Greetings, automata maid

chương 14: (part 2)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Một phát Fire Arrow nữa chuẩn bị được bắn ra nên tôi lại nấp sau gốc cây. Và khi con orc đang bận niệm chú, tôi bước ra và tiếp tục bắn. Nhưng lại không trúng con orc.

Cái cây không chịu được nữa nên tôi liền chạy sang cây khác ngay khi có sơ hở, trong lúc đó, tôi liên tục bắn con orc, và con orc cũng liên tục bắn tôi, nhưng cả tôi lẫn High Orc đều không đánh trúng đối phương.

“Buuuu?”

Cuối cùng cũng nhận ra rồi à.

BAM

Một viên đạn ma thuật găm vào giữa đôi mắt của con High Orc, kẻ cuối cùng còn đứng vững.

Vì những con quái khác không dám lại gần khi bọn tôi vờn nhau, nên tôi đã tận dụng điều đó để bắn chết mấy con khác trước. Cứ như khi chơi trò bắn súng trên mấy cái máy chơi game thùng ấy nhỉ.

“Đừng mất cảnh giác vội. Vẫn còn một con nữa.”

Ngay thấy giọng nói vọng lại từ trên cao, tôi vội vàng nhìn xung quanh và thấy một con High Goblin đang đứng đó. Chỉ có một con thôi nên tôi đã dễ dàng bắn chết nó.

"Tôi-"

Tôi xong rồi, thưa cô. Trước khi tôi kịp thốt ra lời, tôi nhận thấy một bóng đen nơi khóe mắt khiến tôi chợt khựng lại.

"Huh?!"

Một con High Orc và High Goblin. Tôi có thể đối phó với chúng. Nhưng hai con này lại đó điểm bất thường: Chúng có vết đạn trên ngực và đầu, máu vẫn còn đang chảy ra từ đó.

Tôi thấy vết thương ở ngực không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng vết thương ở đầu thì chắc chắn là chí mạng rồi. Nhưng hai con đó vẫn đứng vững, không chỉ chúng, mà những con quái vật khác cũng đứng dậy theo.

“Gahhh!”

“Gyuuu!”

Đôi mắt của chúng mờ đục, không có sức sống. Cách di chuyển thì hoàn toàn khác trước, hệt như một con rối bị đứt dây.

Con pháp sư orc kia cũng đứng dậy, nhưng lại ném cây trượng của mình đi. Tôi chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra, nhưng tôi phải đánh bại chúng. Chỉ cần tránh né mọi đòn tấn công trong tầm mắt và phản đòn...

Nhưng ngay khi tôi quyết định điều đó…

"Chúng không chết..."

Dù tôi bắn vào đầu hay vào tim, chúng vẫn đứng dậy như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Chết tiệt, tôi phải làm gì đây?

"Natalia, cô có thể bỏ cuộc nếu muốn."

Ophelia nói khi vẫn lơ lửng trên trời. Giọng nói của cô nghe có vẻ vui vẻ.

“Không, tôi có thể tiếp tục!”

Tôi vẫn chưa dính một chút sát thương nào mà, tôi biết mình có thể làm nhiều hơn thế. Nhưng chúng vẫn đứng lên dù cho tôi có làm gì đi chăng nữa. Thật kỳ lạ, nguyên nhân gì đã khiến chúng trở nên bất tử chứ?

"Hm?"

Đợi đã, một trong những con quái vật không đứng dậy. Tôi không thể làm điều tương tự với những con còn lại, nhưng ít nhất thì tôi có thể bắt chước nó.

“Buaaa!”

“Hmph!”

Một con High Orc lao vào tôi, và tôi bắn một phát đạn cháy, khiến nó nổ tung với một luồng ánh sáng xanh lam rực rỡ.

Con High Orc cháy thành tro, thân thể bốc khói rồi gục ngã, không đứng dậy được nữa.

Tôi đã đúng. Hai con quái vật bị thiêu rụi bởi ma thuật của con High Orc không thể đứng dậy được nữa. Tôi không biết là do lửa hay cơ thể chúng bị quá nhiều tổn hại, nhưng tôi có thể giết chúng bằng cách này.

Đạn cháy mất nhiều thời gian hơn để bắn, nên tôi không thể tung toàn lực như trước, cơ mà bây giờ thì tôi đã có thể phản công.

DON!

DON!

"Mình nghĩ thế là đủ rồi."

Sau khi thiêu rụi tất cả quái vật thành tro bụi, cuối cùng tôi cũng có thể cất súng đi.

"Chưa kết thúc đâu nha."

“Bhuhhh!”

Cái méo gì thế? Con Clamp Boar cũng sống dậy rồi à? Vô lý thật đấy, nhưng tôi đã biết cách giải quyết rồi nên chỉ cần lặp lại... ủa? Băng đạn đâu hết rồi?

“…”

“Bhahhhh!”

“Woah!”

