Sau khi mua vé xong, cô thừa dịp Cố Tiện Khê không có chú ý tới, len lén thở dài một cái, chuẩn bị tâm tư thật tốt, sau đó liền mang Cố Tiện Khê đi tới trước mặt Từ Nhã Khiết, nói với nàng “Mua được vé rồi, vào thôi.”
Từ Nhã Khiết mang một chút sợ hãi nói “Không bằng Ôn Liễm mi vào trước dò đường đi ha?” Mặc dù người hồi nãy la lối om sòm đòi vào là nàng, nhưng thật ra thì trong nội tâm cũng có điểm sợ sệt, không dám một mình đi vào. Nghe nói bên trong còn có người đóng vai cương thi sẽ bất ngờ nhảy đến trước mặt du khách, hù chết người ta.
Ôn Liễm không keo kiệt cho nàng cái liếc mắt, sau đó dắt tay Cố Tiện Khê một người một ngựa đi vào.
Lúc mới vừa vào nhà ma, do mới từ nơi có ánh sáng đi vào trong bóng tối, nên mắt người sẽ tạm thời không thấy gì hết, một hồi nữa liền tốt.
Mặc dù trong nhà ma vẫn có ánh sáng le lói, nhưng chủ yếu là ám quang màu tím đậm, hoàn toàn chiếu vào phía trên vật thể mà không chiếu vào trên người. Sau lưng gió lạnh thổi từng trận, lông măng sau ót Ôn Liễm từng cọng dựng hết lên.
Ôn Liễm vễnh tai nghe, có vài âm thanh thều thào, có thể vì để tạo nên bầu không khí kinh khủng âm u cho nên cố ý mở máy điều hòa không khí phả hơi lạnh vào lưng du khách.
Còn chưa nhìn rõ sự vật, Ôn Liễm nhắm mắt dừng lại một hồi, thời điểm mở mắt ra thì đã thích ứng với hoàn cảnh bên trong nhà ma.
Đầu tiên liếc mắt liền thấy chỗ cách cánh cửa không xa, có một cái khăn trắng treo trên cái giá, phía trên cái khăn còn có cái mũ hình dáng quái dị nữa. Ôn Liễm nghi hoặc bước về phía trước từng bước nhỏ, mới nhìn rõ đó là bạch vô thường, trong miệng khạc lưỡi dài, hai mắt trắng trệc hướng lên trên, phía trên cái mũ trắng còn viết chữ phát tài bằng sơn đỏ.
Hứng thú trong lòng Ôn Liễm nổi dậy, muốn tiến tới sờ đầu lưỡi của hắn xem cảm giác như thế nào. Thời điểm ở trong phòng thí nghiệm cô cũng thường làm như vậy, bất quá cô là kéo đầu lưỡi của tiểu bạch thỏ, cảm giác rất đã.
Ngay tại thời điểm tay của cô chạm vào cái lưỡi, Cố Tiện Khê một mực đè nén hô hấp nhắm mắt lại hỏi “Ôn Liễm, bên trong kinh khủng lắm hả?” Cố gắng làm cho giọng nóng trấn định để che giấu bất an trong lòng.
“Không có gì kinh khủng hết, chị có thể mở mắt ra nhìn rồi.” Ôn Liễm nhỏ giọng nói.
Cố Tiện Khê gật đầu, nắm tay Ôn Liễm thật chặc, dời dời bước chân tới bên cạnh cô, mới yên tâm mở mắt ra. Thấy mặt mũi dử tợn của bạch vô thường, cho dù nàng đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng vẫn bất ngờ bị hoảng sợ.
Ôn Liễm ôm nàng vào trong ngực, trấn an nói “Đừng sợ, có em ở đây.” Cố Tiện Khê vểnh môi gật đầu một cái.
Từ Nhã Khiết so với bọn họ chậm nửa nhịp, vừa đi vào, mắt không thấy bất kỳ đồ vật nào, trong lòng càng sợ hơn, cánh tay qua loa sờ loạn cũng không có mò tới chỗ có người, không nhịn được gào lên “Tiện Khê các cậu đang ở đâu? Sao tớ không thấy cậu?” Giọng nói cũng không nhịn được đang run rẩy.
