Ôn Liễm mím môi lẳng lặng đứng dưới lầu một hồi, đang muốn bước tới, đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, đã mười giờ bốn mươi, nhẹ nhàng thở ra.
Lúc này học tỷ hẳn đã ngủ rồi, mình không nên đi quấy rầy nàng.
Vậy thì về thôi. Cô trong lòng tự nhủ. Dù sao sau này vẫn còn rất nhiều thời gian, ngày nào mà chẳng gặp nhau chứ?
Nhớ nhung trong lòng mọc um tùm như cỏ dại vậy, cô nhìn phòng ngủ Cố Tiện Khê lần nữa sau liền xoay người rời đi.
Nguyên tưởng rằng cô sẽ có thật nhiều thời gian bồi Cố Tiện Khê, không nghĩ tới lại là hy vọng xa vời ở trong cuộc sống sau này.
Sau khi có thời khóa biểu, cô mới phát hiện học kỳ này chương trình học một ngày rất nhiều. Những chuyên ngành khác một tuần chín tiết khóa, còn các nàng mỗi ngày chín tiết khóa. Buổi tối còn có giờ tự học và giờ học môn tự chọn nữa, giờ tự học cô có thể mượn cớ phải tới phòng thí nghiệm Tống Nguyên Câu giúp đỡ không đi, nhưng giờ học môn tự chọn bởi vì có quy định học phần, không đi không được.
Còn nữa, có thể là do niên trưởng học tỷ đi thực tập, trong lúc nhất thời Tống Nguyên Câu không có tìm được người thích hợp gia nhập cho nên cả phòng thí nghiệm chỉ còn lại mấy người, mấy người này càng trở nên bận rộn. Ôn Liễm thường xuyên sau khi cơm nước xong đều vội vàng tới phòng thí nghiệm của Tống lão sư, ở đó suốt cho đến khuya mới trở về phòng ngủ.
Hơn nữa tháng lại phải thi tiếng Anh cấp , Ôn Liễm sắp bị đè đến không thở nổi, càng không thể gặp mặt trò chuyện với Cố Tiện Khê.
Hai người mặc dù đều ở cùng một trường, nhưng khó có thể chạm mặt một lần. Một tuần lễ chỉ có thể gặp mặt một hai lần, lần nào cũng chỉ nói được hai ba câu hỏi thăm biểu đạt tương tư, Ôn Liễm lại bị Tống lão sư gọi tới vội vã rời đi.
Giống như hai người đang yêu xa vậy, sợi dây liên lạc giữa hai nàng toàn dựa vào điện thoại di động. Hơn nữa thời điểm Cố Tiện Khê muốn tìm Ôn Liễm đều không tìm được người, bởi vì một khi Ôn Liễm đã tập trung vào việc gì thì sẽ thường xuyên quên mất mình còn có điện thoại di động.
Thật may Cố Tiện Khê cũng là sinh viên y khoa, biết tương lai Ôn Liễm phải gánh vác trách nhiệm nặng nề, nên có thể thông cảm cho cô, hoàn toàn không lời oán trách. Mà Ôn Liễm cũng biết rõ liễu diệp đao trong tay mình dùng để cứu người, nếu bây giờ không siêng năng rèn luyện, tương lai sao có thể đối mặt với những bệnh nhân luôn nóng lòng muốn hết bệnh kia? Nhưng không cách nào tưởng tượng được là cô lại bận bịu giống như bây giờ, sau này hai người đều đi lâm sàng thì sẽ ra sao đây? Ở cùng một mái nhà, một tháng gặp một lần?
Cô nhắm mắt lại đè trán lắc đầu một cái, tạm thời không nên nghĩ nhiều như vậy. Tương lai mặc dù không xa, nhưng cân nhắc quá nhiều chỉ sẽ chỉ khiến bản thân thêm mệt mỏi. Lúc ngẩng đầu lên lần nữa, trong con ngươi của cô hiện lên bóng dáng của Cố Tiện Khê.
