Editor: Hạ Y Lan
Bài đăng vừa gửi không lâu, bạn bè liền bùng nổ. Ai ngờ người tưởng chừng như không bao giờ xuất hiện, vừa hiện thân liền phát thức ăn cho chó, hơn nữa còn là nửa đêm.
Cả nhóm người đều xuất kích. Một chuỗi bình luận thật dài. Vòng bạn bè chia làm bốn nhóm người.
Bạn bè kinh doanh: "Chúc mừng Lương tổng tìm được giai nhân."
Mấy bạn nhỏ: "Đúng là giữ kín thật, không phải nói cả đời sẽ độc thân sao, vậy mà bí mật đi tìm ư? Không phúc hậu, lần gặp mặt sau phải mời khách!
Các thân thích: "Mặc Nguyên, lúc nào dẫn người cho chúng ta xem một chút đây?"
Còn có một ít người không liên quan: "Tôi đá một cước này nồi cẩu lương!" Không ít người bình luận trực tiếp biểu đạt sự yêu thích với cặp đôi: "Tay nắm tay kìa."
"Nhìn một phát cũng biết là một tiểu mỹ nhân."
"Tin tưởng ánh mắt của Lương tổng sẽ không kém."
Tất nhiên Hứa Gia Trạch cũng phát hiện vòng trạng thái này, gửi một vẻ mặt gian: "Ai ui này, động tác mau thật nha, nhanh như vậy đã tới tay rồi, khi nào mời chúng tôi uống rượu mừng hửm?"
Đám bạn tốt cũng không ít, vừa nhìn lời này đã hiểu Hứa Gia Trạch biết nội tình, một đám người đua nhau hỏi thăm chi tiết, cứ thế ở trong bài đăng của Lương Mặc Nguyên mà tán gẫu.
"Ai có bản lĩnh lớn đến thế, có thể hàng phục Lương tổng của chúng ta vậy ?" Mọi người tò mò, chủ động hồi âm Hứa Gia Trạch.
Hứa Gia Trạch kín như bưng: "Thiên cơ không thể tiết lộ. Không nói không nói."
Một lớp người cầu xin xem mặt.
Lương Mặc Nguyên: "Thật xin lỗi, vợ tôi xấu hổ, không thỏa mãn được yêu cầu của mọi người, hôn lễ sẽ thấy."
Mẹ nó mẹ nó! Lương tổng yêu đương liền thay đổi tính tình! Khu bình luận lại nổ tung lần nữa. Càng hiếu kỳ dung mạo của cô gái sau màn hơn.
Đông Á mở máy, quét một cái liền thấy trạng thái vài phút trước của anh.
Hai đôi tay, chàng trai và cô gái, góc độ rất tốt, kèm theo hiệu ứng đèn, không cần chỉnh sửa, có thể trực tiếp gửi lên web.
Cô nhấn vào phần bạn bè của anh, so với lần đầu tiên cô xem đã có thêm một tầng ý nghĩa khác: Anh là người đàn ông đã có chủ.
Cái này tựa như hàm ẩn tin tức khiến những người phụ nữ muốn đến gần anh tự biết phải cách xa.
Cô có cần đăng một tin như thế không?
Ký túc xá ở phía sau trường học, cách một con đường xi măng, hai bên trồng hàng cây bạch dương cao lớn. Đông Á rất thích loài cây này, thẳng tắp mạnh mẽ kiên cường, đứng thành một hàng giống như quân nhân, cũng giống như người tiên phong.
Bọn họ đi qua giữa đường mòn. Âm thanh tin nhắn Wechat vang lên, mở ra đã thấy trong bốn nhóm người, Thang Mật và Hứa Gia Trạch gửi vẻ mặt chúc mừng, theo sau là lời của Thang Mật: "Chúc các cậu tu thành chánh quả, khi nào mới mời hai bà mối to lớn này ăn cơm?"
Lương Mặc Nguyên: "Bất cứ lúc nào."
Bọn họ vòng qua lan can sắt trước lầu ký túc xá, đi vào vào bên trong. Đông Á nhìn anh, đang cúi đầu xem điện thoại, anh phát hiện ánh mắt của cô, nhìn sang: "Một lát có muốn đi ăn khuya trước không?"
