Hai ngày sau Diệp Đình Viễn tỉnh lại.
Anh tỉnh dậy thấy cô Lý giáo viên chủ nhiệm đang ở bên cạnh, cô nói với anh rất nhiều lời, câu đầu tiên chính là bảo anh phải mạnh mẽ lên.
Diệp Đình Viễn nghe đến mông lung, đầu óc đều trở nên trống rỗng. Sao đó cô chủ nhiệm lớp nói gì đó anh cái gì cũng không nghe vào, chỉ nghe thấy mơ mơ hồ hồ. Cô Trương qua đời, bà nội đã được hoả táng. Còn có chân anh tình trạng không tốt lắm, nếu không được nghỉ ngơi tốt khả năng sẽ dẫn đến tàn tật...
Thẳng đến khi cô chủ nhiệm tựa hồ như nhắc đến "Huyên Huyên", Diệp Đình Viễn mới đột nhiên bừng tỉnh.
"Huyên Huyên! Huyên Huyên đâu?"
"Em đừng lo, Huyên Huyên đang được cô chăm sóc."
Chủ nhiệm lớp nhanh chóng giữ anh lại, Diệp Đình Viễn lúc này mới thả lỏng chút. Anh đem những lời cô Trương trước khi mất nói ra, không thể cho chồng cũ cô ấy mang Huyên Huyên đi. Anh muốn hỏi Huyên Huyên có ngoan không, có đi tìm mẹ không, nhưng lại không dám hỏi.
Cô chủ nhiệm bảo anh yên tâm cũng nói nhiều lời an ủi nhưng vẻ mặt Diệp Đình Viễn vẫn đờ đẫn như cũ.
Cô chủ nhiệm cũng không có biện pháp, cô ấy còn phải quay lại trường dạy học. Trước khi đi, cô giáo có chút không đành lòng mà nói: "Đình Viễn, em... hũ tro cốt của bà nội em ở... ở tủ đầu giường."
Bà nội?
Diệp Đình Viễn mờ mịt ngẩng đầu, như thể nghe không hiểu cô giáo đang nói gì.
Cô giáo thở dài vẫn phải đi. Cô ấy đi rồi, Diệp Đình Viễn do dự nửa ngày đôi tay run rẩy mở tủ đầu giường, hốc mắt đầy nước.
Trong ngăn tủ quả nhiên có để một chiếc hộp bằng đá hình vuông, trên đó dán một mảnh giấy, máy móc ghi tên tuổi cùng ảnh chụp của bà, là ảnh chụp trên căn cước công dân, bà nội vẫn luôn nói không thích tấm ảnh này.
Đây là bà nội sao?
Diệp Đình Viễn không thể tin được, anh đem hũ tro cốt ôm chặt trong lòng. Anh thất thần không hiểu sao chỉ mới hai ngày bà nội đã trở thành một nắm tro được đặt trong chiếc hộp đá. Có phải có nhầm lẫn gì không? Nếu hôm đó bà nội không nghe lời anh, vẫn đi khắp hang cùng ngõ hẻm thu nhặt phế liệu, có phải nắm tro cốt trong đây không phải là bà không? Có thể sẽ là người khác?
Đúng vậy, chính là như thế. Diệp Đình Viễn gật đầu, nghĩ rằng điều này rất đúng, nhưng nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống chiếc hộp lạnh ngắt, thanh thúy tuyệt vọng.
Bà nội, bà nội đã đi rồi, về sau trên đời này anh thật sự không còn người thân nữa...
Mấy ngày sau, bạn bè trong lớp lần lượt tới thăm anh.
Tâm trạng ai cũng thấp thỏm, khó chịu nhưng họ vẫn làm bộ như không có chuyện gì xảy ra. Không ai đề cập đến cô Trương, còn cố gắng cùng anh nói chuyện, đùa giỡn cố làm ra vẻ thư giãn.
Quan Hiểu Linh ngồi cùng bàn với anh nói, mọi người sẽ tổ chức lễ truy điệu đầu thất cho cô Trương, hỏi anh có đến không.
