Gửi Người Tôi Yêu

chương 16: đa tình luôn bị phũ phàng

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Giống như ôm Tiểu Khê, giống như ôm… Giống như ôm bất kỳ một người bạn cũ nào, ôm những khoảng thời gian đã mất. Khi ngoảnh lại nhìn, nó đã thành quá khứ.

Nếu không có sự “cố gắng” của Hứa An Ly, cũng sẽ không có cái kết quả gương vỡ lại lành giữa Đường Lý Dục và Thẩm Anh Xuân. Cho dù cô cảm thấy làm như thế không những khiến mình bị xúc phạm vô cùng, mà còn không công bằng với Tần Ca. Nhưng lúc đó, thì không còn cách nào khác và cũng chỉ có Tần Ca mới giúp được cô chuyện đó, chỉ có anh mới có thể cho cô làm một người “thanh cao thuần khiết” trước mắt Thẩm Anh Xuân. Rửa sạch nỗi nhục!

Như vậy, có phải là Hứa An Ly luôn có ý nghĩ gột rửa tội danh kẻ thứ ba không?

Đúng vậy, bởi cô muốn sống yên ổn.

Cô tin rằng, cái gì không phải là của cô thì có chiến đấu để giành lại cũng không được. cái gì đã là của mình thì có tránh cũng không tránh khỏi.

Hứa An Ly luôn nhớ những lời của thầy Chu viết cho cô trong email. Tình yêu không phải là vĩnh cửu, nếu có điều ấy liệu con người có tiến bộ được nữa không? Tình yêu chỉ có thể là một giai đoạn nào đó trong một đời người. Bởi vì tháng ngày còn dài, dài đến mức những thứ như tình yêu, tình cảm mà ta từng cho rằng nó có thể bền lâu đến biển cạn đá mòn, và cả những nỗi hận thì không muốn nhắc tới, cũng đều bị cát bụi của thời gian vùi lấp, không còn một dấu tích. Dài đến mức ta có thể lại yêu một người nhiều như trước. Sau đó tất cả mọi vui buồn đều dần dần phai nhạt đi, cho nên từ bỏ, cũng là yêu.

Thẩm Anh Xuuân vẫn giữ thái độ khinh khỉnh như trước, một cô gái thông minh mà lạnh lùng như thế, có làm việc gì cũng không quên nói những lời bóng gió. Cô ta nhất định muốn mời Hứa An Ly và Tần Ca ăn cơm.

“Không đi! Không đi! Không đi!”

Hứa An Ly không muốn nhìn thấy người con gái đó, bất cứ việc gì liên quan đến cô ta đều xui xẻo, huống hồ giữa cô ta và Đường Lý Dục không còn quan hệ gì với nhau nữa. Đã tuyên bố trước mặt Thẩm Anh Xuân rằng Tần Ca là bạn trai cô, điều đó đủ để chứng minh cho sự quyết tâm cắt đứt của cô vớ Đường Lý Dục.

“Em không đi, chứng tỏ em có tật giật mình!”

Hớ, cái anh này! Thế thì khác gì vừa ăn cướp vừa la làng chứ?

“Vậy sao? Thế thì em sẽ cho anh thấy rốt cuộc ai mới có tật giật mình!”

“Có thế chứ, nếu đã quang minh lỗi lạc như vậy thì sao lại không đi? Phải để cho những người có tật bị giật mình!”. Quân tử làm việc luôn luôn ngay thẳng.

Cô bé ngốc, Hứa An Ly, rốt cuộc là em bị trúng kế của chính mình hay bị trúng kế của người khác đây? Thẩm Anh Xuân tất nhiên là sẽ cố gắng hết sức để bày tỏ chân thành rồi, vì dù sao, người thắng đậm nhất trong cuộc chơi này là cô ta mà. Cô ta có lý do gì để không chân thành cơ chứ?

Hứa An Ly đồng ý một cách nhạt nhẽo.

Vui hay không vui cũng chẳng quan trọng, sự việc đã vậy, cô cùng chẳng thể quyết định hết được. Số phận là một tấm lưới mà mình không nhìn thấy, mà chính bản thần mình lại là người trong tấm lưới. Đối với việc của Thẩm Anh Xuân và Đường Lý Dục, cô cũng đã làm hết những điều nên làm, nói cách khác là đã cố gắng hết sức rồi. Hành động của Hứa An Ly có thể được dùng từ cao thượng để hình dung. Tóm lại, cô không cảm thấy nợ ai điều gì, còn việc người khác đối với cô như thế nào cũng không còn quan trọng nữa. Trải qua bao nhiêu sóng gió như vậy, cô không muốn mình sống trong cảnh sóng to gió lớn mãi như vậy nữa.

Trong bữa ăn, ngoài việc cắm cúi ăn ra, Hứa An Ly thực sự cũng chẳng có gì để nói nên cô đã gọi điện cho mẹ, mẹ cô ở đầu dây bên kia khóc thút thít. Sau khi ngừng khóc, ngoài câu “xin lỗi” ra, bà chẳng biết nói câu gì khác. Hứa An Ly tuy không nói lời xin lỗi, nhưng như vậy cũng chẳng phải là một cách xin lỗi hay nhất sao.

Mẹ con hiểu nhau mà.

Con người ta khi còn trẻ luôn phải trải qua rồi mới hiểu được, luôn phải mất đi thì mới có được. Mặc dù sau sự mất mát ấy, Hứa An Ly không có được thứ mà cô khao khát nhất, nhưng cũng chẳng phải là sau sự mất mát đó, cô đã tỉnh ngộ ra nhiều điều hay sao? Cái phải mất chắc chắn sẽ mất.

