{Ngôi kể thứ ba}
Cô gái hấp huyết quỷ Flare Reel hoàn toàn chìm trong bối rối và sợ hãi, vì cô đột nhiên bị dịch chuyển đến một dungeon xa lạ từ nhà mình.
Về lí do vì sao cô ấy lại bị dịch chuyển tới dungeon này, có lẽ là do dungeon luân chuyển những con quái vật độc nhất bằng cách dịch chuyển chúng tới từ những nơi ngẫu nhiên. Những con quái vật được triệu hồi ban đầu không nằm trong dungeon, và mục đích cho việc triệu hồi là để đảm bảo cho ít nhất có một con quái vật độc nhất ở trong dungeon. Hầm ngục đã chọn một cách ngẫu nhiên loại quái vật sau: “Hấp huyết quỷ.” Vì vậy, cô ấy đã bị triệu hồi tới đây mà không hề được báo trước, và bị bao quanh bởi những bức tường của dungeon. Mặc dù những con quái vật trong dungeon thường không được chọn từ tộc quỷ, một vài cá thể đột biến tại đây được tạo ra từ bàn tay con người.
Bên cạnh việc không biết vì sao mình lại ở dungeon này, còn một lí do nữa khiến cho cô gái hấp huyết quỷ sợ hãi. Đó là hai kẻ đang đuổi theo cô. Thợ săn ma cà rồng.
“C…Cứu với ii…!!”
Cô ấy thuộc một trong những tộc quỷ mạnh nhất. Hấp huyết quỷ. Nhưng cô ấy vẫn còn quá nhỏ, nên, mặc dù hấp huyết quỷ sở hữu một sức mạnh kinh người, cô ấy vẫn sợ hãi. Vậy càng tiện cho những thợ săn, nhưng đối với cô thì đó là ác mộng.
Cho tới một lúc trước, cô vẫn đang sống yên bình với cha mẹ mình, trong một căn nhà được bao quanh bởi rừng cây và đối diện với mặt hồ. Mỗi ngày của cô trôi qua mà không có chút bất tiện nào. Tuy vậy, đột nhiên cô ấy nhận ra mình bị bao trùm trong bóng tối với mùi hương của đất sỏi. Cô bị săn đuổi bởi hai gã thợ săn với đôi mắt đỏ ngầu. Dù cô đã lên tiếng gọi cha mẹ mình không biết bao nhiêu lần, họ vẫn không xuất hiện để cứu giúp cô.
‘Một cơn ác mộng, đây chắc chắn chỉ là một cơn ác mộng.’ Mặc dù cô nghĩ vậy, cơn đau mà cô đang cảm thấy chắc chắn là thật. Vì cô ấy vẫn còn nhỏ, cô vẫn không hiểu.
“Được rồi!!”
“Hiu~!?”
Thứ gì đó như một mũi lao xuyên qua mắt cá chân cua cô. Cô thét lên, không muốn tin rằng chỗ máu đang bắn tung tóe kia là của mình.
“AAAAaAh!!”
Ngay tức khắc, cơn đau thấu da thấu thịt kia nhuộm tâm trí cô thành màu đỏ. Cơn đau ấy khiến cô thấy ảo giác như vừa rơi xuống dung nham, và cô ngã xuống mặt đất gồ ghề trong sợ hãi.
Nhưng, cô ấy là hấp huyết quỷ.
Ngay từ nhỏ cô ấy đã rất cứng rắn, và sẽ không dễ chết như vây. Với âm thanh như tiếng thịt bị cháy, vết thương của vô đã hồi phục. Đó là đặc tính phòng thủ tự nhiên của bộ tộc ma cà rồng. Những thợ săn đều biết điều này và tiếp tục tấn công.
“Không, k…K-không!!”
Mái tóc đen dài mượt luôn được cha mẹ khen ngợi của cô giờ đây đã mất đi sự óng ả của nó. Hết lần này đến lần khác, cô gục xuống sau khi bị trúng đòn và ngã trên mặt đất lầy lội, trước khi cố gắng đứng dậy và chạy trốn lần nữa. Đôi cánh bất lực của cô đập liên hồi trong tuyệt vọng, nhưng cô chỉ có thể bay ngang tốc chạy của một người bình thường. Cô đang ở trong một mớ hỗn độn và chẳng còn biết mình đang đi về đâu nữa. Cô ấy thét lên để cầu cứu, nhưng những lời của cô chẳng tới được tai ai.
“Đủ rồi, bỏ cuộc đi!!”
“Uahaaahaaa!!”
Một trong hai người thợ săn có vẻ là pháp sư. Hắn phóng ra những mũi lao to bằng nắm tay về phía cô. Không hề biết cách để tránh chúng, Flare Reel đành phải chịu những cơn đau dữ dội khi những thanh băng đâm xuyên tay và chân của cô, làm cô ngã lăn lộn xuống mặt đất.
