7.
Trong xe, Viên Kinh Thiên mở lời trước: “Cảm ơn em vì hôm nay.”
- Nếu tôi không nghịch dại thì sẽ không phát sinh chuyện hôm nay. Đợi khi nào bệnh tình bác gái ổn hơn, tôi sẽ giải thích với bác sau.
Anh đỗ xe vào lề đường, suy tính nghiêm túc: “Chúng ta cần bàn lại mối quan hệ này, chẳng hạn như… tên gọi.”
- Bạn trai? Honey? Cục cưng?
Giọng anh khàn khàn cuốn hút vô cùng: “Hoặc không em cứ gọi chồng sẽ tốt hơn.”
“Chồng…” Tôi nói.
- Bởi vì vừa nãy em đã gọi thế này, để tránh mình bị lệch nhịp thì cách gọi này khá thích hợp.
Tôi nhướng mày, cảm giác anh đang bối rối nên mới vội vàng giải thích như vậy.
Hình như sếp… thích xưng hô thế này.
Tính nghịch ngợm nổi lên, tôi đảo mắt tiến sát lại gần anh, khẽ nói: "Vậy, khi ở riêng tôi sẽ gọi anh là chồng nhé, để luyện tập một chút.”
Đến khi anh sực ra thì tôi đã ngồi thẳng người, mặt cực kì nghiêm túc:
- Anh yên tâm, ở công ty tôi vẫn sẽ gọi anh là sếp. Tôi phân biệt rất rõ giữa việc công và việc tư.
- Để tôi chở em về…
Anh bỗng mở lời: “Sau này uống rượu, em nhớ báo cho người khác để người ta chăm sóc em.”
Tôi sững lại quay đầu nhìn anh, lúc này tôi mới hiểu ý anh. Anh tưởng tôi say nên mới gửi ảnh vào nhóm.
Tôi phân bua: “Tôi không say, chỉ hơi chếnh choáng thôi, sau này không dám uống nữa đâu.”
Anh đỗ xe dưới khu nhà tôi thuê.
Tôi tháo dây an toàn, ngoảnh mặt nói với Viên Kinh Thiên: “Tôi về đây.”
Đi được hai bước thì anh cũng xuống xe, cất lời rủ rê: “Chủ nhật tuần sau là sinh nhật mẹ tôi, mong là em có thể đến dự.”
Là một nhân viên xuất sắc, tôi hỏi: “Có tiền tăng ca không?”
Sếp không phản ứng kịp nên hơi ngớ người, đoạn mỉm cười dịu dàng: “Ai đến cũng sẽ có bao lì xì. Sáu giờ tối chủ nhật, tôi đến đón em.”
- Vâng.
- Em có váy dạ hội màu xanh không?
Chủ đề của bữa tiệc sinh nhật năm nay là "Biển xanh, Trời xanh, Trường thọ", mọi người đều cần mặc váy xanh.
Bất chợt, nhìn anh trong bộ quần áo chỉnh tề như thế này, tôi lại nổi “máu dê”, quay người ôm chặt lấy anh, vòng tay qua eo anh. Bóng đèn đường rọi xuống hai chiếc bóng đương thân mật với nhau.
Sếp ngơ ngác để mặc cho tôi ôm, nhưng tôi buông tay ngay tức khắc: “Tôi không có, nhưng tôi đã nói cho anh biết size của tôi rồi.”
Trên đường về, tôi không khỏi bật cười.
Cảm giác trêu sếp vui thật đấy.
Anh đứng im nhìn bóng lưng tôi, dõi mắt đến khi tôi về nhà.8.
Về đến nhà, tôi tắm xong, nằm trên giường giở tạp chí "Kế Hoạch" mới mua ra đọc, để điện thoại ở chế độ im lặng.
Theo đuổi đàn ông, tuyệt đối đừng nhắn tin cho anh ấy ngay khi vừa kết thúc một ngày.
Khoảng thời gian trống này, anh ấy sẽ tự mình suy ngẫm.
Tôi tìm thấy bức ảnh của Viên Kinh Thiên trên trang bìa tạp chí.
Trong bức ảnh, anh ấy mặc áo sơ mi và quần đen chỉnh tề.
Tim tôi loạn nhịp, nhưng tâm trí lại lên một bức ảnh khác.
Anh ngồi bên cửa sổ, hai tay đút túi, một tay chống cằm, nhìn về phía trước, ánh nắng rọi lên gương mặt điển trai của anh.
Cảm giác này… Thật kì diệu biết bao.
