VIỆT NAM VÔ ĐỊCH !!!!
--------------------------------------------------
Đêm hôm đó, sau khi dỡ trại và nhặt cây Sát Quỷ lên, tôi bắt đầu đi theo sau cô gái chín đuôi kia vào rừng hoa Hana.
Dù chỉ là phỏng đoán, dường như có một mảnh ngọc đang ở đâu đó trong rừng hoa Hana. Dù vậy, nó đang ẩn giấu ở đâu đó trong khu vực lớn hơn bất kỳ dungeon nào tôi từng qua. Bởi vậy mà tôi có linh cảm xấu ngay khi rời đi.
“…Sao nhỉ, cảm giác như mảnh ngọc đó đang di chuyển vậy.” (Shuten)
Tôi hy vọng rằng đó chỉ là tưởng tượng, nhưng có vẻ không phải là như vậy. Dường như là có thứ gì đó đã hấp thụ mảnh ngọc, và đang lang thang. Sẽ thất tốt nếu đó là do ai đó đã nhặt được là cầm theo, nhưng dựa vào phản ứng của khu rừng, khả năng chuyện đó xảy ra là rất thấp. Nếu lang thang trong rừng, thì có thể đó là một con quái vật đã kết hợp với mảnh ngọc?
“…Chán thật đấy.” (Shuten)
Một con quái vật hấp thụ mảnh ngọc và phát điên thì việc tiêu diệt nó là điều tất yếu. Nhưng, cũng như tôi được tăng sức mạnh một cách điên rồ bởi mảnh ngọc, con quái vật đó cũng sẽ mạnh hơn.
Lý do khác khiến tôi không thể bỏ qua nó là bởi vì tôi đã gặp nhân vật chính-kun ở dãy Alfan. Nói cách khác, vì tôi đang đi vào rừng hoa Hana, tổ đội anh hùng cũng sẽ sớm tới cao nguyên Wendell ngay sau tôi.
“Phá đảo cốt truyện không phải việc của mình… nhưng nếu tính về phần cảm xúc, mình muốn kiếm cơ hội trở nên mạnh hơn và giúp họ tiêu diệt Ma Vương. Dưới tư cách là một fan hâm mộ.” (Shuten)
Chà, tôi không hề có bất cứ ý định ích kỉ nào như vậy. Đơn giản dưới danh nghĩa một fan hâm mộ, tôi muốn dẫn câu chuyện của họ đến phần kết.
Vì lí do đó, tôi sẽ cố gắng hết sức.
“Được rồi.” (Shuten)
Vác vai cây Sát Quỷ, tôi quyết định tiếp tục tiến sâu vào khu rừng.
“Chà, đi thôi nhỉ?” (Shuten)
Sau đó, tôi bước vào rừng hoa Hana từ con đường của cao nguyên Wendell, và ngay lập tức khung cảnh thay đổi từ đồng cỏ sang rừng, một đặc điểm khá phổ biến đối với game RPG.
Thú vị đấy.
Thay vì cứ đi dần dần mới đến, khung cảnh xung quanh đột nhiên chuyển thành rừng hoa Hana! Khung cảnh lối đi cổ kính với màu xanh cỏ cùng rễ cây và những bức tường bám đầy rêu khiến nơi đây như một bức tranh. Sự dày đặc của rừng hoa Hana làm cho việc xâm nhập vào lãnh thổ Đế quốc là cực kỳ khó, trừ khi đi vòng qua hai bên rừng hoặc kiếm lối khác mà vào.
Thấy hơi khó để nhìn đường phía trước, tôi nhảy lên ngọn cây để lấy thêm tầm nhìn xung quanh.
Dungeon này nối trực tiếp tới những vách núi cao chót vót của cao nguyên Wendell, và sở hữu lượng tầng ít tới đáng ngạc nhiên, hai tầng. Dù vậy, quy mô của nó rất lớn, và sức mạnh của quái vật quanh đó cũng khá mạnh. Có vài loại quái có thể tìm được trong khu rừng này, nhưng tôi sẽ bỏ qua cho chúng vì chẳng con nào chịu nổi một đòn của cây Sát Quỷ. Và, vì mấy con quái xung quanh đây còn yếu hơn cả mấy con tiểu quái ở tháp Habuil, nên tôi cũng chẳng quan tâm cho lắm.
