Guilty Fate (Thiên Mệnh Tội Lỗi)

chương 5: công chúa thiên thanh, ngạ quỷ xuất hiện

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Yoshino không biết mình đã mê man bao lâu, chỉ biết khi hắn có lại tri giác, cơ thể cảm thấy đau nhức, mệt mỏi vô cùng. Hai mắt hắn he hé nhìn ra xung quanh. Không gian tối đen khiến hắn không kịp thích ứng. Một lát sau, khi đã dần quen với bóng tối, Yoshino chợt nhận ra hắn không biết đã rơi xuống bờ sông dưới chân một cây cầu nhỏ từ lúc nào. Cũng may là cây cầu này cũng không cao nên cơ thể hắn chỉ có vài vết bầm tím nhỏ. Lúc này, hắn đang dựa lưng vào một cây một tảng đá lớn ngay gần mép nước, chầm chậm điều chình lại tâm thần mình. Cơn mưa có lẽ đã dừng được một lúc lâu, bằng chứng là quần áo của hắn chỉ còn hơi hơi ẩm một chút. Yoshino thẫn thờ nhìn lên bầu trời đen tối, ánh mắt trở nên tang thương, trống trải vô cùng. Tại sao hắn vẫn còn sống? Bàn tay phải bất giác lần lên ngực áo, nơi mà dường như mới lúc trước vẫn bốc ra độc hoả ngùn ngụt từ tử chú hung hăng hành hạ hắn. Bây giờ hắn đã hiểu ra tất cả, vì cái gì mà hắn lại bị cả gia tộc căm ghét như vậy, vì ai mà hắn lại phải chịu đau khổ như vậy. Hắn cảm thấy trái tim cực kì đau đớn, còn hơn nỗi đau bị Độc Hoả đày đoạ nhiều lắm. Độc Hoả chỉ có thể hành hạ thể xác con người ta thôi, đau nhất thời nhưng rồi cũng sẽ nguôi ngoai đi. Nhưng vết thương mà bọn họ đã đâm vào tim hắn còn lớn hơn rất nhiều, mà lại chẳng thế hàn gắn được dù có bao lâu đi nữa. Gia tộc đuổi giết,, cha mẹ lừa dối, bạn bè phản bội... Có lẽ chưa bao giờ... Hắn có được một thứ tốt đẹp của riêng mình.

"Tôi đâu có làm gì sai... Tại sao... lại đối xử bất công với tôi như vậy?"

Đột ngột khoé mắt bỗng cay xè, một giọt nước mắt long lanh, nóng hổi lặng lẽ rơi xuống. Khuôn mặt Yoshino lúc nãy đã không thể giữ được vẻ bình tĩnh như thường lệ. Hai bàn tay gầy gò giơ lên ôm mặt, tiếng nức nở truyền ra như âm thanh vụn vỡ của một đứa trẻ. Hắn không biết mười sáu năm qua hắn đã sống vì điều gì, sống để đổi lại điều gì. Vì vậy giây phút Sona muốn giết hắn, Yoshino cũng không hề né tránh. Hắn muốn bản thân biến mất khỏi thế gian này, vĩnh viễn chấm dứt cuộc sống đầy đau khổ của mình. Thế nhưng vì sao hắn vẫn còn sống...

Yoshino mơ hồ nhìn thấy một thân ảnh váy áo trắng muốt đang nhìn hắn cười ấm áp, khuôn mặt cô ấy xa xăm, lại mờ nhoà trong làn nước mắt, chầm chậm đi qua tâm trí hắn. Nếu có một thứ tốt đẹp duy nhất trên thế giới này còn dành cho hắn, nếu có một điều gì đó khiến hắn đột ngột bùng lên cảm giác muốn được sống để thoát khỏi Sona lúc đó, thì chỉ có thể là vì cô, vì hắn đã hứa với cô sẽ một lần nữa trở về, sẽ mang cô tới một thế giới tươi đẹp hơn. Cho tới lúc đó, hắn không thể nào chết được. Yoshino gạt đi nước mắt, ánh mắt mềm yếu lại một lần nữa trở nên kiên định, hắn nhìn lên vầng trăng lành lạnh cô độc giữa bầu trời, khẽ thì thầm:

" Nhất định... Anh sẽ quay về... Yukina"

Túi áo Yoshino rung lên nhè nhẹ, hắn lật tay, rút ra một chiếc điện thoại nhỏ, ảnh mắt chậm rãi lướt qua màn hình. Vừa có một tin nhắn mới. Yoshino vuốt qua màn hình điện thoại, hai mắt thoáng buồn. Một hàng dài gồm tin nhắn được gửi từ cách đây tiếng cho tới bây giờ, tất cả đều hiện lên dòng chữ:" Asuna"

"Shino, cậu sao vậy, tự dưng lại bỏ học?"