Anh là đàn anh đã giành được học bổng suốt bốn năm đại học. Tôi và các bạn ai cũng ngưỡng mộ anh.
Sao tôi lại không biết khuôn mặt đằng sau chiếc khẩu trang ấy là anh cơ chứ?
Tôi và bạn cùng phòng từng lén đi dự thính lớp mà anh học, để được tận mắt chiêm ngưỡng bộ mặt học tập nghiêm túc của anh.
Buổi sáng sau khi gửi nhầm ảnh vào nhóm công việc, lòng tôi loạn cào cào, cứ suy nghĩ mãi.
Sao không thử biến giả thành thật nhỉ?
Viên Kinh Thiên – trai đẹp giỏi giang, lúc nào cũng bận rộn với công việc, không có hơi đâu dính dáng đến những mối quan hệ ngoài luồng.
Một thí sinh hoàn hảo.
Anh có thể qua mặt mẹ anh, tôi cũng có thể qua mặt mẹ tôi, một công đôi việc.
Tôi cất tạp chí vào ngăn kéo, lấy lon Red Bull, ngửa cổ uống một ngụm, nhắm mắt tận hưởng thứ nước ngọt ngào trôi xuống cổ họng.
Tôi chụp lon Red Bull rồi đăng lên vòng bạn bè: “Một ngày kích thích đã được giải tỏa bằng rượu."
Trần Lăng Tuyết gọi điện tới.
- Sếp thương lượng với mày rồi?
- Ờ.
- Nói rõ cho tao nhanh lên!
Tôi kể lại mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay: “Hôm nay tao nhận ra sếp mình trong sáng đến bất ngờ… Tao quyết định để sếp cưa tao.”
- Má? Quân sư tình yêu định đích thân ra trận à?
- Thì làm quân sư cho bọn mày lâu rồi, giờ tao phải tự thực hành chứ.
- Nhưng người ta là sếp mày đấy.
- Sao đâu? Thất bại thì nhảy sang công ty khác thôi, mà thành công xong bị người ta nói ra nói vào thì cũng nhảy nốt. Dù sao cũng có cả đống công ty nhắm tao mà. Để chị nói thầm cho em biết, mấy hôm trước có chuyên viên tuyển dụng cấp cao gọi điện mời chị về đấy.”
“Thế mày cố lên nha.” Trần Lăng Tuyết ngừng nói, đoạn: “Nhắc mày một chút, người học giỏi có thể học được mọi thứ nhanh hơn người khác đấy."
- Vầng vầng, thưa chị đại Lăng Tuyết của em. Em tắt máy đây.
Tôi uống nốt lon Red Bull rồi đi ngủ.
Một đêm say giấc nồng.
9.
Hôm sau đi làm, thấy cả đám người đang hóng hớt.
- Này, Nhược Tử, cô đỉnh luôn đấy! Một mình cô đã giúp bọn tôi không cần tăng ca nữa. Hôm nay sếp mới dám ra mặt gửi tin nhắn vào nhóm.
- Hôm qua sếp thế nào?
Vì chuyện hôm qua mà cả công ty phát điên cả lên.
Ai ai cũng dỏng tai nghe, tôi nói với vẻ bí hiểm: “Giỏi lắm, kĩ năng siêu đỉnh.”
Một câu nói mang hai nghĩa.
Ý tôi là sếp có kĩ năng làm việc siêu đỉnh, còn người khác nghĩ thế nào… Tôi nhún vai, tôi không can thiệp được rồi.
Tự dưng lại tạo ra một câu mập mờ.
Thấy bầu không khí đang nóng hết cỡ, tôi mở kèo: “Không thì chúng ta cược đi?”
- Ngon!
- Cược một ăn một nếu bọn tôi chia tay sau một tháng. Cược một ăn hai nếu bọn tôi chia tay sau ba tháng. Cược một ăn ba nếu bọn tôi chia tay sau một năm… Cược một ăn mười nếu bọn tôi kết hôn sau một năm!
Vừa dứt lời, mọi người đã xì xào.
- Không không! Tôi cược một năm là chia tay!
- Tôi cược hai năm là chia tay!
- Tôi cược một tháng.
Tiền cược đã được đặt xong.
Không một ai cược tôi và Viên Kinh Thiên sẽ kết hôn với nhau.
Hừ!
Mấy người coi thường tôi quá rồi đấy.
Đến giờ làm việc, tôi đang thu tiền cược thì thư kí nam của Viên Kinh Thiên lẻn tới.
