Edit: Lily_Carlos
So sánh có đứa con thứ hai và Đồng Á thì có rất nhiều mâu thuẫn. Thứ nhất sinh con rất cực khổ, những câu nói trên bàn cơm vừa nãy của Trương Lệnh Nghi thì chỉ có câu đó là anh nghe vào tai: anh không muốn Đồng Á chịu nỗi khổ đó; thư hai là do anh có một ít tư tâm.
Tuy anh không nói nhưng cùng chung chăn gối mấy năm này thì Đồng Á vẫn đoán được suy nghĩ của anh. Cô thở dài nhẹ nhàng đặt tay lên đùi anh nói: “Anh nha.” Giọng điệu của cô có phần yêu chiều và miên man tình ý.
Lương Mặc Nguyên nghiêng đầu nhìn vào đôi mắt cô, khẽ đảo mắt khóe miệng lại cong lên.
Một giây dỗ xong.
Lương Mặc Nguyên bắt đầu lái xe. (Lily_Carlos.ddlqd)
Đối với anh thì tình cảm anh dành cho Đồng Á nhiều hơn tình cảm anh dành cho con, nhưng anh cũng không hề ghét con của mình. Anh thích con gái hơn là con trai, anh từng nói với Hứa Trạch Ngôn nếu anh có con gái thì anh sẽ cưng chiều và yêu thương bé, nhưng bây giờ anh lại cảm thấy chỉ cần Điền Điền là đủ rồi, anh không muốn có thêm người chia sẻ tình yêu của vợ anh. Tất nhiên anh sẽ không nói chuyện này cho Đồng Á biết đâu, lúc nghĩ lại anh cũng tự cảm thấy suy nghĩ đó rất ấu trĩ mà. Nhưng cảm giác khi yêu một người chính là như vậy, anh luôn tự nhận mình là người có lí trí nhưng mà anh vẫn không thể thỏa hiệp chuyện này.
Nhưng khi sống chung với nhau thì rất nhiều chuyện anh không thể tự mình quyết định, vì người bên cạnh luôn nhắc đến cho nên anh cũng rất muốn nhưng vừa nghĩ đến anh lại cố gắng vứt cái ý nghĩ này ra khỏi tâm trí mình. Anh cảm thấy rất khó hiểu với cái truyền thống nuôi con để dưỡng già này, anh không hiểu và cũng không muốn tiếp thu. Con thì tất nhiên phải có nhưng không cần quá nhiều, anh nghĩ đến chuyện con cái từ rất lâu rồi, nếu đứa đầu tiên là con gái thì tốt nhất, còn nếu là con trai thì anh cũng nhận. Chỉ cần đứa bé đó là con của anh và Đồng Á.
Sau cuộc nói chuyện đầy thúc giục này, cô nói giỡn với anh: “Anh không sợ ở cùng em nhiều quá sẽ chán ngấy à?”
Anh nhẹ nhàng sờ lên cái mũi cao của cô trịnh trọng thề: “Sẽ không.”
tình ý và sự kiên định trong mắt anh làm cho cô cảm động muốn khóc. Cô là người dễ dàng xúc động đến vậy sao anh ấy có thể thích cô chứ.
Anh nâng mặt cô lên sau đó xoa xoa khuôn mặt không có tí thịt nào kia của cô, anh mỉm cười: “Dù cho sau này chúng ta có trở thành ông bà lão tóc bạc phơ thì tình cảm của anh sẽ vẫn như bây giờ,” Anh thoang thả nhìn cô bằng ánh mắt thâm tình sau đó nắm tay cô đặt lên ngực: “Nắm tay em, vĩnh viễn không buông ra.”
(Hề nhô mọi người editor ở diễn đàn Lê Quý Đôn nè!!!!)
Lương Mặc Nguyên nói những lời âu yếm làm cho người ta không có biện pháp chống đỡ.
Buổi tối ngày hôm đó... Tình nồng... có chút không kiềm chế được bản thân mình. Bi kịch là hơn một tháng sau Đồng Á mới phát hiện mình đang mang thai.
