Tôi về rồi đây. Chính là Petesche - thị trấn nơi nhà chúng tôi tọa lạc! Và toàn bộ nỗ lực câu kéo thời gian hay cố ý pha trò của tôi trên hành trình trở về đều thất bại thảm hại, chết tiệt thật! Nếu cứ thế này, những thứ "công cụ bí mật thuộc về màn đêm" ở dưới tầng hầm sẽ bùng nổ trong tôi mất. Để tránh bị đặt lên mấy con "thú nhún", tôi bắt buộc phải hành động ngay.
Ồ, mà tiện đây nói luôn, vào ngày hôm sau Claris đã tuyên bố hết tương tư chủ nhân với một vẻ mặt vô cùng sảng khoái, mặc dù vẫn còn mấy giọt lệ đọng lại trên khóe mắt ả. Thật ra ban đầu ả đã nghĩ đến việc thiêu chết chúng tôi, nhưng ả ta cũng biết rõ rằng "dục tốc bất đạt" nên đành tạm thời từ bỏ ý định đó. Dù cho chủ nhân chúng tôi đã từ chối ả một cách phũ phàng.
Thế nhưng tôi lại cảm thấy tôn trọng cái kiểu đàn ông như hắn. Rõ là nam tính hơn cái đám tỏ vẻ lập lờ nước đôi trong chuyện tình cảm để rồi biến đối phương thành lốp dự phòng.
"Không phải là ta thua mi hay gì đâu nhé! Đừng có tưởng bở."
Tôi cảm thấy nhẹ nhõm chút xíu khi ả ta quẳng lại những lời đó trước khi biến mất. Hãy cùng cầu nguyện cho ả cưới được một người đàn ông tốt hơn tên khốn biến thái nhà này. Lại nói, tôi cũng cầu nguyện cho không có vụ hỏa hoạn nào xảy ra ở đâu đó trên thế giới này chỉ vì cái thứ tình yêu vặn vẹo kia.
"Chuyện này thật kinh khủng!"
Trong lúc tôi đang đi dọc theo con phố, bị phân tâm bởi dòng hồi ức, thì tôi chợt nghe thấy âm thanh như tiếng cãi cọ đâu đây. Tôi tự hỏi có chuyện gì vậy, và khi nhìn về hướng kia mới thấy đó là một đám người ăn mặc như mạo hiểm giả đang cãi cọ với thương nhân.
"Đợi, đợi đã Kain!"
"Đừng lo lắng, anh sẽ đến cứu em ngay mà, cho nên hãy cứ chịu khó chờ ít lâu nhé!"
Một con cóc hình người, rất đỗi quen thuộc với tôi, đang nắm chặt cánh tay của một cô gái sở hữu mái tóc ngắn màu xanh nhạt, với cặp sừng và đôi tai giống bò, đi kèm bộ ngực còn khủng hơn cả Lulu. Cô gái ấy rưng rưng ngấn lệ, tuyệt vọng vươn tay với tới một chàng trai khác - kẻ đang dán chặt ánh mắt phát sáng vào túi tiền trong tay.
Chàng trai có mái tóc và đồng tử màu hạt dẻ cùng với một gương mặt cân đối. Hắn đeo một thanh kiếm cạnh thắt lưng. Thực tế rằng ngay cả cô gái nọ cũng mặc giáp da, chứng tỏ cả hai người bọn họ đều rất có thể là mạo hiểm giả.
"Chuyện này không thể là thật được! Em đã đặt niềm tin vào anh mà!"
"Đừng lo lắng, anh sẽ kiếm thật nhiều tiền và lập tức quay lại đón em!"
Cái tình huống quỷ gì đây? Nhìn thì giống như chàng trai đang rao bán cô gái, nhưng liệu có uẩn khúc nào đằng sau không?
"Có chuyện gì vậy nhỉ?"
"Biết chết liền...."
"Ồ, đó là một vụ cầm đồ."
Có ông chú trông khá là kì cựu đứng bên cạnh tôi, vừa trả lời câu hỏi vừa nhìn chúng tôi bằng ánh mắt nghi ngờ.
"Cầm đồ?"
Cái cụm từ ấy thật chẳng dễ nghe chút nào. Dường như nó mang một ý nghĩa khác khi so với ngôn ngữ Trái Đất. À chết quên nói, tôi thật ra có thể giao tiếp bình thường là nhờ có khả năng thông dịch. Đó là cái cheat duy nhất tôi có, thứ mà chủ nhân cũng đang sở hữu luôn.
