Gửi Ngài Kim Chủ Sâu Không Lường Được

chương 21: 101 – 105

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

.

Vốn Âu Dương Chí không có ấn tượng với Trịnh Hòa lắm, tuy rằng có nghe nói cậu ta đi cửa sau, nhưng… ôi giời, trong cái giới giải trí này, mấy ai hoàn toàn trong sạch chứ?

Nhưng có một số hành động của Trịnh Hòa khiến Âu Dương Chí phản cảm.

Trong phòng nghỉ.

Âu Dương Chí đang nằm trên giường tạm ngủ trưa, trợ lý của cậu đã xua hết mấy người hay đến đây đi. Hôm đấy Trịnh Hòa mải nói chuyện với Bạch tiên sinh nên lỡ mất giờ cơm trưa, đang cầm hộp cơm chạy loanh quanh tìm chỗ, thấy phòng nghỉ ít người nên chui vào.

Trịnh Hòa thấy Âu Dương Chí đang ngủ nên rón rén đến bên cạnh, trật tự ăn cơm.

Nhưng dù có nhỏ đến mấy thì vẫn có tiếng sụp soạp, chính tiếng động kỳ lạ đó đánh thức Âu Dương Chí. Âu Dương Chí trừng mắt nhìn Trịnh Hòa đang ăn cơm, cầm quần áo đùng đùng bỏ đi.

Trịnh Hòa thấy Âu Dương Chí thức giấc còn hồn nhiên chìa hộp cơm ra mời làm cậu ta càng thấy Trịnh Hòa thật đáng ghét.

.

Âu Dương Chí có rất nhiều ưu điểm, nhưng điều này cũng không thể bù được khuyết điểm lắm mồm của cậu ta.

Buổi trưa không được ngủ ngon, suốt chiều hôm đó mặt mũi cậu ta cứ hằm hằm. Đến tối, sau khi xong hết việc liền lôi chuyện hồi trưa ra kể lể.

Ngoài Trịnh Hòa đang ngồi xem kịch bản ở bên ngoài ra, đa số các diễn viên đều tụ tập trong phòng thay đồ. Người không muốn xen vào chuyện của người khác thì im lặng, nhưng có mấy người mới muốn nịnh bợ Âu Dương Chí nên hùa vào nói xấu, ba người liền thành cái chợ, trong phòng lập tức hình thành một nhóm anti Trịnh Hòa.

Mạt Mạt phải thay đồ nên gỡ tai nghe ra, thấy người ta bàn tán về Trịnh Hòa nên chú ý lắng tai nghe, sau cùng thì giận tím mặt: “Con mẹ nó! Trịnh Hòa không phải người như thế! Đừng có ngậm máu phun người!”

Âu Dương Chí đang kể hăng say, lập tức bật lại: “Bọn tôi nói gì kệ bọn tôi, anh lắm chuyện làm gì?”

Mạt Mạt giận đến độ muốn quăng điện thoại vào thằng cái mặt chó kia: “Thế Trịnh Hòa làm gì cậu? Dựa vào gì mà cậu đi nói xấu người ta?”

Trùng hợp là lúc ấy Trịnh Hòa đẩy cửa vào, Âu Dương Chí vừa mở miệng đành ngượng ngùng ngậm lại. Mạt Mạt trừng Âu Dương Chí, nói với Trịnh Hòa: “Tôi ra ngoài đợi cậu.”

.

Trên đường về khách sạn, Mạt Mạt kể lại chuyện trong phòng thay đồ.

Trịnh Hòa không thấy Âu Dương Chí là tiểu nhân, còn bị sự trượng nghĩa của Mạt Mạt cảm động. Cậu với Mạt Mạt mới gặp nhau mấy lần mà người ta đã dám đứng ra nói giúp mình, quả là anh em tốt!

Tối đó, Trịnh Hòa đang nghỉ ngơi, Bạch tiên sinh đúng giờ gọi tới như mọi ngày.

Trịnh Hòa kể mấy chuyện lặt vặt cho ông, vốn định nói Mạt Mạt tốt với cậu như thế nào nhưng sợ ông nghĩ nhiều nên thôi.

Cậu không muốn giống một người phụ nữ, chuyện gì cũng cần Bạch tiên sinh giải quyết giúp, cậu là đàn ông, cũng chống được một mảnh trời của mình, chuyện như thế cậu vẫn có thể tự giải quyết được.

Mạt Mạt phòng bên nằm trằn trọc, nghĩ đi nghĩ lại đều thấy Âu Dương Chí quá tiểu nhân, vậy nên anh nhắn một tin thật dài, thật nhiều chữ cho KUY. Người kia đáp lại: “Ừm.”

Hơn nữa còn dùng tin nhắn âm thanh.

