Rắc rắc một tiếng, cửa được mở ra.
Ôn Liễm nhìn Cố Tiện Khê sau lưng, nàng khẩn trương cắn cắn môi. Ôn Liễm lo lắng, liền lấy tay còn lại vỗ vỗ nhẹ lưng nàng. Đợi Cố Tiện Khê ngẩng đầu lên mắt đối mắt với cô, cô dùng ánh mắt tỏ ý nói nàng đừng quá khẩn trương, Cố Tiện Khê hiểu gật đầu, sau đó nhẹ nhàng hít sâu, cố gắng làm cho bản thân trấn định lại.
Ôn Liễm quay đầu trở lại, thủ hạ đang đinh đẩy cửa ra, bên trong đột nhiên có người dùng lực trực tiếp kéo cửa ra. Ánh sáng sáng ngời trong phòng chiếu vào trong hành lang mờ tối, Ôn Liễm vừa nhìn thấy người mở cửa liền không kềm hãm được nhếch mép, hô lớn: "Mẹ."
"Ừ." Ôn mẹ không thèm đếm xỉa tới cô, sau đó trong nháy mắt dời đi sự chú ý, lấy tay kéo Ôn Liễm chướng mắt trước mặt sang một bên hỏi: "Người bạn học con muốn mời về nhà chơi đâu?"
Cố Tiện Khê lập tức tiến về phía trước một bước, hỏi thăm sức khỏe: "A di mạnh khỏe."
Ôn mẹ quan sát nàng từ trên xuốn dưới, Cố Tiện Khê dáng ngoài văn văn tĩnh tĩnh, vừa nhìn liền thích, hiền hòa cười nói: "Hảo hảo hảo."
Phục hồi tinh thần lại, nhìn hai người các nàng còn đang ngốc lăng đứng ở cửa, không nhịn được nói: "Đứng ngốc ngoài đó làm gì? Còn không mau đi vào?" Né người để cho các nàng đi vào, sau đó mở tủ giày ra, ở bên trong tìm một đôi dép lê mới đưa cho Cố Tiện Khê.
Cố Tiện Khê dùng hai tay nhận lấy, lễ phép nói cảm tạ: "Cám ơn a di."
"Thấy người ta lễ phép chưa kìa, Ôn Liễm, con phải học tập người ta đó." Ôn mẹ tiện tay lấy đôi dép lê mà trước đây Ôn Liễm đã mang ném tới trước mặt cô, dạy dỗ.
Ôn Liễm thấy Ôn mẹ phản ứng như vậy, trong lòng hết sức vui mừng, một bên cởi giày một bên cố ý thương tâm nói: "Mẹ, sao mẹ có thể đối xử với con như vậy?" Ôn mẹ liếc cô một cái, không để ý tới cô.
Xem ra lần ra mắt này rất thành công, Ôn Liễm thừa dịp ôn mẹ không chú ý, nhanh chóng nháy mắt một cái với Cố Tiện Khê, Cố Tiện Khê nhận được ám hiệu của cô vểnh môi cười.
Lúc Ôn Liễm ra ngoài kéo hành lý vào, cúi đầu thì thấy một chiếc giày bị Ôn mẹ quăng lật úp, không kiềm được thở dài một cái, đãi ngộ thật là chênh lệch.
"Hai đứa ngồi xe lâu như vậy chắc đói bụng lắm rồi." Ôn mẹ kéo hai người đến phòng bếp, nói: "Mau tới dùng cơm đi."
Cố Tiện Khê đi theo Ôn Liễm rửa tay sau đó đi vào phòng ăn, phát hiện Ôn mẹ đã chuẩn bị cơm nước thịnh soạn. Chén đũa muỗng cũng đã chỉnh tề sắp ở trên bàn, chỉ chờ các nàng sử dụng.
Ôn mẹ nhiệt tình kêu Ôn Liễm và Cố Tiện Khê "Mau ngồi mau ngồi." Chờ các nàng ngồi xuống, bản thân cũng ngồi vào chỗ bên cạnh Ôn Liễm, hướng về phía Cố Tiện Khê có chút cẩn trọng nói: "Cứ xem đây là nhà của mình đi, con không cần khách khí đâu."