" Tớ đang đứng trước cửa nhà cậu này. Cậu đi đâu rồi?"

Các tin nhắn gửi cách nhau chỉ khoảng một tiếng, nội dung dần dần chuyển thành những lời lo lắn vô cùng. Nhìn qua một hàng dài các tin nhắn của Asuna, Yoshino chợt cảm thấy ngọt ngào trong lòng, nhưng đồng thời tim hắn cũng vô thức thắt lại.

"Sao cậu không về nhà? Làm ơn trả lời tớ đi mà... Yoshino"

Tin nhắn cuối cùng vừa mới gửi tới lúc h làm Yoshino cảm thấy nghẹn lòng. Hình dung gương mặt như đang khóc khi viết tin nhắn này khiến hắn muốn ngay lập tức chạy tới bên cô, hoặc ít nhất là trả lời lại để Asuna yên tâm nhưng ngay lập tức suy nghĩ ấy đã bị hắn loại bỏ. Kể từ khi Sona biết hắn đang sống ở Tokyo này, Yoshino đã không còn đường lui nữa rồi. Hắn nhất định phải rời khỏi thành phố này, đi thật xa nơi đây và trên hết là phải cắt đứt mọi mối quan hệ mà hắn đã có tại đây. Nếu không khi gia tộc truy tìm hắn, nhất định cả Asuna va Shizunee sẽ bị liên luỵ theo.

"Không thể để họ bị cuốn vào chuyện này... Nhất định... "

Yoshino bóp chặt lấy chiếc điện thoại trên tay, ánh mắt loé lên kiên định.

" Xoá tin nhắn?"- "Yes"

Chỉ còn một việc cuối cùng. Hắn dứt khoát đứng dậy, rời khỏi vùng tối dưới chân cầu, lặng lẽ bước về phía trung tâm thành phố Tokyo đầy u ám.

Đường phố Tokyo vào giờ sáng đã tắt hẳn đi cái ồn ào sôi động tràn đầy sức sống. Màn đêm nhẹ nhàng như một tấm màn mỏng manh nhưng lại sâu thăm thẳm, buống xuống sự tĩnh lặng tuyệt đối bao trùm thế gian. Cả thành phố lúc này có lẽ đều đã chìm vào giấc ngủ sâu, ngoại trừ một người. Yoshino bó hai tay trước ngực, run lên lập cập. Cơn gió đêm chớm đông khiến cho bộ áo đòng phục hắn đang mặc trở nên thật quá mỏng manh. Yoshino cố bước nhanh hơn một chút, muốn dùng vận động để làm dịu bớt đi cái lạnh buốt đang tấn công cơ thể nhỏ nhắn của hắn. Trên con đường nhỏ với một vài bóng đèn sáng mờ mờ, cái bóng của hắn dường như kéo dài vô tận, lại yếu ớt cô đơn vô cùng. Yoshino vừa đi vừa nhìn khắp xung quanh. Hắn muốn trước khi rời khỏi thành phố sẽ được ghi nhớ tất cả những cảnh vật này một lần cuối. Con đường mà hàng ngày hắn vẫn đi từ nhà tới trường bỗng trở nên thật đẹp, thơ mộng trong màn đêm. Khung cảnh tĩnh lặng như một bức tranh trôi qua tiềm thức của Yoshino thật chậm. Đi tới một nơi gọi là trường học,gặp gỡ nhiều con người, sông một cuộc sống bình thường như bao học sinh khác thật là một kỉ niệm làm người ta khó mà quên được. Gió lùa qua mái tóc của Yoshino, lướt qua da mặt hắn lạnh lẽo vô tình. Hắn lắc lắc đầu, rồi tự cười chua chát:

"Cuộc sống này thật ngắn ngủi."

Yoshino dự định trở về gian phòng trọ nơi hắn thuê để lấy toàn bộ số tiền mà hắn đã để dành và mang theo kỉ vật mà cô gái đó tặng, sau đó hắn sẽ lập tức rời đi, tan biến khỏi thành phố này như một cơn gió. Đi tới một thành phố mới, mà hắn vẫn chưa xác định chính xác là nơi nào, bắt đầu một cuốc sống khác có lẽ sẽ tốt hơn chăng?

