Good Bye, I Loved You!

oneshot

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Kết thúc buổi tăng ca đầy mệt mỏi, cuối cùng tôi cũng có thể trở về nhà.

Tôi nhẹ nhàng mở cửa, cố gắng không gây tiếng động, bởi có lẽ giờ này vợ tôi đang say giấc rồi.

Bất chợt, tôi nghe tiếng vợ tôi đang nói chuyện.

Lạ thật đấy, đã nửa đêm rồi, còn ai đến đây nữa chứ. Tôi cũng chưa nghe vợ tôi nói rằng sẽ có ai đó đến chơi.

Vậy em ấy đang nói chuyện với ai chứ?

***

Hóa ra vợ tôi đang nói chuyện với ai đó qua điện thoại.

Tôi không thể nghe được nói chuyện với ai, chỉ có thể nghe được loáng thoáng cuộc trò chuyện của cô ấy.

“Em chỉ yêu anh mà thôi. Từ hồi trung học, không, có khi còn từ trước đó cơ. Anh là người duy nhất mà em từng để ý tới hồi đó.

Cưới anh ta là quyết định dại dột nhất đời em, giờ em chỉ hối tiếc vì ngày đó đã trót nghe theo lời đường mật của anh ta….”

Cuộc trò chuyện không dừng ở đó, nhưng tôi không thể tiếp tục đứng đó nghe được nữa.

Tôi đã bị sốc.

Tôi không muốn nghe bất cứ lời giải thích nào từ cô ta nếu cô ta biết tôi đang đứng đây.

Mặc kệ tất cả, tôi lao ra ngoài, chạy thật nhanh khỏi căn hộ mà hai chúng tôi đang chung sống.

Cứ chạy mãi, tôi chạy đến một nơi mà mình cũng chẳng biết đó là ở đâu.

Hình như tôi đã dừng lại giữa một con đường lớn.

Ánh đèn pha chợt sáng lóa lên, và tôi cảm nhận được một cú tông trực diện.

Tôi đã gặp tai nạn.

Hẳn là tôi đã chết rồi.

Chết cả về thể xác lẫn tâm hồn.

______

Chào các bạn, tôi là Yuma Yamazaki, là thằng thất bại vì biết vợ mình ngoại tình mà gặp tai nạn đây.

Khá khó hiểu là tôi vẫn còn sống.

Và bất ngờ hơn nữa, tôi đã ngược thời gian quay về thời cấp ba của tôi.

Thật lố bịch. Tôi vẫn không tin vào những gì đang diễn ra trước mắt mình.

Tôi đã trở về năm thứ hai cao trung.

Giờ đang là mùa xuân.

Hết giờ học, trong lớp học trống được sơn màu cam, tôi đã tỏ tình với vợ của mình.

Chính là lúc đó.

Tôi đang đứng trước người tương lai sẽ là vợ mình - hiện giờ chỉ là một người bạn cùng lớp.

Cô ấy tên là Megumi Kayama.

Mái tóc đen dài chấm vai, cùng với đôi mắt to tròn nhẹ rũ xuống.

Cô ấy từng nói rằng cổ không thích đôi môi dày của mình, nhưng tôi lại thấy nó thật dễ thương.

Tất cả những gì về cô ấy, tôi vẫn còn nhớ chứ.

Ngày hôm đó, tôi lấy hết dũng khí ra để tỏ tình.

Với vẻ dễ thương của mình, rất nhiều tên con trai cũng để ý tới cô ấy.

Nhưng hôm đó, tôi đã nhận được cái gật đầu đồng ý.

Và thế là từ đó, tôi sống trong những ngày hạnh phúc, mặc những ánh nhìn ghen tị của lũ con trai.

Chúng tôi bên cạnh nhau trong suốt những ngày thi tuyển đại học, và đến khi có giấy báo nhập học, chúng tôi chính thức là một cặp.

Bốn năm sau, khi đã tốt nghiệp đại học, chúng tôi chính thức tốt nghiệp.

Dù công việc có bận rộn, thì những ngày cuối tuần là dịp để vun đắp tình cảm của cả hai.

