Sau đó, Ophelia bắt tôi mặc trang phục hầu gái và đưa tôi đi tham quan ngôi nhà, nơi này có hai tầng. Ở tầng hai có phòng của Ophelia (nơi tôi thức dậy), cùng một phòng làm việc, một phòng trống và hai phòng kho. Còn tầng một thì có phòng ăn, nhà bếp, phòng tắm và nhà vệ sinh, cùng với đó là ba căn phòng trống.
Ngoài ta còn có một khu vườn lớn ở bên ngoài, trông khá giống một biệt thự, ít nhất là tôi nghĩ vậy.
À mà tôi cũng được cho một căn phòng trống ở tầng một, nó trông cũng ổn áp đấy chứ.
Chuyến tham quan kết thúc trước buổi trưa một chút, vì vậy chúng tôi vào bếp để chuẩn bị bữa trưa. Các đồ dùng trong bếp như dao, nồi và các thứ khác trông rất giống với thế giới cũ của tôi.
“Nếu muốn giữ thứ gì đó tươi, cô nên bỏ nó vào trong cái tủ lạnh này, còn nếu muốn bảo quản nó lâu thì dùng cái tủ đông sẽ tốt hơn."
Ở đây còn có tủ lạnh và tủ đông sao!?
"Còn nữa, khi nấu ăn, cô có thể sử dụng cái nút xoay này trên bếp để điều khiển nhiệt độ thích hợp."
Cả bếp lửa nữa!?
“Umm, thưa cô, những công cụ này từ đâu ra vậy?"
"Thứ này ấy hả? Tôi tạo ra chúng."
Chẳng lẽ cô ấy cũng tới từ thế giới khác sao? Nhưng nếu hỏi thế thì chắc kèo tôi sẽ chết nên thôi.
“Hôm nay tôi sẽ là người nấu ăn, nhưng cô cũng phải giúp.”
"Đã hiểu."
Tôi cắt nguyên liệu theo cách cô ấy bảo, và nêm nếm gia vị khi được nhờ. Hên là vì đã từng tự nấu ăn trong kiếp trước nên tôi cũng biết mình nên đi đâu làm gì trong bếp.
Ophelia dường như rất quen với chuyện bếp núc nên cô nhanh chóng nấu xong, nhưng đống này có vẻ hơi nhiều so với khẩu phần ăn của một người thì phải.
"Rồi, chúng ta ăn thôi."
Oh, cô ấy làm phần ăn cho tôi nữa. Tôi nghĩ vậy khi đi tới phòng ăn và ngồi xuống.
"Thường thì các automata không cần ăn, nhưng tôi đã thiết lập cấu tạo của cô sao cho cô có thể lấy năng lượng từ thức ăn như con người."
"Tại sao tôi lại có chức năng đó?"
Dựa vào giọng điệu thì có vẻ cô ấy đã cố gắng rất nhiều để trao cho tôi khả năng đó, thật sự thì chuyện đó gần như không cần thiết nếu xét theo quy chuẩn công việc của tôi.
“Như thế vui hơn.”
Ophelia cười toe toét như một đứa trẻ khi nói vậy. Tôi thật sự không hiểu nó buồn cười ở điểm nào.
"Ăn đi, đồ ăn sắp nguội rồi.”
"À, phải rồi, cảm ơn."
Tôi cầm nĩa và đưa một miếng thịt lên miệng, mùi vị khá... đặc sắc, kết cấu của miếng thịt dù tương tự thịt gà nhưng vị thì lại có vị ngọt của thịt lợn.
"Ngon quá."
"Nghe thế làm tôi vui lắm, một ngày nào đó cô cũng sẽ phụ trách nấu ăn, hy vọng cô làm quen với nó sớm."
"Vâng."
Trong một khoảnh khắc, tôi nghĩ có lẽ cô ấy đang dùng thức ăn làm mồi nhử, nhưng tôi nhanh chóng với lấy những món ăn khác và ăn chúng trong khi xem xét mùi vị một cách cẩn thận. Tôi có nghĩ tới chuyện mớ thức ăn đã đi đâu, nhưng tôi không muốn nghĩ thêm nữa.
Chuyến tham quan bên ngoài diễn ra vào buổi chiều. Có một bãi cỏ xanh rất dày bên ngoài, và một bức tường lớn vững chắc bao quanh mọi thứ ở phía xa. Có vẻ như ngôi nhà này đã được xây đâu đó bên trong một khu rừng.
“Có tường bao quanh ngôi nhà, và tôi cũng đặt một kết giới trên đó, nên ta không cần phải lo lắng về việc lũ quái vật xông vào đâu.”
Nghe thấy điều đó, tôi bất giác nhìn xung quanh và tìm được một bức tường gạch đỏ bao quanh sân. Ophelia sở hữu hết đống này à? Nó rộng ngang cái sân trường to nhất trong kí ức tôi. Nhưng mà khoan, cô ấy nói gì cơ? Quái vật? Ở trong rừng?
“Tôi cũng đang trồng nhiều loại dược liệu trong vườn. Bây giờ cô có thể chưa gặp phải chuyện nguy hiểm nào, nhưng tôi muốn cô tìm hiểu tác dụng của từng loại cây và thảo mộc, nó sẽ giúp ích khi cô ra ngoài thám hiểm vào một ngày nào đó.”
Có rất nhiều loại cây bị che phủ dưới đủ loại bụi cây khác ở kia, và tôi phải học hết tác dụng của chúng xem cái nào giúp tôi hồi máu, cái nào giúp tôi hồi mana, cái nào giúp tôi giải độc. Nếu lơ là chuyện này thì khả năng cao tôi sẽ có một tương lai không mấy tươi sáng.
Đi ra phía sau căn nhà, tôi thấy nơi đây chỉ có một khu đất trơ trọi cùng một phiến đá xám ở góc khuất, khác với những nơi tôi đã tới nãy giờ.
“Đây là nơi cô có thể luyện tập phép thuật. Đầu tiên ta sẽ bắt đầu với cái này.”
Một cột đất mọc lên phía trước chúng tôi khoảng chừng hai mươi mét khi cô ấy đặt tay lên phiến đá.
"Thứ đó là mục tiêu luyện tập, và cô phải hạ nó."
Trong khi cô ấy đang nói, một quả cầu lửa đỏ rực bay qua tôi, đập vào đống đất và tạo một cái lỗ trên đó. Sau đó cô đặt tay lên phiến đá lần nữa, làm cho mục tiêu vỡ vụn và quay trở lại mặt đất.
"Tôi sẽ dạy cô cách sử dụng vũ khí và phép thuật. Lúc rảnh thì làm gì cũng được, nhưng tôi khuyên cô nên học càng sớm càng tốt, tôi đặt kỳ vọng rất cao vào cô đấy."
"Tôi hiểu rồi."
Ohh, tôi sẽ được học phép thuật. Không có gì thú vị hơn phép thuật trong thế giới fantasy cả! Dù sự tồn tại của tôi cũng là một dạng fantasy, nhưng tôi không quan tâm mà sẽ tận hưởng cuộc sống của mình ở thế giới này!