Edit: Shun An
Beta: Be Lười
Phòng vệ sinh này chỉ có hai gian, trong đó một cửa mở ra không có người, một cái chính là nơi vừa phát ra tiếng mắng giận kia.
Lúc Nguyễn Tư Nhàn do dự là đi WC vẫn nên rửa tay trước, cửa gian phòng được đẩy ra từ bên trong.
Một người nữ nổi giận đùng đùng đi ra, đi đến trước bồn rửa tay, vừa kẹp di động vừa nói: “Đừng! Đừng! Đừng! Cậu cũng đừng nói chuyện vì anh ta, tớ nói cho cậu nghe. Sau đó không chỉ những việc này.Bỏ đi! Bây giờ tớ còn đang ở Thế Hàng. Giờ tớ liền mang team đi, tớ một giây cũng không muốn ở lại. Buổi tối cậu ra uống rượu với tớ, tớ nói cho cậu nghe. Cái gì? Cậu có chuyện gì vật? Cậu lại từ chối! Nhất định phải là hôm nay sao? Được rồi được rồi. Cúp đây.”
Nói xong đồng thời cô ta cũng rửa tay xong, nhón người lấy khăn giấy, lại một không cẩn thận làm rơi điện thoại.
“Lạch cạch” một tiếng, nghe thấy rất thảm thiết.
Có lẽ là người không thuận thời điểm làm cái gì đều là không được.Cô ta nhắn mắt hít sâu một hơi, thậm chí chân muốn giẫm lên di động.
Nguyễn Tư Nhàn ở một bên cũng bất ngờ.
Lại là Trịnh Ấu An.
Trịnh Ấu An cuối cùng vẫn xoay người lại nhặt di động. Lúc ngồi dậy, Nguyễn Tư Nhàn đã đưa khăn giấy đến trước mắt cô ta.
Lúc cô ta nhìn thấy Nguyễn Tư Nhàn cũng mở to mắt, sau một lúc lâu không nhận lấy khăn giấy.
Lúc này không thể so được ai đang cứng đờ hơn ai.
Nguyễn Tư Nhàn nghĩ không thể tượng tưởng được người ở trong gian phòng mắng chửi Phó Minh Dư lại là Trịnh Ấu An.
Mà Trịnh Ấu An chắc chắn cũng rất hối hận vì bản thân mình không thể chờ được ở ngay Thế Hàng mắng chửi ông chủ của người ta còn bị nhân viên người ta nghe thấy.
Một bầu không khí xấu hổ lan tràn giữa hai người vô tình bao trùm lên cảm người.
Nguyễn Tư Nhàn dẫn đầu đánh vỡ cục diện bế tắc, xem như không có việc gì nhét khăn giấy vào trong tay Trịnh Ấu An.
“Dưới đất rất bẩn, lấy lau đi.”
“Cảm ơn.” Trịnh Ấu An vừa lau điện thoại, vừa làm như không có gì mà nói: “Màu phấn má hồng này của cô thật là đẹp! Là của hãng nào? Màu số mấy?”
“…… Hot đó.”
“Ồ.”
Ai có thể nghĩ đến, Phó Minh Dư tốt xấu cũng thái tử gia của một công ty hàng không. Thân cao m, vào thời đại khuôn mặt đẹp được nhiều cô gái yêu thích, lại dùng chúnh thực lực của bản thân đánh đổ tiệc Mãn Hán toàn tịch ông trời thưởng cho anh ta, tránh thoát khỏi cơn mưa mũi tên của thần Cupid ( thần tình yêu) bắn cho anh ta. Thành công giáo dục tư tưởng cho nhiều cô gái, nhìn đàn ông không nên chỉ nhìn mặt.
Làm cấp dưới Phó Minh Dư, làm công nhân hèn mọn dựa vào tiền lương của anh ta mà sinh sống. Nguyễn Tư Nhàn tưởng tượng đến điểm này, không nhịn được cười ra tiếng.
Trịnh Ấu An đã bước ra buồng vệ sinh một bước đột nhiên quay đầu lại, hơi xấu hổ:
“Cô cười cái gì?”
Sao lại bị bắt qủa tang rồi.
Nguyễn Tư Nhàn cũng hơi xấu hổ, nhưng buồn cười vẫn nhiều hơn xấu hổ. Cô đưa tay che miệng, muốn che đi nụ cười của mình.
“Tôi cười sao?”
Lần này Trịnh Ấu An không phải xấu hổ, là tức giận.
“Cô có phải nghe được rồi không?”
Loading...
Nguyễn Tư Nhàn nhị cười gật đầu: “Tôi không phải cố ý nghe lén. Nhưng giọng cô thật sự quá lớn.”