"Đó là một hệ thống hợp pháp hóa việc đem đồng đội ra thế chấp để đổi lại một khoản tiền. Nếu như không thể chuộc lại trong vòng một tháng, vật thế chấp sẽ bị bán đi đúng theo hợp đồng nô lệ. Thật đáng buồn thay cho thiếu nữ kia, nó sẽ chẳng khác gì một khóa huấn luyện nô lệ đâu."
Anh chàng kia dường như đã nợ còn nhiều hơn khả năng chi trả. Tuy nhiên, cái vẻ mặt tràn đầy tự tin ấy chỉ có thể trưng ra khi bạn tin tưởng rằng mình tất nhiên trả nổi, liệu có căn cứ nào không?
"Thằng nhãi kia cũng coi như có tí thực lực, nhưng nó lại đang tự tin thái quá, bây thấy chuẩn không? Kiểu như là nhờ có mấy khả năng kì lạ nên bắt đầu sinh tính tự cao tự đại, bắt đầu muốn nhiều hơn nữa. Và rồi đây là cái cách mà hắn đối xử với người bạn thanh mai trúc mã đã sát cánh bên hắn từ lúc mới rời khỏi làng với hai bàn tay trắng."
"Thiếu nữ kia thật đáng thương... Phải đi trả giá thay cho những rắc rối mà thằng nhãi gây đã ra, giá mà chúng biết cách quản lý tài chính để khỏi bị vỡ nợ như bây giờ."
Một cơn lạnh chạy dọc sống lưng tôi khi những sự thật dần dần được tiết lộ. Cô gái đó, sẽ không bị tra tấn đâu phải không...?
"Tên khốn đốn mạt..."
Chủ nhân trừng mắt nhìn chằm chặp vào tên kia với biểu cảm đắng chát.
"Cậu đây có phải tên tân binh rắc rối nổi danh ở công hội không nhỉ? Cái người đã xảy ra xô xát với các mạo hiểm giả khác ngay khi vừa mới đăng kí xong ấy. Nói cái gì mà... 'ủy thác thấp kém này không xứng tầm với tôi' rồi cố đòi hỏi một nhiệm vụ trung cấp."
Chà chà, tôi biết phải nói gì đây, tình tiết kinh điển khi nhân vật chính đối đầu với đám chó cắn càn thôi mà. Tốt hơn hết là đừng đánh giá thấp chủ nhân. Kẻo cứ cố gắng làm tới lại bị hành cho ra bã.
"Chủ nhân thực sự chỉ vì thế mà đã đánh nhau à?"
"Đồ ngốc, nhỡ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra thì sao?"
Thật sự có chút ngạc nhiên, câu chuyện về chủ nhân lại có nhiều tình tiết mang khuôn mẫu nhân vật chính như thế. Trong khi đằng này lại bị tóm cổ trong rừng ngay lúc mới tỉnh lại, sau đó trở thành nô lệ, bị khủng bố tinh thần mỗi ngày bởi đòn roi, và chỉ dám mong muốn sự tự do chứ chẳng đòi hỏi gì nhiều hơn thế.
"Dù sao thì nếu anh có được thứ trang bị đó, anh sẽ thậm chí tiêu diệt được cả một con rồng cơ mà, thế nên em chỉ việc đợi thôi!"
"Kain! Không, làm ơn đừng bỏ rơi em. Kain!!"
Tất nhiên tên khốn kia không chịu lắng nghe, hắn chỉ cười và vẫy tay bỏ đi. Những mạo hiểm giả xung quanh cô gái dõi theo bóng lưng hắn với biểu cảm đắng chát trên khuôn mặt, và lại quay sang nhìn cô gái với vẻ thương hại. Cánh tay mỏi nhừ do cố vươn ra của cô buông thõng xuống một cách yếu ớt, cô nở một nụ cười khổ, vẻ mặt thấm đẫm sự tuyệt vọng.
Tất cả mọi người ở đây, bao gồm cả cô gái, đều đã rõ như ban ngày rằng số phận cô chẳng còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc trở thành một nô lệ. Thiếu nữ đang bị kéo tay tới phía cửa hàng của tên người cóc buôn nô lệ ấy, sẽ được đối xử như khách nhân trong thời hạn một tháng, và sau đó thì... thành một thứ vật phẩm để bị trưng lên quầy hàng rao bán, không hơn không kém.
Ít nhất thì, tôi hi vọng cô ta sẽ được mua bởi một vị chủ nhân tốt bụng.
"Đi thôi..."
"... Vâng ạ."
Chờ tới khi những kẻ hóng hớt đã tản đi kha khá, chủ nhân mới chịu nắm tay tôi đi tiếp.