Đầu thất, chính là số ngày người ta qua đời được bảy ngày, đầu thất cô Trương cũng là đầu thất của bà nội.
Diệp Đình Viễn suy nghĩ rồi gật đầu.
Ngày đó, lớp trưởng cùng Quan Hiểu Linh mượn một chiếc xe lăn của bệnh viện, đẩy anh qua đó.
Lễ truy điệu được làm sau tiết tự học buổi tối, tất cả thầy cô ban ba đều tới dự.
Không bố trí đặc biệt gì, chỉ có một bó cúc trắng cùng tấm ảnh của cô Trương được đặt trên bục giảng. Là bức ảnh được chụp trong lúc sinh hoạt, cô Trương tươi cười hạnh phúc rạng rỡ.
Sau khi tắt đèn, mỗi một bạn học thắp một ngọn nến trắng để lên bàn. Mới đầu mọi người còn cố gắng kìm chế cảm xúc nói những chuyện thú vị về cô Trương, sau đó dần dần biến thành tiếng khóc nức nở.
Tất cả mọi người đều khóc bộ dáng buồn rầu. Diệp Đình Viễn rơi nước mắt dưới ánh nến, nhìn những gương mặt buồn bã của bạn học, nghĩ rằng một giáo viên tốt như vậy lại bị mình hại chết.
Sau lễ truy điệu, Diệp Đình Viễn nói muốn đi gặp Nhiếp Tử Huyên.
Quan Hiểu Linh đẩy anh qua, ký túc xá của cô Trương nằm ở lầu một.
Anh bảo cậu ấy dừng lại, nhìn về phía ánh đèn sáng lên, ngoài cửa sổ phản chiếu bóng dáng nhỏ gầy ngồi ở bàn.
"Sao đèn lại sáng?"
"Là Huyên Huyên." Chủ nhiệm lớp đứng sau anh thở dài nói: "Con bé nói muốn ở nhà chờ mẹ. Cô có nói mẹ cô bé đã qua đời rồi nhưng hình như con bé có vẻ không hiểu, mỗi ngày tan học cơm nước xong nó lại đòi trở về ký túc xá, chờ đến khi phải nghỉ ngơi cô lại mang con bé về."
"Cô Trương dạy con gái rất tốt, mấy ngày nay con bé vẫn luôn rất ngoan, không ồn không nháo, ngoại trừ chuyện này con bé đều rất nghe lời." Chủ nhiệm lớp thở dài lại hỏi: "Đình Viễn, hai đứa có quan hệ tốt, nếu không em thử đi khuyên nhủ cô bé xem?"
Diệp Đình Viễn lắc lắc đầu, anh thực sự không biết phải đối mặt với cô thế nào, làm sao dám đi khuyên cô.
Hơn nữa, anh có tư cách gì khuyên cô? Anh vẫn sống sót nhưng cô Trương đã đi rồi, nhỡ đâu Huyên Huyên hỏi: Anh ơi, vì sao anh vẫn còn sống vậy sao mẹ em lại chết? Lúc đó anh biết trả lời thế nào?
Nửa tháng sau, bác sĩ nói Diệp Đình Viễn có thể xuất viện.
Chủ nhiệm lớp tới đón anh, đưa anh đến điểm tái định cư. Diệp Đình Viễn chần chờ một lúc mới lấy hết can đảm hỏi: "Cô giáo, Huyên Huyên thế nào?"
"Thực xin lỗi, Đình Viễn cô không thể giữ lại Huyên Huyên, Huyên Huyên bị ba con bé mang đi rồi."
Diệp Đình Viễn mông lung, chủ nhiệm lớp vội vàng giải thích, nói ba ruột Huyên Huyên là Nhiếp Nguyên quá cứng rắn,hơn nữa ông ta còn là ba của cô, không có gì sai khi ba mang con gái đi. Hơn nữa cô giáo đã đến nhà Nhiếp Nguyên xem qua, hoàn cảnh trong nhà thực sự tốt, ông ta đối với Huyên Huyên cũng rất tốt...