Hoặc ít nhất là tôi nghĩ thế.

Bởi những gì mà có lẽ, kiếp trước của tôi, đã tận mắt chứng kiến.

Cô ta đã yêu người khác.

Không, cũng chưa đúng lắm.

Phải nói là người mà cô ta thực sự yêu, chứ không phải là tôi.

Đó là một người bạn thuở nhỏ của cô ta. Hắn cũng tham dự lễ cưới của chúng tôi.

Dựa vào cuộc nói chuyện và mối quan hệ của cô ta, tôi chắc chắn rằng, đó mới là người mà cô ta yêu.

____________

“Này, Yamazaki-kun”

Cô ta gọi tên tôi một cách đầy lo lắng.

Cũng phải thôi, tôi là người gọi cô ta ra đây mà, hẳn sẽ thấy khó chịu khi mà tôi cứ im lặng nãy giờ.

Hẳn là cô ta cũng đang thắc mắc tại sao tôi lại gọi mình ra đây.

Mọi chuyện bắt đầu vào tầm này năm trước.

Tôi đã gặp cô ta vào mùa xuân của năm nhất cao trung.

Chúng tôi học cùng lớp, ngồi cùng một bàn.

Ban đầu chỉ là những câu bình thường kiểu “ Chào buổi sáng” hoặc tương tự, nhưng từ ngày tôi đi học với mái tóc rối bù sau khi ngủ dậy, chúng tôi bắt đầu nói chuyện nhiều hơn, và tôi bắt đầu để ý đến cô ta.

Cô ta cực kì thích món tamagoyaki.[note53672]

Cô ta thích ăn phần lòng đào trứng có tương cà ở trên.

Cô ta sẽ nhẹ bĩu môi nếu gặp bài khó trong lớp.

Khi xấu hổ, hai bàn tay cô ta sẽ nắm lại và khẽ run rẩy.

Không biết từ lúc nào, tôi đều biết hết những điểm tốt và xấu ở cô ta.

Nhưng tôi lại không đủ tự tin để nói lời tỏ tình.

Không phải tôi tự ti, mà là lúc đó cô ta thật sự rất dễ thương và nổi bật.

Tôi rõ ràng chỉ là một nhân vật nền.

Một thằng con trai trầm tính, chẳng có gì nổi bật, thì sao mà xứng đôi với trung tâm của lớp như cô ta được chứ.

Nhưng

rồi đến năm hai, một lần nữa, tôi lại cùng lớp, cùng chỗ ngồi với cô ta.

Tôi đã nghĩ, đây hẳn là định mệnh rồi, đây là cơ hội để tôi tỏ tình.

Tôi vốn không giỏi giấu cảm xúc của mình, đặc biệt là đối với cô ta.

Mỗi lần đối mặt, là mặt tôi lại đỏ lên, và câu từ bắt đầu trở nên luống cuống.

Vì thế nên cô ta chắc cũng đã nhận ra được tình cảm của tôi.

Và vì cô ta đã chấp nhận yêu cầu của tôi, hẳn là cô ta cũng có chút tình ý với tôi.

Vậy thì chỉ cần tỏ tình, là chúng tôi sẽ chính thức thành đôi, sẽ dành thật nhiều thời gian để sống hạnh phúc bên nhau.

Một kịch bản màu hồng được tôi vạch ra vào lúc đó.

______

Nhưng hiện tại là hiện tại, dù vẫn đang trong hình hài nam sinh cao trung, nhưng tôi đã biết được tương lai mình sẽ như thế nào.

Tôi không phải người mà cô ta thực sự yêu.

“Xin lỗi vì đã gọi cậu ra đây, nhưng đột nhiên giờ tớ thấy trong người không được khỏe lắm”

“Cậu không sao đó chứ? Để tớ đưa cậu về nhà”

“Không sao đâu. Xin lỗi vì đã làm phiền cậu”

Tôi rời đi, để mặc cô ta ở lại với vẻ rối bời.

Tôi không thể tỏ tình. Tôi không muốn trói buộc mình với cô ta.

Đó là những gì mà tôi đang nghĩ.

