Mấy nghệ sĩ lấy hình tượng trong sáng, thanh khiết để debut của giám đốc Tống bị lộ ảnh vào hộp đêm thác loạn, chuyện này không lớn cũng không nhỏ, dù sao hình tượng của nghệ sĩ là do công ty định ra, không liên quan gì đến con người thật. Nhưng sau sự kiện này, cổ phiếu của công ty lão bị người khác mua lại với số lượng lớn, khiến cho ngày hôm sau, trên sàn giao dịch, chỉ trong sáu tiếng ngắn ngủi, giá cổ phiếu đã giảm xuống .%. Chỉ cần có đầu óc đều biết, giám đốc Tống chọc phải người không nên dây vào.
Chiêu kim thiền thoát xác này của Bạch Ân quả là tinh diệu, từ đầu đến đuôi, chuyện này không có chút dấu vết nào liên can đến ông, dù có điều tra tỉ mỉ cũng không lo bị sờ gáy. Kẻ đứng sau giám đốc Tống bị chèn ép đến độ không biết làm sao nữa, đành chọn phương án nghị hòa.
— nội dung của tin nhắn nói đến chuyện này.
Bạch Ân vừa tới BEACHER, một nữ thư ký liền vội vã đi tới, bộ ngực D nảy lên theo từng bước chân của cô, Bạch Ân thấy vậy, lại nhớ tới cặp mông mượt mà, hấp dẫn của Trịnh Hòa.
“Chủ tịch, ” nữ thư ký đứng thẳng, hít nhẹ vài cái, nói: “Giám đốc Tống đang ở phòng hội nghị tầng , ông ta chờ ngài đã lâu.”
“Bao nhiêu lâu?” Bạch Ân thản nhiên hỏi.
Thư ký nhớ lại: “Dạ…chừng bốn tiếng.”
Bạch Ân tính thời gian, biết Tống Chấn Hào đến từ lúc giờ, bước vào thang máy, nói: “Thế nghĩa là ông ta vẫn chưa lo, cô cứ đi gặp ông ta đi, đợi lúc nào Tống Chấn Hào luống cuống thì cho tôi biết.”
Giám đốc Tống không biết suy nghĩ âm u của Bạch Ân, thấy thư ký quay trở lại, dùng khăn lau mồ hôi trên trán, ánh mắt vô thức đảo qua bờ ngực cô, vội vã hỏi: “Bạch tiên sinh đâu? Chưa tới sao?”
Gương mặt thư ký lộ vẻ khó chịu, cười tủm tỉm nói: “Ngài đợi chút, kẹt xe, chủ tịch lát nữa mới tới.”