Gosick New Continent

《chương i》hello! new york (phần 4)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"...Giờ hẹn gặp lại sau nhé, Victorique? Em nhớ làm tốt công việc của mình đấy. Bình thường nếu là em, em luôn nói to rằng không có bí ẩn nào là không thể giải đáp mà, thậm chí còn đăng nó lên một nơi như danh bạ điện thoại New York cơ mà không phải sao? Là hậu duệ của bộ tộc Seirun cổ đại, là một triết gia trong bộ lông thú, ngay cả khi danh dự của con sói xám huyền thoại ấy bị tổn hại, em vẫn cố gắng hết sức giúp họ tìm cách giải quyết bí ẩn cơ mà, không phải đó là lí do khách hàng đến gặp em đó sao? Ý anh là thế đấy, em thực sự hiểu không vậy, Victorique? Thôi, giờ anh phải đi bây giờ... Không tổng biên tập sẽ lại tức giận nữa mất..."

"Ừm, ừm, ừm."

Kazuya xoay người và dọn dẹp xung quanh một cách chăm chỉ, anh còn kiểm tra cẩn thận thứ gì đó trong phòng như một ông già, và cằn nhằn một tý rồi cầm ra cái gì đó trông giống như một tập bài giảng. Đó chính là, một cuốn tạp chí 《TIME》được đặt trên tủ mà anh đã mua tại quầy báo. Cảm thấy miễn cưỡng một cách kỳ lạ khi phải bỏ lại nó, quay đầu nhìn lại, ngoái đầu nhìn sau, cuối cùng lúc anh biến mất sau khi đi xuống cầu thang xoắn ốc, Victorique trên chiếc xích đu ghế dài bỗng trở nên phụng phịu nhiều hơn, đôi má cô phồng lên dường như muốn sắp nổ tung.

"...Phiền phức, tên đó, thật ồn ào."

Trái ngược với lời cô nói, trông cô đang cảm thấy thật cô đơn, rồi nhìn lại về nơi Kazuya đã biến mất.

Cô cứ tiếp tục nhìn như vậy một lúc, cuối cùng, lúc sau mới nhẹ nhàng nhìn xuống, nhưng lại một lần nữa cô lại ngẩng mặt lên, vô thức nhìn lại về phía cầu thang. Dần dần, cô đánh mất đi những nét mặt thể hiện cảm xúc con người của mình khi đó, chợt xuất hiện một chút bất mãn thoáng qua trên đường nét của cô ấy... Victorique cứ thế mất đi thân nhiệt của một người phụ nữ còn sống, toàn thân cô được bao phủ trong sự mát lạnh của sứ, giống như một con búp bê Bisque [note54933] tuyệt đẹp được một nhà chế tạo búp bê huyền thoại dày công tạo ra, và cô gần như bất động hoàn toàn.

Bi, chíp chì chi. Có một con chim nhỏ hót líu lo gần trần nhà.

Sau đó, nó bay đến gần bên cạnh Victorique. Người mà chính bản thân trông giống như một con búp bê thật sự quá và lại còn không di chuyển một tý nào nữa nên nó mới có thể yên tâm đậu cạnh. Một con chim nhỏ đậu trên mũi giày của cô, nhưng cô thì vẫn đang lơ đãng như thế.

Không biết đã trôi qua bao lâu rồi nhỉ? Khi chú chim nhỏ lại bay lần nữa, Victorique cuối cùng cũng đã cựa quậy một chút.

Sau đó, bên trên của một chiếc ghế dài:

"Hớ aaaáaàà~."

Và, mặc dù có vẻ ngoài xinh đẹp nhưng trái ngược với nó, cô ấy lại ngáp dài như một đứa trẻ.

Tuy trông có vẻ gắt gỏng như thường lệ nhưng cô ấy vẫn cầm cuốn tạp chí 《TIME》 ở bên trên tủ lên.

Lướt nhanh qua các trang giấy, đột nhiên, vì lí do nào đấy.

"......!!"

Cô chớp mắt một cách như thể đang làm cho người ta sợ và im lặng, rồi cô ném nó trở lại bên trên đầu tủ.

Lấy lại sự điềm tĩnh, tiếp theo, cô chọn một cuốn sách và nhặt lên.

Và…

Cô đọc toàn bộ cuốn sách với tốc độ đáng kinh ngạc.