Còn về lí do không khỏe trong người mà tôi đã nói với cô ta, đó không phải là lời nói dối.

Tôi thực sự buồn nôn. Đầu óc thì quay cuồng.

Tại sao lúc đó tôi lại không chết đi?

Tại sao lại còn cho tôi quay trở về ngày xưa làm gì.?

Nếu lúc đó tôi thực sự chết đi… thì những kí ức đau thương đó sẽ không quay trở lại giày vò tôi….

___________

Kể từ hôm đó, thái độ của tôi với cô ta hoàn toàn khác.

Kể cả cô ta có mở lời “ Chào buổi sáng”, tôi cũng chẳng buồn đáp lại.

Tôi chỉ có thể lí nhí vài chữ” À, ừ” trong miệng để trả lời lại cô ta cho xong.

Kể cả giờ ra chơi hay trong giờ học, thái độ của tôi cũng không đổi, và điều đó làm cô ta trở nên sốt sắng.

“Cậu vẫn ổn chứ? Nếu không khỏe thì không cần phải cố đi học đâu.”

Cô ta lại gần tôi, khẽ thì thầm.

Nó làm tai tôi cảm thấy hơi nhột nhột.

“Tớ nghĩ cậu nên về sớm đi. Để tớ xin phép giáo viên cho”

Ngực tôi như nhói đau. Thực sự thì tôi yêu cô ta. Tôi vẫn yêu cô ta.

Nhưng

“Không có gì đâu.Thực sự là không sao đâu”

Đó là những gì tôi đã nói, cũng là những gì tôi đang nghĩ về cô ta.

_______

Có lẽ cô ta đã nhận ra tôi đang nói dối, nhưng cô ta đã chấp nhận bỏ cuộc lúc này.

“Tớ hiểu rồi”

Cô ta nở một nụ cười chua chát, làm tim tôi lại càng thắt lại.

Nhưng tôi đau đớn vì cô ta thì có ích gì chứ.

Người cô ta yêu đâu phải là tôi?

Chẳng phải cô ta đã nói rồi đó sao? Cưới tôi là thứ làm cô ta cảm thấy mình dại dột nhất.

Nếu tôi nhắm mắt lại, tất cả những kí ức của cô ta lại hiện về. Giọng nói trong trẻo, hơi thở ấm áp,....

Nhưng nó không thuộc về tôi.

Đó là điều mà tôi phải chấp nhận.

Hiện thực là thứ mà tôi chẳng thể thay đổi. Rằng tôi yêu cô ta rất nhiều.

Khi biết được suy nghĩ của cô ta, cảm xúc mà tôi dành cho cô ta lớn hơn cả sự đau đớn vì bị phản bội.

Cô ta là người mà tôi quý giá nhất, là người mà tôi yêu thương nhất.

Tôi muốn em được hạnh phúc.

Tôi muốn được thấy em cười.

Có lẽ lí do tôi được quay lại ngày xưa thay vì phải chết đi, là vì những sai lầm của tôi trong quá khứ.

Ngày mà tôi xác nhận tình cảm của mình với cô ta - Sai lầm lớn nhất đời tôi, tôi sẽ phải sửa chữa sai lầm ấy.

Tôi quyết định sẽ giữ khoảng cách với Megumi-san.

Tất nhiên tim tôi đau lắm chứ.

Càng cách xa cô ấy bao nhiêu, thì khuôn mặt cô ấy càng buồn bã bấy nhiêu, và nó đang xé nát tâm can tôi.

Cũng mới vài ngày trước thôi, mối quan hệ của chúng tôi tuy chưa phải người yêu nhưng cũng không còn chỉ dừng lại ở tình bạn.

Cảm thấy vui vẻ từ những cuộc trò chuyện vô tri.

Đỏ mặt xấu hổ khi lỡ chạm nhẹ vào tay nhau.

Cùng nhau đi bộ về nhà, giả vờ như tất cả chỉ là tình cờ.

Sẽ thật vô lí nếu tôi đột nhiên vứt bỏ hết những kỉ niệm ấy vì lí do nào đó.

Nhưng tôi đã quyết rồi.

Vì người cô ấy yêu là người bạn thuở nhỏ, không phải tôi.