Tâm trí Diệp Đình Viễn rối bời, nhưng anh cũng hiểu việc này không thể đổ lỗi cho cô chủ nhiệm. Vì vậy anh hỏi địa chỉ nói muốn tự mình qua xem.
Hai người ngồi một lúc Diệp Đình Viễn nói cô chủ nhiệm có việc gì bận thì mau về làm, anh có thể tự chăm sóc cho bản thân.
Chủ nhiệm lớp đi rồi trong phòng cũng yên tĩnh. Diệp Đình Viễn mờ mịt ngồi phát ngốc, hồi lâu mới đứng dậy lấy lại tinh thần chống nạng ra cửa.
Thảm hoạ xảy ra đã qua hai mươi ngày, huyện Lộc An đã khôi phục lại sự bình yên như cũ. Chỉ có những cây đại thụ to lớn bị gãy bên đường mới chứng tỏ đã từng có một cơn lốc đi qua.
Diệp Đình Viễn đến siêu thị mua một hộp sô cô la Ferrero viên, rất đắt, nếu đổi lại là ngày thường anh tuyệt đối sẽ không có khả năng mua nó, nếu để bà nội biết cái hộp nhỏ này có giá hơn tệ đại khái bà sẽ càu nhàu nửa ngày.
Nhưng về sau không còn ai càu nhàu với anh nữa, Diệp Đình Viễn cầm hộp sô cô la hơn trăm tệ, chỉ cảm thấy nóng bỏng cả tay.
Anh muốn đến xem Nhiếp Tử Huyên, Huyên Huyên thích ăn sô cô la nhất.
Diệp Đình Viễn bắt xe buýt đến gặp Nhiếp Tử Huyên.
Dọc đường đi, anh gắt gao ôm chặt sô cô la, nghĩ xem nhìn thấy Huyên Huyên sẽ phải mở miệng thế nào. Mắt thấy biển báo dừng xe càng lúc càng đến gần nhà cô, anh càng sợ hãi cảm thấy xấu hổ không có mặt mũi nào nhìn cô.
Xuống xe đi thêm vài bước sẽ nhìn thấy căn biệt thự phía trên có một tấm biển hình chữ nhật đề chữ "Đặng" đứng sừng sững ở đó.
Diệp Đình Viễn có chút ngạc nhiên, hoàn cảnh của Nhiếp Nguyên so với anh tưởng tượng còn khá hơn rất nhiều.
Giá nhà ở Lộc An không đẳt, nhưng để mua được một căn nhà ở đây cũng phải bỏ ra số tiền tích góp hơn phân nửa đời người. Nhưng nhà của Nhiếp Nguyên lại rất hào phóng trực tiếp mua một mảnh đất to như vậy ở nội thành, dùng mảnh đất xây dựng một trang viên lớn. Ba ngôi biệt thự ẩn hiện trong tán cây xanh um tươi tốt, tường ngoài của biệt thự đều được lát đá cẩm thạch, tuy thấp nhưng không giấu được vẻ xa hoa.
Nhiếp Nguyên thế nhưng lại là người rất có tiền?
Diệp Đình Viễn có chút nghi hoặc, nhìn lên chữ "Đặng" to lớn trước cổng, mơ hồ hiểu ra Nhiếp Nguyên đã tái hôn.
Nhà họ Đặng này rất nổi tiếng ở Lộc An, trong phạm vi mười dặm ai ai cũng đều biết là kẻ có tiền. Nhà họ làm buôn bán, có ba cô con gái. Ở Lộc An, nhắc tới nhà họ Đặng đồng nghĩa với danh từ giàu có. Ba căn biệt thự là khu nhà của ba người con gái, nhà họ Đặng tặng cho ba người con của họ mỗi người một căn, có người còn nói đùa gọi nơi đây là Nữ Nhi Quốc.
Sau khi bấm chuông cửa có người chạy ra mở cửa cho anh, biết được việc anh muốn tới là gì mới cho anh đi vào.