Ôn Liễm muốn trấn an Cố Tiện Khê, liền phụ họa theo mẹ mình nói: "Đúng vậy..." Nói được một nửa đột nhiên liền dừng lại, ở trường học cô đã quen kêu Cố Tiện Khê là "Học tỷ", bây giờ về nhà không biết nên gọi thế nào. Bởi vì để tránh cho giải thích không cần thiết, trước đó cô đã nói với mẹ là cô muốn mang bạn học về nhà chơi, nếu là kêu học tỷ, vậy thì bị lộ tẩy mất rồi.
Dứt khoát nuốt lời vào trong bụng, tiên phong bưng chén lên, nói: "Ăn cơm thôi."
Cố Tiện Khê nghe vậy cũng không căng thẳng nữa, bưng chén đũa lên, nhìn thức ăn đặt ở trước mặt, thần sắc kinh ngạc hỏi: "Những thứ này đều là a di làm sao?" Năm món ăn một món canh, món nào cũng bắt mắt, hương vị thơm lừng.
"Đúng vậy, xào không được tốt cho lắm, mùi vị có thể sẽ không hợp miệng của con, cho nên con nếm thử trước đi." Ôn mẹ đẩy một món ăn tới trước mặt Cố Tiện Khê, khiêm tốn nói.
Cố Tiện Khê dùng đũa gắp lên, thả vào trong miệng tế tế thưởng thức, sau đó nuốt vào bụng, nói: "Ăn thật ngon a." Ngẩng đầu lên nhìn thấy Ôn mẹ một mực đang nhìn mình ăn, mà bản thân bà ấy lại chưa đụng vào chén, cảm thấy rất là thất lễ: "A di, a di cũng ăn đi."
"Được." Hiếm khi có người khen mình nấu ăn ngon, Ôn mẹ sức phấn khởi bưng chén lên bắt đầu ăn cơm, vừa ăn vừa nói: "Ôn Liễm, bạn học của con tên gì?"
Cơm trong miệng Ôn Liễm còn chưa có nuốt xuống, không có thời gian đáp lời, Cố Tiện Khê liền tự mình đáp: "Dạ, con là Cố Tiện Khê."
"Tiện Khê a." Ôn mẹ nhắc lại: "Tên rất hay, con là người nơi nào?"
"Thành phố F." Cố Tiện Khê cái miệng nhỏ đang ăn cơm, dừng lại một chút.
"Vậy cách thành phố A không xa a." Ôn mẹ suy nghĩ một chút nói: "Vậy trên đường đi chắc vất vả lắm?"
"Đúng vậy ạ, chính là ngồi xe có hơi lâu."
Tiếp theo Ôn mẹ không ngừng truy hỏi Cố Tiện Khê, sau đó Cố Tiện Khê tạm ngừng ăn cơm để trả lời. Ôn Liễm đã xong nửa chén cơm thấy Cố Tiện Khê một chén cơm mới ăn được hai ba miếng, nói với Ôn mẹ: "Mẹ, đợi ăn cơm xong rồi hãy hỏi, lúc này đâu cần phải gấp gáp."
Ôn mẹ sảng khoái nói: "Tốt lắm, chúng ta ăn cơm trước, Ôn Liễm con một hồi đi rửa chén, để ta trò chuyện với bạn của con."
Ôn Liễm đang lùa cơm đột nhiên dừng đũa, cô luôn có cảm giác bản thân bị mẹ ruột gài bẫy...
Cố Tiện Khê bởi vì là lần đầu tiên tới nhà Ôn Liễm, cho dù Ôn mẹ nhiệt tình như vậy nhưng nàng vẫn rất câu nệ. Ôn Liễm chú ý tới thời điểm nàng gắp thức ăn, bởi vì sợ thất lễ nếu vươn tay gắp đồ ăn ở xa cho nên chỉ có thể gắp đồ ăn ở gần mình thôi.
Học tỷ của mình sao lại khả ái như vậy chứ, Ôn Liễm không biết tại sao đột nhiên muốn cười. Lấy tay che lại, sau đó âm thầm câu khởi khóe miệng. Sau khi cười xong, cô vốn là muốn gắp thức ăn cho Cố Tiện Khê, nhưng lại lo lắng động tác thân mật như vậy sẽ làm Ôn mẹ suy nghĩ nhiều.
