Sáng sớm hôm sau, cô dậy thật sớm sau đó đi ra ngoài. Cô không đến bệnh viện mà bắt chuyến xe sớm nhất đến ngoại ô thành phố, trời sám sớm sương mù dày đặc. Khó khăn lắm cô mới có thể ra khỏi nhà được. Cảm giác bị sương sớm bao quanh khiến cho cô cảm giác khó chịu, trên cổ cô có quàng thêm một chiếc khăn quàng cổ, nó được làm bằng lụa màu hồng nhạt.
Cô đi bộ ra bến xe, đúng lúc anh đang trên đường tìm cô, nhìn thấy cô đi ra ngoài. Anh dừng xe lại bên lề đường, ở yên trong xe nhìn cô đi. Cô bước đi rất nhanh, bóng cô ẩn dần vào sâu trong màn sương sớm. Một lúc sau, anh nhìn vào chiếc điện thoại để trong ngăn kéo của xe rồi nhấn số. Người bên kia nhanh chóng bắt máy:
- Hôm nay, tôi có việc bận, có lẽ sẽ nghỉ ngày hôm nay. Mọi chuyện quan trọng hôm nay cứ để trên bàn cho tôi, có gì tối nay tôi sẽ đến đó lấy tài liệu rồi xử lý. – Nói xong anh không để người kia nói chuyện, lập tức ngắt máy. Sau đó cho xe khởi động từ từ theo sau cô khoảng mét.
Cô không thấy anh, cô cũng không cảm giác được có chiếc xe ô tô đang đi theo sau minh. Cô cứ vậy đi trong màn sương, đường phía trước cô không thấy. Cô đi cũng không có để ý đường bên ngoài có bao nhiêu xe cộ đang đi. Có lẽ cô đang rất vội để đến một nơi nào đó. Đến bến xe, cô lấy vé xe rồi lên xe. Anh vôi vàng gửi xe tại một bãi đỗ gần đó, nhanh chóng chạy đến chiếc xe đó lấy một chiếc vé rồi lên xe. Lúc này cô đang quay đầu ra bên ngoài, cô đang nhìn mọi thứ đã vốn rất quen thuộc với cô như mọi thứ xa lạ.
“Cô đang định đi đâu?’’ – Anh tự hỏi mình mà không dám trực tiếp ra chỗ cô ngồi để hỏi cô, anh đây là đang muốn cho cô có khoảng không, bởi nếu giờ không cho cô ra ngoài thì cô sẽ đến bệnh viện, mà đến đó cô sẽ cảm thấy mình đang bị tổn thương, đang bị mất mát, và trái tim cô sẽ rỉ máu.
Chuyến xe này đi rất lâu, đoạn đường này cũng có lẽ đã xa thành phố lắm rồi. Cô bước xuống xe, anh nhanh chóng đi theo sau cô, anh đi rất chậm dường như cách cô cũng đến bước chân.
Con đường ở ngoại ô thành phố rất khó đi, nhưng có một điểm khác lạ đó là không gian ở đây khiến cho tâm hồn con người ta yên ổn lạ thường. Cảm giác cách xa với thành phố, côn việc bề bộn của mình thật là thoải mái. Nếu có thể lựa chọn giữa tiền tài danh vọng thì anh sẽ lựa chọn cùng cô có một cuộc sống bình dị và hạnh phúc như bao người trên thế giới này. Nhưng đó chỉ là mong ước rất khó thành hiện thực của anh, điều anh nói là không thể xảy ra. Gia đình anh chỉ có một người con trai duy nhất là anh, nếu anh rời bỏ sự nghiệp của mình lúc này thì đồng nghĩa với việc anh bất hiếu với cha mẹ mình.
Mải mê trong suy nghĩ, là đôi chân anh theo cô đi đến tận một gốc cây phông lớn ở đây. Cuối thu từng lá phông rơi xào xạc trong từng cơn gió se se lạnh của mùa đông sắp đến. Cô lặng lẽ đứng dưới gốc cây phông đó ngắm nhìn nó, đôi chân anh cũng đứng im bất động nhìn cô. Xung quanh chỉ còn tiếng gió, còn lại là một khoảng không im lặng.
Một lúc lâu sau, cô ngồi xuống gốc cây phông lấy đôi tay của mình cào lên trên đất gần chỗ đó, cô cào rất nhanh, rất vội vàng. Anh cũng không biết cô định làm gì nhưng không có ý nghĩ nào bắt anh ngăn cản cô hiện lên trong đầu anh hết. Một lúc lâu sau, cô lấy lên từ dưới đất một chiếc lọ thủy tinh nhỏ. Anh có thể nhìn thấy bên trong là một tờ giấy được cuộn nhỏ lại. Cô mở chiếc lọ đó ra, lấy tờ giấy bên trong ra xem. Đọc được vài dòng chữ đầu tiên cô bất khóc lớn lên tờ giấy trong tay cô bay xuống dưới đất.