“Con nhóc khốn kiếp.”
“Một con ma cà rồng mà toàn lực chạy trốn khá là rắc rối nhỉ.”
Mặc dù cô đã cô gắng chạy trốn khỏi nỗi sợ hãi, khóe mắt cô đỏ hoen lên vì nước mắt khi phải chịu đựng nỗi đau từ vết thương. Mặc dù những mũi lao băng tan khá nhanh, vết thương của cô luôn lành lại nhanh chóng nên cô phải chịu đựng nỗi đau cùng cực trong khi chạy trốn.
“Nhắm vào cánh ấy!”
Một tên chĩa kiếm về phía đôi cánh dơi tơi tả của cô. Cô tuyệt vọng chạy trốn, đôi chân cố gắng chạy lách sang một phía.
“Papa…cứu con!!”
Đương nhiên, những lời của cô sẽ chẳng bao giờ tới được tai của ông ấy. Ngược lại, những tiếng thét đó chỉ làm cho cổ họng cô thêm bỏng rát. Flare Reel rơi vào tuyệt vọng. trong một khoảng thời gian dài cô đã liên tục chạy về những hướng mình nghĩ là sẽ an toàn, để ý những rủi ro xung quanh. Cô muốn được cứu giúp khi tình hình ngày càng trở nên tệ hơn.
Dù sao cô mới chỉ hơn 10 tuổi. Dù là một hấp huyết quỷ, cô ấy vẫn đang ở trong độ tuổi cần sự bao bọc của cha mẹ. Và cũng vì còn quá trẻ, cô không biết cách để nguyền rủa cái số phận nghiệt ngã của mình.
“Nó yếu đi rồi đấy[note16699], nhưng cũng đừng có cẩu thả lúc bắt nhé?”
“Chẳng phải là đã đến lúc rồi sao?”
Những lời của hai tên thợ săn chạm tới tai cô. Bắt lại.
“Kh…ông…!”
“Băng thương!”
Mũi thương băng rất dài và bén. Như một mũi kim khổng lồ, nó bay vun vút trong hang còn nhanh hơn cả cô. Và rồi, một âm thanh nặng nề vang lên, như thứ gì đó vừa bị xé nát.
“Ah…ka…!?”
“Được rồi, hay lắm!”
Mũi thương băng ấy xé tan một cánh và đâm xuyên qua cánh tay của cô. Còn mạnh hơn trước đó, cơ thể Flare Reel đâm sầm xuống đất. Mặc dù cô đã có thể cắt đuôi được hai kẻ điên kia, một việc không ngờ tới đã xảy ra và cái tương lai đầy hi vọng ấy đã không xuất hiện. Tất nhiên việc hành động bị động cũng không phải là khôn ngoan gì cho cam. Tuy vậy, khi tuyệt vọng đứng dậy và cố gắng chạy tiếp, cô cuối cùng cũng nhận ra.
“Ah.”
Ở phía trước, không còn đường để chạy. Đây là một ngõ cụt.
“Whew! Cuối cùng cũng ép góc được nó, nhỉ?”
“Nó vẫn còn là một con nhóc, nhưng có thể sẽ có vài khách hàng có nhu cầu. Gufufufu.”
Hai gã đàn ông cợt nhả trong khi từ từ xuyên qua bóng tối để tiếp cận và bắt cô. Một trong hai tên thợ săn lấy ra một sợi xích. Luồng ma thuật trong sợi xích có vẻ quen thuộc. Đó chắc chắn là thứ sẽ phong ấn ý thức của bất kì ai bị nó trói.
“Không…!!”
Mũi băng vẫn đang bị kẹt ở trong tay cô, máu cứ chảy ra khi cô run rẩy. Thực sự rất đau đớn, nhưng hầu hết mọi cảm xúc của cô đã bị áp đảo bởi nỗi sợ.
‘Mình không muốn vậy – Cứu với!’
Những hình ảnh về khuôn mặt của gia đình trong tâm trí cô dần biến mất.
‘Đừng – Có ai không, cứu với. Tại sao chuyện này lại xảy ra? Tại sao, tại sao?’
“Chà, làm thôi.”
Sợi xích vung tới với một vũ điệu điên cuồng, như thể trong đó có sự sống vậy, và lao thẳng vào mục tiêu của nó, Flare Reel. Một khi bị thứ đó bắt được, việc chạy trốn là không thể.
Đôi chân run rẩy của cô không thể cử động, đôi cánh của cô cũng vậy. Bị đông cứng bởi nỗi sợ hãi, Flare Reel thét lên.
“Khônggggggg!”
Sợi xích đã được kích hoạt.
