Ôn Liễm hít sâu, cố nén lại hơi nóng trên khóe mắt nói: "Em... không thể mất đi học tỷ!" Có lúc cô không nhịn được đưa ra giả thiết có một ngày học tỷ rời đi bản thân, mình phải làm sao đây, nhưng mới vừa có cái ý niệm này, tim cô như bị đao cắt vậy, không dám nghĩ tiếp nữa.
Cố Tiện Khê ôm cổ cô liều mạng gật đầu nói: "Chị biết, chị biết."...
Mặc dù Ôn Liễm nói Cố Tiện Khê tùy tiện cà thẻ, nhưng sau chuyện này Cố Tiện Khê suy nghĩ lại về vật cần mua, sau đó liền trả thẻ lại cho liễu Ôn Liễm.
Nàng vẫn cho là Ôn Liễm không còn dư nhiều tiền lắm, nàng muốn xài tiết kiệm một chút, nhưng ra thì Ôn Liễm đối với tiền sinh hoạt tính toán rất chính xác. Cố Tiện Khê tiêu bao nhiêu, cô liền có biện pháp kiếm về bấy nhiêu, chẳng qua là Cố Tiện Khê không biết mà thôi.
Bao nhiêu đôi tình nhân đều chia tay vì vấn đề củi gạo, Ôn Liễm không muốn bản thân và học tỷ dẫm lên vết xe đổ, cho nên cô đã nỗ lực kiếm tiền, cho dù có bán hết bản quyền của những tấm ảnh thật vất vả tích góp được, cô cũng không tiếc.
Ôn Liễm từ phòng thí nghiệm trở về, dùng chìa khóa mở cửa nhà ra thì phát hiện trong nhà tối đen như mực, đưa tay không thấy được năm ngón. Cô cảm thấy thật kỳ lạ, rõ ràng học tỷ đã sớm trở về, tại sao không mở đèn.
Cô một bên kêu học tỷ một bên cởi giày đi vào, sau đó đi tìm công tắc đèn trên tường. Ở trong bóng tối. cô lần mò thật lâu mới tìm được, sau khi nhấn công tắc, ngọn đèn trên đầu lại không có sáng lên.
"Bị cúp điện?" Ôn Liễm lầm bầm lẩm bẩm, nhìn ngọn đèn trên đầu, nhấn đi nhấn lại hai ba lần, vẫn không có hiệu quả. Đại khái là bị cúp điện rồi, cô nghĩ vậy. Đóng cửa phòng lại, tiện tay thả áo blouse trắng lên trên tủ giày, cô liền đi vào phòng ngủ.
Cô phỏng đoán nếu như học tỷ đang ở nhà, vậy nhất định là đang ở trong phòng ngủ. Cô chưa kịp đi tới cửa phòng ngủ, trong phòng ngủ đột nhiên phát ra tiếng.
Cố Tiện Khê nghe thấy động tĩnh từ trong phòng ngủ mở cửa ra, hướng phía ngoài hỏi: "Ôn Liễm em về rồi?"
"Sao tự nhiên lại không có điện?" Ôn Liễm vừa nói vừa nhanh chân bước vào phòng ngủ, đi tới cửa liền bị Cố Tiện Khê ngăn lại.
Cố Tiện Khê cũng không trả lời cô, đơn giản là không để cho cô vào phòng ngủ nói: "Bây giờ em không thể vào, trước hết ở ngoài đợi đi."
Ôn Liễm đầu óc mơ hồ hỏi: "Tại sao?"
"Đừng có gấp!" Cố Tiện Khê vừa nói, liền đẩy cô ra ngoài, sau đó tự giam mình ở trong phòng ngủ.
Ôn Liễm không rõ lắm tình huống hiện tại, sờ sờ cổ, xoay người đi tới ghế sa lon ngồi xuống, trong lòng suy đoán việc Cố Tiện Khê đang làm. Chân đụng trúng một thứ gì đó đầy lông, không cần nghĩ cô cũng biết đó là Penicillin.
Cô khom người bế Penicillin lên, hỏi nó: "Penicillin a, mi nói xem học tỷ đang làm gì vậy?" Nghĩ lại nói "Chẳng lẽ đang giấu bí mật gì đó trong phòng ngủ, không muốn cho ta biết...."
Lời còn chưa dứt, cửa phòng ngủ được mở ra, Cố Tiện Khê từ bên trong bưng một cái bánh kem có cắm cây nến số đi ra, nhẹ giọng kêu: "Ôn Liễm..."
Ôn Liễm nghe tiếng quay qua nhìn, mặt đầy mơ màng nhìn nàng.
Ngũ quan Cố Tiện Khê vốn đã nhu hòa giờ đây đang chìm trong ánh nến mờ nhạt càng tỏ ra nhu hòa, trong mắt tràn đầy ngôi sao tỏa sáng lấp lánh, đình đình đứng ở nơi đó, không cần lên tiếng, đây là một hình ảnh đẹp không thể tả. Khóe miệng nàng nâng lên, đôi môi mấp máy nói: "Sinh nhật vui vẻ, Ôn Liễm."