Không nghĩ tới lúc cô còn chưa kịp nghĩ ra biện pháp, Ôn mẹ cũng chú ý tới Cố Tiện Khê, cầm một đôi đũa sạch lên, gắp đồ ăn đặt ở trước mặt mình bỏ qua Ôn Liễm thả vào trong chén Cố Tiện Khê nói: "Con ăn cái này đi."
Thật ra thì Cố Tiện Khê cũng không cảm giác được cái gì, một mực cúi đầu ăn cơm, thấy Ôn mẹ đối đãi với mình như vậy luôn miệng nói cảm tạ: "Cám ơn a di."
Sau khi ba người cơm nước xong, Ôn Liễm bị bắt ở lại phòng bếp cà nồi rửa chén, mà Ôn mẹ cùng Cố Tiện Khê đi tới phòng khách nói chuyện phiếm.
Nhà Ôn Liễm phòng bếp cùng phòng khách cách không xa, cho nên đứng ở trong phòng bếp là có thể nghe thấy thanh âm phát ra từ trong phòng khách. Cô cầm chén dĩa mang vào bồn rửa, một hơi mở nước cho đầy bồn, sợ một hồi nữa tiếng nước chảy quá lớn sẽ quấy nhiễu cô nghe lén cuộc nói chuyện trong phòng khách.
Bắt đầu rửa chén, một bên rửa chén một bên dựng lỗ tai lên nghe Cố Tiện Khê các nàng trò chuyện, nghiêm túc nghe, một câu nói cũng không bỏ qua, sợ mẹ mình sẽ làm khó Cố Tiện Khê.
Ôn mẹ lấy lá trà mà Ôn ba thường dùng để đãi khách từ trong tủ đặt ti vi ra, hỏi Cố Tiện Khê: "Uống trà không?"
Cố Tiện Khê không thể khước từ, liền gật đầu.
"Đây là lá trà mà ba Ôn Liễm mang từ Hàng Châu về, ta cũng không biết tên gọi là gì, nhà không có gì để đãi khách, liền miễn cưỡng uống một chút đi." Ôn mẹ cầm lá trà, ở trước mặt Cố Tiện Khê đem trà cụ rửa sạch bằng nước nóng, sau đó liền bắt đầu pha trà.
Trong lúc rãnh rồi ngồi nhìn pha trà, lúc này Cố Tiện Khê mới có cơ hội cẩn thận quan sát Ôn mẹ kỹ càng.
Bà ấy cũng tóc tai rối bù, đuôi tóc hơi vàng, có khuynh hướng cuộn lại, có thể là do kiểu tóc trước kia tạo nên. Quần áo mặc ở nhà bình thường. Trên lỗ tai có bấm tai nhưng lại không có mang bông tai, nhìn tổng thể thì thấy trẻ hơn mẹ mình rất nhiều. Khuôn mặt có chút tương tự với Ôn Liễm, thoạt nhìn là một người hiền hòa, do vậy nên Cố Tiện Khê không còn lo lắng, thân thể cũng buông lỏng một chút.
Cuối cùng một ly nước trong màu vàng nhạt của lá trà thấy đáy, được đẩy tới trước mặt Cố Tiện Khê. Cố Tiện Khê trước tiên nói tiếng cám ơn, sau đó liền bưng lên nhấp một miếng.
Trà mới vừa pha xong uống vào có hơi nóng miệng, nhưng có thể uống được. Vị đắng của nước trà lưu chuyển trong miệng, mùi vị kéo dài, cuối cùng từ từ chuyển thành ấm áp rồi nguội hẳn... ấm áp.... Cố Tiện Khê không biết nghĩ đến cái gì, mặt liền đỏ nhanh chóng cúi đầu không muốn để cho Ôn mẹ thấy mình khác thường.
Đặt ly trà lên bàn, đem nước trà trong miệng nuốt xuống, dư vị ngọt ngào, giống như mùi vị của Ôn Liễm.
Ôn mẹ cũng pha một ly cho bản thân, để bình trà xuống hỏi: "Quốc khánh không trở về nhà, ba mẹ con không có cằn nhằn à?"
Cố Tiện Khê lắc đầu nói: "Con đã báo trước với ba mẹ, bảo hai người họ không cần lo lắng, mỗi tối con cũng sẽ gọi điện thoại về báo bình an."
