Vì tôi đi khá chậm, nên bên ngoài đã tối đen thui khi tôi thoát ra. Xung quanh tòa tháp là một khu rừng mờ ảo, kì dị, nhưng tôi lại không hề thấy sợ. Có lẽ bởi vì tôi là quỷ.
Thay vào đó, tôi thấy lo lắng hơn về cái mảnh đá kì lạ mà tôi đã hấp thụ lúc trước.
“Ma lệ…có gây tác dụng phụ không nhỉ?”
Ma vật cực kỳ yếu trong khoản kháng phép. Yếu vãi hàng. Khả năng chính của ma lệ chính là gia tăng kháng phép và chặn mọi ma thuật gây hiệu ứng bất thường, biến nó trở thành một vật phẩm quan trọng đối với ma vật. Tuy nhiên, tỉ lệ rơi là khá hiếm, và nó cũng chỉ là hàng xài một lần, nên nó không thể sử dụng thường xuyên. Vậy nên, việc săn hàng trăm con quái mỗi ngày để tìm nó thật ngu ngốc. Và, dựa vào việc thời gian hiệu ứng kết thúc ngay sau khi tôi đánh bại con boss, có vẻ như cái điều kiện “chỉ sử dụng trong một trận chiến” vẫn không thay đổi ở thế giới này. Sẽ không vui chút nào đâu nếu tôi phải đối mặt với một con quái khác sau đó và dẹo vì việc này. Nhưng ma lệ đúng ra thì không có hiệu ứng mạnh như cái mảnh đá kì lạ lúc trước.
Quan trọng hơn, tôi cần phải nghĩ về việc sinh tồn của mình. Nhưng mà, dù tôi nói vậy, với cái trận chiến quá dễ dàng ban nãy, tôi thắc mắc liệu mình có thực sự cần phải chiến đấu để sống sót không? Theo những gì tôi nhớ thì con boss tầng trung đúng là mạnh hơn con boss của tòa tháp, nhưng tôi không nghĩ là thực lực đôi bên lại quá đỗi chênh lệch đến mức tôi có thể hạ tên đó trong một đòn. Liệu có phải là do viên ma lệ kì lạ lúc trước không? Nếu vậy, tôi cần tìm cách khác để trở nên mạnh hơn, cũng như trang bị nào đó giúp kháng phép. Việc này cần phải được xử lí trước, bằng mọi giá. Trong khi sống ở thế giới này, tôi không muốn bị nô lệ hóa như “tôi” kia với ý thức bị nghiền nát bởi ma thuật.
“Dù sao thì, lúc này mình vẫn chưa thể đến bất kỳ ngôi làng nào được. Chắc phải kiếm chỗ khác để mà ngủ thôi.”
Kiếm một cái cây phù hợp, tôi nhảy lên và dễ dàng hạ cánh xuống một cái cành cây chắc chắn. Thể lực của cơ thể này khá ấn tượng, dù có lẽ đó chỉ là do đặc tính của chủng quỷ của tôi. Có lẽ với cái cơ thể cứng cáp như này thì tôi sẽ không dễ chết đâu, cứ như thể tên lái xe chân gỗ khốn nạn ấy có thể chuyển tôi sang isekai lần hai vậy. Nhờ có thứ vật phẩm kì lạ giống ma lệ ấy, tôi chắc chắn vẫn chưa thể dẹo ngay được.
“Mình cũng khá vui khi trở nên mạnh hơn, nhưng khá rắc rối khi thứ vật phẩm đó không xuất hiện trong Grimoire Lancer.”
Theo kí ức của ‘tôi’, khá đơn giản khi nhận ra thế giới này chính là Grimoire Lancer II và tôi là một con boss tầng trung, vì những thông tin tôi có được từ thế giới này quá khớp với nhau. Grimoire Lancer là một seri game ba phần (I, II, và III) cùng dựa trên một thế giới…nếu tôi nhớ không sai. Đúng với cái tên của nó, nhân vật chính là một thủ thư sử dụng một cây ma thương. Vì Quang Thiên tử trong tổ đội anh hùng chắc chắn đã chết trong phần I, Quang Thiên tử được chọn trong phần II ở Thánh Quốc trở thành người anh hùng thứ hai. Người anh hùng thứ ba là bạn thân của nhân vật chính trong phần II, và seri game vẫn đang được phát triển và mở rộng. Khi phần thứ III được tung ra, quy mô của thế giới này đã được mở rộng đáng kể.