- Tôi đặt hai người sẽ kết hôn.
“Cô yên tâm, theo mắt nhìn của tôi, sếp không phải kiểu đa tình đâu.” Thư kí nam hạ giọng: “Tiền mừng cưới của tôi phụ thuộc hết vào cô đấy.”
10.
Ngày tổ chức bữa tiệc.
Viên Kinh Thiên đến đúng giờ, anh mặc bộ vest màu xanh, tay cầm một chiếc túi.
- Tôi chọn một bộ váy dài, chức sẽ hợp… Em lên tầng thử đi, nếu không vừa thì còn thời gian đi đổi.
Tôi chỉnh áo cho anh hết đỗi tự nhiên: “Sếp mặc bộ vest này bén quá.”
“Em bảo lúc ở riêng gọi tôi là… Chồng mà?” Người Viên Kinh Thiên hơi cứng lại: “Tôi sợ lát nữa em bị lộ đấy.”
Càng nói càng thấy lạ.
“Ok, chồng.” Tôi nhìn anh với vẻ sâu xa: “Chồng lên tầng với em đi. Em thay đồ lề mề lắm.”
Trong phòng ngủ, tôi mặc chiếc váy dạ hội quý phái màu xanh đậm cùng kiểu dáng với anh, tôn lên làn da trắng ngần của tôi.
Tôi búi kiểu tóc đơn giản và tinh tế, phối với vòng cổ ngọc trai, đính thêm bông tai kim cương hồng mỹ miều.
Sau đó kết hợp với đôi giày cao gót màu bạc và chiếc vòng tay đính kim cương bạc.
Chiếc váy được thiết kế giản đơn và cũng vô cùng bảo thủ.
Đương lúc kéo khóa, tôi lại nảy ra một ý.
- Chồng ơi, em không kéo lên được.
Lúc tôi ra ngoài thì thấy anh đã tháo cà vạt ra rồi vứt bừa lên bàn.
Ánh mắt Viên Kinh Thiên hơi sang lên, đoạn anh ho khẽ nhằm giấu đi sự lúng túng của mình: “Trùng hợp quá, tôi thấy cà vạt bị chật nên tháo ra mà giờ không biết thắt lại…”
Tôi ngẩn người, sau đó cầm cà vạt lên, nũng nịu: “Thế để em thắt cho anh, còn anh kéo khóa cho em nhé.”
Anh không kìm được mà nuốt nước bọt, yết hầu lên xuống, mãi sau mới cất lên được chữ “Ừ”.
Viên Kinh Thiên có hàng mi dài, tạo thành một chiếc bóng dưới mí mắt, khiến đôi mắt anh càng thêm đen láy. Sống mũi cao, bờ môi mím chặt, khóe miệng cong lên, trông hơi lạnh lùng.
Anh như vậy khiến tôi cảm thấy hơi ngượng, trông anh như một bông hoa ăn thịt người vậy.
Vậy nhưng vẻ cấm dục của anh thực sự rất quyến rũ.
Tuy nhiên, tôi biết ở giai đoạn hiện tại thì mình chỉ có thể nhìn chứ không thể chạm vào.
Nếu không, con cá vừa câu được sẽ chuồn mất.
Tôi gật đầu, khóe miệng cong lên: "Đi thôi, chúng ta sắp muộn rồi."
Chừng như bầu không khí mập mờ ấy chỉ là ảo giác.
Trên xe, chúng tôi giữ yên lặng một cách ăn ý.
Đến khi dừng đèn đỏ ở ngã tư, anh nghiêng đầu nhìn tôi, nghiêm túc nói: "Hôm nay em rất đẹp."
Viên Kinh Thiên không nhiều lời, sau câu nói đó lại khởi động xe tiếp tục lăn bánh về phía trước.
Xe đi chầm chậm, tôi mở to mắt, nhìn bóng mình trên cửa sổ, bỗng thấy lòng mình hoảng hốt.
Thâm tâm tôi dâng lên một nỗi sợ khó tả.
Hình như anh đang thả thính tôi…
Cửa xe đang phản chiếu hình ảnh anh đang nhìn về phía trước, còn ánh mắt tôi lại nhìn chằm chằm vào góc nghiêng điển trai của anh. Hàng mày anh được thả lỏng, nét mặt vừa dịu dàng và bình yên.
Sao tôi có thể để anh được đắc ý chứ? Không được, tôi phải nắm quyền chủ động!
Tiếp theo, tôi sẽ thính anh dồn dập hơn nữa!