Hôm nay mái tóc dài của nàng cũng được chải qua một bên vai, lộ ra phần cổ trắng nõng bên kia. Trên người mặc chiếc váy trắng dài thướt tha, có chút giống với lần đầu gặp mặt kia, nga, không, lần đầu Ôn Liễm thấy nàng là trong tấm hình kia khi đó nàng mặc chiếc váy dài tương tự, nhưng có vài chi tiết không giống.
Hôm nay Ôn Liễm hẹn nàng ra đây, lại thấy nàng một thân như vậy, ánh mắt cơ hồ nhìn thẳng, lòng dâng lên một cổ xúc động muốn lưu lại con dấu trên cái cổ bại lộ trong không khí kia, bất quá may là ý nghĩ này rất nhanh liền bị cô áp chế xuống.
Đầu ngón tay mượt mà của nàng chạm vào gáy mỗi quyển sách trên kệ, môi mỏng trên dưới khẽ động, không biết đang nói thầm cái gì, cố gắng tìm ra cuốn sách mình cần.
Rốt cuộc nàng cũng tìm được quyển sách ở nơi cách đỉnh đầu không xa, nàng giơ tay lên rút quyển sách kia ra.
Tầm mắt Ôn Liễm chuyển động, nhìn máy chụp hình trên tay, động tâm tư.
Nhanh chóng nhấn nút chụp, cảnh tượng một khắc kia liền được lưu lại trên màn ảnh. Ôn Liễm cúi đầu nhìn người trên màn ảnh, trong mắt dâng lên ôn tình nhàn nhạt, khóe miệng nhếch lên.
Sau khi thả máy chụp hình xuống, cô quay đầu nhìn ngoài cửa sổ. Ánh mặt trời còn chưa có tản đi chiếu vào làm cô không tự chủ híp mắt lại. Ánh nắng chiều trải đên từng ngóc ngách của bầu trời rộng bao la, mặt trời bắt đầu hạ dần xuống, đến cuối cùng trả lại sắc thái nguyên gốc của nó. Những sắc thái khác nhau của màu cam trộn lẫn vào tạo thành cảnh tượng hòa hài trên bầu trời.
"Đang nhìn cái gì thế?" Tiện Khê cầm mấy cuốn sách để lên bàn, đang muốn túm váy ngồi xuống.
Ánh mắt Ôn Liễm vốn đang đặt bên ngoài, đột nhiên nói: "Tiện Khê, chúng ta dọn ra ngoài ở đi."
Cố Tiện Khê nghe lời này của Ôn Liễm, kinh ngạc ngẩn người tại chỗ, hỏi: "Ở chung sao?"
"Coi là vậy đi." Ôn Liễm gật đầu, thu hồi ánh mắt từ ngoài cửa sổ lại, cười nói "Chị cảm thấy thế nào?"
Coi là vậy đi? Cố Tiện Khê có chút quấn quít với cái từ này, bất quá lực chú ý của nàng nhanh liền chuyển tới một vấn đề khác. Nàng đứng dậy, lo lắng hỏi: "Ngày nào em cũng bận rộn như vậy, ra ngoài ở vậy chuyện đi học thì sao?"
"Dậy sớm một chút là được, chỉ cần chúng ta có thể có thêm nhiều thời gian ở chung là được." Ôn Liễm kéo nàng trước mặt mình, ôm eo nàng nói. Cô không có mong muốn gì nhiều, chẳng qua là hy vọng mỗi ngày có thể cùng Cố Tiện Khê chào buổi sáng và chúc ngủ ngon lẫn nhau, nếu như có thể, thêm một nụ hôn là quá tuyệt.
Các nàng đang ở trong góc thư viện, bình thường thư viện rất ít người, lại càng không có người sẽ đi đến nơi này, hơn nữa có từng tầng một kệ sách che chở, cho nên Ôn Liễm làm chuyện thân mật như vậy, Cố Tiện Khê không có ngăn cản, cũng không sợ sẽ có người nhìn thấy.