Nếu có bạch vô thường, vậy nhất định cũng sẽ có hắc vô thường, bọn họ bình thường đều là cùng nhau xuất hiện. Ôn Liễm nhìn sang bên cạnh, đúng như dự đoán ở trong bóng tối loáng thoáng thấy bóng người của hắc vô thường, chẳng qua là nó quá đen nên ở bên cạnh bạch vô thường hoàn toàn không nổi bật.Nghe được câu hỏi của Từ Nhã Khiết, cô đang muốn trả lời, lời còn chưa thốt ra khỏi miệng, đột nhiên bên chỗ hắc vô thường phát ra một tiếng thét chói tai, đó là thanh âm của Từ Nhã Khiết.
Cô vội vàng mang Cố Tiện Khê lần mò qua chỗ của hắc vô thường, đến khi Cố Tiện Khê mò tới chỗ Từ Nhã Khiết, nàng liền vội vàng hỏi “Nhã khiết cậu sao rồi?”
Từ Nhã Khiết nhắm chặc hai mắt hỏi “Tiện Khê là cậu sao? Sao tay lại trở nên cứng như thế?” Vừa nói vừa sờ mấy cái vào đó, cảm nhận quần áo có chút không giống như của Tiện Khê, nàng lại không dám suy nghĩ nhiều.
Trong bóng tối, Ôn Liễm và Cố Tiện Khê ăn ý đồng thời nhìn đối phương, hai tay Cố Tiện Khê rõ ràng một cái đặt trên vai Từ Nhã Khiết một cái bị Ôn Liễm dắt, ở đâu ra cái tay thứ ba bị Từ Nhã Khiết nắm chứ.
Ôn Liễm từ trước đến giờ không tin thế giới này có quỷ, xít lại gần nhìn một cái, nguyên lai là Từ Nhã Khiết đang nắm chặt tay hắc vô thường không chịu buông còn tưởng rằng là Cố Tiện Khê. Cô cố nén không cười, ở bên tai Cố Tiện Khê nói mấy câu.
“Có thật không?” Cố Tiện Khê nghiêng đầu hỏi. Ôn Liễm dán gần, gò má nàng vừa vặn chạm vào môi Ôn Liễm, xúc cảm mềm nhũn khiến cho Ôn Liễm nhớ tới hình ảnh lúc hai người họ hôn nhau đêm kia, huyết mạch dâng trào, tim đập rộn lên, mà Cố Tiện Khê lại không biết chuyện gì đang xảy ra.
Ngại vì Từ Nhã Khiết vẫn còn ở trước mặt các nàng, Ôn Liễm không thể làm bậy, đè nén cảm xúc dâng lên trong lòng, ừ một tiếng.
Cố Tiện Khê ở trong bóng tối tìm kiếm tay Từ Nhã Khiết, bắt lấy tay nàng nói “Tớ dắt cậu đi.”
Từ Nhã Khiết mở mắt ra thấy nàng đứng ở trước mắt mình, mừng rỡ như điên ôm lấy nàng nói “Tiện Khê tớ cũng biết là cậu mà!” Đột nhiên cảm giác có phải bản thân quá nhát gan hay không, rõ ràng mình chủ động đòi vào lại bị dọa sợ đến như vậy, cắn răng buông Cố Tiện Khê ra, cậy mạnh nói “Khụ khụ, tớ không có sao, tớ có thể đi một mình.”
Vừa nói liền do dự buông tay Cố Tiện Khê ra, từ từ đi về trước “Chúng ta đừng ở chỗ này trì hoãn nữa, tiếp tục đi thôi.” Thật ra thì trong lòng vẫn là sợ muốn chết, cho nên muốn nhanh chóng ra khỏi chỗ này.
Cố Tiện Khê quay đầu im lặng lè lưỡi với Ôn Liễm, không nghĩ tới lại bị Ôn Liễm trực tiếp hôn lên. Ôn Liễm chờ cơ hội này đã lâu rồi. Miệng lưỡi hòa vào nhau, đầu lưỡi mềm nhũn của học tỷ giống như rau câu vậy, làm cho Ôn Liễm muốn ngừng cũng không được.