Bên trong bức tường cao là con đường chính rộng rãi, dọc đường đi có vài chiếc xe ô tô đậu ở đó. Ngay cả Diệp Đình Viễn không có hiểu biết gì về xe cũng đều nhận ra biển hiệu của những chiếc xe này, chúng đều là những siêu xe nổi tiếng. Hai bên đường trồng đầy các loại cây ăn quả cùng hoa cỏ trông không khác gì một công viên. Ở giữa có một đài phun nước rất lớn có hồ bơi, sân chơi cho trẻ em, sân bóng rổ hầu như cái gì cần có đều có hết.
Cô chủ nhiệm quả nhiên không lừa anh, hoàn cảnh môi trường thật sự rất tốt, Diệp Đình Viễn nghĩ nếu như ba cô đối xử với cô cũng tốt như vậy thì thật sự không tồi.
Đang nghĩ ngợi, người nọ đem anh đến một trong ba ngôi biệt thự rồi nói: "Tới rồi, Tử Huyên ở chỗ này."
Thật ra không cần người đó nói, Diệp Đình Viễn liếc mắt một cái cũng đã nhìn ra.
Nhiếp Tử Huyên đang ngồi trong phòng khách, nghe thấy động tĩnh bên ngoài cũng quay đầu qua.
Cô giống như không kịp phản ứng lại, ngơ ngác nhìn anh, hé miệng không nói nên lời, hồi lâu mới cất tiếng gọi: "Anh ơi!"
Nói xong cô lập tức chạy tới.
Diệp Đình Viễn nhìn thấy Huyên Huyên, vành mắt cũng đỏ lên. Anh, cô vẫn sẵn lòng gọi anh là anh...
Nhiếp Tử Huyên chạy tới ôm chặt lấy anh, nếu lúc này Diệp Đình Viễn không chống nạng thiếu chút nữa đã té ngã, anh bị một lực lao tới lảo đảo lui về phía sau vài bước.
Huyên Huyên lúc này mới chú ý tới cái nạng của anh, hỏi: "Anh ơi, anh làm sao vậy?"
"Anh không sao." Diệp Đình Viễn khó khăn ngồi xổm xuống cẩn thận nhìn Huyên Huyên. Cô gầy, gầy đi rất nhiều, khuôn mặt nhỏ lại khiến đôi mắt vốn đã to lại càng to hơn.
Nhiếp Tử Huyên mang anh đi vào, căn biệt thự rất lớn, phòng khách được trang trí theo phong cách đặc trưng của những người nhà giàu. Có rạp chiếu phim ở nhà nhìn rất khoa trương, bộ bàn ghế bằng gỗ đỏ, có chỗ riêng để đặt hòn non bộ dẫn nước nuôi cá vàng.
Trước mặt Huyên Huyên bày không ít món đồ chơi, còn có các loại đồ ăn vặt nhập khẩu.
Diệp Đình Viễn ngồi xuống hỏi: "Ba em đâu?"
"Ông ấy... ông ấy đi ra ngoài rồi." Nhiếp Tử Huyên thờ ơ nói giống như không muốn nhắc đến ba mình.
Diệp Đình Viễn trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói gì, lại cảm thấy nói cái gì cũng không đúng, chỉ thấy có lỗi với Huyên Huyên. Vì vậy anh lấy sô cô la ra nói: "Huyên Huyên, anh mua cái này cho em."
Ferrero với anh mà nói là một thứ rất xa xỉ, so với một đống đồ ăn vặt nhập khẩu đang được bày biện trong phòng khách thì nó có vẻ lại quá bé nhỏ không đáng kể.
Nhiếp Tử Huyên nhận lấy lại xem như bảo bối, vuốt ve một chút lẩm bẩm hỏi: "Rất đắt đúng không?"
Nói xong đôi mắt cũng đã ươn ướt.
Cô vội vàng chạy tới ôm lấy Diệp Đình Viễn hỏi: "Anh ơi, anh mang em đi tìm mẹ em được không?"