Vừa đi vừa suy nghĩ, Yoshino không nhận ra gió đột nhiên đã đổi chiều.

Một âm thanh va chạm của kim loại vang lên trong đêm tối sắc nhọn rơi vào tai Yoshino khiến hắn giật mình. Quay đầu nhìn khắp xung quanh, hắn chợ nghe thấy tiếng cười lành lạnh truyền tới từ một con ngõ nhỏ phía trước.

"Alluriana, cô còn muốn làm những chuyện vô ích đó đến bao giờ nữa?"

Tiếng kim loại va chạm lại một lần nữa vang lên dữ dội. Một thanh âm nữ trong trẻo mang theo một phần hàn ý lạnh lùng đáp trả:

"Hèn hạ... "

Yoshino còn đang bất ngờ với việc có người cũng đang lang thang ngoài đường vào giờ này như mình thì qua cuộc nói chuyện vô tình nghe thấy, hắn cũng đã đoán được một chút. Có lẽ là một tên quấy rối đang giở trò. Thầm khẳng định trong đầu, Yoshino từ từ bước tới gần con ngõ. Dù sao cũng là đêm cuối cùn ở đây rồi, dù hắn có gây ra chuyện gì thì cũng chẳng cần sợ, coi như là cứu giúp cô gái đó một lần. Thế nhưng Yoshino đã nhầm, những gì hắn nhìn thấu trong ngõ lại hoàn toàn khác.

Keng

Hai thanh kiếm một xanh một đỏ va chạm với nhau toé ra muôn vàn tia lửa. Hai bóng người vụt tách nhau ra, một người lảo đảo ngã xuống bên vách tường, người kia lùi lại ba bước, quay lưng về phía Yoshino.

"Kiếm?"

Yoshino giật mình nhíu mày, xem ra mọi chuyện không có đơn giản như hắn nghĩ. Vung vẩy thanh kiếm còn vương một dải máu, bóng người phía trước Yoshino cất giọng khoái trá:

"Thật kiên cường thưa công chúa. Mặc dù bị Tù Ma Toả khống chế ma lực, sức mạnh của người vẫn thật đáng kinh ngạc."

Yoshino nép sát người vào bờ tường, những lời nói của người đàn ông kia khiến đầu óc hắn quay cuồng. Công chúa? Tù Ma Toả? Người này đang nói gì vậy?

"Hừ. Cẩn thận lời nói của ngươi đó..."

Bóng người đang gục ở góc tường phía bên kia run run đứng dậy, lạnh lùng nói. Qua ánh đèn yếu ớt trong con ngõ, Yoshino chỉ loáng thoáng nhận thấy đó là một cô gái còn khá trẻ. Chỉ là dưới chân cô lúc này đang có một vũng máu lớn. Chắc hẳn đó là do kẻ kia gây ra. Trên tay cô cũng cầm một thanh kiếm. Lưỡi thép màu xanh ngọc phát ra những tia sáng rực rỡ trong đêm khiến Yoshino mê muội.

"A... Xin công chúa tha tội... "

Bóng đen trước mặt Yoshino chợt rên rỉ van xin, nhưng ngay sau đó hắn lại cười khùng khục đầy mỉa mai:

"Có lẽ trong quá khứ ta sẽ nói như vậy đấy... Thế nhưng hiện giờ... Ngươi nghĩ mình còn là ai? Công chúa... mà không còn thần dân thì không thể gọi là công chúa được."

Trong không gian nhỏ hẹp của con ngõ bỗng xuất hiện một quả cầu lửa to băng đầu người, toả ra hơi nóng hừng hực khiến Yoshino cũng cảm thấy khó chịu. Trong thâm tâm hắn chợt nổi lên sóng gió:

"Hoả ma lực thật mạnh... Người này là pháp sư của gia tộc nào chứ???"

Rồi trước khi hắn kịp suy nghĩ thêm, hoả cầu mang nhiệt độ kinh khủng bắn mạnh về phía cô gái được gọi là "công chúa"

Ánh sáng từ hoả cầu làm khung cảnh trong con ngõ bỗng chốc rực sáng như ban ngày. Lần đầu tiên Yoshino nhìn rõ gương mặt của cô gái kia. Khuôn mặt kiều diễm với nét đẹp làm điên đảo chúng sinh, tinh xảo như một con búp bê, lại mang thêm một phần lạnh lùng cô tịch, mái tóc màu thiên thanh xoã tung, cùng váy áo xanh ngọc rực rỡ, lộng lẫy giữa màn đêm khiến Yoshino kinh tâm động phách. Quả thật hắn chưa bao giờ gặp một người con gái xinh đẹp tới như vậy.