Ánh nắng mặt trời rực rỡ đang chiếu xuống lấp lánh từ trần nhà mái vòm có giếng trời. Một ánh sáng chói lóa trượt lên trên mái tóc dài màu bạc của cô. Một con chim nhiệt đới bay lượn xung quanh, nó rung rinh bộ cánh có lông màu xanh lam rực rỡ, và màu tuyệt đẹp trông như vừa được sơn lên vậy.

Trong khi đó, Victorique, người vừa đến tận East Village ở phía nam đảo Manhattan và mới chỉ thành lập văn phòng thám tử tư bé nhỏ của riêng mình, là người từng ở một ngôi trường bí mật nằm sâu trong vùng núi Sauveur, một quốc gia nhỏ bé ở Châu Âu. Cô ẩn sâu bên trong trên tầng cao nhất của tòa tháp thư viện, vây quanh thì chỉ là một nỗi buồn đầy cô đơn sâu thẳm, còn quá nhỏ để hiểu đó là hạnh phúc hay đau buồn. Con sói xám nhỏ bé đó, còn chẳng biết chuyện gì đang diễn ra xung quanh cả, chỉ không ngừng lật giở sách, cứ thế, cứ thế chỉ biết tiếp tục lật từng trang, từng trang sách một, dù luôn trông như đang có những suy nghĩ chồng chéo trong mình.

Các quyển sách xếp chồng lên nhau.

Chỉ có một chiếc radio ở góc sàn.

Ở trên lưng của giá đỡ tẩu hình cá sấu, là một chiếc tẩu màu vàng kim có hình con thằn lằn.

Sách ngày càng đang được đọc nhiều hơn…

Giờ thậm chí không biết liệu đó là một đứa trẻ con hay là một người lớn. Một sói xám bí ẩn với những sinh vật quý hiếm, các cây hoa nhập ngoại lắc lư cạnh những cư dân thành phố xa lạ đang đắm chìm trong công việc của riêng mình, cứ thế tất cả cùng đều ở bên trong Monster Apartment.

Thời gian cứ dần trôi qua chậm rãi trên đầu họ...

Và, đột nhiên…..

--- Victorique nhảy dựng lên như một con mèo bị giẫm phải đuôi.

trên chiếc mặt bàn nhỏ, cái điện thoại mà Kazuya đã sửa và nối dây lại.

Ring! Ring!

Nó bắt đầu đổ chuông, gây ra những âm thanh ồn ào và còn nghe rất chói tai.

Sự im lặng bị phá vỡ, thời gian bắt đầu di chuyển với tốc độ bình thường.

Victorique cảm thấy thật khó chịu, cô cứ nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại cứ như nó là kẻ thù tự nhiên của mình.

Như thể bị áp lực tinh thần, chiếc điện thoại đột nhiên cúp máy. Victorique gật đầu trông có vẻ sự hài lòng đang hiện rõ trên khuôn mặt.

Cô cố gắng đọc lại những cuốn sách của mình, nhưng…

Điện thoại lại bắt đầu đổ chuông.

Ring! Ring!

"Hừừ hừ...!"

Victorique phồng má lên như một con chuột hamster và trừng mắt nhìn, còn chiếc điện thoại thì vẫn kiên trì kêu lên như thế.

Mặc dù sau một thời gian nó đã bị tuột dây kết nối, và một lần nữa...

Ring! Ring!

"Hừ."

Và, cuộc gọi nữa lại đến, có thể cắt đứt nó không nhỉ, chắc được đấy.

Nó lại bắt đầu kêu nữa…

"Haà!! Haá!! Haa!!"

...Victorique đang cảm thấy chán ngấy với nó.

"Ôi trời ơi, tên Kujo ấy toàn làm những thứ không cần thiết nhể, mặc dù mình có nói đã từng cố gắng tốn công tốn sức tháo bay chiếc dây chết tiệt đó cơ mà... Ôi Kujo ơi, em biết nói như nào nữa đây, haizzz...... Vẫn như mọi khi nhỉ, từ lâu rồi, tên ấy vẫn luôn là một người ồn ào và không bao giờ cảm thấy mệt mỏi…

Và, trong khi lớn tiếng phàn nàn với giọng khàn khàn như của một bà già, cô đặt cuốn sách xuống và đứng dậy.

Cúi mình quỳ xuống sàn nhà, cô khịt khịt đánh hơi xung quanh, cố gắng tìm kiếm đường dây điện thoại. Trên sàn thì đầy những chiếc bát Le Creuset [note54934] có đường viền diềm tinh tế, chúng đang nằm rải rác xung quanh và có màu đen trộn lẫn với màu đỏ thẫm. Tiếp tục di chuyển thật chậm, và cuối cùng khi cô tìm thấy nó…

Nghiến răng và nỗ lực hết mình.

