Ta ngưng tấn công, lặng lẽ tập trung nghe Cửu Hoa nói, nghi hoặc trong lòng không biết y nói thế có thật không. Cửu Hoa thấy ta như vậy, bèn nói thêm:
“Nàng ấy lấy Ngọc Nước của ngươi chỉ là vì muốn giữ ngươi lại bên nàng ấy thôi. Ngươi ngẫm lại mà xem, dù bắt ngươi về, nhưng nàng ấy có từng làm ngươi thương tổn gì chưa?”
“……”
Ta nhớ lại khi đó, dù bị ta bóp chặt cổ họng, mạng như chỉ mành treo chuông, nhưng thứ cô ta để tâm nhất vẫn là cánh tay bị bỏng của ta. Cô ta còn rơi nước mắt, dùng phù giải khóa cho ta, sợ rằng có lẽ cũng vì không đành lòng để ta bị thương tiếp.
Sau khi sắp xếp thông suốt tất cả mọi chuyện, cảm giác hổ thẹn và hối hận khó có thể miêu tả nổi tràn ngập lòng ta. Mãi tới lúc này, ta mới mơ hồ nhớ ra một số chuyện cũ từ 3000 năm trước.
Năm đó trên Thiên cung có lời đồn thế này, nữ thần sông Lạc Mật Phi tới bên sông Thanh, chờ đợi thần quân suốt ba năm ròng. Lúc ta còn làm thần quân trên trời, ta cực kỳ biếng nhác, không đi uống rượu với hội Tinh Quân, thì lại đến thăm nhà đám Địa Tiên, không về nhà mười mấy năm cũng là chuyện bình thường. Bởi vậy mỗi lần về sông Thanh, ta chẳng thấy có ai chờ mình, cho nên lúc ấy nghe được lời đồn trên Thiên cung, ta cũng chỉ cười cho qua chuyện.
Rồi sau đấy thì…… ta cưới người khác, sau đấy nữa là…… ta bị cắm sừng, cuối cùng…… bị giáng xuống trần. Tất cả đều trôi chảy thông thuận, không ngờ trong ấy còn có chuyện mà ta không biết.
“Phùng Di, ngươi còn đang băn khoăn điều gì? Một người con gái đã hy sinh nhiều như thế vì ngươi, ngươi còn gì mà phải băn khoan?” Cửu Hoa chỉa phất trần của y vào ta, hô lên.
Ta…… trời sinh đã chậm tiêu, bị y chỉ vào người một lúc mới hoàn hồn, ta nói: “Vậy, ta nên làm sao đây?”
Trí óc yên bình 3000 năm đột nhiên bị nhét nhiều chuyện phức tạp như thế, khó tránh khỏi chưa xử lý kịp thời, vậy nên ta đành khiêm tốn hỏi y.
“Ai da, đúng là ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng.” Cửu Hoa hận sắt không thành thép nói với ta: “Ngươi đương nhiên phải trở về tìm nàng ấy, thành thân với nàng ấy, sinh con với nàng ấy, ở bên nàng ấy suốt đời.”“……”
Như vậy có tốt thật không?
Chẳng hiểu sao ta lại bị Cửu Hoa đẩy lưng về phía trước, ta định nói gì nữa, nhưng lại bị câu tiếp theo của y làm nghẹn họng.
“Mau đi đi! Thần Lửa Sài Vinh đã theo đuổi nàng ấy mấy ngàn năm rồi, sau khi ngươi chạy trốn, gã ta đã đến hoàng cung bắt nàng ấy lên núi Yên Hà. Ngươi mà còn rề rà, đợi người ta đẻ thần lửa con thì ngươi chỉ còn nước khóc thôi.”
“Ngươi nói gì cơ?”
Ta khá là hết hồn vì tin tức này!
Lại là thần Lửa Sài Vinh, sao chỗ nào cũng có mặt gã ta thế?
Xưa thì mồi chài vợ cũ của ta, nay lại bắt đi cô gái thương thầm ta mấy ngàn năm hiếm có khó tìm, như thế thì còn nhịn làm sao được nữa.
Hang ổ của thần Lửa Sài Vinh nằm trên núi Yên Hà, ta đã từng tới đó để tìm lại cô người yêu lầm đường lạc lối. Ta trở về hoàng cung của Trường Phong cô nương lấy Ngọc Nước xong thì chạy như ngựa không dừng vó đến đây. Mấy ngàn năm đã qua, núi Yên Hà lại chẳng đổi thay chút nào.
Chẳng qua, hôm nay có dịp gì đây?
Trên đường đi, ta gặp rất nhiều tiên hữu, họ đi mây cưỡi gió, hết người này đến kẻ nọ ùa tới đây.
Thái Bạch Kim Tinh thác xuống từ trên mây, thấy ta thì rất ngạc nhiên: “Kìa, chẳng phải là Thanh Hà thần quân đó sao? Không ngờ ngài cũng tới đây đấy.”