Ăn khuya đương nhiên được, bụng cô cũng đói lâu rồi, nhưng mà: "Trễ thế rồi còn ai mở cửa không?"
"Mới vừa rồi anh lái xe tới đây có thấy một quán đồ nướng /." Lương Mặc Nguyên nhìn thời gian trên điện thoại, cách đóng cửa còn vài tiếng.
"Được." Đông Á nắm tay Lương Mặc Nguyên lên lầu: "Vậy chúng ta nhanh lên một chút."
Anh bị cô lôi kéo, chạy chậm lên lầu, mang theo thở dốc, trên lối đi yên tĩnh, từng tế bào như được kéo dài kết thành một tấm lưới dày trong không khí.
Ánh sáng hành lang lờ mờ, bàn tay cô mềm mại, trong hô hấp xen lẫn mùi mồ hôi nhẹ, trong không khí có chút ngọt ngào. Tóc dài trêu chọc qua cánh tay anh, hơi tê dại, giống như là kích thích dây thần kinh, anh chợt có một loại kích động, trên tay hơi dùng sức, Đông Á lảo đảo, thân thể ngửa ra sau, hai tay Lương Mặc Nguyên đỡ lấy, phần lưng nặng nề đụng vào tường, xương sống đau nhức, Đông Á rên lên một tiếng, ánh đèn trước mắt tối sầm lại, bóng dáng cao lớn chiếu sau bức tường.
Ngực Đông Á phập phồng kịch liệt, ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông trước mặt, anh cũng hô hấp dồn dập, đôi mắt nhìn cô.
Trước mặt cô là một cái bóng , nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được tình cảm mãnh liệt của Lương Mặc Nguyên lóe lên trong đôi mắt anh, anh nhìn cô, giống như trước mặt là một hố đen sâu không đáy, thâm trầm muốn hút cô vào.
Đông Á chưa từng có khoảnh khắc nào khó thở như thế, khẩn trương đến mức không nhúc nhích được.
Một tay Lương Mặc Nguyên chống lên tường, cúi đầu lại gần, tay tự nhiên sờ lấy lỗ tai cô nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa, toàn thân Đông Á chấn động, đó là chỗ cô mẫn cảm nhất.
Hô hấp kịch liệt mà dồn dập, ban đêm thúc giục Hormone bộc phát, anh gần như không kịp chờ đợi nửa ôm nửa níu cô đi lên, từ lầu hai một đường hôn đi lên.
". . . . . . Chìa khóa. . . . . ."
"Trong túi. . . . . ." Đông Á bị anh làm cho thần trí mơ hồ, hai tay vịn cổ của anh, chỉ nhớ rõ chìa khóa ở trong túi.
Lương Mặc Nguyên sốt ruột khó nén đưa tay vào móc, cô mặc quần bò, bó sát người, không dễ lấy, móc hai lần cũng không ra. Lương Mặc Nguyên dừng lại, giọng khàn khàn mê người: "Anh lấy không ra, em lấy đi." Tay cũng không dời khỏi eo cô, cách lớp áo sau lưng mà di chuyển.
Đông Á khom người, hai ngón tay kẹp chìa khóa móc trong túi ra đưa Lương Mặc Nguyên, trong lúc vội vã tra lỗ khóa mấy lần cũng không vô, ngón tay nhỏ nhắn cầm ngón tay anh, mềm mại, mang theo nhiệt độ âm ấm, cô hướng dẫn anh mở khóa. Đi vào.
Cửa mở ra. Lương Mặc Nguyên rút chìa, tiện tay ném lên bàn, xoay người đè Đông Á ngay tại cửa.
Abe bị nhốt cả ngày, nhảy qua cọ bắm đùi hai người, Lương Mặc Nguyên nhỏ giọng: "Abe đừng làm loạn. Đi qua bên cạnh!"
Abe không hiểu, ngoẹo đầu, dùng đôi mắt đen vô cùng thuần khiết nhìn nam nữ chủ nhân đến không chớp mắt: chủ nhân, hai người đang làm gì vậy? Chơi mà không mang theo em? Không được, em nhất định phải chơi cùng hai người.
Abe gào khóc hai tiếng, căn bản không nghe lời nói của Lương Mặc Nguyên, thân thiết nhào vào người anh.