"Ahhh!"

Và bứt thật mạnh nó ra.

"He he hé hé hè he! Vậy thế này thì sao?"

Cười không chút sợ hãi.

Ánh nắng đang chiếu sáng một cách lờ mờ xuyên qua những tán cây rơi xuống đôi má hồng hào của cô.

Khi Victorica trở lại chiếc ghế dài của mình, cô lại đắm chìm trong sách một lúc.

Và, như thể cảm nhận được điều gì đó không ổn lắm, cơ thể nhỏ nhắn của cô bỗng cứng đờ lại. Bước đến gần cửa sổ hình sổ hình tam giác, cô bắt đầu nhìn ra phía ngoài.

Từ đường chính, một chiếc Cadillac màu đen khổng lồ trông giống như một chiếc xe bọc thép đang chạy tiến đến. Nó thực sự quá vuông và to hơn so với một chiếc xe bình thường khiến bầu không khí xung quanh trông thật không tự nhiên. Chiếc xe đi chậm rãi như đang đi tản bộ vào trong khuôn viên, và bắt đầu đi đường vòng vòng dọc trên con đường được bao quanh bởi cây xanh.

Nó đang tiến đến.

Không hiểu vì sao, sắc mặt Victorique dần dần trở nên lo lắng hơn.

Chiếc xe dừng lại phía trước Carousel ở Miracle Garden.

Một người đàn ông mặc bộ đồ vest đen bước xuống. Anh ta mở cánh cửa của hàng ghế phía sau một cách kính cẩn như đang bày tỏ sự kính trọng.

Và…

Victorique thốt nhẹ: "Hửm!?" Như đang than vãn.

Những thứ xuống xe từ phía sau là…

Một bộ com lê cao cấp cực kỳ sang trọng kèm theo áo khoác và mũ, anh ta là một người đàn ông trung niên đeo chiếc khăn quàng cổ len Cashmere [note54935] màu đỏ. Anh ta có vóc dáng cân đối, bờ vai rộng và vòng eo săn chắc nên tổng thể trông rất là mạnh mẽ.

Dựa vào xe, đưa điếu xì gà vào trong miệng rồi từ từ châm lửa.

Victorique chăm chú nhìn xuống chỗ mảnh đất nơi người đàn ông đặt chân lên. Đôi mắt cô giống như đang nhìn thấy hình ảnh của một thứ gì đó mà mắt thường không nhìn thấy được…

Một cái hất cằm như để ra hiệu từ người đàn ông ấy, rồi chỉ có một người đàn ông khác mặc bộ đồ đen bắt đầu bước đi. Hình như có vật nặng gì đó ở túi trong phía bên trái của bộ đồ... Có vẻ thứ chứa bên trong đó là một khẩu súng. Nó đang lắc lư một cách đáng lo ngại khi mỗi lần anh ta bước đi.

Victorique ngước lên trần nhà.

"Haiizzzz...!!"

Đôi mắt xanh ngọc lục bảo của cô ấy trông giống như của một người đã chết, lúc này nó chỉ chớp chớp một cách vô cảm.

"Đó không phải là vẻ ngoài của những tên đàn ông thực sự rất hay gây rắc rối sao? Chẳng mong gì hơn mấy tên đó không phải là khách hàng của văn phòng này thôi."

Mái tóc bạc lấp lánh của cô tạo thành những vòng xoáy nước trên sàn nhà, nó chảy cùng với những chiếc túi pot-pourri tràn ngập hương thơm chứa đầy màu sắc. Những cuốn sách trên kệ thì trông có vẻ như đang cảm thấy lo lắng, và dường như chúng còn đang cử động nữa.

"...Ngài thám tử vĩ đại đâu rồi? Thưa quý cô bé nhỏ bên cạnh chiếc điện thoại."

Một giọng nói cất lên gọi đến, Victorique ngước nhìn lên trên với ánh mắt trống rỗng.

Cứ như là cô thậm chí còn không nhận thấy rằng khách hàng đã đến, chỉ nằm bất lực trên chiếc xích đu ghế dài như một vị tiểu thư lười biếng, bình tĩnh mở rộng cuốn sách của mình ra đọc.