Liệu có phải tựa game đó có một thế giới riêng… Hay có lẽ thế giới này đã được tạo ra từ trước, và đội phát triển chỉ vô tình bắt được một tần sóng lạ từ thế giới này, tạo ra kết quả là seri Grimoire Lancer? Thật đáng nghi.
Chà, sao mà chả được. Thậm chí nó có quan trọng không?
“…Giờ làm gì đây?”
Hiện tại, vật phẩm rơi ra từ con boss của tòa tháp đang nằm trong tay tôi. Vật phẩm cố định mà Gaius đã rơi ra là “Chìa khóa tới Đế chế Địa ngục (Cam).” Để anh hùng hoàn thành cốt truyện, việc thu thập bảy chiếc chìa khóa để vào Đế chế Địa ngục là việc cần thiết. Thứ này còn được gọi là “Vật phẩm chủ chốt.” Nó không thể bị đem bán hay vứt bỏ.
“Mình có được lựa chọn chuyện đối mặt với anh hùng không nhỉ?”
Cất cái chìa khóa màu mè đi, tôi nhìn lên trời. Một khung cảnh hiếm khi được thấy trong thành phố, bầu trời đêm rộng lớn được bao phủ bởi những ngôi sao.
“Oou…”
Một cách vô thức, tôi thở dài một tiếng trước bầu trời đêm lộng lẫy, và nhanh chóng chìm vào suy nghĩ.
“Cái tên, tên của mình là gì…”
Chỉ có cái tên là tôi hoàn toàn không thể nhớ được.
Khá phiền phức khi suốt ngày bị gọi là ‘quỷ này, quỷ nọ,’ nhưng hơn cả vậy, tôi cảm thấy sự trống rỗng trong lồng ngực, khi cái cuộc đời hai mươi cái xuân của mình lại kết thúc nhanh đến vậy. Cuối cùng tôi cũng thừa nhận là mình đã chết, vứt bỏ mọi sự tiếc nuối về kiếp trước. Tất nhiên, tôi cũng muốn gửi một lời xin lỗi tới cha mẹ và bạn bè, những người không có ở đây. Nhưng, phải chịu những mất mát như vậy đối với tôi là quá đau đớn.
“Không, vậy chẳng giống mình tí nào.”
Tôi có thể sẽ không bao giờ nhớ được tên của mình, nên thật vô ích khi cứ đi cùng với những suy nghĩ buồn tẻ như vậy.
Dựa vào thân cây, tôi dùng cái cành cây chắc mình vừa leo lên làm giường.
“Được rồi, đã xong.”
Ngủ như một người rừng, ngắm nhìn khung cảnh từ trên cao cũng không quá tệ. Nói mới nhớ, vì tháp Habuil ở đây, tức nơi này là hòn đảo tận cùng về phía đông, Jappon, phải không? Tôi có nhớ về địa lí của thế giới này.… Tôi chợt thắc mắc về vật phẩm ma thuật, kiểu như một chiếc vòng tay chẳng hạn. Có vật phẩm nào tương tự ở đâu đó gần đây không?
Hmmm…
~ ~ ~
Đột nhiên, trước mắt tôi là một người phụ nữ tóc trắng pha chút nâu.
“Ơ, cô là ai?”
“Ta là nữ thần!!”
Cô ấy trông có vẻ tức giận. Chẳng hiểu tại sao.
Tôi đang ở đâu? Không gian này là sao? Nơi chẳng có tí gì quen thuộc với tôi này được phủ một màu trắng muốt. Nơi đây mang lại cảm giác của một vùng có không-thời gian đã bị bóp méo dành cho việc luyện tập, hoặc là một thần điện, nghĩa là nó có thể ở bất kì đâu. [note16528]
“Ta đã nói với cậu rồi, đây là thánh địa của ta!!”
“Vậy à? Thế, cô là ai?”[note16530]
“Ta là nữ thần!! Ta đã nói đi nói lại mấy lần rồi!!”
Cô nữ thần giậm chân xuống đất trong tức tối này khá là quen. Giống với nữ thần trong Grimoire Lancer III.
