Chào đằng ấy, Shuten đây.
…Dù cái tên Shuten nghe có vẻ dễ chịu, nhưng tôi vẫn chưa từ bỏ cái tên cũ đâu, tôi chỉ đang xài tạm cái tên Shuten thôi. Dù cho có lên Ameba mà tìm thì cũng chẳng thấy đâu mà lo. [note18232]
Lúc này tôi vừa mới tới được một nơi nào đó. Sau khi rời khỏi cái dungeon ẩn, tôi dò tìm sự hiện diện của mảnh ngọc, và có vẻ như nó đang nằm ở lục địa thứ ba. Về lục địa thứ ba, ở đó có những rặng núi với nguồn tài nguyên dồi dào, một thành phố tự do thương mại, và có rất nhiều dungeon mà tổ đội anh hùng sẽ phải đối mặt ở phần giữa cốt truyện. Nơi đó là vùng đất trù phú nhất trong Grimoire Lancer I. Đó cũng là nơi gần nhất với chỗ mà tôi đang đứng, hòn đảo tận cùng ở phía đông, “Jappon”.
Thật không may, dựa vào phản ứng từ mảnh ngọc, dường như nó đang di chuyển…ít nhất thì có vẻ như tôi có thể cảm nhận được những mảnh ngọc ở gần mình. Mặc dù tôi sẽ phải hỏi thêm con mắm nữ thần đó về việc này, vì tôi chẳng hiểu cái vẹo gì về nó cả.
Và giờ thì tôi đang ở lục địa thứ ba. Về cách mà tôi đi tới đây, tất nhiên là chẳng ngư dân nào lại mời thuyền cho quỷ ngồi cả, nên tôi bơi sang. Tôi không quá tự tin về thể lực của mình, nhưng tôi lại nghĩ rằng mình sẽ có thể dễ dàng tìm được nó. Kẻ thù lớn nhất là sự kiệt sức. Giữa đường thì mọi việc trở nên rắc rối vì tôi đã ngâm mình trong nước suốt, nhưng tôi vẫn cố gắng bơi tiếp, tôi thừa biết rằng nếu dừng lại thì chắc chắn tôi sẽ chết vì đuối nước.
Bơi được thêm một lúc, khi tôi đến lục đi thứ ba thì mọi thứ trở thành như này…
“Oh, một con quỷ ư?!” (Cảnh vệ)
“Đừng sợ, chắc chắn hắn đã đạt tới giới hạn rồi!! Xông lên! Giết nóóóó!” (Đội trưởng cảnh vệ)
Tôi bị bao vây bởi vài chục cảnh vệ. Hạ trọng tâm xuống trong khi giương vũ khí lên, họ nhảy về phía tôi.
Vì tôi đã bơi được lâu ra phết rồi, trước hết là tôi muốn hỏi họ rằng nói này là nơi nào, nếu không phải lục địa thứ ba thì tiện hỏi luôn lục địa thứ ba đang ở đâu.
“Đây là đâu vậy?” (Shuten)
“Im ngay! Giết nó!!” (Đội trưởng cảnh vệ)
“Ah…” (Shuten)
Thế đấy.
Lục địa thứ ba nổi tiếng bởi sự thù địch mãnh liệt với ma nhân. Nghe nói rằng đó là do một ma nhân đã từng đe dọa lục địa. Ma nhân đó là Ngân Cửu Vĩ Hồ, tới lúc nào đó thì tổ đội anh hùng sẽ phải đối mặt với nó. Nhớ lại ngày xưa, tôi phải chật vật suốt nhiều ngày mới qua được do nó toàn dùng mấy ma thuật mạnh ở mức vô lí và tàn bạo với tổ đội anh hùng vào lúc đó. Nói mới nhớ, tôi không biết hiện tổ đội anh hùng đang ở đâu. Dù sao thì, nếu có thể thì ghé qua chỗ họ một chút cũng được.
Tôi có thể nói rằng mình đã quen với không khí của một trận chiến, nhưng chuyển động của tôi vẫn quá chậm chạp. Có lẽ hiệu suất của cơ thể này khá tốt, và dường như nó đã tốt hơn nhờ mảnh ngọc.
Khoảnh khắc mà tôi đặt tay lên cây Sát Quỷ, ông chú trông có vẻ là đội trưởng la lên.
“N!? Đừng để hắn tới dãy Alfan!! Quang Thiên tử đang ở đó!” (Đội trưởng cảnh vệ)
Oh, cảm ơn vì đã nói cho tôi biết nhé.
Dãy núi Alfan.
Nơi này chính là dungeon thứ ba theo cốt truyện, nằm ở lục địa thứ ba. Nhiệm vụ ở đó là thu thập cỏ sương mù nằm ở một trong bốn đỉnh núi, sau khi vượt qua bốn ngọn đồi. Vì toàn bộ dãy núi bị bao phủ mây, đường đi rất mờ mịt và tầm nhìn bị che khuất đáng kể.
Dãy Alfan mang lại một bầu không khí thần tiên, cùng với rất nhiều quái vật.
…và vài con còn theo kiểu quái vật đầu bò nữa.