Ôn Liễm thả Penicillin xuống, tay chân luống cuống đứng lên, hỏi: "Sao chị biết được hôm nay là sinh nhật của em?" Từ nhỏ Ôn Liễm liền không thích sinh nhật, chê nó quá phiền toái, cho nên đến giờ ngày sinh nhật của mình là ngày nào cô cũng quên mất.
"Em chưa bao giờ nói với chị về ngày sinh nhật của em, cho nên chị đã lấy chứng minh thư của em ra xem đó." Cố Tiện Khê bưng bánh kem đến trước mặt cô, đặt lên bàn, sau đó ôm lấy Penicillin, tránh cho nó phá hỏng cái bánh.
Trong lúc nhất thời, Ôn Liễm cũng không biết nên phản ứng nên như thế nào.
Đối với chuyện sinh nhật này, cô luôn luôn không thèm để ý, không nghĩ tới Cố Tiện Khê vậy mà lại tổ chức sinh nhật cho mình, xúc động dâng trào, cổ họng cũng nghẹn lại.
Bởi vì thiếu kinh nghiệm, cho nên khi cầu nguyện, thổi nến, cắt bánh kem, cơ hồ tay chân luống cuống mà hoàn thành. Đặc biệt là thời điểm cắt bánh kem, cái mâm đựng bánh cũng chuyển động theo đường dao của cô, nếu Cố Tiện Khê ở bên cạnh không thấy kịp, phỏng đoán cô sẽ phá hỏng cái bánh.
Sau khi cầu nguyện xong, Cố Tiện Khê cẩn thận hỏi: "Ôn Liễm, nguyện vọng của em là gì?"
Ôn Liễm không cần suy nghĩ, thành thật trả lời: "Đương nhiên là muốn mãi mãi ở bên học tỷ rồi."
Cố Tiện Khê như có điều suy nghĩ gật đầu một cái, con ngươi rủ xuống, hai mắt có một đạo bóng mờ nhàn nhạt. Nàng muốn nói nhưng không thể thốt nên lời "Nếu nói ra nguyện vọng, nó sẽ mất linh a, Ôn Liễm ngu ngốc..."
Ôn Liễm không hề biết những điều này, sau khi thổi nến xong, Cố Tiện Khê liền gạc cầu dao lên, mở đèn, trong phòng khách lại khôi phục vẻ sáng sủa.
"Sao đột nhiên lại tổ chức sinh nhật cho em?" Ôn Liễm nhìn Cố Tiện Khê, cười hỏi.
Cố Tiện Khê giảo hoạt cười nói: "Chẳng lẽ chỉ có mình em mới được gây bất ngờ cho chị, mà chị thì không thể cho em bất ngờ sao?"
"Kia..." Ôn Liễm trong lòng xoay chuyển, xòe tay ra trước mặt Cố Tiện Khê nói: "Nếu chúc mừng sinh nhật, vậy nhất định phải có quà, quà đâu?"
Ôn Liễm phỏng đoán nàng không có chuẩn bị, chỉ là muốn đòi một nụ hôn mà thôi. Không ngờ Cố Tiện Khê thật sự móc một cái hộp nhỏ từ trong túi ra, Ôn Liễm lần nữa ngờ nghệch "Đây là..."
"Quà cho em." Cố Tiện Khê đã sớm tính toán hết. Mở hộp ra, bên trong là một chiếc nhẫn giống với chiếc mà Ôn Liễm đưa cho nàng. Nàng lấy nó ra, giúp Ôn Liễm đeo lên tay.
Bản thân đeo nhẫn cho học tỷ là một loại cảm giác, học tỷ đeo nhẫn cho bản thân lại là một loại cảm giác khác.
Ôn Liễm hai mắt đỏ ngầu, thanh âm khàn khàn hỏi: "Cho nên tiền mà chị lấy ngày đó, chính là vì mua thứ này?"
"Đúng vậy." Cố Tiện Khê đặt hai bàn tay đeo hai chiếc nhẫn giống nhau của hai người gần lại, ở dưới ánh đèn hai chiếc nhẫn đều tản ra bạch quang nhàn nhạt ở đốt ngón tay "Đây là một cặp nhẫn, không phải sao? Đeo vào tay rồi thì phải luôn luôn mang giống như chị, không cho phép tháo ra biết không?"
Ôn Liễm không muốn nói thêm gì nữa, trực tiếp ôm Cố Tiện Khê.
Trong cuộc sống ở chung với nhau, bởi vì thể chất của Cố Tiện Khê là thiên hàn, cho nên dù chưa tới mùa đông thân thể nàng liền bắt đầu cảm thấy giá rét. Lúc ờ bên ngoài, Ôn Liễm thường xuyên kéo áo khoác của mình ra sau đó đem ôm Cố Tiện Khê vào trong ngực, để cho cả người nàng rúc vào trong quần áo của cô, giúp nàng sưởi ấm.
Ở học kỳ hai năm thứ hai đại học, vào mấy tháng cuối, Ôn Liễm đang ở thư viện ôn tập đột nhiên nhận được thông báo, kêu cô tới phòng làm việc của phụ đạo viên một chuyến.
