Editor: Tiểu Ly Ly.
Đông Á mở danh sách bạn của Đường Tuấn ra, lướt qua một chút. Đường Tuấn ngăn che cô. Khó trách không nhìn thấy trạng thái của anh. Lòng của Đông Á từng chút từng chút lạnh đi, mười năm này tình bạn trong mắt anh rốt cuộc tính là cái gì?
Cô ở trên sân thượng hóng gió một lát, trong đầu tỉnh táo xuống, đi vào trong nhà.
Thứ bảy tới rất nhanh, ngủ một giấc đã đến.
Buổi chiều, Đông Á đơn giản liệt kê ra danh sách những món ăn, hẹn gặp cô Viên tại chợ bán thức ăn bên cạnh trường học, dùng kinh phí trường học cho mua món ăn, xong rồi chạy thẳng tới mục đích.
Đông Á và cô Viên vừa đến, nhìn thời gian không sai biệt lắm, bốn người vội vàng bận rộn. Không phải đợi lâu, sát vách đúng lúc truyền đến mùi thơm, cô Trương đi rửa rau thơm để trên bàn, mới trở về không bao lâu, cô Đinh dạy năm hai cũng tới: "Các mỹ nữ, có cà rốt hay không?" Đông Á chọn một cái để cho cô lấy được. Không có chuyện làm các thầy giáo tới đây thăm nhà, nhìn thấy Đông Á đao tạp dề cúi đầu nghiêm túc cắt tôm, lanh tay lẹ mắt chụp hình cho cô để vào trong nhóm, được các thầy giáo khen xinh đẹp.
Một lãnh đạo: " Đông Á này phải đi, chúng ta thật đúng là không bỏ được."
Một đám người đáp lại..
Hình này quả thật rất đẹp. Dáng vẻ cô cúi đầu chuyên chú, môi đôi môi đỏ mọng, đầu tóc đen da trắng, giống như một Lưu Hải Nhân lạc vào trước mắt, có vẻ da trắng trong suốt.
Lưu hải nhân: Lưu Hải (tiên đồng trong truyền thuyết Trung Quốc, trước trán để một chỏm tóc ngắn, cưỡi cóc, tay múa chuỗi tiền)
Người tuy ít, cũng may phân công rõ ràng: tay Đông Á cầm muôi, cô Viên phụ trách nhìn bếp và chuyện vặt, hai người phụ nữ có thai khác bày bàn cắt rau. Thời gian được sắp xếp vừa vặn, một bàn sắc hương đều đầy đủ, đưa đến nhóm giáo viên khác cũng tới quay theo. Có tiếng khen thông mình "bốn nàng tiên năm nhất", tới Đông Á, ít nhiều đều có chút lạnh rõ ràng.
Lãnh đạo lần lượt từng tới từng người mời rượu, cuối cùng cô Viên thịnh tình mời mọc ngồi xuống họ ngồi ở bàn này. Cô Tiểu Hà Lão Sư nói đúng, khó được hôm nay, hiệu trưởng rốt cuộc để khuôn mặt nghiêm túc thường ngày xuống, gươn mặt tươi sáng ngồi xuống bàn nói chuyện phiếm nói đàu với các cô giáo, cô Viên là một "Người Tiểu Hoàng", dẫn theo từng người trong bàn trình diễn tiết mục ngắn, duy nhất có Đông Á này là cô gái trẻ tao nhã, im lặng ăn cơm. Hỏi cái bàn phong phú này xuất từ tay người nào, ngón tay mọi người đều chỉ Đông Á. Cô Trương nói đùa: "Á Á lên được bục giảng, xuống được phòng bếp, không biết về sau người nào được lợi."
" Á Á " Giáo vụ chủ nhiệm cô Vu nói tiếp, "Tìm bạn trai nhất định phải mời chúng ta ăn cơm, không cần một người che giấu."
Một câu nói lại chọc cho mọi người ha ha ha cười. Lúc này hiệu trưởng cũng đi theo tham gia náo nhiệt: "Tôi xem hôm nào, ăn một bữa cơm với nhà cô đi." Phó Hiệu Trưởng vội vàng đi theo nói tiếp: "Để cho tôi một phần."
Cô Viên đứng lên, "Đến đây, dùng sữa dùng sữa. Năm nhất chúng ta không có rượu, chỉ có sữa là nhiều nhất."
Xấu mặt, cũng không có người lạ.
Ở đơn vị mà nói, Đông Á cảm giác mình vô cùng may mắn, tiểu học Đinh Thành có lịch sử dài nhất, giáo viên nhiều nhất, không khí giữa giáo viên, lãnh đạo, và các phụ huynh rất hòa hợp. Trong hai năm qua cơ hồ không có xảy ra chuyện lớn gì, càng đừng nói có cha mẹ tới trường học gây chuyện, loại chuyện như vậy ở tiểu học Đinh Thành ít thấy vô cùng.