Còn Thẩm Anh Xuân, cô ta luôn cố gắng hết sức để tỏ ra hiếu khách, Hứa An Ly rời bàn ăn đi vào nhà vệ sinh. Mở vòi nước ra, cô đứng thừ người ra trước gương, nhìn vào khuôn mặt chưa đầy mười chín tuổi mà đã qua bao nhiêu bể dâu của mình. Nếu như không phải có một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai cô, thì cô cũng không biết nước vẫn đang chảy xối xả, lãng phí như thế.

Hứa An Ly vội vàng lấy tay vốc nước, cô hất nước lên mặt mình, cố gắng tỉnh táo hơn, một giọng nói nhỏ trầm vang lên sau lưng cô: “Cảm ơn cô”

Bàn tay để trên mặt có khoảnh khắc như cứng đơ ra, nhưng rất nhanh, lại vốc thêm vốc nước thứ hai hất mạnh lên mặt.

“Tôi không cao thượng như cô nghĩ đâu”. Rửa xong mặt, cô nói tiếp: “Tôi cũng biết ghen, biết đố kị chỉ là khi tôi đặt hai người họ cạnh nhau để so sánh, tôi mới phát hiện, mình vẫn thích người kia nhiều hơn là thích anh ta, chỉ đơn giản vậy tôi”

“Vậy sao?” người đứng sau lưng cô như đang mỉm cười: “Tất nhiên Tần Ca là một người rất tài giỏi, có nhiều cô gái yêu thầm anh ta, coi như cô có mắt nhìn người. Nếu cô và anh ta mà đến với nhau, đó thật sự là hạnh phúc của cô đấy…”

“Cô đang nói hộ anh ta đây à?”

Hứa An Ly cuối cùng cũng ngẩng mặt lên và quay người về phía người đối diện. Những giọt nước cứ liên tục lăn trên mặt cô, không biết là nước mắt hay là nước máy.

Thẩm Anh Xuân cười một cách ngượng ngùng: “An Ly, cô nghĩ sai rồi, tôi thật sự cảm thấy một người đẹp trai và tài hoa như vậy có thể thích cô, cô nên trân trọng và cảm thấy thoả mãn mới đúng. Tình yêu đẹp, chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, đừng để mất bò rồi mới lo làm chuồng”

“Cảm ơn cô, chỉ có điều tôi muốn nói cho cô biết rắng, tôi thích ai là việc của tôi, tôi không thích ai cũng là việc của tôi. Yên tâm, tôi sẽ không làm kẻ thứ ba để người khác căm hận đâu, tôi không giỏi được như cô, cho nên tôi tự nguyên rút lui. Cô cứ yên tâm mà yêu anh ấy, giữa tôi và Đường Lý Dục đã không còn bất kỳ quan hệ gì nữa. Bắt đầu từ bây giờ, bất cứ chuyện gì của các người đều không liên qun đến tôi. Tôi nói vậy cô đã hài lòng chưa?”

“…Ô!” Thẩm Anh Xuân không ngờ Hứa An Ly lại dứt khoát như vậy. Cô ta nói: “An Ly, cô là bạn của Lý Dục, đương nhiên cũng là bạn của tôi, là nào cô lại không muốn?” Thẩm Anh Xuân đưa tay lên nắm lấy vai cô, làm ra vẻ thân mật. Toàn thân Hứa An Ly trong khoảnh khắc bỗng cứng đơ ra.

“Phải! Tôi không muốn, vì tôi sợ, tôi sợ tình yêu của các người gặp trục trặc, sợ lúc các người không hạnh phúc, tôi lại chẳng có cách gì để giải thích cho cô. Cho nên tôi muốn chúng ta hãy cứ sống ở hai thế giới riêng biệt, không làm phiền gì đến nhau thế là tốt lắm rồi”

“Tôi cũng không gượng ép, chỉ cần cô sống vui vẻ là được”

Sau khi bước ra từ nhà vệ sinh, chẳng ai nói câu gì, Hứa An Ly cũng chẳng muốn nói nhiều. Nhưng Đường Lý Dục thấy Thẩm Anh Xuân cầm tay thân mật với Hứa An Ly đi cùng nhau thì cảm thấy thở phào nhẹ nhõm. Anh luôn có một tâm nguyện, hy vọng Thẩm Anh Xuân và Hứa An Ly trở thành bạn tốt của nhau. Xem ra hai người nói chuyện cũng rất hợp nhau mà.

Vốn dĩ, Đường Lý Dục muốn nói chuyện với Thẩm Anh Xuân về Hứa An Ly, nhưng lại sợ cô ấy hiểu lầm, không biết bắt đầu từ đâu, giừo thì tốt rồi, không ngờ hai người đã thực sự trở thành bạn bè. Hình như trong tiềm thức của người đàn ông đều có nguyện vọng bạn gái và hồng nhan tri kỷ làm bạn tốt của nhau thì phải.

Trong mắt anh, Hứa An Ly mãi mãi là một cô gái thuần khiết và trầm lặng, mãi mãi giống như thiên thần vậy. Cô luôn là người lương thiện và tốt bụng, và là người làm anh cảm thấy ấm áp và bình yên. Còn Thẩm Anh Xuân luôn khiến anh cảm thấy bất an, khiến anh đau đầu, khiến anh hạnh phúc rồi cũng khiến anh đau khổ, khiến trái tim anh tan nát rồi lại khiến anh yêu mến. Tại sao cùng là con gái mà họ lại khác nhau nhiều đến vậy?