Có vấn đề còn hơn cả mấy cái trên…
“Một người của Học viện Quân sự Đế quốc…?” (Shuten)
Không như những nước khác, Đế quốc sở hữu một tổ chức vũ trang còn mạnh mẽ hơn cả quân đội. Tổ chức đó được biết với cái tên Học viện Quân sự Đế quốc, một “nhóm người viết sử” được thành lập dưới tên hoàng đế, các thủ thư ma thuật sư cũng thuộc về tổ chức đó.
Trong Học viện chia ra làm rất nhiều ban, và trong số đó những người có kỹ năng chiến đấu thuộc diện có số má sẽ nằm trong hội đặc biệt của Đế quốc có trụ sở tại nhà cho hoàng tộc cũ.
Trong phần thứ I, nhân vật chính là thành viên của Học viện Quân sự Đế quốc, và trong phần thứ II thì một người trong nhóm cũng từ đó mà ra. Tuy nhiên, không có quá nhiều sự chú ý hướng tới hệ thống nội bộ của Đế quốc cho tới sau phần III.
Tổ chức đó cuối cùng cũng được giải thích ở phần III, Học viện Quân sự Đế quốc được hé lộ là một tổ chức chuyên “chiến đấu vì lợi ích của đế quốc bằng cách tiêu diệt mọi thế lực thù địch ngoại lai và thu thập thông tin nhằm tạo ra một lịch sử thuận lợi cho đế quốc” bằng mọi giá. Để tạo ra một trang sử vinh quang dành cho Đế quốc và Hoàng đế, tất cả kẻ thù đều phải bị tiêu diệt để tạo nên trang sử huy hoàng cho đế quốc.
Tôi nhớ lại cảm giác muốn bác bỏ những lí luận đó của mình hồi trước.
Ơ thế tức là anh hùng và đồng đội của họ trong phần I và II đều là những tên ác nhân khủng khiếp à?!
Vậy hóa ra họ là những người như vậy à…
Giải thích dài dòng vậy đó, nhưng tôi cũng chẳng có gì để nói, trừ –
“Ở phần II có vụ này à?” (Shuten)
Thế thôi.
Trong phần II, không hề có phân cảnh nào mà Học viện Quân sự Đế quốc thực sự xuất hiện. Có thể nói thay tác giả luôn là sự điều động của Học viện trong phần II là hoàn toàn không cần thiết. Nhưng tại sao lại có người của Học viện lảng vảng quanh rừng hoa Hana?
“…Không, mình biết lí do rồi.” (Shuten)
Có lẽ là bởi mảnh ngọc.
Chắc chắn là như vậy. Với sự xuất hiện chẳng có gì là đúng lúc của cửu vĩ hồ (là con quái vật cuồng nộ nào đó), có vẻ như bên phía Đế quốc đã nhận ra được sự náo động trong rừng.
“…Dường như con quái vật được cường hóa bởi mảnh ngọc quỷ quái kia vẫn chưa bị đánh bại. Không, đó chỉ là phỏng đoán của mình thôi.” (Shuten)
Sẽ rất tệ nếu bên Đế quốc đánh bại được con quái vật đó và nhặt được mảnh ngọc. Chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu mảnh ngọc bị đám đó mổ xẻ ra nghiên cứu. Pháp sư binh đoàn của Đế quốc có lẽ sẽ vượt xa cả Vương quốc hoặc Thân vương quốc.
“Vậy mình vẫn buộc phải làm sao?” (Shuten)
Có vẻ như đến cuối thì tôi vẫn không thể thoát khỏi cái nhiệm vụ tìm kiếm mảnh ngọc này.