Mạt Mạt cầm di động, tưởng tượng cảnh KUY lục tìm phần trả lời tin nhắn mà phì cười.

.

Sớm hôm sau, Trịnh Hòa bị tiếng rơi lộp bộp đánh thức, mở cửa chớp thì thấy ngoài trời đang mưa rào.

Thành phố Biện Khê không hổ là ở lưu vực sông Trường Giang, đã mưa là phải mưa to.

Trịnh Hòa bần thần một lúc, mở cửa sổ chụp kiểu ảnh gửi cho Bạch tiên sinh, rồi mặt quần áo ra ngoài ăn cơm.

Giám chế Tống nói: “Nữ chính có lẽ sẽ đến muộn một chút, trời lại mưa, mọi người nghỉ một ngày đi.” Nói xong ông liền quay sang bảo bên hậu cần chuẩn bị đồ ăn khao mọi người.

Trịnh Hòa ngồi xuống thì thấy Âu Dương Chí ngồi đối diện mình, bởi chuyện không vui ngày hôm qua, Trịnh Hòa tỏ vẻ hòa giải trước, mỉm cười với Âu Dương Chí.

Âu Dương Chí nhìn cậu, hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi, tiếp tục lảm nhảm với người bên cạnh.

Mạt Mạt ngồi xuống cạnh Trịnh Hòa: “Đối với loại người này cậu còn nhân nhượng làm gì? Nhìn cái mặt kia cũng sắp song song với trời rồi!”

Trịnh Hòa lắc đầu, ý bảo Mạt Mạt đừng nói nữa.

Đạo diễn Vương vẫn nhìn cửa sổ ngẩn người nãy giờ, không biết đầu óc bị chập chỗ nào mà đột nhiên ông hô to: “Đúng rồi! Trong kịch bản có cảnh mưa! Mọi người ăn nhanh lên! Ăn xong đi quay phim!”

Cứ tưởng là được nghỉ một ngày, nghe thế, mọi người thi nhau rên rỉ, ai nấy đều không muốn làm.

Trịnh Hòa không nghĩ giống mọi người, cậu hồi tưởng lại, hỏi: “Đạo diễn, là cảnh ở tập hay tập ?”

Đạo diễn Vương ngẩn ra, do dự nói: “Hình như là tập …”

“Cảnh mưa ở tập là buổi tối, hai cảnh mưa trong Xuân Kiếp một là chạng vạng, một là tối.” Trịnh Hòa nói xong, nhét bánh mì vào miệng.

Giám chế Tống không tin tưởng lắm, xem lại kịch bản thì đúng thế thật. Đạo diễn Vương cầm lấy kịch bản từ tay Giám đốc Tống, gõ gõ đầu Trịnh Hòa: “Thằng nhãi này, thuộc hết kịch bản đấy hả?”

“Sao có thể chứ?” Trịnh Hòa sung sướng ăn cơm tiếp.

.

Trịnh Hòa biết mối quan hệ của mình và các nhân viên trong đoàn phim đang đứng trước nguy cơ xấu, nhưng chỉ vai diễn này đã khiến cậu bận bịu cả ngày, vì thế, cậu nhờ A Long mua mấy loại thuốc lá ngon ngon về mời mọi người. Nhờ thế mà mấy ngày sau, nguy cơ bị xa lánh của Trịnh Hòa đã bị gạt bỏ.

Xuân Kiếp quay theo đúng lịch, đến cảnh chia tay ở bến tàu, đạo diễn Vương còn dẫn cả đoàn tới bến tàu thật.

Nước ở Biện Khê rất sạch, thuyền đánh cá đậu lại bến tàu cổ xưa cũng có cảm giác hoài cổ, Giám chế Tống cho các diễn viên nghỉ ngơi nửa giờ. Không biết có phải Âu Dương Chí giải trí nhiều quá không, đạo diễn Vương hô ‘Bắt đầu’, Lưu Tử Yên liền chạy tới bến tàu định nhảy xuống. Đáng lẽ cậu ta phải lao qua giữ chặt Lưu Tử Yên (Trần Băng Nhiễm), nhưng không hiểu sao, chạy sắp tới nơi rồi thì tự dưng chân mềm nhũn, bổ nhào tới khiến Trần Băng Nhiễm ngã xuống thật.

Cả đoàn làm phim sững sờ, người đại diện của Trần Băng Nhiễm – Tống Chính Đạo, vội vàng cởi giày, lao xuống, vất vả lắm mới kéo Trần Băng Nhiễm đã hôn mê do sợ hãi lên bờ. Hai người được đưa tới bệnh viện.

Khó khăn lắm mới được quay ngoại cảnh, đang vui vẻ thì đành phải chào tạm biệt, hơn nữa, còn chẳng quay được lấy một cảnh.

Truyện Chữ Hay