Cô khóc, trong mắt tất cả đều là nước mắt: "Bọn họ nói mẹ em chết rồi, nói mẹ là người tốt, là anh hùng, nhưng em không cần mẹ làm anh hùng gì cả. Em nhớ mẹ, anh, anh có thể mang em đi tìm mẹ được không?"
"Chúng ta trở lại trường học, trở lại ký túc xá chờ mẹ, mẹ sẽ trở về."
"Anh ơi, được không? Anh dẫn em về trường học, em không muốn ở chỗ này."
Diệp Đình Viễn một câu trả lời cũng không nói nên lời, anh muốn nói cho Huyên Huyên biết rằng khi một người đã chết đi rồi thì người đó vĩnh viễn sẽ không trở về được nữa. Nhưng anh không biết phải giải thích cho cô thế nào, tại sao lại không trở về được nữa. Anh chỉ có thể ôm cô, không ngừng mà nói: "Anh xin lỗi Huyên Huyên, anh thật sự rất xin lỗi."
"Là do anh, tất cả đều là lỗi tại anh, là anh hại chết cô Trương."
Hai người ôm nhau khóc đến thương tâm. Diệp Đình Viễn trầm mặc rơi lệ, đôi mắt đỏ bừng trong lòng đều là nỗi thống khổ.
Trên lầu hai có một cậu nhóc nhìn trạc tuổi Nhiếp Tử Huyên đứng bên lan can, lạnh lùng nhìn chăm chú vào hai người họ, hừ lạnh một tiếng, rất khinh thường mà nói: "Không phải chỉ là người chết thôi sao lại khóc thành ra như vậy."
Cậu nhóc ngồi thụp xuống, hai chân vươn ra khỏi lan can lắc qua lắc lại, thoạt nhìn cậu nhóc quả thực rất đáng yêu, môi hồng răng trắng, chỉ có điều biểu tình một chút cũng không giống một đứa trẻ chút nào, nét mặt quá mức lạnh nhạt, vẻ mặt non nớt hiện ra vài phần khắc nghiệt.
Một lúc sau, Nhiếp Tử Huyên mới bình tĩnh trở lại, đôi mắt đỏ hoe vì khóc, thỉnh thoảng lại nghẹn ngào một chút.
Diệp Đình Viễn đau lòng giúp cô lau nước mắt, hỏi cô ở đây thế nào, ba đối với cô có tốt không.
Nhiếp Tử Huyên dùng tay nắm vạt áo giống như không muốn trả lời, chỉ ấp a ấp úng nói: "Khá... Khá tốt."
Nói xong, cô giống như không muốn tiếp tục đề tài này nữa, cầm lấy đồ ăn vặt trong phòng khách lên nói: "Anh ăn cái này đi, cái này ăn ngon lắm."
Diệp Đình Viễn nhận lấy, nhớ tới trước kia ở trường học, bạn học anh mỗi khi đưa thứ gì ngon cho cô, cô đều sẽ để lại một phần cho anh. Tim anh mềm nhũn lại se thắt lại đau lòng nhìn Huyên Huyên.
Hôm nay cô ăn mặc rất xinh đẹp, một thân váy hồng công chúa mang theo một đôi vớ màu trắng, trên chân là đôi giày được đính ngọc trai. Hơn nữa mặt mày cô cũng xinh xắn sẵn, nhìn qua giống như một cô công chúa nhỏ được trang trí đến tinh xảo.
Nếu người khác nhìn vào đại khái sẽ hâm mộ nói cô gái nhỏ này có hoàn cảnh vật chất thật tốt, nhưng Diệp Đình Viễn nhìn Nhiếp Tử Huyên ngồi trên chiếc ghế gỗ đỏ to rộng này chỉ cảm thấy cô quá mức cô đơn.