Khoản tiền mà tên trai trẻ kia nhận được chắc chắn ít hơn giá trị thực tế của cô gái nọ, người ta phải tính toán làm sao để mà sau khi trừ hết các khoản chi tiêu dành cho cô gái trong một tháng, thì vẫn sẽ thu được một khoản tiền lãi về.
Tôi đồng cảm với cô gái kia, nhưng không tài nào đòi hỏi chủ nhân lấy ra một khoản tiền lớn như vậy được.
"Senpai...?"
"...Chị không sao."
Dường như Lulu cũng cảm thấy đau lòng một chút khi mà con bé cũng thấu hiểu sự cực khổ khi làm nô lệ, con bé chẳng tài nào ngừng nghĩ về thiếu nữ kia được. Nhưng chúng tôi chẳng thể làm gì cả, nô lệ chỉ là tài sản sở hữu của chủ nhân... là thú cưng... không, là gia súc, cũng chỉ đến vậy mà thôi.
Đau đớn đến bất lực...
◇
"Cho."
"Hở?"
Đang lững thững tìm đường về nhà thì đột nhiên một cốc nước mát lạnh từ đâu ấn vào má tôi, đi kèm hương chanh giúp thanh tỉnh đầu óc, lại còn có cả tiếng nổ lốp bốp của dung dịch các-bon. Màu của thứ đồ uống này ngả vàng như nước chanh tươi vậy.
"Nước chanh ép đấy. Anh pha nó bằng mật ong và chanh tươi mua được. Còn nước có ga thì phải tự làm."
Hắn có thể làm ra cả thứ ấy cơ à... bất ngờ đấy. Dù sao thì cũng cảm ơn. Khi uống vào thứ nước giải khát ấy, những bọt khí ga như muốn nổ tung trên đầu lưỡi, kích thích vị giác, lan tỏa mùi hương ngọt ngào của mật ong thiên nhiên. Tuy không giống như trong kí ức, dù vị ngọt rất đỗi giản đơn, nhưng bằng cách nào đó mà nó thật hoài niệm, thật ngon tuyệt cú mèo.
Tôi cứ thế nhấp từng ngụm một, còn chủ nhân lại đặt tay lên đầu tôi. Có vẻ tôi đã làm hắn phải lo lắng rồi... Thật vậy, cho dù hắn là một tên vũ phu không biết thương hoa tiếc ngọc là gì, nhưng hắn vẫn có chút điểm tốt.
"Ai ui!? Chủ nhân! Thứ này có độc! Nà, lưỡi em bị nổ tung rồi nà, đau qué!"
Lulu hét toáng cả lên khiến đầu tôi chấn động. Dung dịch các-bon đúng là sẽ rất kích thích trong lần đầu sử dụng. Tôi đón lấy chiếc cốc của Lulu trong khi nhìn con bé hai mắt quay mòng mòng.
Ừ thì... Lulu và tôi là những nô lệ cực kì may mắn, và trên khía cạnh nào đó, cũng tính là hạnh phúc.
Tôi có lối suy nghĩ rất khác do nội tâm tôi vẫn là con trai, nhưng trong trường hợp mà tôi là con gái cả về thể chất và tinh thần ấy, thì chắc là tôi cũng sẽ yêu tên này như Lulu mất thôi. Nó chỉ là một giả thuyết nên đừng có mà nghĩ lung ta lung tung.
"Nya! Shuya-sama là đồ tồi!"
"Hahahaha..."
Tôi cũng phải ngạc nhiên trước cái cách mà chủ nhân chơi khăm Lulu đến phát khóc. Hi vọng những tháng ngày bình yên này có thể kéo dài càng lâu càng tốt...
【KẾT QUẢ】
-----------------------------
◆ ------------- ★ 【Sora】 - ★ 【Ruru】 - ★
[◇ MAX COMBO} - ◇ 【0】 ---- ◇ 【0】 ---- ◇
[◇ TOTAL HIT} ---- ◇ 【0】 ---- ◇ 【0】 ---- ◇
-------------------------------------------------------------------------------------- -
[◇ TOTAL-EXP} - ◆ 【082】 - ◆ 【013】 - ◆
-----------------------------
【Tổ đội】
[Shuya] [Lv 26] HP372 / 372 MP630 / 630 [Bình thường]
[Sora] [Lv 1] HP 17/17 MP 30/30 [Bình thường]
[Ruru] [Lv 20] HP 272/272 MP 22/22 [Bình thường]
---------------------
【Kỉ lục】
[MAX COMBO] >> 12
[MAX HIT] >> 12
---------------------
【Tóm tắt】
"À rế...?"
"Hôm nay chủ nhân không làm gì mình cả."