Năm đó con trai nhỏ của kẻ đã giết cha tôi trở thành vật tế.
Vì là con trai của kẻ giết người, cậu ấy phải trả giá cho lỗi lầm của cha mình.
Mọi người dùng hết lý do này đến lý do khác, tự hợp lý hoá hành động của bản thân.
Tôi tuyệt vọng trốn trong nhà vào ngày mà cậu ấy hy sinh. Thật ra, tôi sống được tất cả là nhờ sự hy sinh của cha. Tôi sống với cái giá phải trả là không cứu được cha tôi. Vào khoảnh khắc đó, khi máu đọng lại trên mặt đất, thành hồ máu, rồi thành biển máu, và thậm chí hiện tại, nó dường như đang ăn mòn cơ thể tôi.
Cha đã căn dặn tôi phải giấu sức mạnh đặc biệt của mình. Không!! Đó chỉ là một cái cớ. Tôi phát ốm với chính bản thân mình. Nhưng dù thế nào, tôi vẫn muốn sống.
Năm nay tôi đã ăn may, nhưng tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Vào ban đêm, nhìn lên bầu trời qua cửa sổ, tôi cầu nguyện với tất cả vị thần tồn tại trong thế giới này. Xin hãy cho tôi được sống.
Nhưng những lời cầu nguyện của tôi đã không được đáp lại.
---
“Rose, cháu phải hiểu.”
“Quyết định này là vì lợi ích của làng.”
Mọi người mặc lên người tôi một chiếc váy xinh đẹp và đội vòng hoa lên đầu tôi. Như một nỗ lực cuối cùng bảo vệ lương tâm của họ, cẩn thận mặc quần áo cho người hy sinh vì lợi ích của làng.
Năm vừa qua, đã có rất nhiều chuyện xảy ra. Tôi trở thành một đứa trẻ mồ côi, và được mọi người đối xử tử tế. Nhưng, tôi đã luôn làm phiền họ để kiếm thức ăn.
Từ ‘đứa trẻ của kẻ phản làng’ đến ‘đứa trẻ nghèo mồ côi cha mẹ’.
Vị trí của một đứa trẻ mồ côi cha như tôi thay đổi. Vì không có gia đình che chở nên năm nay tôi đã trở thành vật tế kế tiếp.
“Có một vài người lạ đến làng. Không biết họ đang làm gì?”
Tôi nghiêng đầu về nhóm phụ nữ trong làng, tình cờ tôi nghe được cuộc trò chuyện này.
“Tôi là mạo hiểm giả, và tôi có thể giết Leviathan để bảo vệ làng.”
“Tại sao chúng cứ đi xung quanh rồi làm quái vật giận dữ lên?”
“Vì thế mà trưởng làng đang cố gắng đuổi chúng đi.”
Họ có thể giết quái vật…
Đã có rất nhiều người như thế. Những người tự xưng là anh hùng đã đến nói sẽ chặt đầu con quái vật ở làng chúng tôi, nhưng lần nào cũng chỉ làm quái vật hoành hành hơn. Lần này, có lẽ những người như thế lại đến.
“Chúng ta phải nhanh lên, Rose.”
Tôi nhanh chóng xóa bỏ những suy nghĩ về họ, tôi leo lên thuyền được bao quanh bởi mọi người.
Dân làng chèo thuyền đến đảo đá nằm ngoài biển khơi. Đảo đá ngay trước mặt, tôi chần chừ không dám xuống thuyền, nhưng chẳng ích gì. Trước sự thúc giục của dân làng, tôi miễn cưỡng đặt chân lên đảo.
Huiing spakk.
Gió to từ biển khơi tạt ồ ạt vào mặt tôi. Cơ thể tôi cứ run lên không biết là vì sợ hãi hay do lạnh, tôi không thể xác định được.
Thậm chí tôi không còn sức để phản kháng, chỉ biết im lặng để dân làng trói vào một cây cột.
“Rose, chúng ta xin lỗi.”
Để lại một câu ngắn gọn, rồi vội vã rời đi. Để lại một mình tôi, tôi nhìn con thuyền không bao giờ quay lại đang khuất xa dần.
Tôi thực sắp chết sao? Khi một đứa trẻ chết vào năm ngoái, tôi đã không dám nhìn, chỉ biết trốn tránh trong nhà. Tôi không biết cậu bé ấy có thật sự chết hay không.
Tôi nghĩ đến cảnh mình sẽ chết như đứa trẻ đó và cũng như những đứa trẻ trước đó, nỗi sợ hãi lại ập đến.
---
Ban đêm.
Con sóng vỗ vào đá ngày càng tăng dần.
“Không sao, mình không sợ, mình không sợ…”
Tôi tự mình xoa dịu bản thân. Không sao đâu, không có gì đáng sợ.