Cô úp mặt vào đầu gối của mình khóc lên, đôi chân anh trong vô thức đi từ từ đến chỗ tờ giấy rơi đó nhặt nó lên. Bên trong là dòng chữ đều đặn, có lẽ là nắn nót từng chữ để viết. Hàng chữ mực đen, không có dài lắm, nhưng anh nhận ra đó không phải là chữ cô. Nét bút này rất quen thuộc hình như là của Vũ Nguyên. Nhưng... Nhưng sao nó lại ở đây. Cô lại còn biết rất rõ chỗ chiếc lọ bị chôn xuống nữa.
- Chị gái, chị là động lực sống của em. Thế nên chị nhất định phải mạnh mẽ sống. Em rất mong chị sống hạnh phúc, chỉ cần chị có thể vui vẻ thì em có sao cũng được. Em biết từ trước tới giờ em rất hư, rất hay không nghe lời chị nhưng chị ơi không phải là em hư đâu mà là em chỉ muốn được chị yêu thương nhiều hơn, có những giây phút bên chị nhiều hơn.
Đó là toàn bộ nội dung tờ giấy mà cô ấy đã đọc , giờ anh đã hiểu tại sao cô lại khóc rồi. Là vì cái mong ước hết sức đơn giản ấy, của em trai cô.
Một lúc sau khi cô trấn tĩnh lại, cô vội vàng lấy tay lau đi những giọt nước mắt còn đọng lại trên mặt mình. Ngẩng đầu lên tìm tớ giấy lúc nãy cô làm rơi.
- Anh, sao anh lại đến đây? – Cô nhìn anh rồi nói, đôi mắt cô đỏ ngầu, giọng cô cũng có chút khàn khàn nữa. Anh ngồi thấp xuống chỗ cô đang ngồi, đưa tờ giấy trong tay mình cho cô.
- Nhất định em phải mạnh mẽ lên, mọi chuyện sẽ giống như một giấc mơ. Sẽ có lúc ta tỉnh dậy sau cơn mơ dài thôi. – Anh nhìn thẳng vào mắt cô rồi nói, đôi mắt đó mang cho cô một cảm giác tin tưởng. Một cảm giác rất chắc chắn.
- Anh biết không? Vào ngày nay của một năm trước, em đã dẫn Vũ Nguyên đến đây. Anh biết lúc đó nó nói với em gì không ‘Chị ơi, chị, hai chị em mình viết điều mình mơ ước rồi chôn xuống dưới gốc cây này được không. Năm sau vào ngày này, hai chị em mình lại đến đây một lần nữa chị nhé. Khi đó, em sẽ lấy chiếc lọ của chị còn chị sẽ lấy chiếc lọ của em được không?’ Một năm trôi qua rồi, nhưng hôm nay người đến đây chỉ có một mình em. Một mình em đến đây lấy chiếc lọ lên, nhưng... chiếc lọ đó của thằng bé không phải là dành cho nó, mà là dành cho em. – Cô vừa nói, nước mắt dâng lên đến tận khóe mắt dường như ngay tức khắc có thể rơi xuống, nhưng nó không có rơi.
Đấy là lý do vừa sáng sớm hôm nay cô đã vội vã đi ra ngoài bắt chuyến xe đường dài từ thành phố ra ngoại ô. Cũng là vì, một thứ gọi là kỉ niệm đan xen cùng lời hứa. Một lời hứa mãi mãi in sâu vào trong lòng mỗi người.
- Đây không phải là lúc em yếu đuối em hiểu không? Em không thấy ba mẹ em mạnh mẽ biết chừng nào sao, em làm con nhất định không được để ba mẹ phải buồn lòng thêm. Chuyện của Vũ Nguyên đã khiến họ chịu một cú sốc khá lớn rồi. Thế nên em... – Anh chưa kịp nói xong thì tiếng chuông điện thoại của cô vang lên. Cô từ từ lấy máy từ trong túi áo mình ra, là số của ba cô. Ông gọi cho cô vào buổi sáng có chuyện gì gấp sao?
- Vy Vy, Vũ Nguyên tỉnh rồi. Con đến bệnh viện đi. – Giọng nói có chút gì đó rất buồn. Nhưng cô không để ý đến, nghe tin nói em cô tỉnh lại cô vui lắm, đáp nhanh lại rằng:
- Con đến luôn đây. – Cô định cúp máy nhưng người ở đầu dây bên kia vội vàng lên tiếng ngăn hành động đó của cô lại.
- Nhưng, con phải chuẩn bị tinh thần trước khi gặp thằng bé. Giờ khắc này, nó không thể nhìn thấy ánh sáng. Cả bầu trời của thằng bé lúc này là một màu đen. – Cô quên mất điều này, cuối cùng gờ khắc đó – giờ khắc mà cô sợ nhất cũng đến rồi.
Cô cúp máy rồi cùng anh đi về thành phốtrong cái buồn lặng.