Sau ca trực đêm dài, Tống Dụ Minh bắt taxi về nhà, anh mệt đến mức không còn cảm giác thèm ăn nữa, thế là anh quyết định đi ngủ một giấc trước.
Đến trưa, anh bị cơn đói đánh thức. Tống Dụ Minh vẫn chưa ngủ đủ, anh không muốn làm cơm nên đành mở điện thoại đặt đồ ăn ngoài.
Việc giao hàng vào giờ cao điểm phải mất gần một tiếng. Tống Dụ Minh đói đến lả người, anh lôi miếng bánh mỳ trứng trong tủ ra ăn kèm với sữa chua.
Lúc đồ ăn giao đến thì Tống Dụ Minh đã ăn lửng bụng, nhưng mùi thơm của đồ ăn nóng hổi làm anh càng thèm ăn hơn, thế là anh lại ăn thêm một bát cơm chiên nữa. Ăn uống xong xuôi, anh tranh thủ lúc còn buồn ngủ mà nằm xuống giường tiếp.
Tống Dụ Minh đang mơ màng ngủ được hơn một tiếng thì bị tiếng chuông điện thoại làm tỉnh giấc. Anh trở mình rồi cầm điện thoại lên, cố gắng kiềm chế cơn gắt ngủ vì bị đánh thức, anh mở mắt ra sau đó ấn nút nhận cuộc gọi.
Đầu dây bên kia là Thôi Bằng Đào: "Tiểu Tống, đã dậy chưa? Đến bệnh viện một chuyến đi."
"Có chuyện gì vậy ạ?" Tống Dụ Minh hỏi.
"Cậu biết khu công nghiệp hóa chất ở Giang Đô bị nổ sáng hôm qua không? Hiện đã có hơn 300 người bị thương nên bệnh viện ở đó không thể tiếp nhận hết, vì vậy họ đã gửi đơn yêu cầu chuyển tuyến sang chỗ chúng ta."
Giang Đô cách Bệnh viện Long Giang hơn 100 km tính theo đường bay thẳng, Tống Dụ Minh nhanh chóng hình dung bản đồ trong đầu: "Chuyển tuyến bằng máy bay trực thăng à?"
"Đúng vậy, nhưng vì trung tâm chấn thương của chúng ta vẫn chưa được khánh thành nên lần này các bệnh nhân được chuyển đến chủ yếu là bị bỏng, tất cả sẽ được chuyển đến BICU* của chúng ta. Dự kiến tiếp nhận bảy bệnh nhân có tình trạng bỏng nặng." Thôi Bằng Đào từ từ giải thích.
*BICU trong y tế là viết tắt của "Burn Intensive Care Unit," nghĩa là "Đơn vị chăm sóc đặc biệt cho bệnh nhân bỏng." Đây là khu vực trong bệnh viện chuyên cung cấp chăm sóc đặc biệt cho những bệnh nhân bị bỏng nặng, yêu cầu sự giám sát và điều trị đặc biệt. Trong BICU, các bác sĩ, y tá và các chuyên gia y tế khác theo dõi và điều trị các biến chứng liên quan đến bỏng, như nhiễm trùng, mất nước, và tổn thương các cơ quan khác.
Tống Dụ Minh lập tức tỉnh táo, anh vội vàng nhảy xuống giường: "Khi nào bọn họ sẽ đến? Em cần làm gì?"
"Trước tiên cậu cứ đến bệnh viện đi, chúng ta cần hội chẩn cho bảy bệnh nhân này." Thôi Bằng Đào giải thích thêm: "Ngoài bệnh viện của chúng ta ra thì còn có bệnh viện Trường Hà, Tế Từ và các bệnh viện khác của Thân Thành hỗ trợ. Tất cả các bệnh viện chuyên khoa bỏng trong thành phố sẽ tiếp nhận tổng cộng 30 bệnh nhân nặng và đều do y tế hàng không trực thuộc bệnh viện chúng ta phụ trách, dự kiến sẽ hoàn tất việc chuyển viện trong năm ngày. Cậu có kinh nghiệm trong lĩnh vực này nên tôi đã nói với viện trưởng Đinh để cậu tham gia toàn bộ quá trình."
