cửa sổ xe Rolls-Royce.
Cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, người đàn ông trẻ tuổi nhìn lại, hai mắt thâm thúy mê người sau mắt kính.
Trong lòng Trịnh Thư Ý chấn động một: bạch liên hoa này trông chẳng ra gì, cậu nhỏ lại soái như vậy.
Mấy tháng sau, Trịnh Thư Ý kéo tay người nam, ngồi vào phía sau Rolls-Royce, thấy bạch liên hoa và tra nam cách đó không xa, nhìn bọn họ ngoắc ngoắc ngón tay, biểu cảm kiêu ngạo ương ngạnh.
“Nhìn thấy trưởng bối cũng không tới chào một tiếng sao?”
Bạch liên hoa mặt như màu đất, chậm rãi đi lại đây, nói một tiếng với tài xế ở phía trước:
“Chú nhỏ”
Trịnh Thư Ý:
“……?”
Tôi hao hết tâm tư kết quả câu dẫn sai người sao?
Vị tiên sinh ở bên cạnh ngại quá, bây giờ chúng ta không quen biết!