Editor: Tiểu Ly Ly.
Đây là lần đầu tiên một mình Đông Á đi ăn với Lương Mặc Nguyên.
Nói không hồi hộp căng thẳng là giả.
Tiệm này Đông Á đã tới nhiều lần, lần đầu tiên cảm thấy ánh đèn trong phòng lờ mờ như vậy. Ngồi ở đối diện là người đàn ông đang cúi đầu, ngón tay cầm bút, khớp xương rõ ràng, rũ mắt nghiêm túc nghiên cứu thực đơn, ánh đèn yếu ớt hắt lên trên mặt, chiếu xuống một vùng bóng râm.
Đột nhiên, Lương Mặc Nguyên ngẩng đầu lên, cưới nói với cô: "Đông tiểu thư, cũng là nên để cô giới thiệu thôi."
Gương mặt giấu ẩn ở dưới ánh đèn giống như mỏ vàng bạc dưới ánh mặt trời, phát ra ánh sáng rực rỡ chói mắt. Hô hấp Đông Á hơi chậm lại, mới chợt giật mình phát hiện thì ra cô đã theo dõi nhìn anh chằm chằm đến mất hồn rất lâu.
Anh làm như biết, lại làm như không biết, cứ như vậy ôn hòa nhìn cô, khóe miệng mỉm cười và ánh sáng trong mắt, khiến Đông Á liên tiếp mất hồn.
Hôm nay cô sao vậy?
Chẳng lẽ thật sự động lòng với Lương tiên sinh.
Đông Á miễn cưỡng nở nụ cười, bên kia bình tĩnh, cô đưa mắt Lương Mặc Nguyên, thấy anh đi lấy một quyển thực đơn khác để ở trên bàn Lương Mặc Nguyên đặt bút vào trong tay cô, phía trên còn có lưu giữ nhiệt độ của anh, dưới ánh đèn mờ nhạt, hơi một chút mập mờ. Sau một phút kia, toàn thân Đông Á cứng ngắc, nhịp tim tăng lên, không dám ngẩng đầu, không cách nào mở lời.
Cô sợ.
Không cẩn thận phát ra âm thanh run rẩy bán đứng cô.
Đúng vậy.
Bây giờ cô siêu cấp căng thẳng.
Đông Á rất nhanh nắm cây bút trong lòng bàn tay, hết sức dùng giọng điệu bình tĩnh giới thiệu mấy món ăn nổi tiếng ở nơi này, vẫn như cũ không dám giương mắt nhìn người. Ánh mắt của Lương Mặc Nguyên nhìn thấy trên lỗ tai của cô ửng hồng, dáng vẻ rũ mắt vô cùng xấu hổ nhưng vẫn còn muốn làm bộ bình tĩnh, thật đáng yêu. Không nhịn được mím mím môi.
Vì để cho cô giảm bớt căng thẳng, gọi đồ ăn xong, Lương Mặc Nguyên đứng lên: "Đông tiểu thư, cô ngồi trước, tôi đi toilet."
Thấy anh rời đi, Đông Á như trút được gánh nặng thở ra một hơi.
Lấy điện thoại di động ra, đi vào giao diện WeChat, rất nhanh lại thoát ra ngoài chuyển vào Microblogging, lướt mấy cái lại lui ra ngoài, không có nhìn vào nội dung.
Microblogging: là sự kết hợp giữa viết blog và nhắn tin tức thì cho phép người dùng tạo các tin nhắn ngắn để được đăng và chia sẻ với khán giả trực tuyến. Các nền tảng xã hội như Twitter đã trở thành hình thức rất phổ biến của loại blog mới này, đặc biệt là trên web di động - giúp việc giao tiếp với mọi người thuận tiện hơn nhiều so với những ngày khi duyệt web và tương tác trên máy tính để bàn là tiêu chuẩn (giống như Weibo.)
Lương Mặc Nguyên trở lại cũng không lâu lắm, món ăn theo thứ tự lên bàn.
Cảm giác căng thẳng đã được giảm bớt sau khi anh vừa đi khỏi. Ăn món ăn, nói chuyện phiếm, ngay từ đầu cảm giác mất tự nhiên kia hoàn toàn bị biến mất. Đông Á nghĩ đến anh đang làm hạng mục ở Đinh Thành, nói đùa: "Có phải muốn ở chỗ chúng ta mở ra một chuỗi khách sạn hay không?"