Tuy rằng ba của Huyên Huyên là Nhiếp Nguyên đang ở rể nhà họ Đặng, nhưng với gia tài quyền thế cùng danh vọng của nhà họ Đặng, chăc hẳn cũng sẽ không làm khó xử với một cô bé con, thế nhưng Huyên Huyên thực sự sống rất tốt sao?
"Huyên Huyên, em hiện tại thật sự rất giống một cô công chúa nhỏ." Diệp Đình Viễn nói.
Nhiếp Tử Huyên chỉ cười nhẹ, mắt to nhìn không ra cảm xúc gì.
Không đúng, Diệp Đình Viễn luôn cảm thấy có chỗ nào đó không ổn, Huyên Huyên thường sẽ không cười như vậy. Khi cô vui vẻ lúc cười đôi mắt sẽ cong cong giống như ánh trăng khuyết, niềm vui giống như muốn tràn ra khỏi khoé mắt.
Anh lại nhìn cô, thời tiết thật sự rất nóng, người anh đổ một thân đầy mồ hôi, Huyên Huyên lại vẫn mặc áo dài tay như vậy. Anh hỏi: "Huyên Huyên, em không nóng sao?"
Nhiếp Tử Huyên lắc đầu, theo bản năng kéo tay áo của mình như là muốn che đi cái gì đó.
Thật sự rất kỳ lạ, Diệp Đình Viễn ngồi xổm xuống, xắn tay áo của cô lên, vừa nhìn thấy đã làm anh suýt nữa ngất xỉu. Làn da trắng nõn trên cánh tay của Nhiếp Tử Huyên đầy những vết bầm tím đỏ, có vết thương mới cũng có vết thương cũ.
Diệp Đình Viễn bị dọa cho choáng váng, là... là chuyện gì, bị Nhiếp Nguyên đánh sao?
Cô Trương từng nói với anh ông ta rất nóng tính, uống xong rượu sẽ mất khống chế!
Diệp Đình Viễn vành mắt lập tức đỏ ngầu.
Anh vô thức nắm lấy tay Nhiếp Tử Huyên, gầm nhẹ nói: "Ai làm?"
Nhiếp Tử Huyên không trả lời chỉ cúi đầu, có lẽ bị anh nắm đến đau, nước mắt trong hốc mắt đảo quanh.
Diệp Đình Viễn nhanh chóng buông tay, vừa đau lòng vừa tức giận, áy náy nói: "Anh xin lỗi Huyên Huyên, là do anh quá sốt ruột. Em đừng sợ, nói cho anh biết là ai đánh?"
Nhiếp Tử Huyên vẫn im lặng, cô đem tay áo buông xuống, nhỏ giọng nói: "Anh ơi, anh cứ mặc kệ đi."
Diệp Đình Viễn sao có thể mặc kệ, tức giận hỏi: "Là do con trai mới của ba em sao?"
"Này, có trời đất chứng giám, tôi không có làm cái chuyện thiếu đạo đức như vậy nhé." Trên đầu truyền đến tiếng cười nhạo, Đặng Tùng Tiều không biết lại xuất hiện từ lúc nào, đứng trên lầu hai từ trên cao nhìn xuống châm chọc nói: "Người đánh nó là ba nó đấy, Nhiếp Nguyên - Nhiếp tiên sinh."
"Anh không biết đấy thôi, ba của nó là tên điên say rượu, uống xong là ông ta lại phát điên, cô Trương kính yêu của anh cùng ông ta ly hôn hại ông ta mất hết mặt mũi không dám ngẩng đầu với ai, đi đến chỗ nào cũng bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ. Với cả Nhiếp Tử Huyên là con của ông ta, ông ta yêu như thế nào, dạy dỗ như thế nào đó cũng là điều đương nhiên."
Diệp Đình Viễn da đầu tê dại, nhớ tới lời nói trước khi cô Trương mất, cô ấy nói Nhiếp Nguyên là kẻ điên, ông ta sẽ đánh chết Huyên Huyên.
"Cậu..." Anh tức giận đứng lên quát: "Cậu đều thấy hết, vì sao không đến can ngăn?"
