Sau khi ta nói câu kia, Trường Phong cô nương lặng đi một lúc lâu. Ta thấy cô ta như vậy, chẳng hiểu sao lại trào dâng cảm giác thương tiếc. Để thứ tình cảm kia không bùng nổ, ta vội nói tránh đi:
“Cô ăn trộm Hà Đồ và Lạc Thư, còn lấy Ngọc Nước của ta đi, là cớ làm sao?”
Trường Phong cô nương nhìn ta, thở dài một hơi, nói: “Ta, muốn báo đáp chàng đó.”
“……”
Ta nhíu mày, thấy hơi khó chịu trước sự u mê không lối thoát của cô ta.
“Không phải lần này, mà là lần trước với lần trước nữa.” Cô ta nói tiếp.
Ta lại nhíu mày lần nữa, càng thêm khó hiểu.Lần trước với lần trước nữa là làm sao?
“Lần trước là mười hai năm trước, ta là huyết mạch cuối cùng của hoàng thất họ Cơ. Quân phản loạn đánh vào hoàng thành, mẫu hậu bỏ ta vào bồn gỗ, xuôi dòng trôi đến sông sâu. Ta bị một con yêu quái sông đuổi theo, lúc bồn gỗ sắp lật úp, Hà Bá Phùng Di là chàng đã xuất hiện, cứu mạng ta.”
“……” Dầu gì ta cũng có tuổi rồi, nhiều chuyện ta không nhớ được nữa. Hình như ta có ấn tượng loáng thoáng với việc cô ta nói tới, nhưng thật sự không nhớ rõ rốt cuộc vì sao lúc đấy ta lại cứu cô ta.
Ẹc, hình như con yêu quái sông ấy cướp đồ của ta, vì đòi lại đồ nên ta đã đưa ‘chướng ngại vật’ đang gào thét kia lên bờ.
“Còn lần trước nữa thì……” Trường Phong cô nương thấy ta ngẫm ngợi mà không nhớ ra thì vô cùng luống cuống: “Hà Bá Phùng Di, chàng thật sự không nhớ ta sao? Là ta đó. Chàng ngẫm lại cẩn thận đi.” Trường Phong cô nương đưa người tới gần lồng lửa vàng, hận không thể nhét cả khuôn mặt vào trong cho ta nhìn.
Ta nỗ lực, cẩn thận, nhìn cô ta từ trên xuống dưới vô số lần không bỏ sót chỗ nào, cuối cùng vẫn không thể nhớ được gì.
Đôi khi ta cũng rất bất lực vì căn bệnh đãng trí của mình, nhưng nếu nghĩ theo góc độ khác, chuyện này cũng không lạ gì. Dù gì ta còn chẳng nhớ nổi bà vợ cũ của mình trông như thế nào, nữa là một người qua đường linh tinh?
“Ta là Mật Phi đó. Mật Phi từng nhận ơn chăm sóc của chàng 3000 năm trước.”
Vẻ mặt của Trường Phong cô nương rất tỏ tường, nhưng lời nói thì hơi bị dở hơi bơi ngửa. Mật với Phi cái nỗi gì, cô ta ỷ mình đã từng xem sách trời mấy lần nên nói linh ta linh tinh à, cô ta có biết Mật Phi là nữ thần sông Lạc, con gái của vua Phục Hy, đẹp đẽ uyển chuyển như chim hồng không?
“Ba ngàn năm trước, chàng là Thanh Hà thần quân trên Thiên giới, ta dạo bước qua sông Thanh, bị cảnh vật đôi bờ hấp dẫn, mải miết quên về, ai ngờ lại bị thần Lửa Sài Vinh khinh bạc đùa giỡn. Chàng gặp chuyện bất bình, đã cứu ta đó.” Trường Phong cô nương nói vô cùng chân thành tình cảm, ta thấy hơi bối rối.
Ta lập tức bật ra câu hỏi: “Lúc ấy ta cứu cô thế nào?”
Trường Phong cô nương không ngờ ta lại chủ động đặt câu hỏi, sau khi sửng sốt một hồi, cô ta mới trả lời: “Ờm, chàng cầm mai rùa, ném hắn.”
“……”
Ta chắp hai tay trong tay áo, không thể không nhìn cô gái tự nhận là nữ thần sông Lạc Mật Phi đang co quắp trước mặt mình bằng ánh mắt khác.
Bởi vì ta biết, cho dù sách trời có thần kỳ cỡ nào thì cũng không thể ghi lại kỹ càng tỉ mỉ như vậy được. 3000 năm trước, ta quả thật từng gặp Mật Phi một lần, mặt thì ta không nhớ rõ lắm, chỉ biết là rất xinh đẹp. Nàng ta bị quấy quả trong địa giới sông Thanh của ta, ta là thần của sông Thanh, tất nhiên không thể ngồi yên không để mắt. Thế là ta bèn vung chân đá bay Huyền Vũ chân quân bên cạnh mình, giải vây cho nàng ta.
Cái mai rùa trong lời cô ta…… chính là Huyền Vũ chân quân hiện về nguyên hình. Ngoài đương sự, đúng ra không ai có thể biết được chuyện này mới phải.
Chẳng lẽ cô ta……
[HẾT CHƯƠNG 6]