Thẩm Anh Xuân tất nhiên đã không quên kể với Đường Lý Dục về chuyện vui của Hứa An Ly và Tần Ca. Hứa An Ly đối với lời chúc phúc của họ cũng chỉ gật đầu hời hợt, sau khi ăn uống xong xuôi, liền cáo từ ra về. Đường Lý Dục đề nghị đi hát karaoke, nhưng Hứa An Ly lấy lý do có việc để từ chối rồi rời khỏi nhà hàng. Thẩm Anh Xuân mỉm cười chào tạm biệt cô, cũng không quân nói với Tần Ca: “Tối nay, An Ly sẽ giao lại cho anh, nếu như cô ấy có xảy ra chuyện gì, tôi sẽ tìm anh hỏi tội đấy, Tần Ca!”

“Yên tâm đi, nếu như tôi dám làm gì cô ấy, thì Lý Dục sẽ là người đầu tiên không bỏ qua cho tôi!”

“Biết thế là được rồi!” Đường Lý Dục nói.

Hứa An Ly và Tần Ca cùng nhau về.

Trong phòng ăn chỉ còn lại Đường Lý Dục và Thẩm Anh Xuân. Bốn mắt nhìn nhau không nói một lời.

Trải qua sự việc tan vỡ lần này, tuy có niềm vui của sự tan rồi hợp, nhưng cũng có sự gò bó không tự nhiên. Trong lòng hai người bỗng dưng như ngọn lửa đang ngùn ngụt cháy, Thẩm Anh Xuân cũng sẽ không chủ động tiến thêm nửa bước, đây là một cách bảo vệ mình theo bản năng của con gái. Tỏng phòng ăn, ánh đèn lung linh mờ ảo khiến cho những thứ không rõ ràng lại càng thêm phần bí ẩn tạo không khí hưng phấn đến lạ.

Tâm trạng của Đường Lý Dục đang rất vui.

Từ sau khi Hứa An Ly và Tần Ca ra về, ánh mắt anh không hề rời khỏi Thẩm Anh Xuân. Chỉ khi yêu sâu sắc một người, người ta mới dùng ánh mắt đó để nhìn người ấy, ánh mắt khiến cho ai cũng phải nghĩ rằng cho dù đã chất thì tình yêu này vẫn luôn còn mãi.

Bị anh nhìn như vậy, Thẩm Anh Xuân bống như một cô gái nhỏ vừa mới chào đời, lần đầu tiên đối mặt với người mình yêu, khuôn mặt tự nhiên có chút thẹn thùng. Ánh mắt anh khiến cô nhớ lại ngày đầu tiên khai giảng…

Im lặng một hồi lâu, trong phòng dường như có thể nghe thấy nhịp tim đập của hai người

“Thẩm Anh Xuân!” giọng nói của anh trầm nhẹ. Chẳng đợi cô đáp trả, anh đã đứng lên, đưa tay ra và đặt lên vai cô. Lúc này, thời gian và không gian như dừng lại. Cả người cô đã nằm gọn trong lòng anh. Anh ôm chặt cô vào lòng, áp mặt cô vào mặt mình, cứ cọ đi cọ lại như thế, bộ râu lún phún của anh cọ vào da cô, không phải là đau, mà là cảm giác rất đặc biệt, đó là cảm giác của một người đàn ông.

“Thẩm Anh Xuân, em muốn anh phải làm sao thì em mới không buông tay?”

“Đường Lý Dục, anh muốn em phải như thế nào thì anh mới hiểu được tình yêu của em?”

Đường Lý Dục nghe xong không nói gì, liền kề môi lên tai Thẩm Anh Xuân, hơi thở ấm ấp thổi vào mặt cô khiến nó trở nên ửng đó. Cô liền lấy tay đẩy anh ra: “Anh thật là ghê gớm. đừng có đụng vào em!”

Anh mặc kệ, nhân tiện anh đặt ngay tay cô lên ngực mình, tay kia tóm lấy eo cô, rồi đặt môi lên môi cô. anh hôn cô một cách say đám khiến cô không thể nào thở được. Cố gắng để tránh ra, cô mới phát hiện một tay kia của anh đã không biết từ lúc nào đã luồn vào trong áo lót của cô, nắm chặt lấy “nó”.

Cơ thể anh đã nhịn quá lâu rồi, rất nhiều rất nhiều ham muốn, chẳng còn nhớ là hai người đang ở trong phòng ăn. Đương lúc say đắm đê mê thì cửa phòng bật mở, cô phục vụ bước vào tròn mắt, “á” lên một tiếng rồi lấy tay che mặt.

Tiếng “á” ấy đã làm thức tỉnh những người đang trong mộng, hai người đột ngột đẩy nhau ra, nhưng do quá mạnh nên ngã cả ra ghế.

“Tôi không nhìn thấy gì hết đâu”

Cô phục vụ là một cô gái trông có vẻ mặt non nớt, cũng chỉ tầm chưa đầy mười bảy tuổi, nói giọng Tứ Xuyên. Cô nhìn họ với vẻ mặt ngây ngô.

Đường Lý Dục và Thẩm Anh Xuân cũng chẳng trách gì cô bé, những chuyện như thế này, họ cũng gặp nhiều rồi, chẳng có gì là lạ. Các đôi hôn nhau như thế ở trong trường không thiếu, thậm chí “chim chuột” nhau ở bên ngoài vào lúc nửa đêm cũng chẳng hiếm gặp. Vì thế, cơm cũng chẳng ăn nữa, họ thanh toán rồi mỉm cười ra về.

Trên đường trở về trường, Thẩm Anh Xuân ngập ngừng dừng lại, dùng ánh mắt như chưa từng xảy ra chuyện vừa xong để nhìn anh. Cô ngẩng mặt lên, muốn anh hôn cô trước mặt tất cả mọi người.