Lương Mặc Nguyên cúi đầu nhấp một ngụm trà, "Thị trường ở Đinh Thành rất có triển vọng, tôi dự định mở rộng giải trí sản nghiệp, nhưng mà bây giờ tất cả đều vẫn còn ở trong dự kiến, dự định của tôi đến nơi này ở mấy ngày, sẽ chọn mấy ngày nghỉ tết Đoan Ngọ, không biết Đông tiểu thư có rãnh rổi hay không, có đồng ý tạm thời làm người dẫn đường cho tôi hay không?"
Trong mắt hiện ra ánh sáng nhạt, nụ cười nhàn nhạt. Đông Á gật đầu một cái: "Được." Cúi xuống, cô giải thích, "Trước Thang Mật có nói qua việc này với tôi, không thành vấn đề."
Lương Mặc Nguyên cầm ly trà, nâng lên uống "Cám ơn." Vẻ mặt chân thành.
Đông Á cũng đi cầm ly trà lên ý bảo nói: "Không khách khí."
Vốn cũng không phải là ra ngoài hẹn hò, ăn cơm xong, không có ở lâu bên ngoài, Lương Mặc Nguyên dùng xe đưa cô về nhà, đơn giản một câu tạm biệt, sau khi cô xuống xe, xe của anh biến mất ở cửa chung cư.
Tết Đoan Ngọ được nghỉ dài hạn, Đông Khương về nhà. Triệu Mai và Đông Tổ Vân ít khi không có xã giao, người một nhà vui vẻ hòa thuận ăn cơm tối. Sau bữa cơm chiều, Đông Khương lấy quà tặng ra phát cho mọi người. Sau khi chia xong, đầu dựa vào trên vai Đông Á xem ti vi: "Chị, ngày mai chúng ta ra đường đi dạo một chút đi, em rất lâu không có mua quần áo rồi."
"Ngày mai......" Đông Á đang gọt vỏ trái táo lại dừng tay.
"Chẳng lẽ chị có hẹn?" Vẻ mặt của Đông Khương hiện lên hứng thú.
"Có một người bạn muốn tới Đinh Thành chơi." Đông Á dời chú ý lực lại trên quả táo trong tay, giọng nói rất nhạt.
"Vậy sao " Đông Khương gãi gãi gáy, hỏi tới: "Nam hay nữ vậy?"
Đông Á lần nữa dừng lại, dáng vẻ do dự khiến cho Đông Khương càng thêm hứng thú, ôm lấy cổ của Đông Á: "Chị, chẳng lẽ chi đang nói chuyện yêu chứ?"
"Nào có?" Đông Á nhét trái táo gọt xong vào trong tay cô, đứng lên: "Không để ý tới em, chị đi tắm."
Đông Khương như có điều suy nghĩ nhìn bóng lưng Đông Á đi vào trong phòng, chẹp chẹp gặm quả táo: "Kỳ lạ, là nữ thì sao lại khó nói. Có ma!"
Đông Á tắm xong thổi xong tóc đi trở về trong phòng, mở điện thoại di động lên nhìn thấy tin nhắn của Lương Mặc Nguyên gửi cho cô, nói anh đến Đinh Thành, mới vừa tắm xong ở khách sạn.
Bình thường Đông Á có thói quen sử dụng giọng nói, nhưng anh gửi tới là chữ viết, khi có giọng nói trả lời tin nhắn anh cứ có cảm giác là lạ. Vì vậy cũng liền dùng chữ viết. Nghĩ đến hành trình ngày mai đã được sắp xếp, nếu làm người dẫn đường, khẳng định Lương Mặc Nguyên này đã vạch ra kế hoạch đi chỗ nào, vì để đảm bảo đã đạt được mục dích không khỏi hỏi nhiều một câu, kết quả, đối phương gửi tới căn bản không có quan hệ với việc này.
Lương Mặc Nguyên: "Viết chữ quá phiền toái, số điện thoại di động bao nhiêu, thuận tiện gọi điện thoại được không?"
Đông Á không đành lòng nhắc nhở anh, thật ra thì có thể gửi bằng giọng nói, thôi, anh muốn gọi điện thoại thì gọi thôi. Mã số gửi tới không bao lâu, điện thoại di động liền vang lên.
Đông Á liếc nhìn mã số tương ứng là Hạng Thành, vang lên một lúc lâu mới nhận.
Đông Á: "Lương tiên sinh sao?"
Lương Mặc Nguyên: "Hi."