Nhưng tôi vẫn không hề bớt sợ hãi, tôi khẽ ngân nga một mình.
Giọng điệu có hơi lộn xộn, dần dần tiếng khóc lẫn vào trong câu hát. Lúc đó, một giọng nói khác xen lẫn trong tiếng ngân nga đầy sợ hãi của tôi. Đó là giọng nói của một người đàn ông.
Không có ai khác ở đây ngoại trừ tôi. Không, không thể nào.
“Ai, ai đó…?”
Tôi tìm xung quanh xem có ai ẩn mình trên đảo không, nhưng không tìm thấy gì. Tôi ướt sũng bởi những cơn sóng dữ dội ập vào người, tôi không còn tâm trí nghĩ đến việc tìm ai nữa. Tôi nhận ra. Đã đến thời điểm con quái vật đến.
Nước biển xung quanh đảo đá trở nên đen ngòm. Ngay sau đó, nước biển bắn lên làm ướt toàn bộ cơ thể tôi, Leviathan ngẩng đầu lên.
Đôi mắt như cá chết, như được được ngư dân đánh bắt, từ từ lại gần tôi. Những cái vảy xanh lóng lánh phản chiếu ánh sáng làm tôi thấy nhức mắt. Nhưng khi nó đến gần, bóng nó phủ xuống, ánh sáng chói mắt biến mất. Thay vào đó, mùi tanh của biển bốc lên nồng nặc.
“Huh, ưm…”
Tôi cắn răng kiềm giọng lại, nhưng vẫn phát một tiếng kêu. Tôi không thể kiểm soát được cơn run rẩy của mình, cố nâng mí mắt lên, Leviathan đập vào mắt tôi. Con quái vật mở to cái miệng. Cũng bao phủ trong bóng của nó, lần này tôi ngửi thấy mùi xác chết. Nước bọt của con quái vật khổng lồ nhớp nháp chảy ra từ kẽ răng.
Cơ thể tôi cứng đờ đến mức không thể vùng vẫy gì được. Nỗi sợ hãi kinh hoàng mà trước giờ tôi chưa từng trãi qua đã nhấn chìm tôi.
Tôi không muốn chết như thế này.
Tôi không muốn chết, tôi không muốn chết, tôi không muốn chết!
Dù tôi có cầu nguyện như vậy, phép màu vẫn không xảy ra. Những chiếc răng nanh của quái vật xuất hiện trên đầu tôi.
Chính lúc đó.
Tôi nghe thấy một tiếng ngân nga. Âm thanh mà tôi đã nghĩ mình nghe nhầm.
Leviathan cố ăn thịt tôi khép miệng lại và rút lui. Tôi nhìn về phía ngân nga giai điệu mà tôi đã hát, một người đàn ông đang tiến đến từ xa.
Tôi đoán lúc đó không phải tôi bị ảo giác. Tôi trừng đôi mắt dàn dụa nước mắt về phía người đàn ông đó. Anh ta chắc chắn lớn tuổi hơn tôi, nhưng anh ta không phải là người đàn ông trẻ trưởng thành. Anh ta là thiếu niên có chút đường nét cơ bắp.
Bài hát đó như không phải được hát bằng giọng nói, nhưng nó nghe rất ngọt ngào. Như được tiên nữ hợp xướng.
Thiếu niên có mái tóc vàng nhạt đến mức như tóc bạc với làn da trắng đang chậm rãi bước tới. Khi anh chàng đẹp trai đó mỉm cười, cứ như tiên nữ đang giả trang thành nam, hai má lúm đồng tiền hiện lên.
Chờ đã. Anh ta đang cười sao?
“Ah…”
Tôi chợt cảm thấy không thoải mái. Leviathan chạy về phía anh ta. Chỉ có hai chân, nhưng tốc độ của con quái vật rất nhanh. Nó nhe ra hàm răng khổng lồ của mình, Leviathan cắn vào vị trí cậu ta đang đứng.
Tôi định nhắm mắt lại vì không dám nhìn cảnh chết chóc. Thì cơ thể xanh lục của Leviathan bị một thanh kiếm trắng đâm vào! Thanh kiếm trắng cắm vào lưng của Leviathan. Nó lắc người qua và gào một tiếng lớn. Anh ta rơi khỏi cơ thể của Leviathan. Tuy nhiên, có thứ gì đó xuất hiện trong tay của anh ta, trước khi anh ta rơi xuống. Bên tay không cầm kiếm. Thứ đó có tay cầm ở giữa và lưỡi dao ở hai bên, hình dạng của nó như trăng lưỡi liềm.
Anh ta ném vũ khí vào tôi. Tôi lùi bước theo bản năng, nhưng khi tôi kịp sợ hãi, vũ khí đó đã bay đến làm đứt sợi dây đã trói tôi vào cột. Tôi đã được tự do!