Một trong những lí do họ phải đi hái có sương mù là bởi có một nhà tiên tri trong thị trấn từng nói “hãy tới hái nó,” và khi tới nơi thu thập, nhân vật của bạn sẽ được đối đầu với một trong Tứ Quỷ Thiên Vương. Và ngoài cuộc chiến với Thiên Vương, tổ đội anh hùng còn nhận được thông tin về tầm quan trọng của chiếc “Chìa khóa ??? (Đỏ)” mà trước đó họ đã thu thập được từ một tên thuộc hạ của Ma vương. Đây là mốc mà trò chơi hé lộ về chuỗi bảy chìa khóa, rốt cuộc thì nó cũng chỉ là một vật phẩm tương tự như “Chìa khóa tới đế chế địa ngục (Cam)” mà tôi đã vô tình có được.
Thu thập đủ bảy chìa khóa sẽ mở ra cánh cổng dẫn tới đế chế địa ngục và Ma thành. Và thứ đó sẽ tạo tiền đề cho trận chiến cuối cùng… Hoài niệm ghê, tôi muốn được chơi lại.
Mặc dù hiện tại tôi đang giữ chìa khóa màu cam, nhưng nó đã bị hư hỏng đôi chút, và nó cũng chẳng ích gì với tôi. Và vì tôi hiện tại đang là một con quỷ nên chuyện đang cầm một chiếc chìa khóa quan trọng như vậy chắc sẽ gây hiểu lầm nghiêm trọng mất. Ngoài ra, tôi có cảm giác rằng lúc này nhân vật chính chắc chắn đang nằm trong thế bí.
Được chứng kiến cuộc chiến giữa họ với Tứ Thiên Vương cũng tốt, nhưng tốt nhất là không nên dính dáng gì nhiều thêm vào mạch truyện chính. Kể cả sức mạnh của tôi có nằm trong lớp boss của dungeon cuối cùng đi chăng nữa, tôi cũng sẽ không ra ngoài đó hạ sát anh hùng đâu, và do sự thiếu kinh nghiệm trên trận mạc, tôi sẽ chọn theo con đường thận trọng.
Sao cũng được.
Như vậy sẽ dễ giải thích cho lí do vì sao tôi lại muốn gặp tổ đội anh hùng. Đó là để đưa cái chìa khóa màu mè này cho họ. Tôi mà cứ giữ nó thì họ sẽ chẳng bao giờ tới được đế chế địa ngục, nên kể cả có nguy hiểm đến mấy hay ý định của tôi có bị nghi ngờ đi nữa thì tôi vẫn muốn nhanh thì đưa cái chìa này cho họ. Nếu thế thì, thế nào mới tốt hơn nhỉ, ngồi đây đợi họ xuống núi sau khi hái xong cỏ sương mù, hay là trèo thẳng lên núi cho nó nhanh?
Vác trên vai cây Sát Quỷ, tôi đã quyết định được lựa chọn của mình.
Gần đây hình như có đôi guốc vô hiệu hóa mọi sát thương từ địa hình…nhưng mà nó lại là một vật phẩm ẩn thì phải. Ma vật cũng kém về khoản kháng sát thương từ đòn đánh phía dưới, và tôi cũng chẳng muốn chân mình bị ăn mòn trong đầm lầy độc đâu, nên nhanh kiếm nó thôi!
Khi tôi vừa mới bước chân vào đường lên đỉnh núi, tầm nhìn của tôi nhanh chóng bị phủ mờ.
Dungeon của dãy Alfan theo kiểu đi từ dưới lên trên, không như cái dungeon mà trước đó tôi đã gặp cô gái hấp huyết quỷ. Do mấy đoạn đường thường chia nhánh ra, nên độ khó của nơi này khá cao. Tuy vậy, mấy con quái ở đây đều yếu hơn nhiều so với mấy con ở trong cái ngọn tháp tôi từng ở, nên tôi cũng chẳng lo lắng mấy.
“Dù vậy thì đi một mình cũng thật cô đơn.” (Shuten)
Tôi lẩm bẩm trong khi len qua đám sương mù
Ngoài cái rìu to tổ chảng sau lưng tôi ra thì tôi chẳng còn gì khác, nên có chút cô đơn, nhưng có nghĩ cũng chẳng ích gì. Nếu lúc này tôi có một tên bạn đồng hành, hẳn lúc này hai đứa tôi đang nói chuyện rôm rả rồi. Nhưng vì là một con quỷ và cũng chẳng phải là một Thám hiểm gia, nên tôi cũng muốn tránh đi sự phiền phức của việc lập tổ đội.
Ngoài ra, liệu có ai muốn gia nhập nhóm của mình không…giờ tôi còn chán nản và cô đơn hơn cả ban nãy. Giờ tôi đã hiểu vì sao mấy tay solo lại nghiêm túc đến vậy.
Tôi tiếp tục leo núi trong khi nghĩ về cô gái ma cà rồng mấy hôm trước.