“Anh dám không?” cô đưa ra một câu hỏi đầy khiêu khích.

Người đi đường không vì đem hôm khuya khoắt mà giảm bớt đi, anh do dự liếc nhìn mọi người, xung quanh đang vội vã đến xem.

“Anh dám không?”

Anh không hôn cô, mà ôm cô vào lòng, ôm rất chăt, khiến cô khó thở. Nhắm mắt lại, cằm anh tỳ lên đầu cô, trong mắt cô giọt nước mắt trào ra ươn ướt. Anh muốn cả cơ thể cô sát người mình gần hơn, chặt hơn nữa. Nếu chặt như vậy thì hai tâm hồn có thể hoà vào làm một thì anh thà ôm cô chặt đến vỡ vụn trong lòng, ôm đến chết thì thôi.

Hứa An Ly lúc nãy vẫn chưa trơ về trường mà một mình lang thang đi về phía dsau trường, Tần Ca lững thững đi sau cô. Muộn thế này rồi, cô ấy muốn đi đâu chứ? Tần Ca vô cùng lo lắng hỏi cô rất nhiều lần mà cô vẫn không trả lời. Anh biết tâm trạng cô không vui, nhưng cũng không đến mức phải đến cái nới tối tăm như vậy mà tự tử đấy chứ.

“Này, em nói gì đi chứ”

Cuối cùng thì Tần Ca cũng châm ngòi cho ngọn lửa đang kìm nén trong lòng Hứa An Ly.

“Anh đừng đến làm phiền em nữa!” Hứa An Ly quay người, nhìn chằm chằm vào Tần Ca.

“Anh có biết anh như vậy, đáng ghét đến thế nào không?”

“Sau này anh đừng ép em làm những chuyện mà em không thích nữa!”

“Em ghét anh quan tâm em như thế này, anh nghe thấy chưa? Em ghét anh…”

“Em ghét anh…”

“Em…”

Hứa An Ly hét lên trước hành động lẽo đẽo của Tần Ca giống như trên đường gặp gỡ kẻ bất lương. Những người đi đường chẳng hiểu rõ trắng đen thế nào, đã đánh cho Tần Ca một trận. Nếu như không phải sau đó Hứa An Ly khóc lóc giải thích, thì suýt nữa Tần Ca đã bị đưa đến đồn công an, làm trò cười cho mọi người.

Tần Ca bị đánh đến đau ê ẩm toàn thân.

Mắt trân trân nhìn theo bóng dáng mảnh mai của Hứa An Ly chìm dần vào bóng đêm, anh đứng ngây ra đó, trí não và thân thể anh như bị phân ra thành hai người vậy.

Xung quanh trở lại với sự tĩnh lặng của nó. Đối với Tần Ca thì nó giống như khoảnh khắc chân không vậy. Tinh thần hoảng lạn, chân tay lạnh ngắt, giống như vừa gặp một cơn ác mộng. Anh nhắm mắt đầy chua xót.

Cô ấy đi rồi, đã âm thầm ra đi…

Có một ngọn núi nhỏ phía sau trường, Hứa An Ly muốn đến đó ngồi để hóng gió biển, không biết trên núi có cây bạch dương không? Phía sao trường cấp ba cũng có một ngọn núi như thế và trên đó có cả một rừng cây bạch dương. Cô ấy thích nhất bạch dương, thân cây vừa cao vừa thẳng, vỏ cây trắng bóc, lá xanh, đúng là cây ngọc đón gió. Vỏ cây bóc ra, có thể viết chữ vẽ tranh, còn có thể làm thiếp chúc mừng, rất ý nghĩa.

Tối nay, cô bỗng dưng muốn ôm cây bạch dương, giống như ôm Tiểu Khê, giống như ôm… Giống như ôm bất kỳ một người bạn cũ nào, ôm những khoảng thời gian đã mất. Khi ngoảnh lại nhìn, nó đã thành quá khứ…

Càng lên gần tới đỉnh núi, trời càng tối, ngoài ánh sao trên trời không còn có thêm một chút ánh sáng nào khác. Gió đêm thổi khiến những cành cây kêu lạo xạo. Lạ thật, Hứa An Ly là một con người vốn không bao giờ dám đi một mình trong đêm tối sao cô ấy lại một mình đến ngọn núi này chứ. Ở đây không có cây bạch dương, và cũng không thể có, vì đó là loài cây sống ở vùng cao hạn. Ở đây chỉ có những cây như: cây lá to, cây long não, cây bồ kết tây, hoa anh đào. Những cành cây lay động theo gió, phát ra những âm thanh rùng rợn.

Con người nhiều lúc không hiểu nổi chính mình, càng không thể chiến thắng được chính mình, dấy chính là yếu điểm trong tính cách của con người, vì thế trong từ điển mới có hai từ “sa đoạ”.

Hứa An Ly của trước đây là một người trầm lặng và kín đáo, một Hứa An Ly luôn không quá gần gũi, cũng không quá xa lạ với đàn ông. Gặp mặt nhau, chào nhau, nói nhiều nhất cũng chỉ là: “Chào!” hoặc mỉm cười và hỏi: “Làm gì đấy?” nếu như để so sánh, cô ấy giống như là bông hoa sen đang nở trên mặt hồ e ấp đên dịu dàng.

Còn bây giờ, Hứa An Ly có thể dễ dàng kết thân với những người đàn ông xa lạ trong một khoảng thời gian rất ngắn, có thể cười thật tươi khi đi qua những đám con trai. Cộng thêm vẻ ngoài xinh đẹp, cô đã nhanh chóng trở thành một cô gái nổi tiếng trong trường đại học B.