Lương tổng còn có thể làm gì chứ chỉ đành mặc cho số phận thôi.
Nếu thực sự có phải đối đãi thật tốt. Quá trình mang thai thứ hai này khác hoàn toàn thai đầu tiên, tuy có phần gian khổ nhưng lại có chút lạc thú trong đó. Sau lại Đồng Khương mất tích, con gái ra đời thoáng mang đến một chút an ủi, Lương Mặc Nguyên bắt đầu tỉnh lại từ sau chuyện đó và bắt đầu muốn thay đổi.
Con gái tên là Đường Đường, quy tắc đặt tên của Lương tiên sinh là: Lấy một bộ phận của họ cha mẹ, sau đó biến thành t ang 糖, đường.
Đồng Á dở khóc dở cười. Được rồi, chồng cô vui là được, tên chỉnh thức của bọn nhỏ cô phải suy nghĩ lại không cho anh làm loạn nữa.
Lương Mặc Nguyên: Anh không hề làm loạn, anh làm vậy là có căn cứ.
Đường Đường được sinh ra không lâu thì tiểu muội béo nhà Tống Chiêu Nam cũng được sinh ra. Hai đứa trẻ hơn kém nhau một tuổi, hơi lớn hơn một chút thì hai đứa cả ngày đi theo sau mông anh Điền Điền đi khắp nơi.
Tiểu muội béo giống hệt cha bé vừa ngốc vừa khôi hài, nhưng bụng đầy ý xấu, nếu mà so sánh ra thì hai đứa bé nhà Đồng Á thành thật hơn nhiều. Đặc biệt là Đường Đường, từ nhỏ đã là một tiểu mỹ nhân lại còn kế thừa đôi chân dài của cha bé, giỏi ca múa, vừa thông minh vừa dịu dàng, rất nghe lời Đồng Á. Lương Mặc Nguyên rất thích đứa con gái này, anh sắp sủng con bé lên tận trời rồi.
Vì việc này, Đồng Á nói anh rất nhiều lần nhưng mà anh vẫn cứ làm theo ý mình, anh mặc kệ còn bắt đầu làm trò so sánh xem ai yêu thương con gái hơn với Tống Chiêu Nam, sau đó lại đi đả kích Hứa Gia Trạch vì anh ấy không có con gái chỉ có hai đứa con trai. Hứa Gia Trạch khóc không ra nước mắt mỗi lần đều bị ngược không lời gì để nói. (Lily_Carlos.ddlqd)
Lại nói tiếp nếu so sánh độ ngốc thì tất nhiên Lương Mặc Nguyên không so được với Tống Chiêu Nam.
có lần vì muốn làm con gái nhỏ mới năm tháng tuổi vui vẻ, Tống Chiêu Nam cho con gái ngồi lên cổ để bé nhìn được xa hơn, tiểu muội béo vui vẻ đến mức cười khanh khách, cái mông bé trơn bóng không có tã lót cho nên lần đó Tống Chiêu Nam được con gái nhỏ hiếu kính cha một bãi nước tiểu cùng với một phát rắm, cô bé vừa thải ra sạch sẽ còn cảm thấy sung sướng hơn, bé hoa chân múa tay giống như đang đánh trận vậy.
Tống Chiêu Nam chỉ cảm thấy một dòng nước lạnh lẽo chảy xuống cổ cậu, mùi nước tiểu nồng đậm chảy xuống cổ rồi xuống lưng của Tống Chiêu Nam. Đột nhiên Tống Chiêu Nam thấy không ổn, vừa bế con gái bé nhỏ xuống vừa hỏi: “Bảo bối, con làm gì với cha mà mát mẻ vậy?”
Đồng Khương đứng một bên cười khùng khục suýt chút nữa ngã xuống, vừa ôm con gái nhỏ thay tã lót vừa cười nhạo Tống Chiêu Nam: “Nên để con gái cho anh vài bãi nước tiểu nữa thì trí nhớ anh mới tốt được.”