“Vừa kiếm mảnh ngọc, lại còn vừa phải tránh bị phát hiện bởi đám Học viện…rắc rối thật đấy. Mà, chắc kiểu gì mình cũng sẽ đụng độ đám đó thôi.” (Shuten)
Mấy người có thể nói việc tôi bị phát hiện là không thể tránh khỏi, nhưng không có lựa chọn nào khác ngoài cố gắng ẩn mình hành động thôi.
*Saku* Tôi nhảy từ cành cây này qua cành cây khác.
Hiện tại, cứ di chuyển trên cao trong lúc lần theo dấu vết của mảnh ngọc đã.
Và rồi, tôi đã bị phát hiện.
“Một con quỷ…!?” (Lính A)
“Sức mạnh quá kinh khủng…! Một cá thể đột biến!?” (Lính B)
“Không, tại sao lại có quỷ ở đây!?” (Lính C)
1, 2, 3, 4…? Tôi bị bao vây bởi khoảng 10 người của Đế quốc. Ban đầu tôi đang nhảy nhót trên cây cơ, nhưng tôi lại nhảy xuống tìm cho nó rõ, và thế là bị phát hiện. Mà, tôi cũng thắc mắc tại sao mình lại làm vậy. Dù vậy thì tiếng lắc rắc của cành cây khi nhảy lên cũng sẽ sớm khiến mình bị lộ vị trí.
Iya~ Nghịch ngu rồi. Nahahahahahaha. Hahaha…
“À, không, tôi không có gì đáng nghi đâu.[note19818] Ê nè, chỗ này có phải đường không?” (Shuten)
“Mặc bộ Kinagaishi kháng phép…Không, con Oni đó…?! Nó vốn có sẵn điểm kháng phép cao rồi…sao có thể…?!!” (Lính)
“Eh, vậy á? Cơ thể tôi đã có sẵn kháng phép rồi sao?” (Shuten)
“T-Tránh xa tao ra!!” (Lính)
Aah, hơi lo rồi đấy.
Nên làm gì với cái tình huống nào đây. Lần đầu tôi nghe cơ thể mình có sẵn kháng phép đấy, nhưng tôi khá là sợ để thử nghiệm nó, nên hãy kết thúc vấn đề này ở đây. Tôi không nghĩ chuyện đó sẽ dễ dàng gì đâu, nhưng tôi còn làm gì được chứ?
Tôi khá là gần với tín hiệu của mảnh ngọc rồi và đang muốn chóng tới lấy nó…nhưng sẽ thật phiền phức nếu đám này cứ đuổi theo tôi.
Một đám người đáng ngờ diện đồ đen đang vây quanh con quỷ áo xanh.
“Không, không, nó là quỷ!! Là kẻ thù của Đế quốc! Tấn công!!” (Lính trưởng)
“Uottototo!?” (Shuten)
Cùng lúc, cái đám này đột ngột tấn công tôi từ mọi hướng. Thật khó để kịp né mấy quả đạn lửa với nước trong khi mấy cái cọc cứ xiên lên từ dưới đất.
Ho, yeah, úi chà, haha!
Lúc đó, tôi nghĩ ngay tới cái cảm giác khi đang chơi bóng né mà mình là người cuối cùng của cả đội. Nhưng mấy người biết rồi đó, mấy lúc như thế thì tôi mới có thể tỏa sáng trước lớp.
Không, quên cái tiền kiếp đó đi. Nghĩ chỉ khiến tôi buồn thêm thôi.
“Nggắmmmm chuẩnnnnn vàoooooooo!!” (Lính trưởng)
Tên có vẻ là đội trưởng ra hiệu cho đám đó tăng cường độ tấn công. Tôi né liên tục, tôi không muốn dính đạn vì trông nó có vẻ đau lắm, mà tôi cũng nghĩ như thế này sẽ tăng khả năng quan sát và phản ứng cơ thể của tôi. Không, tôi chắc chắn chẳng cần trả lời khi ai đó hỏi tại sao tôi lại né chúng, mà hiện tại có lẽ tôi sẽ phải dựa vào cây Sát Quỷ một lúc đây.
Chẳng biết có phải vì tôi đang phí thời gian không, không lâu sau đó, tôi nghe được tiếng láo nháo có vẻ là từ tiếp viện của bên đó.