Có thể là cô ấy đang lo lắng cho tôi lúc này.

Mối quan hệ của chúng tôi đã từng rất khăng khít.

Nhưng đó chỉ đơn giản là hiểu lầm giữa hai chúng tôi mà thôi.

Chắc chắn dần dần, cô ấy cũng sẽ nhận ra được điều đó. Tôi nghĩ vậy…..

“Này, cậu có muốn ăn trưa cùng -”

“- Trưa nay mình nên ăn gì đây ta..”

Tôi lại cắt ngang lời cô ấy, như mọi lần.

Tôi định là sẽ đến một nơi nào đó mà Megumi-san không biết đến, để ăn trưa trong sự yên tĩnh.

Nhưng ý định ấy không thành, bởi cô ấy đã kịp giữ tay tôi lại.

Tôi cố để gỡ tay cô ấy ra, nhưng Megumi-san lườm tôi

“Nếu tớ đã làm gì sai, để cậu thấy phiền lòng, thì tớ xin lỗi. Vì thế xin cậu - “

“Yamazaki-kun, cậu có ở đó không?”

Có ai đó đang gọi tôi, làm cắt ngang lời nói của cô ấy.

Không chỉ Megumi-san, mà tôi cũng bất ngờ bởi giọng nói ấy.

Đó là Haruka Watari, một người bạn cùng lớp khác.

Mái tóc màu hạt dẻ của cô ấy dài ngang hông, cùng đôi mắt to tròn.

Bạn ấy luôn ngồi bên cửa sổ, với dáng vẻ nghiêm nghị, và đặc biệt lúc nào cũng chăm chú đọc sách, khiến bạn ấy có chút khó gần.

Và bạn ấy cũng rất xinh đẹp. Kết hợp với vẻ lạnh lùng thường thấy, cậu ấy trở nên vô cùng nổi bật trong lớp, có khi còn hơn cả Megumi-san, bởi đã rất nhiều tên con trai đã tỏ tình với Watari-san, nhưng chỉ nhận lại một câu phũ phàng “Tôi không hứng thú với cậu”

Vì thế bạn ấy có biệt danh “ Nữ sát thủ Watari”

Nữ sát thủ với đám con trai ấy, giờ lại đang nắm tay tôi.

“Cậu đã hứa sẽ ăn trưa với mình rồi, đúng chứ?”

Thực ra không có lời hứa nào cả.

Và thế là mặc kệ những ồn ào vì những gì Watari-san vừa làm, tôi cùng cô ấy rời đi, trong khi vẫn nắm chặt tay của cô ấy.

Cánh tay mà trước đó Megumi-san nắm lấy, từ lúc nào đã được cô ấy buông ra.

__________

Khi đã chắc chắn không ai trong lớp có thể nhìn thấy, Watari-san mới dừng lại.

“Ừm, Watari-san,..”

“Xin lỗi cậu!”

“Ừm, có chuyện gì vậy?”

“Tại vì mình thấy hình như cậu đang gặp rắc rối, nên mới bịa ra lí do ấy để đến giúp cậu. Chắc cậu thấy mình phiền phức lắm đúng không? Mình cũng không tin được là mình vừa làm vậy mà. Nếu có tin đồn thì chắc cậu sẽ khổ sở lắm, phải làm sao đây,..”

Cô ấy nói liến thoắng một hồi , cái đầu thì cúi sát xuống, tưởng như trán cô ấy sắp chạm sàn đến nơi vậy.

Nhìn cái biểu cảm lạ lùng ấy, tôi chợt bật cười.

“Mình thấy tốt hơn rồi..”

“Sao lại vậy?”

“Bởi đã lâu rồi mình không được thấy nụ cười của Yamazaki-kun..”

“Eh?”

“K-không phải như cậu nghĩ đâu, tớ thề là tớ không theo dõi cậu hay làm gì đó tương tự đâu mà..”

“Tức là cậu đã theo dõi mình, đúng chứ?”

“Lỡ tự hủy rồi…..”

Cô ấy ôm lấy đầu mình, cúi xuống với vẻ xấu hổ.