"Này..." Cố Tiện Khê còn do dự, bởi vì muốn dời ra ngoài, không có đơn giản như vậy, cần phải chuẩn bị rất nhiều chuyện.
"Chuyện tìm nhà, chị không cần lo đâu, em sẽ tìm, chị cứ chờ là được." Ôn Liễm đem mặt dán vào bụng Cố Tiện Khê, nhắm mắt lại thoải mái nói ra.
Cố Tiện Khê sờ sờ đầu Ôn Liễm, có một loại gần giống như đang vuốt ve động vật nhỏ vậy, bất giác thấy lòng hóa thành một bãi xuân thủy, cong khóe miệng nói: "Được."
"Chuyện này không gấp, cứ từ từ đi." Ôn Liễm thấy nàng đáp ứng, mừng không kể xiết gật đầu. Buông eo nàng ra, cứng rắn kéo nàng lại ngồi lên đùi mình, tiện tay cầm lấy cây bút mực giấu ở phía sau, bảo Cố Tiện Khê đưa tay ra "Học tỷ cho em mượn cái tay một tý đi."
"Làm gì?" Lần trước Ôn Liễm kêu nàng vươn tay ra, là để đeo nhẫn cho nàng. Lần này lại muốn làm gì, Cố Tiện Khê một bụng mong đợi đưa tay phải ra.
Ôn Liễm vừa nhìn thấy chiếc nhẫn cô tặng đeo trên tay học tỷ, hình như chưa từng tháo xuống, lòng ấm lại, mở nắp bút ra, vẽ hình trái tim lên tay Cố Tiện Khê, đưa tới trước mặt nàng nói: "Học tỷ nhìn đi."
Cố Tiện Khê nhìn một cái liền nhận ra đó là trái tim, khó hiểu hỏi: "Đây là ý gì?"
Ôn Liễm khép bàn tay nàng lại, nắm thật chặc, ánh mắt đối với cong ngươi trong sáng của Cố Tiện Khê, chan chứa thâm tình nói: "Đây là lòng của em, nó đang ở trên tay học tỷ, học tỷ không được vứt bỏ nó đâu."
Cố Tiện Khê cảm thấy thú vị, dò hỏi: "Vứt bỏ thì sao?"
Ôn Liễm cười lắc đầu một cái nói: "Em cũng không biết, đại khái là sẽ không cách nào tìm lại đi."
Cố Tiện Khê nắm chặt quả đấm, ánh mắt kiên định nói: "Như vậy chị tuyệt sẽ không buông tay ra."
"Được." Ôn Liễm vui mừng, nói.
"Ôn Liễm a." Cố Tiện Khê nhìn chằm chằm trái tim trong lòng bàn tay, tựa như than thở tựa như bất đắc dĩ nói.
Ôn Liễm đang viết viết vẽ vẽ nghe nàng kêu tên mình, ngẩng đầu lên dò hỏi: "Thế nào?" Vừa vặn cho Cố Tiện Khê cơ hội nắm được hai má của cô.
Cố Tiện Khê nhẹ nhàng kéo má cô nói: "Miệng lưỡi em lúc nào lại trở nên ngọt như vậy, là ai dạy em?"
"Có không?" Ôn Liễm nghiêng đầu phồng má, hứng thú đều hiện lên trên mặt "Không có a."
Lực độ trên tay Cố Tiện Khê tăng thêm mấy phần, lắc mấy cái, cười nói: "Không có sao?"
"Chị tới thử một chút chẳng phải sẽ biết sao?" Ôn Liễm nháy mắt một cái với nàng, sau đó không cho nàng lên tiếng, trực tiếp kéo đầu nàng xuống.
....
Sau khi Cố Tiện Khê trở lại phòng ngủ, Thường Lạc thấy nàng đi vào, cau mày.
Nàng tìm cơ hội xuống giường, đi tới chỗ Cố Tiện Khê đang soạn túi sách, nói: "Tiện Khê, cậu ra đây tớ có chuyện muốn nói với cậu."