Cho đến khi hô hấp Cố Tiện Khê đều rối loạn, cô còn không chịu buông ra nàng. Cố Tiện Khê không thể làm gì khác hơn lấy tay đẩy cô ra, đỏ mặt nói “Đừng làm rộn, Nhã Khiết cũng đi xa rồi kìa.” Đây là ở trước cổng nhà ma, em ấy chẳng lẽ không sợ đột nhiên có người đẩy cửa đi vào sao?
“Chị ấy cách xa như vậy không phải là thời cơ thuận lợi sao?” Ôn Liễm nhẹ thở hổn hển, vừa nói tay lại vòng qua eo Cố Tiện Khê.
Cố Tiện Khê dùng ngón tay ngăn cản, nói “Em không sợ bên ngoài đột nhiên có người đi vào sao?” Lời còn chưa dứt, bên ngoài truyền tới động tĩnh, giống như thật sự có người muốn tiến vào.Ôn Liễm vội vàng mang Cố Tiện Khê vòng qua hắc bạch vô thường đi tiếp, không nghĩ tới Từ Nhã Khiết nãy giờ vẫn chưa đi được mấy bước.
Ôn Liễm suýt nữa đụng vào trên người nàng, tim kịch liệt nhảy lên một chút, hỏi “Sao chị còn ở chỗ này? Người dọa người sẽ gây chết người đó.”
Từ Nhã Khiết yếu ớt nói “Không dám đi...” Nàng hối tiếc không thôi, sớm biết sẽ không buông tay Tiện Khê đâu.
Cố Tiện Khê mặc dù trong lòng cũng run sợ, nhưng vẫn tốt bụng an ủi Từ Nhã Khiết “Nhã Khiết, cậu đừng sợ, hay là để tớ dắt cậu đi nha.” Vừa nói liền chìa tay ra tới trước mặt Nhã Khiết.
Mới vừa chạm được tay của nàng, Từ Nhã Khiết giống như bắt được cái phao cứu mạng vậy, hai tay vững vàng nắm lấy, phàn nàn nói “Nơi này kinh khủng như vậy, một chút cũng không vui, Tiện Khê chúng ta hãy nhanh chóng ra khỏi đây đi.”
Cố Tiện Khê cũng muốn nhanh thoát khỏi chỗ này, Ôn Liễm liền mang các nàng đi tiếp.
Phía sau hắc bạch vô thường là một con đường dài lót gạch, hai bên đường lót gạch hiện ra các pho tượng đang chịu các hình phạt trong mười tám tầng địa ngục.
Lên núi đao xuống chảo dầu trong truyền thuyết, nơi này đều có. Ôn Liễm thấy mới lạ dừng lại, lại bị Cố Tiện Khê các nàng thúc giục không ngừng đi về phía trước.
Dọc theo đường đi Từ Nhã Khiết ngay cả dũng khí mở mắt cũng không có, mà Cố Tiện Khê thì lấy hết can đảm mở mắt ra xem cùng với Ôn Liễm, thời điểm gặp phải mấy thứ đặc biệt kinh khủng, Ôn Liễm dẫn đầu sẽ nhanh chóng xoay người che kín mắt nàng lại, không để cho nàng thấy mấy cảnh đó, bước chân cũng nhanh hơn.
Thời điểm Ba người đi ra khỏi nhà ma, Từ Nhã Khiết không kịp đợi chạy đến nơi phát ra ánh sáng mặt trời, thở hổn hển, lưng của nàng ướt đẫm mồ hôi, cảm giác như mới vừa đi một chuyến tới địa ngục rồi trở lại trần gian vậy.
Lúc này đến phiên Ôn Liễm nhìn có chút hả hê, mỉm cười hỏi “Vậy mà nói không sợ!”
Từ Nhã Khiết hiện tại không muốn để ý tới cô, khinh thường hừ một tiếng.
Cố Tiện Khê đi tới bên cạnh nàng hỏi “Có ổn không?”