Nhìn thấy cảnh ấy, tôi không thể nhịn được cười.

Và rồi cô ấy thủ thỉ với tôi:

“Trước đây cậu rất hay cười, nhưng gần đây hình như có chuyện xảy ra giữa cậu và Megumi-san, và cậu không còn cười nữa. Tớ thực sự rất lo lắng…”

Rồi đột nhiên, cô ấy đứng thẳng dậy.

“Này, nếu thấy không phiền thì cậu có thể coi mình như chỗ để giải tỏa cũng được đó..”

“Eh?”

“Chẳng phải cậu đang cố giữ khoảng cách với Megumi-san sao? Nên là..”

“Khoan đã, vậy có ổn với cậu không?”

“Không sao đâu mà..”

Watari-san tươi cười nói vậy, làm tôi nhớ đến khoảnh khắc ấy.

[Yamazaki-kun, tớ vẫn luôn thích cậu…]

Tôi nhớ đến lúc mà Watari-san đã “tỏ tình” với tôi ngay sau khi đám cưới của tôi và Megumi-san diễn ra.

Tại sao đến giờ tôi mới nhớ ra ? Bởi vì trước giờ, tôi chỉ luôn để ý đến Megumi-san mà thôi.

Sau khi cưới nhau, trong trái tim tôi chỉ luôn luôn có bóng dáng của Megumi-san.

Kể cả khi đã chuyển sinh về lại thời cao trung, điều đó vẫn không đổi.

Nhưng Megumi-san lại không hề yêu tôi.

Điều tôi cần làm bây giờ, là cần phải quên cô ấy đi.

“Này, cậu ổn chứ..”

“Nếu làm thế thì cậu thiệt thòi quá, Watari-san”

“Tớ đã nói rồi mà, bởi đó là điều mà tớ thực sự mong muốn.”

“Cảm ơn cậu”

“Tớ mới là người phải nói cảm ơn mới đúng..”

Watari-san chỉ khẽ thì thầm, nhưng tôi đã nghe được hết rồi.

Khuôn mặt của cô ấy đỏ lựng tới tận mang tai.

*********

Tôi, Megumi Kayama, yêu Yuma Yamazaki từ tận đáy lòng.

Ở bên anh ấy, tôi thấy thật bình yên và an toàn.

Vì thế, khi được anh ấy tỏ tình hồi năm hai cao trung, tôi mừng đến mức không từ gì diễn tả được.

Chúng tôi luôn trân trọng thời gian được ở bên nhau, và cái kết viên mãn là đám cưới ngay sau khi tốt nghiệp đại học.

Kể từ lúc bắt đầu mối quan hệ, tôi đã luôn chủ động, bởi thực sự tôi yêu Yuma rất nhiều.

Sau khi về chung một nhà, cuộc sống dần trở nên xồ bồ, bận bịu. Có những lúc cãi vã, có những lúc cuộc sống vợ chồng chẳng êm ả, nhưng sau cùng đó vẫn là những ngày tháng hạnh phúc.

Để rồi tôi cứ ích kỉ nghĩ rằng, hạnh phúc đến với mình là điều đương nhiên.

Và Yuma đã không còn quan tâm đến tôi.

Khi tôi gặp lại người bạn thơ ấu, anh ấy đã ôm lấy tôi.

Rượu đã đẩy chúng tôi đến với nhau, dù có chút cưỡng ép từ anh ấy.

Và rồi tôi đã lầm tưởng rằng, thời gian cạnh anh ta làm cho tôi hạnh phúc còn hơn cả những gì Yuma đã từng làm cho tôi.

____________

Từ đó, một mối quan hệ sai trái giữa tôi và anh ta bắt đầu.

Tôi đã lấy công việc làm cái cớ để đi hẹn hò với anh ta, thậm chí còn qua đêm với anh ta ở khách sạn thay vì ở bên Yuma.

Có một lần, tôi còn đưa anh ta đến nhà của mình.

Cảm giác tội lỗi khi ôm ấp với anh ta trên giường của hai vợ chồng dần thay thế bằng sự sung sướng thỏa mãn.