…Oh, vậy ra đây là nữ thần.
“Mọi chuyện trở nên rất khó để giải quyết là vì cậu đấy!”
“Tôi thấy hơi rắc rối khi cô nói vậy đó.”
Dường như việc linh hồn tôi được chuyển tới thế giới Grimoire Lancer là do cô nữ thần này. Dù vậy, tôi muốn hỏi vì sao linh hồn tôi lại bị mang tới đây.
“Thần tối cao của thế giới cậu đã gửi cậu sang phía ta đấy!? Cậu không nhớ à!?”
Cô ta nói vậy… nhưng hình như chuyện đấy chưa từng xảy ra. Mặc dù… [Thật thú vị, một cá thể tài năng! Được rồi, ta sẽ gửi cậu sang bên đó!]… cái câu được nói với giọng điệu phấn khích của một tên đẹp mã nào đó vang lên trong đầu tôi.
“Cậu rõ ràng là có nhớ!!”
“Huh, tôi tưởng đó chỉ là một giấc mơ.”
“Ta cũng đang nói chuyện với cậu trong giấc mơ đấy thôi! Đó là khả năng của những vị thần! Ta làm vậy nãy giờ còn gì!”
Vậy hóa ra đây là lí do tôi không thể làm gì. Thật rắc rối, giờ cô ta mới nói.
“Bởi vì cậu mà Sokuto đã vỡ vụn và rải rác khắp thế giới đấy!”
“Soku…Cô nói gì cơ?”
“So-ku-to! Bể chứa, một bể chứa Mana!”
“Đừng dùng mấy từ khó hiểu. Nghe ngu vãi.”
“Sao cậu dám nói vậy!? Thôi bỏ đi! Vì cậu được gửi tới đây, nên bể chứa Mana đã quá tải và nổ tung! Và còn tiếp theo đó, một trong những mảnh ngọc vốn rất có hại với phàm nhân đã bị ai đó hấp thụ!”
…Bị ai đó hấp thụ? Oh, vậy ra cô ta nói về cái mảnh đá vụn đó à?
“Ý cô là hòn đá mà tôi đã tìm được và hấp thụ?”
“Cậu đùa ta chắc!?! Cậu đã tìm được một mảnh rồi á!? Cậu tính trêu chọc ta tới khi nào nữa đây!?... Ý ta là, nghiêm túc chứ!?”
Hất mái tóc của mình sang một bên, cô nữ thần trông có vẻ sốc.
“Ah, nghiêm túc chứ…! Tuyệt đấy nhỉ!! Có ổn không!? Khi sinh vật sống hấp thụ nó, sức mạnh đó có thể khiến vật chủ trở nên điên cuồng hay thậm chí giết chết vật chủ! Vì lí do nào đó mà cậu lại không chết, nên đừng có chạy loanh quanh và gây thảm họa nữa! Đây là lỗi của cậu!”
“Chà, tôi không đem hiến linh hồn mình cho thần đâu.”
“Ah, cậu không thể từ chối vị thần Tomboy này đâu!”[note16531]
Oh, phải rồi, ai cũng gọi cô nữ thần này là Tomboy. *Pon* Tôi bị thuyết phục rồi. Chắc đây là một dấu hiệu. Tôi nhớ mình từng nghe người ta gọi bà thần này là ‘Tomboy’.
“Nhân tiện, chuyện gì sẽ xảy ra với những kẻ khác khi hấp thụ mảnh ngọc, trừ tôi?”
“Nó còn phụ thuộc vào khả năng chịu đựng của vật chủ, nhưng… một quái vật vốn đã mạnh sẽ trở nên mạnh kinh khủng.”
“Hooh.”
“Không đùa đâu, trong trường hợp cậu đã có thể hạ con boss phù thủy kia trong một đòn, cậu đã đạt tới mức độ có thể chiến đấu với Tứ Quỷ Thiên Vương rồi.”
“Vậy, tôi đã mạnh đủ để chiến đấu trong dungeon cuối cùng của đế chế ngầm?”
“Cậu đã thấy tại sao mấy mảnh ngọc đó rất tệ chưa?”
Hiểu rồi. Nhân tiện…cái bể chứa kia…mọi chuyện sẽ ổn chứ?