Trong tay Hứa An Ly luôn có những lon coca mát lạnh mà cô uống không hết của các anh chàng tặng cho cô, có rất nhiều những gói đồ ăn vặt mà các cô gái luôn thích ăn. Thậm chí còn có nhiều chàng trai mời cô ra ngoài đi hát karaoke và nhảy nhót. Nghe nói, ở khu phố karaoke quanh trường B đều mở dịch vụ cho thuê phòng phục vụ các đôi yêu nhau. Bên trong có tivi, đầu đĩa, giường đôi, đồ ăn vặt, trong phòng bố trí rất ấm cúng như ở nhà vậy. Đặc biệt vào các buổi tối cuối tuần, các đôi nam nữ đến đây để tiêu tiền, vừa nói chuyện, ăn đồ ăn vặt, xem ti vi, vừa nói chuyện cuộc đời, lý tưởng, tình yêu. Vô cùng lãng mạn.

Nếu Hứa An Ly thích đến khu phố karaok, bất kể lúc nào cũng sẽ có những anh chàng tự nguyện thanh toán cho cô.

Cuộc vui bắt đàu với karaok, nhảy nhót, cô hẹn hò với bất kỳ người đàn ông nào có ý thích mình, tuỳ ý nhận quà của họ, dù có thích hay không. Khi đi qua tầng dưới ký túc xá nam, cô sẽ vừa huýt sáo vừa hát: “Anh là niềm vui đơn giản nhất của em…”

Nếu như ngoài giờ học, Hứa An Ly không có trong ký túc, thì cô chắc chắn đang ở cùng một người con trai nào đó mà cô vừa quen.

Giọng hát của Hứa An Ly rất hay, hay đến mức mà ngay cả bà chủ quán bia cùng cảm động. Bà rất hoan nghênh những cô gái như vậy đến quá, để cho cô hát miễn phí, ngoài ra còn có thể dẫn theo bạn trai đến cổ vũ cô, còn rẻ hơn cả mua một tặng một. Sau khi cô dến đó mấy lần, cô quen được với cả bà chủ quán và thường được miễn phí đồ uống.

Khi hát chưa đã, cô sẽ dẫn theo một đám con trai đi đập đá suốt đêm.

Dần dần, có rất nhiều tin đồn về cô.

Quan hệ giữa Hứa An Ly và bạn trai XX khoa XX rất thân mật. Hứa An Ly và bạn trai XX khoa XX đêm hôm nào đó đã không về ký túc xa. Hứa An Ly và bạn trai XX khoa XX đa ôm hôn nhau dưới gốc cây. Hứa An Ly và bạn trái XX khoa XX chẳng qua là “tình một đêm” hay “gió thoáng qua”.

Dù là đang cười, thì nước mắt cô cũng tuôn ra như suối.

Lúc đang chơi vui nhất, những người đàn ông bên cạnh cô cũng có thể bị cô vô cớ mắng đuổi đi.

Rõ ràng là cô gọi người ta đến với cô, đợi đến lúc người ta thở hổn hển chạy đến, cô lại không cần người ta nữa.

Sao thế nhỉ? Chính cô cũng không biết sao lại thế.

Một Hứa An Ly ngay cả chính mình cũng không hiểu và không quen. Một Hứa An Ly ngay cả chính mình cũng không kiểm soát được. Phần hồn và phần xác của cô đã sớm bị chia thành hai người rồi.

Cô đánh mất chính mình, mỗi ngày, cô đều tìm kiếm lại chính mình của cái thời trong sáng ấy. Mỗi ngày, cô đều hỏi chính mình: Đây là ai? Có phải là người mà ai gặp cũng yêu quý không?

Thời gian trôi qua rất nhanh. Thấm thoát đã rất lâu rồi Tần Ca không liên lạc gì với Hứa An Ly. Dù muốn nhắn một tin nhắn, những cứ nghĩ đến ánh mắt mà cô ghét anh ngày đó, bao nhiều dũng khí của anh đều tan biến hết.

Đúng như Hứa An Ly nó, họ chỉ là anh em, chỉ thế mà thôi.

Có lẽ, bây giờ ngay cả anh em cũng không phải nữa rồi. Cô ấy có quá nhiều “anh em tốt”, cho nên cũng chẳng thèm quan tâm đến người anh em Tần Ca nữa rồi. Ca hát là cách trút bầu tâm sự duy nhất của anh.

Rất nhiều buổi tối gió lồng lộng, dù là khi gió bắc rét căm căm hay là giữa mùa thu, mỗi lần hát xong, Tần Ca đều thích ngồi trên sân thượng, ngẩng đầu lên ngắm nhìn vũ trụ, các vì tinh tú, những hiện tượng kỳ bí xảy ra trên bầu trời, ngắm những ngôi sao băng vụt qua trong chớp mắt. Anh không phải là một người dễ dàng đau khổ, vậy mà cũng có lúc anh cứ trầm lặng hoặc ngây người.

Cô ấy có khoẻ không? Thỉnh thoảng có phải cũng nhớ đến anh như anh nhớ đến cô vậy không?

Đàn ông không có tình yêu, trái tim học càng có thể đặt vào sự nghiệp họ thích càng dễ thành công. Câu nói này chẳng sai chút nào.

Hầu như tất cả thời gian dư thừa ngoài giờ học, Tần Ca đều chạy show đi hát tại các quán bar, đến nỗi tiếng hát của anh đã dần trở nên quen thuộc. Còn ở các quan bar ruột, bất kể là chủ quán hay khách hàng đề dành cho anh sự tôn trọng và tán dương.