“Flare Reel-chan, không biết khi nào em ấy mới có thể đi ra ngoài nắng nhỉ?” (Shuten)
Trong số mấy con boss trong Grimoire Lancer, vài con quỷ có thể trở thành thuộc hạ thông qua ma thuật khế ước. Tôi phải được gọi là quá ư hạnh phúc khi có một cô bé ma cà rồng dễ thương làm quỷ khế ước, nhưng thực ra thì cũng không phải vậy.
“Thôi kệ, cứ vậy đi. Sao cũng được, lấy đôi guốc, nhanh chóng đưa cái chìa khóa cho anh hùng-kun, và phắn khỏi nơi này.” (Shuten)
Có lẽ thế này là hợp lí nhất rồi.
Trong khi suy nghĩ vu vơ, tôi tìm được cầu thang lên tầng trên. Suốt tầng một tôi chẳng gặp con creep nào. Rất nhiều quái vật ở dãy Alfan được tạo thành từ cỏ, đá, hoặc sương. Quái hệ sương đối với tôi thì khá là khó ăn do mấy dùng mấy đòn vật lí lên nó chẳng thấm tháp vào đâu, nhưng vì tôi có bộ Kinagaishi này nên mấy đòn phép của nó với tôi cũng vậy. Ngay cả khi đó có thể sẽ trở thành trận đấu đọ độ trâu bò, tôi cũng có thể dễ dàng thắng.
Rồi, ba con creep với hình dáng giống như một tảng đá xuất hiện trước mặt tôi.
“Cái gì thế nhỉ?” (Shuten)
Nói thật đây này, tôi nhớ đã từng thấy mấy con quái giống vậy ở lục địa thứ nhất. Trông nó còn đô hơn nhiều, và màu cũng khác nữa. Một đặc điểm thường thấy trong mấy con game RPG.
“Mà, thế cũng chẳng sao.” (Shuten)
Tôi cầm lấy cây Sát Quỷ, và vung một phát. Con quái hệ đá chỉ có thể lăn qua lăn lại bị đập tan thành đống bụi đỏ. Tôi không thể phủ nhận rằng thế này là hơi quá mức, mà nó lại chỉ kà một đòn thôi. Trong khi đang nhìn đống bụi, hai con kia đã chạy trốn.
…Như con mắm nữ thần kia đã nói, có vẻ như sức mạnh của dungeon cuối cùng đang nằm trong tôi.
Đặt lại cây Sát Quỷ về chỗ cũ, tôi tập trung kiểm tra xem hai von creep kia đã thực sự bỏ chạy chưa.
Tôi không có tới đây để cày level, mục đích duy nhất chỉ là đôi guốc và nhóm anh hùng.
“Giờ kiếm đôi Guốc ở đâu đây nhỉ?” (Shuten)
Thứ tôi cần tìm là đôi guốc hiệu suất cao. Mải suy nghĩ về nơi mà nó có thể được cất giấu, tôi nghe được tiếng nước chảy phía trước.
“…Ah, nhớ rồi.” (Shuten)
Dòng thác nước chảy ngang qua ngọn núi này khá ngoạn mục, mặc dù nó khá nhỏ hẹp. Khi âm thanh cùng với sự mát mẻ đến càng gần hơn, những đốm sương và hơi nước nhẹ bắn vào má tôi. Vừa thấy thoải mái, tôi vừa đi một chút cho đến khi tới bên cạnh thác nước.
Nó chắc chắn đằng sau dòng thác nước đang chảy trước mặt tôi. Tôi tin rằng nếu tôi đến Núi Alfan này trễ hơn, thì có lẽ ai đó đã sửa chữa cây cầu và bỏ qua nơi đây luôn rồi. Thật không may, nếu ai đó đã phát hiện ra bí mật này thì sẽ không có kho báu nào để cho tôi tìm, nhưng không thể giúp gì được. Vì cây cầu chưa được sửa sang lại, nên tôi phải tự mình đi xem.
“Mình muốn sang phía bên kia ở trên thác nước một cách dễ dàng, cơ mà chắc là không được rồi nhỉ?” (Shuten)
Chà, với thể chất hiện tại thì chắc tôi có thể xoay xở được. Với một cú nhảy, tôi nhảy lên phía trên thác nước và đáp xuống ở bờ bên kia.
Thật khó để nhìn thấy thứ ẩn nấp sau đám cỏ, nhưng chắc chắn có một rương kho báu.
“Vừng ơi mở ra~” (Shuten)
Cái rương mở ra, và nằm bên trong là đôi guốc mà tôi đang tìm.
“Vô hiệu hóa sát thương địa hình…vừa kịp có để đi vào Đầm lầy Độc.” (Shuten)
Tôi chẳng bao giờ muốn vào đấy, nhưng kể cả vậy, thừa hơn thiếu, có hơn không, cứ nhặt đi biết đâu sau này mình cần.
Trong khi đang nhớ đến những yếu điểm của tộc quỷ của mình, tôi hạnh phúc nhảy lại xuống dưới vị trí cũ trước đó của mình.
“Ngon rồi.” (Shuten)
Giờ tôi chỉ việc đem cái chìa này đưa cho anh hùng-kun thôi. Đắc chí xoay xoay cái chìa khóa, tôi hướng tới dãy Alfan.
Tới thăm nhân vật chính, Crane Fafnir, thôi nào!