Nó lao vào tôi theo một đường thẳng nhưng vẫn khiến tôi giật mình.

"Oh, sao thế? Không dùng đạn gây cháy nữa sao?"

Ophelia tự dưng lại có tâm trạng tốt tới không ngờ. Cô ấy đang chọc tôi sao?

“Tôi hết đạn rồi! Uwah!”

Dù chuyển động của con Clamp Boar rất đơn giản nhưng tôi biết rằng nó có thể xé tôi ra làm đôi nếu bị đánh trúng. Vì thế nên tôi chỉ biết cầu cứu Ophelia.

"Cứ dùng phép thuật là được mà."

"Cô biết tôi tệ về khoản phép thuật tấn công tới mức nào mà?!"

Cô ấy cười! Tôi thì đang đau khổ né đòn nhưng cô ấy lại đang cười!

Oái! Xém chết!

Tôi né đòn thì né được đấy, nhưng không tấn công lại được!

“Haha. Thật là sảng khoái khi thấy cô tuyệt vọng như vậy. Đi ra ngoài quả là một ý kiến hay.”

Tại sao cô ấy lại nói như thể đây là chuyện của người khác vậy!

“Cô có muốn tiếp tục cố gắng không?”

"Thôi! Thôi! Tôi từ bỏ! Làm ơn cứu với!"

Khi tôi hét lên để cầu xin sự cứu giúp, Ophelia cười lớn.

"Được rồi, cô chủ yêu quý của cô tới đây."

Ngay khi cô ấy nói xong câu, một tia sét đánh xuống, xé nát cơ thể của con Clamp Boar.

“Thunder Storm chỉ là một phép thuật cấp trung, nhưng có lẽ việc dùng nó có hơi quá mức cần thiết.”

Tôi không nói nên lời.

“Ngoài ra, Natalia, quay sáu mươi độ sang phải và nhìn lên.”

Tự hỏi cô ấy đang nói tới cái gì, tôi nhìn theo và thấy một con khỉ có mào đang bị đóng băng trên ngọn cây. Nó giống hệt cái con tôi đã thấy khi chạy khỏi Meteor Wolf.

"Nó là một con Shaman Ape. Chúng là loại quái vật sử dụng thuật chiêu hồn để điều khiển xác chết.”

Vậy ra nó là thứ đã liên tục hồi sinh những con quái vật khác.

"Nếu tôi có thêm một viên đạn nữa thì tốt rồi."

"Đúng vậy, khi cô giết con Shaman Ape thì phép thuật của nó cũng bị hủy."

Khônggg, tôi đã không nhận ra! Tôi đã lãng phí hết đạn và tự hạ nhục mình!

“Đừng tự ti quá. Cô đã chiến đấu rất tốt trước những con quái vật mà mình nhìn thấy lần đầu tiên rồi.”

"...Okay."

Ophelia tiếp đất và cố gắng động viên tôi, nhưng tôi vẫn cảm thấy thất vọng với chính mình.

Việc chiến đấu với những thứ có khả năng không rõ là chuyện bình thường ở thế giới này. Nếu tôi cứ vô tư bắn mọi thứ ngay từ cái nhìn đầu tiên thì chuyện này có thể sẽ kéo dài mãi mãi. Nhưng trên hết, tôi đã liên tục bắn mà không chú ý đến đạn của mình, và hoàn toàn vô dụng khi hết đạn. Tôi có thể sẽ chết nếu Ophelia không có ở đây.

“Natalia.”

Tôi cảm thấy bàn tay mềm mại của Ophelia đặt trên đầu mình.

"Tôi thích sự nghiêm túc của cô trong mọi việc, nhưng đừng có luôn nghiêm túc như thế. Đã nói rồi, đây chỉ là một chuyến thực tập thôi. Hãy coi đây là bài học để rút kinh nghiệm và làm tốt hơn”.

Cô ấy nhẹ nhàng vuốt tóc tôi, khiến cho trái tim hối hận của tôi dần dần dịu đi.

"Cô chủ..."

"Ngẩng đầu lên nào, cô là kiệt tác của tôi. Không tin tôi sao?"

"Tôi có tin."

Chúng tôi đã sống cùng nhau một quãng thời gian khá dài rồi, và tôi cũng biết rằng cô ấy mạnh mẽ như thế nào, đồng thời tôi cũng biết cô ấy đang mong chờ điều gì ở tôi. Tôi không muốn phản bội lòng tin đó.

“Được rồi, chúng ta trở về nhà thôi.”

“Vâng, thưa cô chủ.”

“Ngày mai tôi sẽ dạy cô cách truyền mana của mình vào Black Hawk.”

"Cảm ơn rất nhiều, thưa cô."

Bầu trời dần chuyển sang màu đỏ khi chúng tôi về nhà, và bằng một cách nào đó, bước chân của tôi cảm thấy nhẹ nhàng hơn.

Truyện Chữ Hay