Trịnh Ấu An trợn mắt lên nhìn Nguyễn Tư Nhàn, Nguyễn Tư Nhàn càng muốn cười: “Tôi còn tưởng rằng là ai to gan lớn mật dám như vậy. Ở Thế Hàng mắng tổng giám đốc Phó của chúng tôi nữa. Thì ra là cô à! Trước đó tôi còn tôi tưởng cô thích anh ta đấy.”
“Ai sẽ thích loại người lật lọng tự đại chứ!”
Nguyễn Tư Nhàn híp mắt nhìn cô ta: “Vậy à……”
Trịnh Ấu An bị cô nhìn đến có chút không tự tin, quật cường mà hất hất cằm: “OK! Trước đó tôi có một chút thích anh ta. Nhưng mà hiện tại không thể nào! Ai lại đi thích một người bệnh tâm thần chứ!”
Nói xong, cô ta dừng một chút, dường như là xuất phát từ trực giác của phụ nữ, cô ta nghiêng đầu nhìn Nguyễn Tư Nhàn.
“Cô thích anh ta sao?”
Nụ cười trên mặt Nguyễn Tư Nhàn nháy mắt biến mất sạch sẽ, cười lạnh một tiếng: “Ai lại đi thích loại người cuồng tự luyến như anh ta? Tôi điên rồi sao?”
Giọng nói vừa dứt, phòng vệ sinh nho nhỏ đột nhiên yên ắng một cách kỳ lạ.
Trịnh Ấu An lại còn từ giọng nói của Nguyễn Tư Nhàn nghe ra được một vài ý chán ghét.
Cô ta tò mò mà đánh giá Nguyễn Tư Nhàn, hỏi: “Thật hay giả?”
Nguyễn Tư Nhàn cảm thấy hôm nay mình nói thật sự hơi nhiều. Hơn nữa cũng không cần thiết giải thích với Trịnh Ấu An, vì thế xoay người muốn đi.
Trịnh Ấu An một phen giữ chặt lấy cô: “Khó được gặp được một người cũng chán ghét Phó Minh Dư đấy. Tối cùng nhau đi uống rượu đi?”
“…… Không được à?”
“Đi đi! Tôi mời.”
“Không được! Tối nay tôi có hẹn rồi.”
“Hẹn gì thế? Quan trọng không? Không quan trọng thì bỏ đi.”
Xem ra chị gái này thuộc loại người hay thất hẹn.
Nhưng Nguyễn Tư Nhàn tại đây thật sự có một giây do dự.
Một phương diện nào đó, cảm xúc cô đối với Trịnh Ấu An vẫn luôn có chút nói không rõ, ý muốn tòi nghiên cứu vẫn luôn không khống chế được.
Về phương diện khác, cô thật sự muốn biết rốt cuộc Phó Minh Dư làm sao lại đắc tội vị tiểu thư này thành như thế?
Có phải cũng giống như đối với cô? động không động liền nói một câu “Cô hãy nằm mơ đi.”?
Đến khi gần đến quán bar của Biện Toàn, Nguyễn Tư Nhàn còn đang ở trong trạng thái mê mang vô hạn.
Cô cũng là nghĩ bể đầu cũng không nghĩ đến mình lại cùng Trịnh Ấu An ngồi chung trên một bàn uống rượu. Người giật dây lại là Phó Minh Dư.
Rượu ở trước mặt Trịnh Ấu An đã vơi xuống hơn phân nửa, mà nước trái cây của Nguyễn Tư Nhàn còn chưa uống được đến hai ngụm.
“Rõ ràng Thế hàng của mấy người gọi điện mời tôi đến chụp hình. Tôi cũng đã chuẩn bị tốt tất cả. Hơn nữa vốn dĩ gần đây còn tham gia một buổi triển lãm tôi cũng bỏ qua. Kết quả, bây giờ anh ta nói đổi tôi thì liền đổi tôi đi sao? Dựa vào cái gì chứ?”
“Lại không phải là tôi xin đến chụp hình cho bọn họ, tôi cũng rất bận! Hơn nữa hai nhà chúng tôi có quen biết, anh ta ngay cả chỗ này cũng không nể mặt tôi, là đánh vào mặt tôi hay là đáng vào mặt ba tôi đây? Tôi từ nhỏ đến lớn chưa từng phải chịu qua loại uất ức này!”
Nghe được động tĩnh bên này, Biện Toàn lấy lý do đưa đồ ăn vặt mang lại đây, nhìn Nguyễn Tư Nhàn chớp chớp mắt.
Nguyễn Tư Nhàn ho nhẹ một tiếng: “Tôi đi vệ sinh một chút.”
Trịnh Ấu An phiền muộn mà vẫy vẫy tay: “Đi nhanh về nhanh, lòng tôi buồn đến hoảng.”
“Ồ.”