Và rồi, khi tôi lén lút nói chuyện với anh ta qua điện thoại, tình cờ Yuma đã nghe thấy.

Nghe tiếng động lớn từ ngoài cửa, tôi chạy ra và nhìn thấy chiếc túi của Yuma.

Thôi xong, anh ấy đã phát hiện ra mất rồi.

Tôi vội vàng đuổi theo anh ấy, nhưng chẳng thể tìm thấy anh ấy ở đâu.

Rồi một chiếc xe cứu thương chạy vụt qua.

Ban đầu tôi cũng không để ý lắm, nhưng rồi chiếc xe ấy chạy về phía một đám đông.

Và tôi nhận ra, Yuma đã gặp tai nạn và qua đời.

Theo như cảnh sát nói thì, anh ấy dường như có ý định tự tử. Một vài người đã thấy Yuma đột ngột lao ra trước đầu xe để rồi gặp tai nạn.

Tôi như chết đứng khi nghe những điều ấy.

Tôi là một con đàn bà ngu dại, đã tự tay giết chết người mình yêu.

Và rồi anh ta đã đến an ủi tôi, nhưng tôi chẳng còn để tâm đến nữa.

Tại sao tôi lại dễ dàng nói lời yêu với một người đàn ông khác như vậy?

Tại sao tôi lại dựa vào anh ta, chứ không phải Yuma?

Trái tim của tôi mãi thuộc về mình Yuma mà thôi.

Người ta thường nói, cái gì đến quá dễ dàng thì mình lại càng không biết trân trọng.

Không thể chịu nổi cú sốc ấy, tôi quyết định cũng lao vào dòng xe kia, giống như Yuma.

Để được sang thế giới bên kia cùng anh ấy.

Nhưng tôi không ngờ, tôi lại được quay trở về quá khứ.

Quay trở lại khoảnh khắc mà Yuma đã tỏ tình với tôi.

Yuma đang đứng trước mặt tôi, tôi chưa từng nghĩ sẽ gặp lại anh ấy ở đây.

Tôi muốn khóc lắm, nhưng bây giờ chưa phải lúc.

Tôi sẽ để dành những giọt nước mắt ấy cho khoảnh khắc anh ấy tỏ tình với tôi.

Nhưng… Yuma lại chẳng nói gì.

Hình như có gì đó không ổn. Rõ ràng là anh ấy sẽ tỏ tình tôi cơ mà?

______________

Những ngày sau đó, thái độ của Yuma cũng rất lạ.

Dường như anh ấy đang cố tránh mặt tôi.

Giống như hai cục nam châm cùng cực, tôi càng đến gần, anh ấy càng đẩy tôi ra xa.

Và rồi, anh ấy đã đến bên Watari-san.

Tôi biết chứ. Biết việc Watari-san yêu Yuma rất nhiều. Nhưng vì nghĩ rằng Yuma sẽ chỉ để ý đến mình, tôi đã bỏ qua cô ấy.

Những cuộc chuyện trò dần kết thúc một cách tẻ nhạt. Để rồi mọi thứ trong tôi như vụn vỡ khi nhận ra, Yuma đã thực sự bị Watari-san quyến rũ.

Tôi ở bên anh ấy đủ lâu để nhận ra cảm xúc của anh ấy.

Anh ấy, đã yêu Watari-san mất rồi, chứ không phải tôi.

Nỗ lực hàn gắn lại mối quan hệ giữa tôi và Yuma, sau cơ hội được trở về quá khứ, giờ đây đã trở nên vô nghĩa.[note53673]

Chính tôi đã tự xóa tên mình khỏi cuộc đời của Yuma.

Chỉ bởi vì sự ngu ngốc của tôi.

Chỉ vì sự ích kỉ, nghĩ rằng hạnh phúc là điều đương nhiên đến với mình trong khi vốn dĩ đó là điều mà cả hai cùng phải vun đắp.

Nếu như nhận ra điều đó sớm hơn, thì có lẽ, dù quá khứ, hiện tại hay tương lai,. người bên cạnh Yuma sẽ mãi mãi là tôi, chứ không phải Watari-san……………

Truyện Chữ Hay