Ôn Liễm mang theo nghi ngờ đi tới phòng làm việc của phụ đạo viên, trước khi vào cô gõ cửa, sau khi nhận được sự cho phép mới tiến vào.
"Em chính là Ôn Liễm?" Phụ đạo viên là một người đàn ông bụng phệ tuổi khoảng bốn mươi năm mươi, trong tay ông ta cầm tài liệu về Ôn Liễm, so sánh Ôn Liễm với hình trong tài liệu. Vì phải quản lý hai lớp, số lượng đông đảo, cho nên mặc dù đã gặp Ôn Liễm, nhưng ông đã sớm quên dáng dấp cô ra sao.
Tuy ông ta quên Ôn Liễm, Ôn Liễm vẫn nhớ rõ ràng, bởi vì lần trước muốn dọn ra ngoài có tới tìm ông ta, gật đầu hỏi: "Phụ đạo viên tìm em có chuyện gì không?"
Phụ đạo viên thả tài liệu về Ôn Liễm xuống, ho khan một cái, vòng vo nói: "Em có biết hôm nay tôi tìm em là về chuyện gì không?"
Ôn Liễm lắc đầu một cái, cô dường như chưa từng làm chuyện gì có thể kinh động tới phụ đạo viên hết.
"Là như vầy." Phụ đạo viên rất hài lòng với phản ứng của cô, trên tay đổi sang tờ giấy khác, nhìn trên đó nói: "Trường học chúng ta cho tới nay đều có hạng mục trao đổi sinh viên với nước ngoài. Chính là việc hằng năm đều gửi những sinh viên ưu tú nhất ra nước ngoài học tập, trao đổi, thảo luận về y học, xúc tiến cùng đào tạo phát triển nhân tài y học..."
Ông ta dừng lại một chút, uống một hớp nước nói: "Năm nay trong hệ của chúng ta đã lấy được một số chỗ, bọn họ đã bảo chúng ta tiến hành tuyển chọn những sinh viên tốt nhất. Phụ đạo viên chúng ta đã thảo luận rồi, nhất trí quyết định sẽ chọn những sinh viên có phẩm học tốt đẹp đi trao đổi."
Ông ta gõ ngón tay lên bàn một cái, tỏ ý đã tới điểm chính. Ôn Liễm liền đợi ông nói điểm chính, kết quả ông ta lại chậm rãi nói: "Tôi có xem qua thành tích trước đây của em, cảm thấy em rất tốt. Tôi quyết định ghi tên em lên, em cảm thấy thế nào?" Cuối cùng ông còn nói "Tôi cảm thấy nếu như em chịu, tỷ lệ được chọn nhất định rất cao."
Ôn Liễm bị tin tức này làm cho chấn kinh động, trợn mắt hốc mồm một hồi lâu. Phụ đạo viên không gấp, kiên nhẫn chờ đợi cô đưa ra câu trả lời.
Sau khi Ôn Liễm kịp phản ứng, không dằn nổi hỏi: "Tại sao lại là em?"
Phụ đạo viên nhướng mày một cái, nói: "Không phải mới nói xong sao? Tôi cảm thấy thành tích trước đây của em không tệ, cho nên liền chọn em."
Ôn Liễm biết hàm ý là gì, chút hưng phấn hỏi: "Vậy trao đổi mấy năm?"
Phụ đạo viên phong khinh vân đạm nói: "Không lâu lắm, chỉ có ba năm thôi." Ôn Liễm liền ngây ngẩn, hưng phấn trên mặt nhất thời tiêu tán.
Ba năm! Đối với Ôn Liễm mà nói đây chính là một khoảng thời gian khá dài. Ba năm, cô phải ròng rã ở nơi đất khách quê người, ngôn ngữ không thông, hoàn cảnh xa lạ, những thứ này Ôn Liễm có thể khắc phục. Chẳng qua là ở nơi đó không có học tỷ, đây mới là chuyện cô không muốn nhất.
Nhưng đây cũng là một cơ hội ngàn năm một thuở, có thể bước ra thế giới rộng lớn mở mang kiến thức a.
"Phụ đạo viên, có thể cho em về nhà cân nhắc một chút không?"
"Cũng được, chuyện này thật sự quá trọng yếu, một mình em không quyết định được, vậy em trở về đi, nhớ đem chuyện này nói cho ba mẹ em biết." Phụ đạo viên phất phất tay nói, bỗng nhiên kêu Ôn Liễm lại, từ trong ngăn kéo lấy ra mấy tờ giấy, đưa cho cô, nói: "Đây là tài liệu về một ít yêu cầu, em đem về xem đi."
Ôn Liễm chậm chạp gật đầu một cái.
"Em cần phải hiểu rõ, trường học chúng ta hàng năm chỉ có vài ba người, từ năm thứ nhất đến năm thứ năm sinh viên nào cũng muốn đi. Cơ hội hiếm có, chính em phải tự biết nắm bắt." Cuối cùng Phụ đạo viên nói....