Nguyễn Tư Nhàn nhìn Biện Toàn đưa mắt ra hiệu, hai người cùng đi WC.
“Ai thế? Bạn cậu à? Sao tớ chưa từng gặp?”
“Trịnh Ấu An.”
“Nghe có chút quen tai đấy.”
Biện Toàn ngoáy ngoáy lỗ tai, đột nhiên kinh ngạc mà nói: “Cậu sao lại đi cùng cô ta thế?”
Cái lý do này thật sự khó có thể mở miệng, Nguyễn Tư Nhàn cắn răng, sau một lúc lâu mới nói: “Phó……”
Hai chữ ở phía sau còn chưa thóit ra đã bị Biện Toàn cắt ngang:
“Đây cũng là liên qua đến Phó Minh Dư à?”
Nguyễn Tư Nhàn trợn nửa mắt nhìn cô: “Người phụ trách chụp hình cho tớ là cô ấy, nên biết nhau một chút.”
“Ồ! Là thế à!.”
Biện Toàn cười mỉa: “Tớ còn nghĩ rằng lại bởi vì tổng giám đốc Phó của các người đấy.”
Nguyễn Tư Nhàn muốn chạy, Biện Toàn lại giữ chặt cô.
“Nhưng mà cô ấy biết cậu là ai không?”
Căn cứ vài lần gặp mặt này, Nguyễn Tư Nhàn kết luận cô ta là không biết.
“Chắc chắn không biết.”
Như thế làm Biện Toàn trong lòng ngắt một chút:
“Cậu vẫn luôn không đi gặp người kia à?”
Nguyễn Tư Nhàn lắc đầu.
Biện Toàn nghĩ thầm, xem ra mẹ của cô ấy cũng không có nhắc đến.
“Cậu và mẹ cậu bây giờ hoàn toàn không có liên lạc sao?”
Cho rằng sẽ nhận được câu trả lời như nhận định, Nguyễn Tư Nhàn lại nói:
“Cũng không phải.”
Cô dựa vào vách tường, ngửa đầu nói:
“Bà ấy vẫn luôn đưa tiền chu cấp cho mình.”
Lần này không chờ Biện Toàn hỏi, Nguyễn Tư Nhàn chủ động nói:
“Mấy năm nay bà ấy vẫn luôn đến đưa tiền cho mình.”
“Bao nhiêu?”
Nguyễn Tư Nhàn trợn trắng mắt liếc cô, tiền rơi từ trong mắt ra sao?
“Không để ý lắm! Số lẻ của giám đốc chắc hai ba trăm vạn.”
“……?”
Biện Toàn ngược lại hít một ngụm khí nitơ
“Cái này cũng quá đáng rồi phú bà à! Năm trước mình mượn tiền cậu vay vòng vốn cậu nói một chút cũng không có.”
“Lúc đó tớ thật sự không có.”
Nguyễn Tư Nhàn nói:
“Tiền mẹ mình gửi cho vẫn luôn không có đả động đến.”
“Không đúng! Cậu tại sao phải thế?”
Biện Toàn đã sớm muốn hỏi vấn đề này:
“Có bao nhiêu gia đình cha mẹ ly hôn nhau chứ, đây rất bình thường. Ba mẹ cậu hình như cũng ly hôn trong hoà bình mà? Cũng không cạch mặt nhau, hơn nữa ly hôn năm mới tái giá. Cái này cũng có gì đâu? Sao cậu lại để ý như thế chứ?”
Nguyễn Tư Nhàn ngẩng đầu nhìn trần nhà, đôi mắt có một tầng sương mù mênh mông, không nhìn rõ được cảm xúc.
Đợi trong chốc lát, cô chỉ lắc đầu nói:
“Không nói cái này nữa, mình đi ra ngoài.”
Biện Toàn tò mò, lại cũng không thể làm gì. Về chuyện này, Nguyễn Tư Nhàn không muốn nói, ai cũng không cạy miệng cô ra được.
Sau khi ngồi xuống, Nguyễn Tư Nhàn tiếp tục đề tài vừa rồi hỏi:
“Tại sao lại đổi cô?”
“Anh ta nói phong cách của tôi không hợp.”
Nguyễn Tư Nhàn nói thầm nói:
“Anh ta học quản lí mà. Anh ta có thể hiểu được vấn đề này sao?”
“Đúng đúng đúng!”
Tay Trịnh Ấu An liên tục đập lên bàn vài cái:
“Tôi gọi điện thoại hỏi anh ta. Anh ta nói cái gì mà tinh tế quá không có khí thế, để làm cái gì chứ? Chưa từng có người nói nói tôi như thế. Năm ngoái tôi đi Châu Phi chụp hình di chuyển của động vật lớn còn được nhận thưởng đấy! Không khí thế sao? Anh ta hoàn toàn không hiểu nhiếp ảnh là thế nào!”