Cố Tiện Khê nghi ngờ ngẩng đầu lên, hỏi: "Đi đâu?"
Thường Lạc chỉ chỉ bên ngoài, không đáp lời, Cố Tiện Khê liền theo nàng ra ban công.
"Thế nào, Lạc Lạc?" Cố Tiện Khê sinh lòng kỳ quái "Có chuyện gì mà không thể nói ở phòng ngủ, còn phải ra ngoài nữa?"
"Hôm nay cậu ngoài tìm Ôn Liễm?" Thường Lạc tay đặt lên trên lan can sân thượng, vòng vo cả ngày hỏi. Một ngọn đèn trên trần nhà chiếu vào đỉnh đầu nàng, đèn dây tóc ở trong cái chụp thủy tinh chít chít phát ra tiếng vang, nó tản ra ánh sáng nhạt, miễn cưỡng có thể chiếu sáng cả sân thượng.
"Đúng vậy." Cố Tiện Khê gật đầu một cái.
"Cậu....và em ấy có tốt không?" Thường Lạc trong đầu ngọa nguậy hồi lâu, mới hỏi ra vấn đề này.
Cố Tiện Khê không hiểu nàng đây là có ý gì, vẫn là sững sờ gật đầu một cái.
Dường như Cố Tiện Khê trả lời không giống với những gì Thường Lạc tưởng tượng, nàng nhíu mày một cái, há miệng muốn nói, lời còn chưa thốt ra đã bị nàng lần nữa nuốt xuống.
Cố Tiện Khê nhìn dáng vẻ bây giờ của nàng có chút buồn cười, chưa bao giờ thấy nàng quấn quít như vậy nói: "Lạc Lạc, có lời gì thì cứ nói thẳng đi." Thường Lạc vẫn quấn quít không ngừng, lắc lắc đầu.
Cố Tiện Khê không khỏi suy đoán nói: "Chẳng lẽ là chuyện khó nói sao?"
Thường Lạc mím môi, gật đầu, ánh mắt loạn nhìn khắp nơi không dám nhìn thẳng vào Cố Tiện Khê.
Cố Tiện Khê vừa dứt lời, cửa phòng ngủ đột nhiên mở ra, Từ Nhã Khiết từ bên trong ló đầu ra, ánh mắt không muốn làm người ngoài cuộc nhìn hai người vòng vo một vòng mới hỏi: "Hai cậu ở bên ngoài định làm loạn gì thế? Sắp tắt đèn rồi, còn không mau đi vào?"
Thường Lạc giống như là bị phá hỏng ý định làm chuyện xấu vậy, đỏ ửng bắt đầu lan từ cổ lên hai má, thật may là đèn ở đây không quá sáng cho nên không thấy rõ, xua đuổi Từ Nhã Khiết: "Đi đi đi, không phải chuyện của cậu."
"Ai mà thèm tìm cậu chứ." Từ Nhã Khiết khiêu khích le lưỡi một cái, quay đầu nói với Cố Tiện Khê: "Tiện Khê, Ôn Liễm nhà cậu mới vừa gọi điện thoại tới, cậu không có ở đây nên tới giúp cậu tiếp." Thường Lạc nghe thấy tên Ôn Liễm, chân mày nhíu một cái.
Cố Tiện Khê né người hỏi: "Em ấy nói gì?"
"Không có gì, chỉ nói lát nữa cậu gọi lại cho em ấy thôi." Từ Nhã Khiết nói xong, liền rụt người lại, một tiếng đem cửa đóng lại.
"Nga." Cố Tiện Khê minh bạch gật đầu một cái, xoay lại thúc giục Thường Lạc: "Lạc Lạc, có chuyện gì thì mau nói nhanh đi."
"Tiện Khê, cậu cũng biết từ khi bắt đầu chơi với nhau... tớ luôn xem cậu là em gái nhỏ." Thường Lạc hít một hơi, rốt cuộc quyết định nói: "Cho nên chuyện này tớ nhất định phải nói...."