Tống Chiêu Nam khóc chít chít, lên lầu thay quần áo.
Mấy đứa bé lại lớn hơn một chút đến tuổi đi học, nếu hôm nào không bận Lương Mặc Nguyên sẽ đến tận nhà trẻ đón con gái yêu, thuận đường đến trường học đón Đồng Á và Điền Điền về nhà. Các cửa hàng đồ ăn vặt quanh trường học vô cùng nhiều nào là hồ lô ngào đường, kẹo bông gòn, các màu ăn vặt, mùi hương của chúng bay xa mười dặm làm mọi người trên đường đều ngửi được. Đường Đường thèm thuồng duỗi tay chỉ muốn ăn hồ lô ngào đường, Lương Mặc Nguyên không cần để con gái nói lần thứ hai anh dừng xe xuống mua hai cây về, một cây cho anh trai một cây cho em gái.
Lúc này, Điền Điền sẽ làm vẻ người lớn nói: “Cha, con không thích ăn đồ ngọt, cha đưa hết cho Đường Đường đi.”
Đường Đường vui vẻ nhận lấy nhưng lại bị Đồng Á cầm đi một cây. Đồng Á dịu dàng xoa khuôn mặt nhỏ của con gái cười nói: “Ăn nhiều hồ lô ngào đường rất dễ bị sâu răng, con xem nếu răng con sâu hết thì không còn xinh đẹp nữa.”
Đường Đường nhanh chóng ngậm miệng lại.
“Còn muốn ăn không?” Đồng Á quơ quơ hồ lô ngào đường trong tay dụ dỗ.
Đường Đường dùng sức lắc đầu, đưa cây hồ lô ngào đường trong tay ra: “Cây này con cũng không ăn nữa.” Cô bé nhìn anh trai như ngộ ra cái gì đó nói: “Anh trai thật giảo hoạt nha, thảo nào anh có một hàm răng đẹp như vậy.”
Đồng Á thấy mục đích của mình đã hoàn thành nên cảm thấy mỹ mãn nhìn gương chiếu hậu, vừa lúc lại đụng vào ánh mắt của ‘tài xế’.
Ở chung với anh ấy lâu như vậy cô cũng biến thành một con tiểu hồ ly rồi.
Lương Mặc Nguyên híp mắt lại khóe miệng cũng nhếch lên tạo thành một đường cong.
Lại lớn một chút Điền Điền lại biểu lộ ra là bé có thiên phú hội họa nên Đường Đường rất sùng bái anh trai mình, cả tiểu muội béo cũng vậy. Đồng Khương và Tống Chiêu Nam chỉ có một đứa con nên cô bé cảm thấy rất cô đơn, tuy cha mẹ yêu thương cô bé rất nhiều nhưng tình cảm giữa anh chị em lại rất khác nhau, cho nên mỗi khi được nghỉ cô bé lại đi tìm chị Đường Đường và anh Điền Điền chơi.
Nhà Lương Mặc Nguyên cách xa nội thành, ngồi xe đến đóa phải mất khoảng một giờ, cô bé được mẹ Đồng Khương huấn luyện vài lần nên cũng biết ngồi xe, nhưng cô bé vẫn con quá nhỏ, ai cũng không yên tâm để cô bé ra ngoài một mình vậy nên nhiều lần đều là Tống Chiêu Nam đưa qua, sáng sớm đưa đi buổi tối lại đưa về, còn có thể trộm lười trải qua thế giới hai người với vợ nữa chứ.
... ....
Lại nói đến lông xanh.
Đó là một con rùa. Cuối cùng nó mấy tuổi thì Đồng Khương cũng không biết, cô chỉ biết Tống Chiêu Nam nuôi nó từ nhỏ, mấy năm xuất ngoại Tống Chiêu Nam đều mang nó theo bên người, yêu nó hơn mạng nữa.