"Chuyện này liên quan gì tới tôi. Huống hồ..." Đặng Tùng Tiều mở hai tay: "Tôi cũng chỉ là học sinh, Nhiếp Nguyên cao to như vậy, tôi muốn giúp cũng không giúp được, nếu không cẩn thận lại còn bị đánh lây. Với nó ấy tôi cũng chỉ biết đồng tình, muốn thương mà chỉ biết bất lực."
Diệp Đình Viễn tức giận nói không ra lời.
Anh nhìn thấy những vết thương ghê người kia, hai mắt đỏ bừng đến đáng sợ, hai tay run rẩy kéo cô lên nói: "Huyên Huyên, đi thôi, chúng ta đi báo cảnh sát."
Nhiếp Tử Huyên không nhúc nhích, đứng tại chỗ lắc lắc đầu: "Anh ơi, vô dụng thôi."
"Tôi khuyên anh đừng làm những việc vô dụng này, Nhiếp Tử Huyên thật ra cũng không ngốc đâu, nó biết thừa gọi cảnh sát đến cuối cùng vẫn bị Nhiếp Nguyên đuổi đi. Cảnh sát chỉ nghĩ rằng Nhiếp Tử Huyên là một đứa trẻ hư bị ba dạy dỗ đánh mắng, họ chỉ giáo dục vài câu rồi đi thôi." Đặng Tùng Tiều đứng trên lầu tiếp tục nói: "Không ai hơi đâu quản những việc cỏn con như đánh mắng con cái cả."
Nhiếp Tử Huyên nhìn Diệp Đình Viễn, biểu tình trên mặt vượt quá số tuổi bày ra bộ dáng cam chịu, cô nhỏ giọng nói: "Vô dụng thôi anh."
Sẽ chẳng có ai coi trọng chuyện này, ngay cả cảnh sát cũng nói, giáo dục con cái, mấy đứa nhỏ trong quá trình trưởng thành ai mà không bị đánh ít nhất một lần?
Rất lâu trước kia, lúc mà ba mẹ cô còn chưa ly hôn, ba đã từng đánh mẹ rất nhiều lần. Khi đó mẹ cũng báo cảnh sát nhưng căn bản đều vô dụng. Cảnh sát tới cũng chỉ hỏi mấy câu, khuyên ba cô uống ít rượu, sống tử tế sau đó cũng bỏ đi.
Hai mắt Diệp Đình Viễn ươn ướt, anh không biết nên nói gì, cũng không biết nên làm gì bây giờ. Anh kéo lấy Nhiếp Tử Huyên theo bản năng: "Huyên Huyên, đừng ở chỗ này nữa, chúng ta đi thôi."
Hai mắt Nhiếp Tử Huyên sáng rực lên, ý định muốn đi theo anh.
Đặng Tùng Tiều đứng ở trên lầu cười chế giễu: "Đi? Anh trai này, anh có thể mang nó đi đâu? Đấy là ba của nó có quyền nuôi nấng nó. Còn anh? Anh chỉ là một học sinh, anh đưa nó đi thì có ích gì? Qua mấy ngày không phải lại bị ba nó mang về sao."
Diệp Đình Viễn biết rõ ràng cậu nhóc đó nói không sai, nhưng anh không quản được nhiều như vậy, anh vẫn kéo cô đi như cũ thế nhưng Nhiếp Tử Huyên lại đứng bất động.
Cô từ từ buông tay anh ra, ngẩng đầu gương mặt tươi cười: "Em không sao đâu, anh chỉ cần thường xuyên tới gặp em nhiều hơn là được rồi."
Cô đang mỉm cười nhưng Diệp Đình Viễn lại chi cảm thấy lòng đau như cắt. Anh đỏ mắt nhìn cô, thật sự không thể chịu đựng nổi nụ cười của cô, quay mặt qua chỗ khác, tức giận mà nhìn căn phòng nguy nga tráng lệ này, ai mà ngờ dưới vẻ đẹp lộng lẫy này lại bẩn thỉu đến thế.