“Ta có thể sửa được, nhưng vấn đề quan trọng hơn đang diễn ra từng phút một dưới mặt đất. Mọi chuyện đang dần trở nên nguy hiểm nên hãy mau chóng thu thập chúng đi.”
“Tôi phải thu thập bao nhiêu?”
“Hãy nhớ rằng có tổng cộng 15 mảnh mana bao gồm cả mảnh cậu đang giữ đang rải rác khắp nơi. Giờ cậu hiểu rồi đấy, mau tìm chúng đi!”
“Tôi vẫn chưa hiểu tại sao mình có thể hấp thụ mảnh ngọc.”
“Cậu đang có thể trạng của một tinh linh mà! Đồ hói!”
“Ê, tôi đâu có hói!”
Tôi nói vậy với nữ thần. Bỏ qua mấy cái nanh với cặp sừng gần to bằng của Đạt, thì tóc tôi cũng dày phết chứ đùa à.
“Sao cũng được! Quan trọng là mau mau thu thập chúng đi. Vì cậu khá mạnh, nên cũng không sao, nhưng vấn đề có thể sẽ xảy ra. Lúc đó cậu có thể sử dụng ‘Trạng thái chiến binh.’ Cố đừng có liều lĩnh và lãng phí những mảnh vỡ.”
“Lãng phí, ý cô là sao?”
“Nhức đầu quá! Cứ thu thập chúng đi!”
Dù việc này cũng không quá tệ, với cái kiểu nữ thần này, tôi chẳng khác gì nô lệ của cô ta.
“Urgh…Tôi sẽ thu thập chúng nếu cô cho tôi thứ gì đó tốt vào.”
“Có một vật phẩm ma thuật hay gì đó ở đâu đó quanh đấy giúp tăng kháng phép thì phải? Và đừng có bảo ta làm ra một cái.”
“Cô không làm ra một cái được à?”
“Ừ, không thể. Chuyện khá là rắc rối, nhưng mà hiện tại thánh địa không thể can thiệp vào thế giới dù ở mức tối thiểu. Vậy nên cậu đã được triệu hồi vì lí do đó.”
“Nhưng, nữ thần ơi~”
“Ta phát bệnh với cậu rồi đó! Phía bắc hòn đảo có một dungeon ẩn. Tìm bộ [Tuyệt tác Kinagaishi] ở đâu đó trong đấy đi.”[note16529]
“Oh, phải rồi, đúng là có thứ như vậy.”
Tôi nhớ bộ Tuyệt tác Kinagaishi là một trang bị mang sắc tộc của người Nhật, một trang phục màu lam. Bộ đồ đơn giản này giúp tăng kháng phép…khiến nó khá là hoàn hảo với tôi.
“Oh, nói mới nhớ, tôi có thể thu thập và hấp thụ được bao nhiêu mảnh?”
“Chà, vì không có giới hạn tối đa nên ta muốn cậu hấp thụ hết 15 mảnh.”
“Và trạng thái chiến binh là gì?”
Biểu cảm của nữ thần như kiểu đang nói việc giải thích là rất khó khăn.
“…Xin cậu đấy, từ giờ cậu cứ đi thu thập chúng đi, vì mọi chuyện sẽ không ổn chút nào đâu. Ngoài ra, một mảnh cũng đang nằm trong dungeon ẩn đó.”
Đợi đã, cái người này! Khả năng đọc tâm trạng người khác phải gọi là dở tệ luôn!
“Cậu nhận ra rồi à. Chà, chúc may mắn.”
Cái cô nữ thần kiểu chị đại này vẫy tay trong khi hình bóng cổ dần mờ nhạt đi và tan biến. Nhưng cái ‘trạng thái chiến binh’ là gì mới được? Tôi cố gắng không tức điên lên vì cô ta không chịu giải thích.
“Oh, nhân tiện.”
Ugh, nghiêm túc đấy, hãy kết thúc thôi. Cứ biến mất cho lẹ đi.
“Chúc cậu may mắn khi hấp thụ từ mảnh thứ hai trở lên, vì cậu gần như sẽ phải trải qua một cơn đau tột độ.”
!?…!?
Dù tôi đã cố quay lại thật nhanh để hỏi, nhưng tầm nhìn của tôi lại bị tối mờ đi lần thứ hai.