Thiên Lang Tinh Quân cũng không kém phần: “Ái chà chà, ta không nhìn lầm đấy chứ, Thanh Hà thần quân nữa cơ à. Sự độ lượng của thần quân quả là rộng lớn như biển nạp trăm sông, tiểu tiên bội phục bội phục!”
Dao Trì Thánh Nữ nhanh nhẹn tiếp lời: “Thanh Hà ca ca, nhiều năm rồi không gặp huynh, huynh ở cõi phàm có khỏe không?”
Chúng tiên chào hỏi ta. Thấy mặt ta có vẻ khó hiểu, Dao Trì Thánh Nữ bèn múa nhẹ dải lụa kiều diễm, khuyên giải an ủi ta: “Thanh Hà ca ca, có một số việc qua rồi thì cho qua luôn đi, chớ để trong lòng mới là phải nhẽ.”
Sau đó, Dao Trì Thánh Nữ vừa thốt ra câu này, chúng tiên đều tỏ vẻ thương hại ngoài mặt với ta. Có kẻ che miệng mỉm cười, có người mắt liếc đưa tình. Dù ta có chậm tiêu cỡ mấy cũng biết họ đang ám chỉ việc 3000 năm trước ta bị Sài Vinh cắm sừng.
Thấy chúng tiên tụ tập ở núi Yên Hà, ta mơ hồ cảm thấy lần này to chuyện rồi đây. Ta đi theo sau chúng tiên vào cung điện Kính Hoa Thủy Nguyệt. Mãi tới lúc này ta mới biết, hôm nay là ngày đại hỉ của thần Lửa Sài Vinh. Còn người mà gã ta cưới thì chính là nữ thần sông Lạc Mật Phi đầu thai mà gã đã theo đuổi suốt 3000 năm.
(Kính Hoa Thủy Nguyệt: Như hoa trong gương, trăng dưới nước. Chỉ những việc hư ảo, không thật.)
Ta bỗng ngộ ra tất cả, thảo nào các tiên hữu trên Thiên Giới đều tụ tập tới đây chúc mừng.
Còn chưa ngồi vào vị trí, ta đã nghe thấy một tiếng gào the thé, giọng này hơi quen. Sau khi rót một chén rượu, ta ngẩng đầu nhìn qua thì thấy một cô gái váy xống xộc xệch, mặt nhòe phấn son, son sáp đỏ như máu trên môi cũng bị nước mắt hòa tan…… Chẳng lẽ cô ả điên khùng đang nắm bộ hỉ phục lấp lánh của Sài Vinh không rời kia chính là vợ cũ của ta?
Hình như là Cửu Thiên Huyền Nữ gì gì đó thì phải, không nhớ rõ lắm.
(Cửu Thiên Huyền Nữ: là một vị nữ thần về chiến tranh và sự trường thọ trong thần thoại Trung Hoa.)
Đúng rồi, năm đó cô ả phản bội ta vì Sài Vinh, mà hôm nay Sài Vinh lại phản bội cô ả vì nữ thần sông Lạc Mật Phi. Đạo trời luân chuyển, có phải thời gian đã lấy lại công bằng cho ta chăng?
“Ôi, Cửu Thiên Huyền Nữ kìa, aizzz, đúng ra nàng ta phải sớm nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay.” Có giọng vang lên từ đám quần chúng.
“Đúng đấy, thần Lửa Sài Vinh lăng nhăng như thế, lẽ ra cô ta phải lường trước ngày này mới phải.” Một câu mở rộng ý vừa nãy lại vọng ra.
“Quả là chẳng hiểu ra làm sao, ta cảm thấy Thanh Hà thần quân tốt hơn thần Lửa nhiều mà.” Không ngờ kiếp này ta còn có thể nghe được một lời mát lòng mát dạ như thế, ta cảm thấy vui mừng sâu sắc.
“Suỵt…… Tôi nghe nói, hôm nay Thanh Hà thần quân cũng tới đấy, cẩn thận ngài ấy lại nghe được.”
Sau tiếng ‘Suỵt’ mà tiên hữu nào đó phát ra, pháo hoa nở rộ, nhạc tiên tung bay. Cửu Thiên Huyền Nữ tả tơi bị đám nô tỳ ở núi Yên Hà ép buộc khiêng đi. Bên này xua đuổi kẻ cũ, bên kia đón chào người mới.
“Thanh Hà, Thanh Hà…… thiếp đây, chàng tới đây vì thiếp sao? Chàng phải đòi lại công bằng cho thiếp.” Lúc bị khiêng ngang qua ta, Cửu Thiên Huyền Nữ nhận ra ta, cô ả khẩn khoản không còn chút hình tượng nào.
Ta tốt bụng cười nhẹ với cô ả: “Cô nương, trí nhớ của ta không tốt, cô là ai thế?”
“……”
[HẾT CHƯƠNG 8]