“Vẫn là Tiện Khê tốt nhất.” Từ Nhã Khiết mếu miệng, cảm động sắp khóc luôn rồi.
Sau khi ở nhà ma hành hạ tinh thần xong, Ôn Liễm thấy Từ Nhã Khiết bây giờ so với lúc mới ra khỏi nhà ma hai chân mềm nhũn kia hoàn toàn khác biệt. Sau khi tiêu hao sức lực trong đó thì giờ đây lại khôi phục nguyên khí, còn có thể một tay cầm lon coca, một tay cầm xâu thịt dê, vừa ăn vừa uống, một bộ dáng kinh vi thiên nhân.(khi nhìn thấy thì rất kinh ngạc, cho rằng chỉ có thần tiên mới được như vậy)
Đối với biểu hiện như vậy của bản thân thì Từ Nhã Khiết miêu tả “Trong cuộc sống, không có việc gì mà một bữa ăn không thể giải quyết, nếu như có, thì ăn hai bữa là được.”
Ôn Liễm đối với lời này của cô thì hết ý kiến.
Nhìn đồng hồ đeo tay, cũng sắp đến lúc rồi, cô chuẩn bị tiến hành kế hoạch đang nổi lên trong lòng. Cô muốn cùng học tỷ trải qua thế giới hai người!!!!!
Thừa dịp Từ Nhã Khiết đang đang đứng ở gian hàng dành cho tầng lớp thượng lưu, cô len lén kéo Cố Tiện Khê sang một bên, ở bên tai nàng nói “Học tỷ, chúng ta lén bỏ trốn đi.” Mặc dù bỏ Từ Nhã Khiết một mình ở đây có chút bất lương nhưng vì hạnh phúc của cô và học tỷ còn có thế giới hai người nữa, như vậy thì chỉ có thể hy sinh nàng thôi, chờ nàng trở về nhất định sẽ bồi thường thật tốt cho nàng.
“Bỏ Nhã Khiết một mình ở nơi này sao? Như vậy không tốt lắm đâu...”
“Nhưng còn ước hẹn giữa hai chúng ta thì sao...” Ôn Liễm vẻ mặt đau khổ, lắt lắt tay Cố Tiện Khê nói, lại giở trò giả bộ đau khổ.
“Vạn nhất Nhã Khiết cho là chúng bị lạc rồi đi tìm chúng ta thì sao?” Cố Tiện Khê bị cô khuyên nhủ có chút động tâm, nhưng vẫn lo lắng hậu quả sau này.
Cái này Ôn Liễm đã sớm nghĩ tới, cô nói ra ý tưởng của mình “Chúng ta có thể cách xa chị ấy một chút, sau đó chị gửi tin nhắn báo cho chị ấy biết, nói chúng ta đi trước như vậy không phải ổn rồi à?”
Cố Tiện Khê còn do dự, nhưng không chịu được Ôn Liễm mềm mài cứng rắn dụ dỗ, gật đầu đáp ứng.
Lúc này Ôn Liễm thấy Từ Nhã Khiết đang đang trả tiền cho ông chủ, cô liền mang Cố Tiện Khê quay lại. Bây giờ còn chưa phải là cơ hội tốt nhất để chuồn đi, các nàng cần phải kiên nhẫn một lúc.
Lại đi được một đoạn, Từ Nhã Khiết lần nữa dừng lại ở sạp nhỏ, chuyên tâm lựa đồ.
Ôn Liễm thừa dịp nàng không chú ý nhanh chóng mang Cố Tiện Khê lén chạy đi, chạy được một đoạn, cô quay đầu lại đã không thấy được Từ Nhã Khiết mới dừng lại, thở hổn hển nói với Cố Tiện Khê “Học tỷ mau gửi tin nhắn cho chị ấy đi, nói với chị ấy là chúng ta đi trước, đừng để cho chị ấy lo lắng.”
Cố Tiện Khê gật đầu, lấy điện thoại ra theo như lời Ôn Liễm gửi cho Từ Nhã Khiết một cái tin nhắn.
Khi Từ Nhã Khiết thấy tin nhắn được gửi đến, thiếu chút nữa thì la lên móa nó rồi....