Một tiếng “Hi” này điện giật vô cùng mạnh, chấn động cách nhau bởi một tầng thật mỏng, giống như thổi hơi ở bên tai cô, dòng âm thanh bình thường sẽ không mang đến cảm giác thân thiết ở khoảng cách gần như vậy, mê người vô cùng. Đông Á không ngờ tới hiệu quả lại chấn động như vậy, đột nhiên không có phòng bị, trong lòng run một cái, vội vàng để điện thoại di động ra xa một chút.
Đông Á nghĩ đến chuyện chính, tiếp theo mới hỏi tới vấn đề: "Ngày mai anh muốn đi nơi nào, tôi trước chuẩn bị một chút."
Cô nghe được chỗ của anh có tiếng động vang động lên, giống như đang tìm đồ vật gì đó, dáng vẻ rất phiền não: "Xin chờ một chút, ah, hộp điều khiển ti vi ở nơi nào rồi?"
Đông Á không nhịn được muốn cười to, đã quen thuộc với việc anh có dáng vẻ nghiêm trang, hiếm khi gặp được Lương Mặc Nguyên có tinh thần thả lỏng như vậy, không hiểu đâm vào điểm manh. Trong đầu cô hiện ra anh đang trong phòng mang dép đi tới đi lui tìm hộp điều khiển ti vi, đặc biệt thú vị.
"Tôi muốn tắt tv, quá ồn ào rồi." Lương Mặc Nguyên ở bên kia giải thích nói.
Cẩn thận nghe, có thể nghe được từ trong microphone truyền tới âm thanh ồn ào của TV.
Đông Á nói: "Không vội, tôi chờ anh."
Không tìm được hộp điều khiển ti vi, anh đơn giản tắt nguồn điện đi, thoải mái tựa vào đầu giường tiếp tục nói chuyện điện thoại, nói lại vấn đề mới vừa rồi của cô, "Không cần chuẩn bị, ngày mai cô đi tới là được, còn nữa… " Lương Mặc Nguyên dừng một chút, giọng nói khẽ biến hóa, dùng giọng điệu mà bình thường Đông Á chưa từng nghe qua: " Đông tiểu thư, ngày mai có thể phải làm phiền cô lái xe tới đón tôi, xe của tôi để cho trợ lý của tôi mượn rồi."
Đông Á nghe xong, nửa ngày chưa kịp phản ứng, chuyện này......
Giọng điệu này của Lương Mặc Nguyên...... Thế nào nghe đều giống như đang làm nũng với cô vậy......
Cô rất hoài nghi, vị tiên sinh đang nói chuyện điện thoại với cô là Lương Mặc Nguyên giả sao.
Thật ra thì Đông Á không biết, tình thần thả lỏng của Lương Mặc Nguyên nói chuyện đúng là như thế này.
Hôm nay anh quá mệt mỏi, tắm xong liền thỏa mái nghỉ ngơi, sau đó nói chuyện cũng không nghiêm túc như vậy. Thật sự bình thường tưởng như hai người.
"Được rồi." Đông Á lau lấy cái trán, nói tiếp: "Sáng sớm ngày mai mấy giờ đi khách sạn đón anh?"
"Bình thường mấy giờ cô rời giường?"
Đông Á suy nghĩ một chút, vừa định trả lời, nghe được đối phương nói: "Tới theo thời gian như thường ngày của cô là được."
"Vậy sao." Như vậy là tùy ý?
"Cô muốn đi ngủ chưa?" Lương Mặc Nguyên hỏi.
"...... Ừ." Đông Á có chút không hiểu được suy nghĩ của anh.
Tiếng gõ cửa vang lên, truyện đến tiếng gọi của Đông Khương: "Chị, em vào được không?"
Đông Á đáp một tiếng.
Lương Mặc Nguyên "Hả?" một tiếng, Đông Á giải thích: "Là em gái của tôi."
"Cô còn có một em gái?"
"Ừ."
"Nhà cô có mấy đứa trẻ?"
"Tôi và em......" Nói còn chưa dứt lời, Đông Khương đi tới: "Chị, đã trễ thế này chị vẫn còn đang nói chuyện điện thoại sao, ai đó ai đó?" Đông Khương bướng bỉnh đến gần muốn nghe.
Đông Á có chút lúng túng, lắc mình dùng thân thể ngăn cản Đông Khương, Lương không làm cho cô thấy khó xử: "Nghỉ ngơi sớm một chút, ngủ ngon, sáng mai gặp." Cắt đứt lúc, anh ngáp một cái, Đông Á nghe được.