Cho nên đối với hoàn cảnh mới, trong lòng cô ôm mong đợi và thái độ thật tốt, hi vọng một năm này có thể an tĩnh bình thản vượt qua.
Buổi tối về đến nhà, Đông Á thu được rất nhiều ảnh chụp xinh đẹp, khó có được đăng trạng thái, đăng tấm này hình xen lẫn rất nhiều thức ăn ngon với nhau, tiêu đề chữ viết: Vui vẻ một ngày.
Có thể là trong vòng nửa năm lâu không có cập nhật trạng thái, một khi đăng lên, lời khen vô số, khen ngợi như nước thủy triều. Đợi đến một giờ đi xem, Đông Á kinh ngạc phát hiện Lương Mặc Nguyên cũng ở trong hàng ngũ khen ngợi. Ngón tay tùy ý một chút, mở ra tường nhà của anh, tường nhà của anh không có kém hơn cô, hơn nửa năm mới cập nhật một lần, một lần hình là anh và bạn đánh golf, đôi câu vài lời cũng không có; chỉ có nhiều tấm ảnh chụp phong cảnh, không biết là quốc gia nào, chỉ có một vẻ mặt; xuất hiện nhiều nhất là tấm ành của một đứa bé, nhìn ra được anh rất ưa thích đứa bé kia, hẳn là con gái của người thân anh.
Không tốn quá nhiều thời gian để lướt xongg, nhìn ra là một người có sinh hoạt đặc biệt, hơn nữa, giống như cô, vô cùng lười.
Sáng sớm thứ hai, nhận được điện thoại của Lương Mặc Nguyên, anh đã đến Đinh Thành. Đông Á đang ngủ gật bị dọa đến tỉnh táo, xem đồng hồ mới bảy giờ, so với thời gian hẹn sớm hơn một giờ. Cô vội vã bò dậy rửa mặt, cũng may hôm nay Triệu Mai đi làm, thức dậy sớm làm điểm tâm.
Mỗi ngày Đông Tổ Vân đều có thói quen luyện công buổi sáng, hôm nay giống như thường ngày xuống lầu đi công viên, liếc mắt nhìn thấy Lương Mặc Nguyên đứng dưới bóng cây cuối lầu, một tay xuyên vào túi cúi đầu nhìn điện thoại di động. Đại khái trên mặt cũng không có hoàn toàn chú ý, nghe được tiếng bước chân ngẩng đầu nhìn tới đây.
"Lương tổng." Đông Tổ Vân thật bất ngờ: "Làm sao cậu ở chỗ này?"
Lương Mặc Nguyên thu điện thoại di động vào, không trả lời vấn đề của Đông Tổ Vân, ngược lại hỏi ông: "Ngài luyện công buổi sáng sao?"
Đông Tổ Vân chú ý tới cách dùng từ của anh, cười nói: "Lương tổng khách khí, Đúng vậy....." Chưa nói xong lời, ánh mắt Lương Mặc Nguyên nhìn sau lưng Đông Tổ Vân, Đông Tổ Vân cũng quay đầu nhìn lại, Đông Á đang kéo theo hành lý rương từ khúc quanh hành lang ra ngoài.
Không đợi phản ứng, Lương Mặc Nguyên cất bước đi về phía sau, Đông Tổ Vân ngây ngốc ngay tại chỗ.
Chuyện này......
Hành động của Lương Mặc Nguyên chính là câu trả lời tốt nhất.
Tại chỗ này đợi Đông Á.
"Ba!" Đông Á chào hỏi Đông Tổ Vân, Lương Mặc Nguyên đã thay cô kéo rương hành lý. Hai người đi tới trước mặt Đông Tổ Vân, Đông Á giới thiệu: "Ba, đây là Lương Tiên Sinh......"
"Chúng ta có quen biết." Đông Tổ Vân gật đầu một cái, trên mặt không có bất kỳ khác thường, cười nói: "Khó trách được không cần ba đưa. " Ông ý vị sâu xa mà liếc nhìn con gái và Lương Mặc Nguyên: "Được rồi, hai người lái xe an toàn, có chuyện gọi điện thoại cho ba." Đông Tổ Vân ra dấu tay gọi điện thoại ra.
Đông Á tiến lên ôm ba, chia tay.
Đông Á đi theo Lương Mặc Nguyên tới chỗ xe đậu, đi được một đoạn đường, quay đầu nhìn thấy Đông Tổ Vân vẫn đứng ở nơi đó nhìn bọn họ, cô mỉm cưới phất tay với ông, Đông Tổ Vân cũng vẫy tay từ biệt với cô, trong miệng nói gì đó, Đông Á nghe không rõ.