Rất nhiều khách đã sớm quen với tiếng hát của Tần Ca. Vì vậy, chỉ cần vào cuối tuần, chỉ cần có mặt anh, sẽ có khách yêu cầu anh hát, từ đại học năm thứ nhât đến giờ, thấm thoát đã ba năm trôi qua. Cuộc sống sinh viên của Tần Ca trôi qua trong quán bar và giảng đường. Hằng ngày, khi học bài xong, anh lại đi chạy show. Tuy mệt, nhưng mỗi ngày đi đều rất vui vẻ và hứng thú. Trừ học kỳ một của năm đầu đại học, anh chưa bao giờ phải xin tiền mẹ, ngày nào cũng bận rộn tíu tít. Năm này sang năm khác, mất mát và hi vọng không ngừng được thay đồ và luân phiên. Chớp mắt, năm thứ tư đại học đã sắp kết thúc, thời kỳ rực rỡ của năm tháng, ngoảnh đi ngoảnh lại đã trở thành bãi bể nương dâu.

Sau năm thứ tư, bài tập không còn nhiều, luận văn cũng chuẩn bị tương đối ổn. Được sự đồng ý của thầy giáo hướng dẫn, nên anh có thời gian nhiều hơn để có mặt trong các quán bar, thu nhập cũng nhiều lên. Khi còn là sinh viên năm thứ nhất, tiền sinh hoạt hằng tháng là mối lo ngại nhất của anh. Nhưng khi đó bản thân anh luôn tràn đầy tự tin, cũng không sợ tương lai mịt mù, anh luôn tin rằng mình nhất định có thể chiến thắng được khó khăn. Bây giờ anh đã không còn phải lo đến cuộc sống thiếu tiền, nhưng cũng đột nhiên anh phát hiện ra, trong lòng như là một tấm lưới rỗng, dường như có một lỗ hổng lớn mà không biết dùng cái gì có thể lấp đầy.

Trong cái ánh đèn hô loạn của không gian âm nhạc, anh bất chợt thấy một gương mặt quen quen, giọng nói cũng quen quen. Ngoảnh đầu lại, có cái gì như đang thu hút anh, rồi tự dưng thấy hơi sửng sốt!

Anh không nhìn nhầm đấy chứ?

Gương mặt thanh tú như nước đó, trong ánh đèn chợt sáng chợt tối, dần dần hiện ra.

Là cô ấy! Cô ấy đang áp má, vai kề vai nhảy với một chàng trai! Sao có thể thế được? cùng với loại đàn ông đó? Mùi rượu nhẹ nhẹ, rõ ràng, tuôn trào trong cái ánh đèn lờ mờ. Máu lập tức dồn lên não, anh đứng phắt dậy, bước nhanh tới, đột ngột nắm lấy tay cô. Cô vẫn hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra. Cho đến khi tay bị nắm quá đau cô mới biết mình đang bị một người kéo ra hỏi hiện trường.

Nhờ ánh trắng, cuối cùng vô cũng nhìn rõ vừa lôi mình là ai.

Nhìn bằng ánh mắt phẫn nộ.

“Đáng ghét!” sau đó cô giận sự bỏ đi. Cơ thể anh như một khúc cây, sừng sững chắn trước mặt cô .

“Làm gì vậy? Anh muốn làm gì?” cô hét lên, giống như trền đường gặp kẻ bất lương vậy.

Một bàn tay dùng sức bóp chặt lấy tay cô, mặc cho cô vùng vẫy cũng không thoát ra được

“Làm gì vậy? Em nói xem là làm gì!”

“Buông em ra!”

“Em có biết em đang làm gì không?”

“Buông em ra!” cô ra sức vùng vẫy, la hét ầm ĩ.

Sự giằng co của hai người đã khiến cho bảo vệ ở cửa chạy tới. May mà quen Tần Ca, nếu không, chưa biết chừng anh lại bị ăn một trận đòn oan.

“Lớn bắt nạt bé!”

“Anh cứ lớn bắt nạt bé đây! Nếu không thể, em sẽ tự huỷ hoại bản thân mình!”

“Là do em tình nguyện thế!”

“Em làm thế này cũng chưa chắc đã là cuộc sống mới. Anh muốn em phải sống hạnh phúc!”

“Anh tưởng rằng mình là thượng đế à? Muốn em như thế nào là được thế sao? Anh đánh giá quá cao bản thân mình rồi đây!”

“Anh biết, em ghét anh, nhưng nếu em coi anh là anh em của em thì xin em hãy rời xa gã vừa nãy. Hắn ta có biệt danh là “Vua nhảy dưới ánh trăng”, đó không phải là một người đàn ông đứng đắn, hắn ta chỉ thích trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi nhưng lại không bao giờ chịu trách niệm! Hắn sẽ huỷ hoại em mất!

“Cút ra!”

Hứa An Ly vùng vẫy, la hét và dùng hết sức để tát vào mặt Tần Ca một cái nảy lửa, cảm giác như năm ngón tay hằn rõ trên má anh.

Bốp!

Tần Ca không kịp phản ứng, sau cứ tát trời giáng ấy anh lấy tay bưng mặt, đứng yên như trời trồng, Hứa An Ly không quan tâm, cô quay đầu trở lại quán bar. Cô cứ muốn vui vẻ như vậy đấy, cô cứ muốn gây mê chính mình như vậy đấy. Nếu không vậy, cô cũng không biết mình có phải vẫn đang sống, đang tồn tại hay không…

Sau mười hai giờ đêm, gã đàn ông với biệt danh “Vua nhảy dưới ánh trăng” ấy đã ôm eo Hứa An Ly, bước từ trong quán bar ra, trên người nòng năch mùi rượu. Một tiếng cười ngạo nghễ giòn tan phá tan sự yên tĩnh của màn đêm, làm kinh động đến Tần Ca vẫn đang ngồi đờ đẫn trên bậc thầm.