"Thật sao?" Tống Dụ Minh nắm chặt điện thoại, anh phấn khích hỏi."Đừng đứng đực ra đó nữa, mau đến làm việc đi. Kế hoạch chuyển viện này sẽ là khúc dạo đầu cho việc khánh thành trung tâm chấn thương của chúng ta, cho nên phải nắm chắc cơ hội."
"Em biết rồi." Tống Dụ Minh chắc nịch trả lời, anh cúp máy rồi nhanh chóng kéo rèm cửa, vội vã thay quần áo.
(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!)
Ba giờ chiều, còn một tiếng nữa là chuyến bay của Trình Hướng Lê sẽ cất cánh, chắc chắn lúc này là thời điểm hắn bận rộn nhất. Tống Dụ Minh quyết định không thông báo chuyện này với hắn ngay mà đợi khi hắn cất cánh rồi mới gửi tin nhắn.
Sau khi ngủ một giấc ngon lành và nhận nhiệm vụ quan trọng như vậy, Tống Dụ Minh mang đầy năng lượng đến bệnh viện.
Các hồ sơ bệnh án của bảy bệnh nhân cần chuyển viện đã được gửi đến phòng khám, diện tích bỏng đều đạt trên 70%, độ tuổi từ 30 đến 40, còn có ba bệnh nhân bị hít phải khí acid, đường hô hấp bị tổn thương nghiêm trọng.
Bệnh viện Long Giang luôn chuẩn bị sẵn sàng để ứng biến với tình trạng bệnh lý phức tạp của bệnh nhân nên họ lập tức tổ chức hội chẩn đa khoa để đánh giá tình trạng bệnh nhân.
Thời gian cất và hạ cánh của trực thăng cần tuân thủ quy định của Cục Hàng không Dân dụng, thời gian bay từ Giang Đô đến Thần Thành khoảng 40 phút, dự kiến chiều nay sẽ đưa hai bệnh nhân nặng đến trước.
Trực thăng thực hiện nhiệm vụ chuyển viện là loại máy bay 15 chỗ ngồi AW139 thường dùng cho vận chuyển hàng hóa được sản xuất bởi công ty nổi tiếng từ Ý.
Tuy nhiên, bệnh viện Giang Đô không có bãi đỗ máy bay mà xung quanh lại là khu dân cư và trường học nên cần tìm một nơi phù hợp để máy bay cất cánh, hạ cánh.
Tống Dụ Minh cùng với trưởng phòng cấp cứu đã tìm kiếm trên bản đồ 3D của bệnh viện, cuối cùng cũng tìm được một quảng trường CBD* cách bệnh viện 5 km.
*Central Business District - Phân khu trung tâm kinh tế tài chính
Phòng cấp cứu phụ trách đàm phán về địa điểm, bệnh viện Long Giang dự định sắp xếp Tống Dụ Minh và một phó trưởng khoa hô hấp đã qua đào tạo để tiếp nhận bệnh nhân.
Bãi đỗ trực thăng của bệnh viện Long Giang nằm trên nóc tòa nhà ngoại khoa, nối thẳng với phòng mổ khẩn cấp trên các tầng cao của tòa nhà.
Khi mọi thứ đã sẵn sàng, Tống Dụ Minh mang theo hộp cấp cứu và đi cùng với một bác sĩ khác lên bãi đỗ.
Từ xa, một chiếc trực thăng màu cam xanh lướt qua bầu trời quang đãng, cánh quạt quay với tốc độ cao chém vào không khí phát ra tiếng động rền rĩ, làm cho bụi bặm từ mặt đất bay lên tốc về phía họ.
Tống Dụ Minh nắn nhẹ thanh kim loại trên khẩu trang, anh đưa tay che ánh sáng mặt trời chói mắt rồi nhìn chiếc trực thăng hạ cánh xuống bãi đỗ có biểu tượng của bệnh viện Long Giang.
Tống Dụ Minh không biết bản thân đã lên máy bay với tâm trạng như thế nào nữa, anh cài dây an toàn, đeo tai nghe rồi nhìn kiểm soát viên đưa ra lệnh cất cánh, cảnh vật bên ngoài dần trở nên xa xôi.