{Góc nhìn thứ ba – Suy nghĩ của một thợ săn ma cà rồng}
Từ trước tới giờ quả là những ngày tháng vật lộn. Đắm chìm trong tội ác khủng khiếp và kiếm tiền bằng những công việc bất hợp pháp. Tuy nhiên, dù cô nàng hấp huyết quỷ này đang còn nhỏ, nhưng sẽ giúp cho họ có một cuộc sống tốt hơn. Trả được nợ. Và những ngày tháng cật lực làm việc vì đội quân của Quỷ vương sẽ chấm dứt.
Vậy.
Vậy,
Vậy tại sao thứ này lại đột nhiên xuất hiện!?! Một con quái vật huyền thoại!!
Tiếng gió vút một cái, hắn xuất hiện giữa con hấp huyết quỷ và hai thợ săn, một quái vật mang bên mình áp lực bất thường…một con quỷ, mang trên người bộ Kinagaishi xanh tuyền. Cặp sừng sắc nhọn. Mái tóc đen dài. Khí chất của hắn còn dày đặc hơn bất kỳ con quỷ nào mà hai thợ săn ma cà rồng đã từng gặp cho đến bây giờ, và thật đau đớn khi phải chịu đựng.
“NGươi…!!”
Chỉ với một đòn bằng cây rìu lớn vác trên vai, hắn đã phá hủy được sợi xích Phá Ma.
Một cảm giác hơn cả tuyệt vọng bao trùm, làm cơ thể họ run rẩy, muốn chạy khỏi đây càng nhanh càng tốt trước khi hắn hành động.
“O, oi…Gì thế này?”
“Ch-chúng ta có nên chạy không?”
Hai thợ săn trao đổi với nhau bằng ánh mắt. Trong khi đó, con quái vật huyền thoại trước mặt họ vẫn đang đứng im tại đấy.
“…Ai đó?”
*Tong*
Giọng khàn khàn cất lên từ cổ họng khô rát của cô. Tiếng cô vang vọng khắp hang, nhưng con quỷ không hề phản ứng.
Nó đứng giữa hai phía, và tên thợ săn run rẩy. ‘Không đời nào,’ y nghĩ. ‘Con quỷ này, một quái vật huyền thoại, đúng ra không nên bảo vệ con hấp huyết quỷ trẻ kia.’
Con quỷ bắt đầu chuyển động. Hắn vác trên vai cây rìu khổng lồ mà hắn vẫn làm như không có gì. Tuy nhiên, với mỗi chuyển động nhỏ, hắn chỉ trở nên ngày càng đáng sợ. Sự kinh hãi của y ngày càng tăng lên.
“…Ai ư? Tôi cũng đang thắc mắc đây.”
“Huh…?”
Tên thợ săn nghĩ về lời của hắn. ‘Vậy nghĩa là sao? Chẳng phải nó là một con quỷ ư? Một con quỷ thuộc tộc Oni. Điều đó quá rõ ràng. Dù hắn có trông một Oni đi chăng nữa, tại sao hắn lại hỏi một câu hỏi như vậy?’
“Không thể nào…”
Vừa nói xong, đôi mắt vàng kim của con quỷ kia như đâm xuyên qua hai tên thợ săn.
“…tch! T-Trả lại tiền cho cọn taooo!”
“Đồ ngu, đừng!!”
Không thể chịu đựng được nữa, đồng đội của y lao tới, vung thanh trường kiếm của mình. Nếu anh ta chịu xem xét kĩ, như vậy rõ ràng không ổn chút nào. Cộng sự của y lao đến con quỷ kia, trong khi chiếc rìu kia nhẹ nhàng đập xuống đất.
Ngay tức khắc mặt đất nứt ra và tạo dư chấn hệt như một trận sóng thần.
“Gyah!?”
Mặt đất dậy sóng thành một đường thẳng lao vào y.
Đồng đội của y dễ dàng bị tiêu diệt, còn y chỉ may mắn sống sót, tránh đòn đó vào ngay phút cuối bằng cách nhảy sang một bên. ‘Cái gì vậy!? Đó chỉ là một cú vung nhẹ. Quái vật huyền thoại đây ư? Mình không tin, nhưng…’
“Quỷ huyền thoại… Oni Shuten…!?”
“Gì cơ?”
Ánh nhìn nghi vấn của con quý chiếu thẳng lên người y.
“…!!”
Y đã từng nghe về nó. Bị phong ấn hàng trăm năm về trước, huyền thoại về một con quỷ, Oni mạnh nhất. Không đời nào, nó còn sống ư?
“N-!!”
‘Không thể nào. Mình không thể nào đối đầu được với hắn.’
“C-chạy thôi!!”
Tên thợ săn đột ngột quay đầu bỏ chạy thục mạng, thậm chí còn không ngoái đầu lại để xác nhận xem hắn có đuổi theo mình hay không.