Tần Ca đứng dậy xông lên, Hứa An Ly và cái tên “Vua nhảy dưới ánh trăng” coi như không nhìn thấy anh, tiếp tục tiến bước về phía trước, Tần Ca đành phải bước lên phá trước một bước để chặn trước mặt họ.

“Đừng để ý đến anh ta, anh ta là kẻ tâm thân đấy!” Hứa An Ly quẳng cho Tần Ca một ánh mắt khinh bỉ, rồi quay đầu nói chuyện với gã đàn ông kia.

“Phải! Tao chính là kẻ tâm thần đây, nên mày hãy tránh xa cô ấy ra! Nếu không, tao sẽ không khách sáo với mày đâu”. Tần Ca khua tay tạt đầu tên “Vua nhảy dưới ánh trăng”.

“Em yêu, em không thích anh ta phải không?”, “Vua nhảy dưới ánh trăng” dường như muốn yêu cầu chứng thực điều gì từ thái độ của Hứa An Ly.

Không đợi câu trả lơi, gã thấy Tần Ca có vẻ rất quyết liệt và gã thì không muốn gây sự đánh nhau cho nên đã bỏ Hứa An Ly tháo chạy một cách tế nhị, một mình biến mất trong bóng đêm.

Trong đêm tối, trên con đường rộng lớn, vẫn đèn hoa lộng lấy, tiếng nhạc buồn thương réo rắt phát ra như lời hẹn ngầm, chỉ còn lại hai người lặng im đối mặt nhau. Tần Ca nhìn về phía Hứa An Ly, trong mắt cô dường như có chút gì ướt ướt.

Một chiếc xe vụt qua, xé tan đêm tối yên lặng

Tần Ca không biết đã nhìn Hứa An Ly bao lâu, ánh mắt anh có một sự ngoan cố, có ánh sáng rực rỡ và hạnh phúc của sự bất chấp tất cả.

“…Xin lỗi”

Một tiếng xin lỗi lý nhí, mang theo biết bao nhiêu sự chua xót, mang theo ánh mắt rưng rưng của sự ấm áp, nhẹ nhàng tràn qua trái tim anh, tràn qua tất cả các tế bào. Cô nhè nhẹ chuyển người, trong khoảnh khắc ấy, những giọt nước mắt đã bị chôn sâu bỗng trào ra không gì ngăn lại được.

Đó là giọt nước mắt ấm áp, giống như mưa phùn của mùa thu, từng giọt, từng giọt lăn nhẹ trên gò má.

“Nếu trong lòng em thấy khó chịu, hãy cứ khóc đi, rồi em sẽ cảm thấy thoải mái hơn đấy”. Tần Ca nhẹ nhàng vỗ vai Hứa An Ly.

Rất lâu sau, Hứa An Ly mới ngăn được nước mắt: “Em xin anh, đừng đối tốt với em như vậy được không?”

“Anh cũng xin em, đừng hành hạ mình như thế được không?”

“Chỉ cần anh đừng đối tốt với em thế nữa, em sẽ không hành hạ bản thân mình nữa”

“Thật không?”

“Thật”

“Được. Hãy nhớ lúc nào không vui thì em hãy nhớ đến anh, anh là người anh em tốt nhất của em mà”. Khoé miệng Tần Ca như gượng cười, ánh mắt hướng về phía khoảng trời xa xăm.

Sự bất an trong lòng Hứa An Ly cuối cùng cũng được giảm bớt đi. Haizz, thế là anh ấy đã tự nguyện là anh em tốt nhất của mình rồi!

Cô nhìn Tần Ca với ánh mắt nghi hoặc, nụ cười nơi khoé mắt sáng như ánh trăng hôm rằm. Cô không phải là người có trái tim sắt đá, mà ngược lại, khi anh dằn lòng để nói lên những lời đó, để có thể chấp nhận anh em đó, trong lòng Hứa An Ly bỗng có một cảm giác chua xót không nói thành lời. Có câu nói đó của anh là đủ rồi.

“Anh thật sự đồng ý làm anh em tốt của em chứ?”

“An Ly, anh sẽ không ép em làm những cuyện mà em không muốn làm nữa, như vậy em sẽ không vui”

“Anh...” Hứa An Ly từ từ ngẩng mặt lên như đang muốn yêu cầu chứng thực điều gì đó: “Không hận em một chút nào sao?”

“Anh cũng muốn hận em lắm chứ, khi anh đã thề rằng anh sẽ rất hận, rất hận em, anh lại phát hiện ra mình không hận em được, hận em chỉ khiến trái tim anh càng buồn thêm mà thôi. Cho nên anh hy vọng em được vui vẻ, sống cuộc sống tốt hơn anh, hiểu không?”

“Em xin lỗi, là em không tốt, em không nên đối xử với anh như vậy”

Hứa An Ly khóc gục đầu vào Tần Ca.

Gục trong lòng anh, cô đã coi anh là người anh cả, người anh em, người anh cả tốt nhất, người anh em tốt nhất. Cô muốn anh ôm mình, bảo vệ mình giống như anh trai vậy. Cô rất cô đơn, cô muốn khóc to lên một trận cho thật thoải mái. Nhưng cô không tìm được người để khóc lóc kể lể, Tiểu Khê đi rồi, cô bỗng trở nên cô độc lẻ loi.