Lông xanh rất lười rất lười, bây giờ còn lười hơn, trừ thời gian mỗi ngày Tống Chiêu Nam đến cho nó ăn thì gần như không thấy đầu nó thò ra khỏi mai rùa. Khi còn nhỏ tiểu muội béo cứ tưởng đó là một cục đá, trên tảng đá còn mọc cỏ xanh, lúc nó không cử động thân thể nó bị cỏ bao trùm nên không hề phát hiện ra sự tồn tại của nó.
Hơn nữa ‘Cục đá’ kia thật sự... Rất lớn.
Cha bé nuôi bảo bối ‘Cục đá’, còn làm cái ao nuôi tôm nhỏ cá nhỏ giống như nhà hàng hải sản vậy… Lông xanh nhàm chán sẽ đuổi theo mấy con tôm cá nhỏ kia, lông màu xanh lục lướt qua lại dưới nước trông rất thần kỳ. Thường thường tiểu muội béo có thể nhìn chằm chằm nó nửa ngày.
Nhưng đa phần lông xanh đều nằm bò ở đó chì có thể nhìn thấy những ngọn cỏ được gió thổi bay bay trên mai của nó. Sau đó Tống Chiêu Nam không muốn lãng phí không gian trong ao nên ném vài con cá vàng vào trong ao, kết quả mấy ngày sau không còn một con nào hết—— tất cả đều chui vào bụng lông xanh rồi.
Sau đó tiểu muội béo thấy hình ảnh ở trong sách mới biết được đó là rùa lông xanh. Hơn nữa nghe nói nó vô cùng quý giá chỉ có thể nhìn thấy nó ở công viên hải dương, mà mỗi ngày cô bé đều có thể nhìn thấy nó, cho nên đột nhiên cô bé lại có cảm giác vừa thích thú vừa tự hào. Sau đó cô bé nghe mẹ nói tuổi của lông xanh còn lớn hơn cô bé, lần đầu tiên cô bé đi theo mẹ chăm sóc lông xanh thì lại tưởng nó đã chết suýt chút nữa thì khóc òa lên. May là lúc cha về đến nhà thì nói lại với mẹ là nó chỉ đang ngủ thôi.
Vì thế trong trái tim nho nhỏ của tiểu muội béo sinh ra một loại cảm tình khác đối với lông xanh. Cô bé ngây ngốc hỏi Đồng Khương: “Có phải con nên gọi là chú lông xanh không?”
Đồng Khương buồn cười: “Có thể nha.”
Nếu nói về bối phận thì cũng có thể nói như vậy.
Nhưng Tống Chiêu Nam không về nói về nguồn gốc của lông xanh. Đồng Khương cũng không cảm thấy kỳ quái, cô biết nhà cậu giàu có từ lúc còn đi học rồi, cậu muốn gì mà không có chứ nên cũng không hỏi.
Năm đó vào ngày giỗ của Tống Chí Ngang cậu bỗng nói: “Phải nói thứ duy nhất cha để lại cho anh là lông xanh.”
Đồng Khương sửng sốt nhìn cậu.
Cậu cũng không nói gì nữa mà cúi đầu vái ba vái. Sau đó Đồng Khương cũng không hỏi gì thêm mà ôm tiểu muội béo qua bảo cô bé gọi ‘gia gia’ sau đó dập đầu ba cái.
Mặc dù đã biết rõ sự thật, Tống Chiêu Nam không phải con ruột của Tống Chí Ngang, nhưng ở trong lòng cậu địa vị của người cha này không thể thay thế được. Cậu không nói Diệu Quân, chỉ nói lông xanh, từ đây có thể thấy trong lòng cậu tình thân vẫn chiếm phần lớn hơn. Có lẽ năm đó khi cậu hiến tủy cho Dương Kí Diệu thì cậu cũng đã buông bỏ thù hận trong lòng rồi.
Chỉ tiếc, chỉ là buông thôi.
Vết sẹo kia mãi mãi không bù lại được.