Trans + Edit: M1NO
-----------------------
“Phán quyết đã định. Số hiệu FF03-100, Rinne Irako bị tuyên án tử hình.”
Bản án được tuyên bố một cách lặng lẽ, không cảm xúc và mang tính thủ tục. Trong căn phòng xét xử rộng lớn, u ám và thoáng đãng, bảy vị thẩm phán xuất hiện với hình ảnh ba chiều phát sáng trong bóng tối mờ ảo. Họ nhìn chằm chằm xuống bị cáo từ những chiếc ghế cao ngất.
Cảnh tượng trông giống như một cuộc họp của một tổ chức tà ác hay một hội kín nào đó hơn là một phiên tòa.
“Đây là quyết định được người đứng đầu đưa ra.”
Một thẩm phán lên giọng nặng nề.
Đây hoàn toàn không phải là một phiên tòa xét xử công bằng. Không có công tố viên tham gia. Bị cáo cũng không có luật sư nào biện hộ. Ngoài bảy vị thẩm phán và bị cáo, chỉ còn một người có mặt - một khán giả. Không ai được phép phản đối hay chất vấn bất kỳ nhân chứng nào. Các thẩm phán tuyên bố phán quyết, và mọi chuyện chỉ có vậy.
Phiên tòa này trao cho giới tư pháp quyền lực tuyệt đối. Điều ấy vi phạm nguyên tắc tam quyền phân lập theo hiến pháp Nhật Bản. Tuy nhiên, trường hợp đặc biệt này lại vượt ra ngoài quy trình tư pháp thông thường. Vì vậy bản án không thể kháng cáo.
“…”
Bị cáo bị giam bên trong một chiếc buồng trong suốt đặt chính giữa phòng xử án và không hé nửa lời. Không có dấu hiệu nào cho thấy Rinne chống đối. Có lẽ cô cũng không thể làm được gì. Nhiệt độ trong buồng giam mini ấy là -60°C. Và không một ai có thể sống sót trong cái lạnh khắc nghiệt như vậy, thế nhưng bị cáo vẫn sống. Dựa vào điều đó, ta có thể suy ra rằng cô không phải là người. Điều này vô cùng rõ ràng vì… một vài đặc điểm giải phẫu của cô.
Trên thực tế, bị cáo sở hữu những cơ quan không tồn tại ở người. Có những bộ phận mà cơ thể con người không bao giờ nên có.
Người con gái bị giam cầm trong nhà tù băng giá ấy, thậm chí còn không được phép nghe bản án dành cho bản thân.
Cô gái trông như đang ở độ tuổi đôi mươi. Theo luật định của Nhật Bản, ở độ tuổi đó, cô thậm chí không nên bị đưa ra xét xử; cô nên được pháp luật bảo vệ như một trẻ vị thành niên.
Với mái tóc dài óng ả cùng với khuôn mặt thanh tú của mình, ngay cả khi ở trong buồng giam lạnh giá như thế, cô vẫn trông thuần khiết và xinh đẹp, hệt như một tác phẩm điêu khắc bằng băng trên nền tuyết trắng vậy.
Bọn họ trói chặt cô bằng áo bó, cố định bằng nhiều dây đai. Cô bị tước mất cả sự tự do lẫn phẩm giá của mình. Giữa nhà tù lạnh lẽo ấy, mọi thứ của cô đều bị tước đoạt. Dù vậy, vẻ đẹp kiều diễm của Long nữ vẫn còn nguyên vẹn, không gì có thể hủy hoại được.
Mặc dù trông rất giống người nhưng cô ấy thực chất là một con rồng.
"Đợi đã! Xin hãy hoãn lại việc thi hành án lại!". Người duy nhất có mặt trong phiên xét xử - một cô gái trẻ mặc bộ đồ thí nghiệm hét lên.
"Hãy cho tôi thêm một chút thời gian thôi, đó là tất cả những gì tôi yêu cầu!"
Lời cầu xin của cô tuyệt vọng như thể cô ấy là người đại diện cho Long nữ bị bịt miệng kia.
Tuy nhiên, những thẩm phán vẫn không hề phản ứng.