Vòng tay ấm cúng của Tần Ca là nơi duy nhất đem lại cho cô sự ấm áp nhất trên đời này, ấm áp đến mức khiến cô cứ thế mà nức nở.

Dưới sự vỗ về an ủi của Tần Ca, tâm trạng cô cùng dần dần ổn định lại.

Họ chậm rãi đi dưới ánh đèn đường, vừa đi vừa trò chuyện.

“Anh chưa từng có cô gái nào trong lòng sao?”

Anh ngây ra nhìn cô, xót xa và thương hại. Hứa An Ly, em đã khiến tất cả những ký ức vùi sâu trong lòng anh sống dậy, khiến vết thương của anh lại vỡ ra. Hứa An Ly, em giống như một linh hồn bé bỏng, lẻn vào trong lòng anh rồi ẩn nấp trong đó.

Tần Ca vẫn còn nhớ, kỳ nghỉ đông của mùa đông năm đó, anh bỏ cả thời gian làm việc ở quán bar, một mình lên Bắc Kinh để tìm cô ấy, nếu như cô ấy ở Bắc Kinh, anh sẽ tìm thấy cô. Khi ấy, cả hai người đều không có điện thoại, chỉ có thể dùng điện thoại công cộng để liên lạc, lúc đi Bắc Kinh, anh đã quyết tâm mua một chiếc di động, mở máy suốt hai mươi tư giờ vì cô. Những khi tới nơi rồi anh mới biết, Bắc Kinh lớn hơn anh tưởng tượng rất nhiều, có rất nhiều đường và toàn nhà cao chọc trời, ra đường là phải đổi hướng, hoà vào dòng người đông như nêm cối.

Mùa đông ấy, gió mùa đông bắc về, Bắc Kinh lạnh đến âm mười độ, thường có tuyết rơi. Tần Ca vốn sống ở miền nam từ nhỏ, rất ít khi nhìn thấy tuyết, nên chỉ mặc một bộ quần áo mỏng manh, đi trong gió rét của Bắc Kinh

Tàu điện ngầm, quán bar, các hộp đêm

Hầu như những nơi cô từng đến, đều có bóng dáng của anh đi qua. Tìm cả một kỳ nghỉ cũng không thấy tin tức gì, anh cũng không biết là nên tiếp tục ở lại Bắc Kinh để tìm cô hay là về quê ăn tết. Vì chuyện này, trên tàu điện ngầm anh đã làm quen với rất nhiều ca sĩ lang thang. Họ cũng giống như cô, đều có tình yêu cháy bỏng với nghệ thuật ca hát. Có một cậu đến từ Tây Bắc nói từng đã gặp qua cô. Có người nói, cô ấy làm lễ tân trong một hộp đêm. Bất kể là hộp đêm hay ở nơi nào khác, lúc anh tìm đến thì cô ấy đã không còn ở đó nữa rồi.

Kì nghỉ đông năm thứ hai, anh đột nhiên nhận được tin nhắn của cô ấy:

“Em kết hôn rồi, Tần Ca. chúng mình thích nhau lâu như vậy, mà ngay cả chuyện hôn nhau cũng chưa từng xảy ra. Nếu như có kiếp sau, em nhất định sẽ hết lòng yêu anh. Tuyên Nhi.”

Sao bỗng dưng lại nhớ đến cô ấy chứ? Chẳng phải đã chôn sâu những chuyện đó rồi sao? Mãi mãi vùi tất cả ký ức xưa rồi mà? Sao giờ anh lại nhớ? Chẳng lẽ là vì học trông quá giống nhau? Hay là cuộc đời thực sự dài đến mức đủ để anh lại thích một người, giống như thích cô ấy hay sao?

Hứa An Ly, giống như một bức ảnh cũ xuất hiện trước mắt anh, xoá đi lớp cát bụi thời gian. Nhớ lại lần đầu tiên gặp mặt, nếu không phải vì ở đó có nhiều người thì suýt chút nữa anh đã gọi cô là Tuyên Nhi rồi.

Hoá ra quá khứ mà anh đã cất chon vùi bao nhiêu năm qua vẫn chưa hẳn là quên đi tất cả, giống như axit gặp bazơ mạnh sẽ xảy ra phản ứng hoá học. Rồi sau đó, cái thứ tình yêu mà được chôn vùi ở nơi sâu thẳm trong đáy lòng lại bỗng dưng trỗi dậy, lại như còn mới đây.

“Cô ấy tên là Tuyên Nhi, đã kêt hôn với người khác rồi” Tần Ca nói một cách bình thường, giống như là đang nói chuyện quá khứ của người khác vậy, trong giọng nói đã không còn hỉ nộ ái ố, không còn chút cảm xúc gì nữa rồi.

Hứa An Ly vừa ngạc nhiên và có chút bối rối nhìn anh, xin lỗi, cô không muốn dò hỏi quá kỹ chuyện quá khứ của người khác

“Anh không hề hận cô ấy chút nào sao?”

“Nếu cô ấy hạnh phúc, anh cũng sẽ chúc phúc cho cô ấy”

“Ồ, ra thế, xin lỗi anh, em không nên…”

“Đây vốn là sự hật, chẳng có ai là không thể thay thế được, lẽ nào không phải vậy sao?”

Hứa An Ly im lặng, hoá ra mỗi người đều có những vết thương mà người khác không biết, những đau khổ đó, dù là lúc đang vui hoặc đang mỉm cười, cũng khiến người ta tự nhiên mà nhớ đến, chỉ có chính bản thân mình mới biết, nỗi đau đó là còn hay đã chết”

Truyện Chữ Hay