Hoả cầu ngùn ngụt sức nóng đã phủ xuống. Cô gái cau mày, khẽ cắn môi, bàn tay phải run run đưa lên phía trước. Thời gian trong con ngõ như ngừng lại. Yoshino há hốc miệng, kinh hoảng toan hét lên, hắn không thể tưởng tượng được cô gái ấy làm sao có thể sống sót dưới công kích khủng bố đó. Đúng lúc này ngay trước mặt cô gái đó, một luồng khí lưu mãnh liệt đột ngột cuốn lên từ phía dưới,đánh tan hoả cầu khủng bố thành một tấm màn lửa bốc lên cao, dân dần tan biến trong không trung, đưa ngõ nhỏ trở về với vẻ tối tăm ban đầu.

"Ugh..."

Thân thể nhỏ nhắn của "công chúa" khẽ run lên, khoé miệng anh đào lộ ra một tia máu, bước chân lào đảo khiến cô phải vịn vào tường để trụ vững lại.

"Bất ngờ thật, sử dụng phong ma lực tạo thành khí lưu cực mạnh từ bên dưới bốc lên để làm phân tán hoả cầu của ta, đồng thời thay đổi hướng tấn công làm suy yếu nó. Lấy yếu thắng mạnh, pháp thuật này là một phần của Phong Vương Kết Giới phải không? Quả đúng là công chúa. Xem ra dù có Tù Ma Toả khống chế thì cũng cần giải quyết cô nhanh chóng một chút."

Bóng đen có vẻ rất ngạc nhiên vì "công chúa" đỡ được phép thuật vừa rồi của hắn, gật gù tán thưởng.

Yoshino càng trở nên hoang mang hơn nữa. Cô gái kia được bóng đen liên tục gọi là công chúa, mà cô ta lại sử dụng ma thuật phong hệ. Trong thế giới ma thuật sư, chỉ có một người như vậy.

"Sunwo... Shion, Phong Công Chúa của gia tộc Sunwo? Không lẽ nào lại là cô ta?"

Nhưng ngay sau đó Yoshino ngay lập tức phủ nhận suy đoán của mình.

" Không Thủ phủ của gia tộc Sunwo là ở Seul Hàn Quốc, cô ta không thể nào xuất hiện tại đây được, nếu Shion có đến Nhật Bản thì cô ta phải ở Osaka, thủ phủ của gia tộc Saito mới phải. Hơn nữa người kia lại gọi cô ta là Alluriana. Công chúa Alluriana...? Từ bao giờ thế giới ma thuật lại có một cô công chúa như vậy? Không.. Hai người này... Là ai?"

Yoshino toát mồ hôi, nhíu mày suy nghĩ, đồng thới lúc này trong thâm tâm hắn đã có ý định bỏ chạy. Việc này thật sự đã vượt ra khỏi tầm tay của hắn rồi, những người kia quá bí ẩn, hắn không. muốn tham gia vào chuyện của họ. Nghĩ vậy, Yoshino cũng thầm cảm thấy tội nghiệp cô gái kia, nhưng hắn quá yếu ớt, chẳng thể giúp gì đươc. Thu lại ánh mắt, Yoshino hít một hơi thật sâu, âm thầm quay người đinh rời đi thì một việc đột ngột xảy ra ngoài dự liệu của hắn.

Điện thoại trong túi áo hắn nhẹ nhàng rung lên. Tuy chỉ là một âm thanh rất nhỏ nhưng với Yoshino lại chẳng khác nào âm thanh đòi mạng hắn.

Quả nhiên bóng đen giật sững người. Hắn lập tức quay phắt lại,thanh âm cảnh giác đầy lạnh lẽo vang lên.

"Ai đó?"

Dưới ánh sáng nhàn nhạt của mấy ngọn đèn, gương mặt bóngđen lộ ra khiến Yoshino chợt hiểu tất cả.

Người đó khoác trên mình một bộ áo chùng đen nhàu nát, mái tóc hung đỏ hơi dụng lên. Đặc biệt che kín khuôn mặt hắn là một chiếc mặt nạ trắng toát với hai hố mắt đỏ lòm. Chiếc mặt nạ trông khá bình thường, nhưng tận sâu trong tâm trí Yoshino chợt xuất hiện một kí ức... Đã có lần cha hắn đề cập đến những chiếc mặt nạ giống thế này. Hắn kinh hãi kêu lên:

"Ngạ Quỷ??"

Truyện Chữ Hay