Đôi mắt xanh sâu thẳm như một hồ nước tồn tại từ thời cổ đại, đột nhiên, đồng tử của cô mở ra và tỏa sáng rực rỡ. Sau đó người kia thấy hơi nao núng.

Thứ đang đứng ở kia, đó là một người đàn ông mặc vest đen vừa mới đến, có lẽ anh ta đi đến đây là do sự chỉ đạo của một người đàn ông khác có vẻ là ông chủ.

Ngoài việc là người gốc Ý, anh ta còn có ngoại hình khá là khó tả. Trông anh ấy còn có vẻ đang có tâm trạng tốt.

"Tôi đoán văn phòng thám tử Gray Wolf chắc là ở đây... À, có cả bảng tên đây nữa. Nhưng tôi không ngờ nó lại ở một nơi đáng ngờ như vậy.”

"..."

"Tôi đến để đưa ra yêu cầu với ‘Best-Mind’ được đồn đại gần đây. Đằng ấy biết chứ, Anh ấy ý... Vui lòng hãy gọi cho thám tử sói xám vĩ đại.

"...Ôi. Bốc mùi quá đấy, anh bạn."

Trả lời thì thào với một giọng trầm khàn khàn như của một bà già. Rồi cô nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ, trong khi ấy thì đang hút chiếc tẩu... Cô liếc nhìn một người đàn ông không rõ danh tính đang tựa vào chiếc Cadillac màu đen trông giống một chiếc xe bọc thép.

"Ngay dưới chân các anh, có thể nhìn thấy một dòng máu vô hình đang chảy, và cái thứ mùi đó còn đang bốc quanh khắp Carousel này..."

"...Thật bất lịch sự, Mày là đứa nào."

Rút lại giọng nói có vẻ đang có tâm trạng tốt của mình, người đàn ông mặc đồ đen thấp giọng nói. Victorique thì cúi cái mặt xuống.

"Tôi-tôi chỉ là người nhận điện thoại. Thật không may, thám tử không có nhà."

Người đàn ông im lặng, tỏ vẻ không hài lòng.

Một thời gian dài trôi qua nhưng bầu không khí thì vẫn như thế.

Đưa mắt ra ngoài cửa sổ, anh ta liếc nhìn người đàn ông có vẻ là sếp của mình. Có vẻ như người sếp đang chỉ gì đấy trong sự cái sự im lặng rất lâu khiến cho anh kia làm một cái gật đầu.

Khi rút ra một bó tài liệu từ trong giày, anh ta cầm nó lên và giơ ra trước mặt để Victorique nhìn thấy và nói:

"Cô định nói với chúng tôi rằng ngài thám tử sẽ không gặp được bây giờ phải không? Thưa cô trợ lý điện thoại."

"Ư-ừm."

"Theo như tin đồn, mặc dù được nghe nói là anh ấy vừa chỉ mới mở văn phòng thám tử, nhưng anh ta có vẻ là một thám tử lười biếng, kén chọn, người chỉ thích lựa chọn đảm nhận những 'trường hợp đặc biệt' nhỉ."

"Thực sự, đúng là như vậy."

"Tuy nhiên, chúng tôi thực sự ------ không thích yêu cầu của mình bị từ chối, và khi chúng tôi không thích thì ------ nó có nghĩa là tôi sẽ không cho phép điều đó xảy ra."

"..."

"Nói chung là thế, nhưng tôi có cách tốt hơn đây."

Và, bỗng nhiên anh ta vỗ tay như để cho cô biết.

“Thay vì Sói Xám, người đang giữ chiếc điện thoại hãy lắng nghe tôi nói chuyện, rồi cô sẽ kể cho anh ấy sau... vậy cô nghĩ sao?"

Victorique im lặng thin thít lại.

Người đàn ông mặc bộ đồ đen bắt đầu nói mà không hề quan tâm cô đáp lại.

"Đó là về chuyện xảy ra từ đầu tháng này. Mỗi tuần một lần vào tối thứ bảy hoặc chiều chủ nhật, đều có một thanh niên mafia người Ý đã bị giết, và tuần trước là tuần thứ ba liên tiếp.”

Victorique cau mày, cô từ từ nhìn lên chằm chằm vào người kia.

"Anh, anh vừa... Có phải anh vừa nói đến ba vụ giết người?"

Đôi mắt xanh lục bắt đầu nhấp nháy, như thể đang quan tâm đến ai đó lần đầu tiên.