Đặng Tùng Tiều đứng trên lầu hai nhìn bọn họ chậc chậc hai tiếng: "Thật là cảm động, anh yên tâm, tôi sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ nó, không cho Nhiếp Nguyên lại đánh nó nữa. Nói thế nào thì dù sao nó cũng được xem như em gái trên danh nghĩa của tôi, có chuyện không tốt truyền ra ngoài cũng ảnh hưởng đến danh tiếng của nhà họ Đặng chúng tôi."
Không ai để ý đến cậu nhóc, Đặng Tùng Tiều lại cười đến vui vẻ, trong mắt thoáng hiện lên một tia nhẹ nhõm. Nếu thật sự xảy ra chuyện, tốt nhất nên để cho Nhiếp Nguyên bị bắt, tống ông ta vào tù xử bắn cho xong đời ông ta đi!
Nhiếp Tử Huyên vẫn nhẹ nhàng nói với anh mình không sao, Diệp Đình Viễn trong lúc này cũng không biết nên làm gì. Anh ở lại muốn cùng Nhiếp Nguyên giáp mặt đối chất, cảnh cáo ông ta đừng lại động tay động chân với Huyên Huyên.
Nhưng đợi nửa ngày Nhiếp Nguyên cũng chưa trở về, lúc Đặng Tùng Tiều xuống lầu ăn cơm chiều lại nói: "Đừng đợi nữa, ông ta khẳng định lại đi uống rượu rồi!"
Đêm đã khuya, Diệp Đình Viễn không có lựa chọn nào khác chỉ có thể trở về. Vậy nên anh ngồi xổm xuống nói: "Huyên Huyên em đừng lo, anh sẽ không mặc kệ em đâu."
Nhiếp Tử Huyên lắc đầu, vẫn nói câu kia: "Anh, anh chừng nào lại đến gặp em?"
Diệp Đình Viễn vành mắt đỏ bừng dùng sức ôm lấy cô, nước mắt nóng hổi dừng trên vai cô nghẹn ngào nói: "Anh xin lỗi Huyên Huyên, là lỗi do anh."
Nếu không phải anh, cô Trương sẽ không phải chết, Huyên Huyên cũng sẽ không phải chịu những khổ sở máu thịt này.
Ngay sau khi trở lại trường Diệp Đình Viễn ngay lập tức đến tìm cô giáo chủ nhiệm.
Cô chủ nhiệm nghe xong, trầm mặc thật lâu nói khi nào có thời gian sẽ qua nhìn xem, nhưng lại ngượng ngùng nói: "Đình Viễn, em có phải có hiểu lầm gì không? Cô đã gặp qua ba Huyên Huyên rồi trông không giống như những gì em đã nói. Em chưa làm ba mẹ sẽ không biết được nổi khổ của những bậc làm ba mẹ, có những hành động chỉ là ngoài ý muốn trong lúc nhất thời xúc động..."
Nghe được những lời cô chủ nhiệm vừa nói, Diệp Đình Viễn vốn dĩ đã không ôm hy vọng lớn lao gì thoáng cái đã lạnh thấu tim gan. Anh cũng chẳng nhớ cô chủ nhiệm đã nói gì, cuối cùng đầu nặng chân nhẹ rời đi.
Đầu óc anh thật sự rất rối bời, toàn thân rét run rõ ràng là đêm hè lại không khống chế được mà phát run, dạ dày từng đợt quặn thắt. Đi tới dưới lầu, anh nhịn không được ôm thùng rác "oẹ" một tiếng phun ra những gì quặn thắt trong bụng, tất cả đều là mật vàng.
Rất chua xót nhưng không thể so được với sự hoảng sợ bất lực khủng hoảng trong lòng Diệp Đình Viễn lúc này. Anh nên làm gì bây giờ? Thầy cô mặc kệ, báo cảnh sát cũng vô dụng, Huyên Huyên sẽ còn bị đánh, Nhiếp Nguyên uống rượu lại biến thành kẻ điên......
_Hết chương _