Nhưng tôi không thể vui sướng lúc này!
Lao xuống!
Thiếu niên đó rơi xuống nước cùng với âm thanh của nước.
“Go-oh-oh!”
Leviathan nhìn xung quanh tìm anh ta. Nó dường như đã hoàn toàn quên mất sự tồn tại của tôi. Tôi chui vào một góc nấp đằng sau một tảng đá.
“Hah…”
Tôi không thở được. Toàn thân run lẩy bẩy. Cẩn thận thò đầu ra tảng đá, tìm kiếm Leviathan. Nó đang nhìn quanh tứ phía để kiếm anh ta, máu xanh chảy ra, rồi nó nhảy xuống nước.
Anh chàng đó, anh ta vẫn còn trong nước? Con người không thể sống được khi ở trong nước quá lâu…!
Tôi sợ thiếu niên đã cứu tôi sẽ chết. Nhưng, bây giờ! Tôi lại không có sức để di chuyển.
Tệ thật.
Với tiếng nước, tôi rút tay về nơi tôi đang ẩn nấp. Tôi biết mình là người duy nhất ở đây, khi anh ta rời khỏi mặt nước, nhưng toàn thân thân tôi lại cứng đờ đến mức không động đậy nổi. Tôi không thể giúp được gì cho anh ta.
Ngay sau đó một chàng trai toàn thân ướt đẫm trồi nửa người trên lên. Đối với một người phải nín thở dưới nước trong một thời gian dài, tôi thấy anh ta không có dấu hiệu nào nín thở quá lâu cả, nhưng đó không phải là vấn đề mà bây giờ tôi quan tâm.
“Chào?”
Trong tình cảnh chiến đấu thảm khốc với lũ quái vật như thế này, anh ta lại nhìn tôi mỉm cười rạng rỡ. Nụ cười đó rất sáng chói, tôi không biết làm gì ngoài im lặng.
“Cô gái nhỏ, nhóc định tiếp tục nhìn từ xa vậy sao?”
Giọng anh ta nghe không nam tính lắm nhưng cũng không phải là giọng người trưởng thành, nhưng nghe không cảm thấy khó chịu. Đúng hơn là rất dễ nghe.
“Nhóc có thể giúp ta chứ?”
Anh ta nhắc lại, tôi mới nhận ra.
Tôi run rẩy di chuyển đôi chân của mình, chạy về phía anh ta, và tôi nắm lấy tay anh ta. Nhưng ánh mắt của tôi buộc phải rời khỏi anh ta. Một bóng đen khổng lồ xuất hiện trên mặt biển nơi mà tôi và chàng trai đang đứng. Đó là Leviathan.
“Mau lên!”
Ngay khi anh ta vừa leo lên bờ, mặt của Leviathan xuất hiện, miệng của nó đang mở to ra, trên không trung. Khoảng cách với nó rất gần.
“Đêm còn dài mà??”
“Nếu chúng ta không nhanh lên, sẽ gặp rắc rối lớn!”
Tôi gào lên với nhân cứu mạng mình mà không hề hay biết.
“Anh sẽ chết mất!”
“Chúng ta sẽ không chết.”
“…”
“Bởi vì ta sẽ cứu nhóc.”
Khoảnh khắc đó, trái tim tôi loạn nhịp. Nhưng nó chỉ xảy ra được một lúc.
Vì cái đuôi dài của Leviathan đâm vào người anh ta. Cơ thể anh ta văng ra rồi va vào tảng đá.
Nhìn đi, tôi đã nói mà.
“Aaaaaaaa!”
Leviathan đến gần tôi, nó duỗi móng vuốt như đại bàng vồ lấy cơ thể tôi. Tôi cảm thấy xương sườn mình như muốn gãy. Nếu xương sườn gãy và tôi chết đi, đó cũng là điều may mắn.
“Uh,aa!”
Tôi sẽ bị ăn thịt.
Bị ăn thịt hoặc bị kéo xuống nước. Leviathan sẽ đưa tôi đi khỏi đảo đá.
Tôi mím chặt môi, cố gắng nín thở. Nhưng chỉ có nín thở là không đủ, vì tôi đột nhiên bị kéo xuống nước. Và bị Leviathan đưa đi khỏi đảo đá.
Ánh sáng mặt trời màu đỏ, là những gì tôi có thể nhìn thấy trong tầm mắt của mình khi bị quái vật kéo vào nước.
Mặt trời mọc rồi sao…?
Đây không phải lúc nghĩ những điều vô ích như thế, bây giờ không phải tôi nên tuyệt vọng sao?
Có thứ gì đó bay qua mặt nước. Vũ khí hình lưỡi liềm mà tôi đã thấy trước đó. Anh ta đã quay trở lại.