"... Nhưng, này anh, chắc chắn là phải có hơn một nghìn thành viên Mafia bị giết ở thành phố này mỗi năm. Các phóng viên báo chí thì luôn bận rộn săn tức tin về các vụ Mafia giết người mỗi ngày. Nhưng ngay cả như vậy, là ai, chỉ quan tâm đến ba vụ giết người? Ai quan tâm đến cái đó để làm gì vậy?"

Người đàn ông đột nhiên bật ra một tiếng cười trầm thấp.

"Rõ ràng rồi, nhưng bởi vì, chẳng có một động cơ nào cả, vậy nên liệu nó có bình thường không hả, cô bé gác thoại? Dân nghiệp dư chắc không biết, trong mỗi vụ giết người của Mafia đều sẽ luôn có lý do của nó, chẳng hạn như trả thù hay đơn giản chỉ là căm hận. Ngoài ra còn là một thứ như là ý định báo thù đấy. À, đôi khi đó là chỉ vì một cuộc cãi vã nhàm chán ở quán bar. Tuy nhiên, chỉ ba trường hợp này lại không có bất kỳ lý do nào, kể cả thủ phạm đáng nghi như... người đàn ông có mối hận thù ở tổ chức đối địch, kẻ bắt cóc phụ nữ, hay như là những tên trộm cắp. Ngay cả Tập đoàn giết người thế giới ngầm, hoạt động vì tiền, cũng thề rằng: “Chúng tôi chưa nhận được yêu cầu như vậy”. Ngoài ra, đúng là gần đây, việc làm những việc sáng tạo hơn một chút đã trở nên phổ biến, chẳng hạn như cắm hoa vào miệng xác chết hay cho mặc những bộ quần áo kỳ lạ, nhưng ba trường hợp này đều không như vậy. Tất cả đều chỉ là những xác chết đơn giản.”

Người đàn ông nhìn chằm chằm vào khoảng trống, rồi sau đó anh nhìn xuống Victorique.

“Nói cách khác, đây là yêu cầu điều tra từ tổ chức của chúng tôi gửi đến 'Văn phòng thám tử Gray Wolf' thay cho lời chào hỏi. Vậy cô hiểu chứ?"

Victorique từ từ nhíu đôi lông mày xinh đẹp của mình.

"Thay cho lời chào hỏi? Thế tổ chức của các anh là gì? Anh, người thay mặt cho bọn họ đưa ra yêu cầu này đấy. Anh là ai ở chốn này vậy?"

Người đàn ông mặc bộ đồ đen đột nhiên mất đi vẻ mặt thường thấy. Thay vào đó là nét mặt của anh ta ngày càng trở nên trống rỗng.

"Tôi là ai à... Nói chung thì, tên tôi là John Smith, một người chỉ là cái bóng của một ai đó..."

Khi anh ta nói ra điều đó, anh ta lại liếc nhìn xuống qua ngoài cửa sổ một lần nữa. Victorique thì nhìn lên khuôn mặt đó, có vẻ như cô muốn che giấu đi sự lo lắng của mình.

"Ngài sói xám, là một thám tử lười biếng và rất kén chọn nhỉ, làm việc cho những khách hàng không rõ danh tính, tôi chắc chắn anh ấy sẽ từ chối."

"Điều đó là không đúng."

Người đàn ông mặc bộ đồ đen cười nhẹ.

Sau đó, trong im lặng... Anh ta lấy một vật gì đó nhỏ từ túi ngực của mình... đặt nó xuống, gây ra một tiếng động lớn đến giật mình.

Cạch!

......Đó là một viên đạn.

Trên mặt bạc sẫm có khắc một con dấu hình chùm chuối màu vàng.

"!"

"Victorique hít lấy một hơi."

"Đạn Banana Machineguns [note54936] ... này thưa anh!"

Tuy nhiên, người đàn ông mặc bộ đồ đen nhanh chóng đi xuống cầu thang xoắn ốc, và anh ta sắp dần biến mất. Victorique liền đứng dậy, cô đuổi theo anh ra trong khi tạo ra tiếng bước chân trên đôi giày cao gót tráng men đen.

Chạy xuống cầu thang xoắc ốc, mái tóc bạc của cô ấy bồng bềnh như một giấc mơ, che đi một chùm diềm xếp nếp màu đen và đỏ.

Khi Victorique bước ra ngoài Carousel, người đàn ông mặc vest đen đã leo lên ghế hành khách của chiếc Cadillac. Động cơ khởi động, nó bắt đầu chạy và gây ra tiếng động lớn.