Là anh muốn ngủ đi, Lương tiên sinh. Đông Á không tự chủ ở trong lòng châm chọc.
Lần đầu tiên tiếp xúc Lương tiên sinh có chút không giống với bình thường như vậy, chỉ là vẫn còn rất thú vị.
Nhưng mà bây giờ, Đông Á không tâm trạng suy nghĩ những thứ này, Đông Khương đã nghe được trong điện thoại truyền tới giọng nói của người đàn ông, vào lúc này mặt bát quái nhìn chị của mình "Chị, thật sự chị đang nói chuyện yêu đương sao?"
Mặt bát quái: mặt tò mò, nhiều chuyện
Đông Á bình tĩnh cất điện thoại di động, không để ý tới em ấy, đi tới tủ treo quần áo chuẩn bị trước quần áo để mặc vào ngày hôm sau. Đông Khương ở bên người cô vòng tới vòng lui không chịu đi, mặt nịnh nọt nói: "Chị, em giúp chị giữ bí mật không nói cho ba mẹ, nhưng chị có thể đáp ứng với em một chuyện hay không?"
Đông Á nghe giọng nói của cô rất cẩn thận, ngừng động tác trong tay lại, cưng chiều chỉ chỉ cái trán của em gái mình một cái: "Em có phải làm chuyện xấu rồi hay không?"
"Còn lâu mới có!" Đông Khương cẩn thận lắc lắc tay chị, dùng giọng điệu vô cùng ôn nhu lương thiện nói, "Chị, năm nay nghỉ hè em muốn gạt ba mẹ đi Paris, chị có thể giúp em hay không......"
"Em muốn đi tìm cậu ta sao?" Nụ cười trên môi Đông Á biến mất, đổi lấy vẻ mặt có chút nặng nề.
Giọng nói Đông Khương hạ thấp xuống: "Em chỉ muốn đi Paris vui đùa một chút, không có quan hệ gì với anh ta."
Đông Á than thở, để tay ở trên vai Đông Khương: "Chị có thể giúp em, nhưng là, bây giờ em vẫn còn là một sinh viên, nhóc con, em cần phải nghĩ kỹ."
Đông Khương xoay bả vai một cái, nước mắt tràn mi: "Chị và ba mẹ đều giống nhau, nhưng mọi người có suy nghĩ qua em là muốn thế nào hay không...... Chị, em thật sự, thật thật rất nhớ anh ta, chị biết mấy năm này em làm sao chịu đựng nổi, ba mẹ không biết, chẳng lẽ chị cũng không biết sao? Em cho là chị sẽ hiểu em đấy, nhưng chị cũng giống như bọn họ, ngoài miệng nói quan tâm em là tốt cho em, nhưng đó lại cầm sợi dây trói em lại, không cho em tự do, em muốn theo đuổi tình yêu, chẳng lẽ như vậy cũng sai lầm rồi sao?"
Đông Á đau lòng ôm lấy đầu của em gài mình: "Nhóc con, em nghe chị nói, em trước tỉnh táo một chút, em phải đi tìm anh ta, em cho là đó là chuyện của mình em, nhưng là em có suy nghĩ tới mẹ hay không, suy xét gia đình chúng ta, em không thể ích kỷ như vậy, chúng ta biết em rất yêu thích anh ta, nhưng mà, anh ta thích em sao? Em có nghĩ tới hay không, anh ta là lấy một thái độ gì đối với tình cảm của em dành cho anh ta? Chị chính là hiểu rõ tình cảm thầm mến này có tư vị gì, còn lâu mới hi vọng em gái của mình cũng giống như mình, em có biết hay không, có biết hay không nhóc con?"
Mấy câu nói đó không thể nghi ngờ đâm đáy lòng của Đông Khương, cô chậm rãi chậm rãi xụi lơ ở trong ngực chị mình.
Hai chị em ôm đầu khóc nức nở.
Tác giả có lời muốn nói:
Hệ liệt văn thôi, sẽ viết về phần diễn của Đông Khương một chút xíu, chỉ có một chút mà thôi, không ảnh hưởng đến việc đọc, sau đó bởi vì một bộ khác là một tác phẩm năm năm, thời gian có thể sẽ khác nhau, không nên quá so đo
Thích bọn họ, rất ưa thích rất ưa thích.
Mong các bạn cũng thích.