Nguyễn Tư Nhàn sờ sờ cằm, Trịnh Ấu An lại tiếp tục nói:
“Còn có lần trước chụp ảnh cho mấy người, số tiền trả còn chưa đủ tôi mua một cái túi. Anh ta lại nói tôi chụp không đủ tốt.”
Đang nghe, di động Nguyễn Tư Nhàn vang lên một chút, là tin nhắn của Phó Minh Dư gửi đến.
[ Phó Minh Dư ]: Cô chưa về nhà?
Nguyễn Tư Nhàn vừa gật đầu nói là, vừa gửi lại “?” cho Phó Minh Dư.
“Còn nữa, còn nữa. Lần trước tôi đi nhờ máy bay của anh ta đến Tây Ban Nha, mười mấy giờ đồng hồ đều không thèm để ý đến tôi một chút nào. Cảm giác giống như coi tôi như là…. như là……”
Cô ta cứ lắp ba lắp bắp rât lâu không nói ra được từ hình dung, Nguyễn Tư Nhàn bổ sung nói:
“Coi cô như hành lí vận chuyển?”
“Đúng đúng đúng!” Trịnh Ấu An kích động lên lại bắt đầu đập bàn.
“Bây giờ nghĩ lại không biết làm sao tôi lại nhịn được?”
Vừa lúc đó, Phó Minh Dư gọi đến một cuộc điện thoại.
Nguyễn Tư Nhàn nhìn thấy màn hình hiện thị thông báo. Trong lòng có vô thức hoảng hốt, có cảm giác như nói xấu sau lưng người ta bị bắt tại trận vậy.
Cô lập tức ngắt điện thoại, nhắn tin lại.
[ Nguyễn Tư Nhàn ]: Chuyện gì?
[ Phó Minh Dư ]: Tiếp điện thoại.
[ Nguyễn Tư Nhàn ]: Không tiện, anh nhắn tin không được sao?
[ Phó Minh Dư ]: Không được.
[ Nguyễn Tư Nhàn ]: Không được thì khỏi đi.
“Còn có chuyện trước đó, nhưng quá nhiều.” Cái miệng nhỏ của Trịnh Ấu An nói liên tục không ngừng.
“Trước kia vừa gặp mặt đi. Mỗi lần gặp mặt tôi còn chưa làm gì cả, anh ta liền cách xa tôi tám trượng rồi. Cảm giác đó thật cứ như…… như……”
“Cảm giác đó là anh ta hình như cảm thấy là cô thích anh ta?”
Trịnh Ấu An mãnh liệt gật đầu, tất cả ngũ quan đều nhăn lại:
“Đúng!Đúng!Đúng! Giống như tôi và anh ta không nên cùng ở một chỗ vậy.”
Điểm này Nguyễn Tư Nhàn đồng ý thật sâu, bình tĩnh gật gật đầu.
Chỉ là trôi qua một tiếng đồng hồ, Nguyễn Tư Nhàn đã bắt đầu mạnh mẽ nhịn đi cơn buồn ngủ, nhịn đến nước mắt cũng trào ra rồi.
Chị gái à, chị phát tiết hơn một giờ rồi, nói tới nói lui cũng chỉ có mấy chuyện thôi. Phó Minh Dư anh ta không hiểu biết thưởng thức tác phẩm của cô, anh ta không có mắt, anh ta không có năng lực phân biệt, anh ta là đại móng heo(). Anh ta đối xử lạnh lùng với cô, ngày sau cô làm cho anh ta trèo cao không nổi. Còn tôi ngay cả cơm chiều còn chưa được ăn đây này.
() Từ này gần như từ tra nam, ý chê những tên đàn ông xấu xa.
Cái này thì thôi đi, sau khi Ấu An lặp lại nhiều lần như vậy, lại còn nằm dài ra khóc lên.
“Tôi từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng chịu nhiều oan ức như vậy.”
Lưng Nguyễn Tư Nhàn thẳng đứng lên.
Phụ nữ mắng chửi đàn ông không đáng sợ. Đáng sợ là cô ta còn khóc lên, như vậy thì không qua - tiếng thì đừng mong xong xuôi mọi chuyện.
Thanh tỉnh khiến cho Nguyễn Tư Nhàn lập tức lấy ra di động gửi tin nhắn cho Phó Minh Dư.
[ Nguyễn Tư Nhàn ]: Không được, xong rồi. Bây giờ anh đến đây tìm tôi đi.
Anh chọc cho phụ nữ khóc thì tự anh tới kết thúc! Dựa vào cái gì mà đi tra tấn tôi?
Tác giả có lời muốn nói: Nói đàn ông tốt đều là móng heo. Kết quả có một số người gặm thấy thơm hơn nhiều so với người khác.