“Akeda, chính cô là người ghi nhận những phân tích về sức hủy diệt của bị cáo này khi mất kiểm soát phải không?”
“Đúng thế.”
“Và cô cũng kết luận rằng cô ta có khả năng san bằng 20 quốc gia lớn nhất thế giới. Theo quan điểm của chúng tôi, việc xóa sổ các nền văn minh hiện đại đồng nghĩa với việc xóa sổ nhân loại.”
"Đó chắc chắn là một cách diễn giải hợp lý, nhưng—"
"Chúng tôi hoàn toàn hiểu đối tượng này là một nguồn tài nguyên quý giá có thể tận dụng. Và chúng tôi cũng thừa nhận quyết định này vi phạm nghiêm trọng đến quyền con người. Thực sự, việc hủy hoại nguồn tài nguyên này sẽ khiến Viện Nghiên Cứu và Phòng Ngừa Thảm Họa Đặc Biệt chúng tôi thua thiệt trước Hội Đồng," vị thẩm phán tiếp tục. "Tuy nhiên, rủi ro đối với nhân loại lại cao hơn những lợi ích tiềm năng riêng. Chúng tôi có nghĩa vụ bảo vệ loài của mình, ngay cả khi điều đó có nghĩa là hủy diệt cuộc sống của người trẻ tuổi này."
“…”
Cô gái mang bộ đồ thí nghiệm im lặng. Cô không thể tranh luận với lý lẽ của Viện Nghiên Cứu và Phòng Ngừa Thảm Họa Đặc Biệt, dù trái tim cô thét gào rằng điều đó là sai.
"Nếu như có một ý tưởng kỳ diệu nào đó có thể ngăn chặn mối nguy hiểm này..." - một thẩm phán khác buông lời lạnh nhạt.
"Ý tưởng kỳ diệu ư..." - cô gái trong bộ đồ thí nghiệm lẩm bẩm và suy nghĩ một hồi. "Ví dụ, nếu chúng ta tìm được ai đó sở hữu Thánh Ấn thì sao?"
Lời đề nghị của cô gái ấy được đáp lại bằng tiếng cười giễu cợt.
"Haha, 《Thánh Ấn》? Tìm được nó còn khó hơn cả mò kim đáy bể. Một phép màu như thế sẽ không bao giờ xảy ra đâu. Cô cần phải thông minh hơn. Đừng cố bám víu vào những hy vọng viển vông như vậy."
Cô gái không thốt nên lời.
"Nếu không còn ý kiến nào khác - " một vị thẩm phán lên tiếng.
Sẽ không có bất kỳ khiếu nại nào cả.
“Vậy thì bản án sẽ được thi hành bằng máy chém trong vòng 24 giờ.”
Phòng xử án chìm vào im lặng trong thoáng chốc.
"Máy chém… gì cơ?". Một vị thẩm phán khác lên tiếng với vẻ khó chịu. "Tôi rùng mình khi nghĩ đến việc xử tử một cô gái trẻ theo cách dã man như vậy đấy."
"Có thể nó là thông lệ, nhưng máy chém chẳng phải là hơi tàn nhẫn sao?"
"Những lo ngại này của các ngài là không cần thiết. Xử tử chính là xử tử."
Mặc dù một số thẩm phán thương cảm cho Long nữ, nhưng không gì có thể thay đổi được bản án này.
"Phiên tòa kết thúc. Các vị có thể rời đi.”
Những thẩm phán mờ dần rồi biến mất vào hư vô, chỉ còn lại hai cô gái trong căn phòng. Cô gái mặc áo choàng quỵ gối xuống sàn rồi đặt tay lên buồng giam băng giá của Long nữ - nơi đang tỏa ra một luồng sáng xanh nhạt.
"Tôi xin lỗi." Giọng nói của cô ngập tràn sự hối hận. "Tôi xin lỗi, Rinne. Tôi đã không thể cứu được em..."
Mặc dù tiếng than khóc chẳng thể chạm tới, nhưng Long nữ vẫn cảm nhận được âm thanh từ những bước chân đang dẫn cô đến lưỡi dao của tử thần.