Lương Mặc Nguyên đặt rương hành lý ở cóp sau. Đông Á đi tới phía trước mở cửa xe, thở nhẹ một tiếng, phía sau xe có một con cho to ngồi, Đông Á nhận được là chó Samoyed. Cô đứng ở bên cửa chưa tiến vào, nhìn phía sau Lương Mặc Nguyên nói: "Chó của anh sao?"
Lương Mặc Nguyên cất xong rương hành lý, tay nhấn một cái, khép nắp lại, nhẹ nâng mặt lên, ánh mắt nhìn trên người cô, chậm rãi cong môi lên nói: "Đúng vậy."
"Thật đáng yêu, nó gọi là tên là gì? Tôi có thể sờ sờ nó sao?" Đông Á rất ưa thích chó, nhưng trong nhà không cho phép nuôi chó, khi còn bé niềm vui thích lớn nhất là qua nhà bà ngoại chơi mạt chược và chó này. Hôm nay thấy chó, thật sự rất vui sướng.
Lương Mặc Nguyên đi tới, "Abe."
"Abe." Đông Á kêu một tiếng, chó vẫy đuôi.
Lương Mặc Nguyên mở cửa xe đem Abe lấy ra, "Thời gian vẫn còn sớm, để cho nó chơi với cô một chút đi."
Đông Á chỉ muốn một cái sờ là tốt, không ngờ Lương Mặc Nguyên khách khí như vậy, vội vàng nói: "Không sao, tôi chỉ muốn sờ một chút là được rồi."
Lương Mặc Nguyên cúi đầu nhìn cô, vẻ mặt nghiêm túc: "Cô chắc chắn?"
"Ừ." Có chỗ nào không đúng sao?
Lương Mặc Nguyên từ trong túi quần rút tay ra, đặt tại đầu đỉnh cô, nhẹ nhàng sờ sờ, một nửa nghiêm túc một nửa cười giỡn nói: "Cô nói, sờ một chút là được rồi."
Đông Á có chút ngu, trên tay của hắn như mang theo dòng điện, đánh cho cô cả người đều không thể nhúc nhích.
Cô ngơ ngác nhìn Lương Mặc Nguyên, người đàn ông này không chút để ý mặc dây thừng cho chú chó, ngồi chồm hổm vuốt đầu lông lá của Abe, "Bây giờ có thể sờ soạng."
Tay Đông Á tay vừa để lên bộ lông tuyết trắng mềm mại, yêu thích không buông tay. Lương Mặc Nguyên đứng ở bên cạnh cô, không nói lời gì, chỉ là lẳng lặng nhìn, hô hấp và nhiệt độ cơ thể đều dựa vào vô cùng gần. Hai người không nói gì, hình như cũng không muốn quấy rầy phần yên ắng này.
Abe bị Đông Á sở đến nhanh chóng buồn ngủ, Lương Mặc Nguyên vỗ vỗ đầu của nó: "Lên xe."
Abe nghe hiểu ra lệnh, mở mắt, nhảy chồm lên xe.
Động tác rất nhanh nhẹn, phản ứng nhanh chóng. Đông Á nhìn ngây người.
Lương Mặc Nguyên chỉ chỉ xe, nhìn cô: "Cô cũng lên xe."
Đông Á liếc nhìn chỗ ngồi phía sau xe lộ ra đầu của Abe, hỏi Lương Mặc Nguyên: "Tôi có thể ngồi chung với nó không?"
Lương Mặc Nguyên nhìn theo tay cô chỉ "Thân thể của nó lớn."
Chuyện này...... Coi như là uyển chuyển cự tuyệt?
Lên xe, ánh mắt Đông Á liên tiếp nhìn về phía phía sau, Lương Mặc Nguyên rốt cuộc nhả ra: "Thích như vậy, cho cô mượn chơi mấy ngày."
Đông Á vui vẻ còn chưa đến một giây đồng hồ, "Kí túc xá trường học không để cho nuôi chó."
Người nọ lại hời hợt nói: "Không có việc gì, tôi sẽ giúp cô giải quyết."
Đông Á sửng sốt, không hiểu nhìn Lương Mặc Nguyên.
Lương Mặc Nguyên cũng cười, không cần phải nhiều lời nữa.
Loại tự tin siêu nhiên và đã tính trước, làm cho người ta không thể không tin tưởng cùng có thể tin, dưới bầu trời này không có chuyện anh không giải quyết được. Đông Á ngậm miệng, không nói chuyện nữa.