"Như vậy liền tốt." Ôn mẹ sợ Ôn Liễm không nói tiếng nào liền mang tiểu cô nương của nhà người ta về sau đó làm cho ba mẹ người ta cuống cuồng.
"Con học chung lớp với Ôn Liễm hả?"
Cố Tiện Khê nhớ tới lời khai mà Ôn Liễm đã nhắc nhở lúc trước, gật gật đầu nói: "Đúng vậy."
"Ôn Liễm từ nhỏ không thích giao thiệp với bạn học, ngại phiền toái." Ôn mẹ nhìn Cố Tiện Khê xem trên người nàng có cái gì bất đồng không "Con chính là người bạn học đầu tiên con bé mang về."
"Có thật không?" Cố Tiện Khê kinh ngạc hỏi.
Ôn mẹ gật gật đầu nói: "Cho nên con ở trong lòng của nó nhất định là khác biệt." Không thể không nói trực giác của Ôn mẹ vô cùng chính xác.
Cố Tiện Khê nghe bà nói, mím môi từ chối cho ý kiến.
"Vậy con có biết, Ôn Liễm ở trường học có nghiêm túc học tập không?" Ôn mẹ rất là để ý tới chuyện liên quan tới Ôn Liễm.
"Đương nhiên rồi. Cậu ấy chính là học bá của lớp bọn con, lúc nào thi cũng nằm trong top đầu của lớp..." Cố Tiện Khê ra sức khen ngợi Ôn Liễm nguyên tưởng rằng chỉ có Ôn mẹ nghe được, hoàn toàn không biết có một người ở trong phòng bếp chỉ lặng lẽ đỏ mặt, ngay cả tốc độ rửa chén cũng chậm đi rất nhiều.
"Không ngờ con bé lại ngoan như vậy, ta cũng yên tâm hơn." Ôn mẹ mỉm cười nói "Tiện Khê, con nhất định phải giúp ta coi chừng con bé thật tốt đó."
"Ta không hy vọng con bé học quá sức, chỉ cần con bé đừng tổn hại thân thể..." Mẹ tựa như cảm thán nói: "Sau này tìm một người tốt kết hôn sinh con là được rồi."
"Vâng." Cố Tiện Khê nghe được những lời này trong lòng mặc dù rất khó tiếp thụ, nhưng không biểu lộ ra mặt, vẫn là khôn khéo đáp ứng.
Hai người lại trò chuyện tới những đề tài khác, Cố Tiện Khê rất hiểu tâm tư Ôn mẹ, vấn đề nào cũng có thể chạm đến nỗi lòng của Ôn mẹ. Ôn mẹ càng nhìn Cố Tiện Khê càng thích, hận không thể đổi Ôn Liễm lấy nàng, hoặc là nàng cũng là con gái của mình, bất quá chuyện này thực tế là không thể nào, cho nên bà chỉ có thể tiếc nuối thu hồi những ý niệm này.
Cuối cùng bọn họ nói đến hành trình trong bảy ngày này, Ôn mẹ nói: "Bảy ngày này, hai đứa cứ ở đây tha hồ chơi đi, ta không quản hai đứa đâu."
Bà nhìn đồng hồ, kim thấy thời gian không còn sớm nói: "Hôm nay hai đứa ở nhà nghỉ dưỡng sức một ngày đi, ngày mai rồi ra ngoài chơi. Chỗ chúng ta gần biển, ngày mai để Ôn Liễm mang con ra bờ biển dạo chơi."
Ôn Liễm thật là đúng dịp từ trong phòng bếp rửa chén xong đi ra, hỏi: "Mẹ, hai người đang nói gì thế?"
"Không có gì, chỉ nói một ít chuyện nhà mà thôi."
"Nga."
"Ừm... Ôn Liễm bạn học của con là muốn cùng con ở chung hay là ở riêng một phòng?" Ôn mẹ nhìn hai người hỏi: "Nếu muốn ở riêng thì ta sẽ đi quét dọn một chút phòng dành cho khách đang lúc bỏ trống."
Ôn Liễm nghiêng đầu nhìn Cố Tiện Khê, muốn hỏi ý kiến của nàng.
Cố Tiện Khê...