Sau năm năm về nước, cuối cùng anh cũng được ngồi trên máy bay để đi cứu người lần đầu tiên. Dù đây chỉ là một nhiệm vụ chuyển viện, không căng thẳng hay kịch tính như khi cấp cứu nhưng tim Tống Dụ Minh vẫn đập rất nhanh.
Sau 43 phút bay, trực thăng hạ cánh tại Quảng trường Vạn Đạt ở Giang Đô đúng vào lúc học sinh tiểu học vừa tan học. Dù xung quanh đã được căng dây cấm vào nhưng vẫn có không ít học sinh cũng như phụ huynh dừng lại để chụp ảnh quay video.
Xe cấp cứu đang đứng đợi sẵn, Tống Dụ Minh mở cửa khoang nhảy xuống, anh bị các phóng viên đang cầm máy quay chụp lại.
Để phòng ngừa các bệnh nhân hạ thân nhiệt trong quá trình vận chuyển, bọn họ còn được phủ thêm một lớp vật liệu giữ ấm.
(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là ăn cắp!)
Trên đường trở về, Tống Dụ Minh đề cao cảnh giác nhiều hơn. Trong giai đoạn cất cánh và hạ cánh, do sự thay đổi áp suất trong cabin cũng như độ ẩm không khí nên huyết áp của bệnh nhân sẽ giảm, nhịp tim cũng sẽ tăng lên nên Tống Dụ Minh cần thường xuyên theo dõi huyết áp của bệnh nhân để điều chỉnh tốc độ truyền dịch.
"Bác sĩ Tống, nghe nói trước đây cậu từng làm bác sĩ trực thăng chuyên nghiệp ở nước ngoài à?" Đột nhiên, một giọng nói từ chỗ phi công vang lên.
"Không chỉ trực thăng, mà tôi còn từng tham gia cứu hộ trên máy bay cánh cố định rồi." Tống Dụ Minh vô cảm liếc mắt nhìn.
"Vậy thì nhờ cậu thông báo tình trạng của bệnh nhân cho trung tâm cấp cứu. Chúng tôi dự kiến sẽ hạ cánh trong mười phút nữa."
"Đã nhận." Tống Dụ Minh cúi đầu ấn nút phát sóng bên chân: "Hàng không 702T gọi trung tâm cấp cứu, bệnh nhân đầu tiên trong vụ nổ Giang Đô đã được tiếp nhận, các chỉ số sinh tồn ổn định, dự kiến sẽ hạ cánh tại bệnh viện Long Giang trong mười phút nữa."
"Đã nhận, xin giữ liên lạc." Tiếng trả lời từ trung tâm cấp cứu vang lên trong tai nghe.
Tống Dụ Minh đã nói những câu thông báo như vậy rất nhiều lần ở Úc rồi, nhưng hôm nay, khi anh đọc số hiệu máy bay bằng tiếng Trung thì vẫn cảm thấy hơi hoang mang.
Viện trưởng Đinh nói rằng một mô hình tốt có thể lan tỏa đến các thành phố lân cận, đồng thời sẽ thúc đẩy sự phát triển y tế của cả khu vực.
Trình Hướng Lê nói rằng mặc dù không thể ngăn chặn được tai nạn nhưng ít nhất chúng ta vẫn có cơ hội để cứu chữa.
Bây giờ, họ đã làm được rồi.
Trực thăng bay vút qua không gian cao hai nghìn mét, ánh sáng mặt trời cũng tắt dần.
Tống Dụ Minh lại quay đầu nhìn về phía máy theo dõi, anh nghe tiếng máy móc và cánh quạt đan xen vào nhau rồi dần dần quên đi sự nóng nảy khi bỏ thuốc lá, cũng quên cả việc đã hẹn Trình Hướng Lê đi Disneyland vào tuần sau.
Khi tiếp nhận nhưng bệnh nhân nặng này thì anh lại phải đối mặt với những giờ tăng ca không ngừng nghỉ.
Nhưng Tống Dụ Minh vẫn thấy vui vẻ.
Tác giả có lời muốn nói:
Chương tiếp theo, Hướng Lê sẽ online trở lại~
Không biết tại sao mà chương này lại mang đến cảm giác kết thúc orz