Ah- Geez, bớt đi vài người có được không?
Và khi tôi vừa đặt tay lên cây rìu
Một ngọn lửa đột ngột lan tỏa ra xung quanh. Nhiệt độ của nó đủ sức biến con người thành than vụn. Trong khi tôi con chưa kịp định hình, mấy người mặc đồ đen chết như ngả rạ. Ngọn lửa tiếp tục lan ra, dần dần thiêu rụi mấy người của đế quốc.
…Queo, chắc là nó rồi. Hồ hỏa.
“Cảm ơn nhé, cô cứu tôi rồi đó.” (Shuten)
“…Trông anh chẳng có gì là cấn giúp đỡ cả.” (Chín đuôi)
Một cô gái tóc bạc từ đâu đó nhảy xuống trước tôi. Chín cái đuôi mềm mại nhẹ nhàng chạm xuống nền cỏ theo quán tính. Không như lần trước, lần này cô ấy mặc đồng phục của Học viện Quân sự Đế quốc.
“Bộ đồ đó là sao?” (Shuten)
“Vì tôi không thể ở trong bộ đồ ma lực mãi được, tôi thay lấy bộ này. Nên…” (Chín đuôi)
Ra thế. Việc đó cũng giải thích cho lí do vì sao cổ lõa thể khi đó.
Cô ấy ngắt lời, và tiếp tục nhìn xung quanh.
“Anh có thu thập được chút gì từ đám này không?” (Chín đuôi)
“Không? Tôi cũng tò mò. Nhưng chẳng có gì cả.” (Shuten)
“Anh nói vậy nhưng không có nghĩa là như vậy đâu. Nói cho hiểu nhé, tôi không thể phớt lờ người mà mình đang mang nợ gặp nguy ngay trước mắt tôi. Tôi chỉ muốn trả nợ thôi.” (Chín đuôi)
“Cám ơn nhé~ Cám ơn nhé~” (Shuten)
“Đồ khùng.” (Chín đuôi)
Cô ấy kinh ngạc đáp, tự hỏi rằng sao lại quen một người điên như tôi. Tàn nhẫn quá đó, sắp khóc tới nơi rồi nè.
“Không phải cô bảo muốn tới đế quốc sao?” (Shuten)
“Nếu muốn tôi nói, thì trước hết hãy nói cho tôi biết, tại sao anh lại tới đấy?” (Chín đuôi)
“Tôi có việc trong khu rừng này thôi.” (Shuten)
“…Được rồi. Tôi đã cố đi vào. Mà, đám này là ai thế?” (Chín đuôi)
“Oh, Học viện Quân sự Đế quốc của thời hiện tại.” (Shuten)
“Học viện Quân sự…Đế quốc?” (Chín đuôi)
Chắc chắn là tôi đã bị cản đường bởi người của Học viện. Mấy tên này thì cũng chỉ đáng ruồi muỗi để phẩy tay thôi, còn hàng xịn thì đang ở trong Học Viện cơ kìa. Kẻ đó thuộc cấp boss đó.
“Học viện Quân sự Đế quốc dường như là một tổ chức quân sự được tạo ra bởi hoàng đế, luôn ẩn mình hoạt động nhằm tạo ra một lịch sử huy hoàng cho Đế quốc.” (Shuten)
“Tsk…! Kẻ tạo ra nó hẳn là Talos V…!” (Chín đuôi)
“Talos-san là ai?” (Shuten)
“…Nói chuyện với anh chắc khiến tôi ngu đi mất.” (Chín đuôi)
Biểu cảm gương mặt cô ấy trở nên đáng sợ, cô ấy quay lưng lại rồi nhảy đi.
Mỗi khi tôi nhìn khuôn mặt đó của cổ, tôi lại tự hỏi rằng, mối quan hệ giữa cô ấy và Đế quốc là sao. Có chuyện gì đã xảy ra?
Hay, hoàng đế đã từng bị cổ quyến rũ và làm rung động cả đất nước – hay cái gì đó tương tự không?
Không thể nào.