Đôi chân Victorique dừng bước lại, mái tóc thì vẫn bồng bềnh như thế. Khi cô trừng mắt nhìn chiếc xe dần chạy đi, bỗng nó đột ngột dừng lại. Cứ như thể được lệnh phải làm điều gì đó, chiếc xe liền quay trở lại với một tốc độ rất nhanh.

Dừng lại bên cạnh Victorique.

Tấm kính cánh cửa ghế sau từ từ dần hạ xuống.

Hạ xuống tầm mười centimet, chỉ có thể phìn thấy một phần đôi mắt của một quý ông ngồi trong xe. Vùng da quanh mắt nhuốm màu đỏ bỏng và đen có lẽ do dùng cây thuốc phiện, nó thô ráp và có nhiều vết rỗ. Đôi lông mày dày và đen bóng có thứ gì đó màu trắng lẫn vào.

Đôi mắt đen đáng sợ giống như đang nhìn thấy họng súng, ánh mắt hình viên đạn bắn thẳng vào khuôn mặt của Victorique, cảm giác trông như nó đang coi thường thân hình nhỏ nhắn của cô vậy.

Về phần Victorique, đôi môi bóng loáng như quả anh đào đang hé mở một nửa, cô quan sát người đàn ông với khuôn mặt vô cảm như một con búp bê sứ.

Người đàn ông đó, thở ra một hơi thở khá nặng nề.

"Ngoài ra nhất định, chúng ta gặp nhau sau nhé, được chứ."

Trầm và mạnh mẽ, đó là một giọng nói rất chắc chắn, tựa như nó có thể lôi kéo ai đấy giống với một sợi dây.

"Sói xám huyền thoại... Triết gia trong bộ lông thú... Hậu duệ của bộ tộc Seirun cổ đại... Và~."

"?"

"Nó nên là một thứ chỉ dành cho riêng tôi... Sinh vật hoang dã quý hiếm trên thế giới, chính là sói xám."

"...Gì cơ?"

Victorique lùi lại, cúi đầu mình xuống, rồi cô trở lại ngước nhìn người đàn ông.

Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, sự ghê tởm và lo lắng dường như lướt qua vẻ mặt băng giá của Victorique bé nhỏ.

Và, khi tấm kính cánh cửa hàng ghế sau đóng lại. Động cơ bắt đầu rung lắc và gầm rú một cách khủng khiếp, trong khi đó nó còn tạo ra những âm thanh nghe chói tai và nặng nề. Chiếc Cadillac lớn màu đen tuyền trông giống như một chiếc xe bọc thép bắt đầu lái đi. Nó đang di chuyển càng lúc càng xa hơn nhưng với một tốc độ gần như rùa bò.

Từ bên trong Carousel, bắt đầu nghe thấy âm thanh của các loài động vật hoang dã kêu la lo lắng và chúng còn đang đập cánh vội vã bay rất nhiều xung quanh.

Sự im lặng tồn tại cho đến bây giờ bị phá vỡ, và không khí bắt đầu xào xạc khi những con thú di chuyển.

Victorique vẫn đứng yên tại đó, mái tóc bạc và những cánh hoa pot-pourri hòa quyện vào nhau tỏa sáng lấp lánh như một giấc mơ.

(Ngoài ra nhất định, chúng ta gặp nhau sau nhé, được chứ...)

(Nó nên là... Một thứ... Chỉ dành cho riêng tôi...)

(Chính là sói xám...!)

Trong sự im lặng, vẫn hiện diện sự dày đặc của một cảm giác rùng rợn và hung bạo do một người đàn ông bí ẩn để lại.

Cơn gió mùa đông đung đưa mái tóc bạc của Victorique một cách như có điều chẳng lành. Những cái cây lẽ ra phải tươi tốt và xanh tươi giờ đây đã trở nên lạnh lẽo và không thấy mọi dấu hiệu của sự sống.

Một chiếc tẩu có hình dạng như một con thằn lằn màu vàng. Trước khi Victorique kịp nhận ra thì nó đang được cô siết chặt trong đôi bàn tay nhỏ bé của mình.

Khi Victorique nhìn lên bầu trời mùa đông đầy mây.

"...Nhìn kìa! Kujo!"

Và, cô lặng lẽ thì thào với giọng khàn khàn như một bà già.

"Ngay khi anh đi mất, một khách hàng rất rắc rối đã đến, vậy chẳng phải là nó đã xảy ra rồi sao?"

Truyện Chữ Hay