Trans: Ruineta Bot
Editor: Loli666
============================
Xã hội thật đáng sợ. Khi có người đang đứng trên đỉnh cao mà vấp ngã, thật khó để tìm ai chịu bỏ qua mà đồng cảm cho. Bạn sẽ là tâm điểm của sự chú ý. Người khác sẽ bảo bạn thật thảm hại, thật nực cười, thậm chí dù có đi tới đâu, bạn cũng sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ… Đó là cảm giác mà bản thân tôi đang phải trải qua lúc này.
- Buồn cười chưa kìa!
- Tên kia vừa ngã thẳng vào đống phân đấy!
Tôi đã vô tình ngã vào một vũng bùn chứa đầy phân ngay trong khuôn viên trường. Dù có là khu vực đất nông nghiệp đi nữa, cũng thật ngu xuẩn khi để những thứ này xuất hiện gần nơi học sinh đi qua. Toàn thân tôi gần như bị kẹt lại. Tôi đã cố gắng vùng vẫy lết ra, nhưng phần dưới chân quá trơn khiến tôi càng lún sâu hơn vào trong vũng nhầy. Nếu cứ tiếp tục, tôi sẽ chết chìm mất… Phải ngửi thứ mùi hôi thối này khiến tôi muốn nôn mửa. Bất kể tôi đã cố gọi người đến giúp hay kêu cứu, những gì họ làm chỉ là đứng nhìn chằm chằm.
- Cứu với! Xin hãy giúp tôi ra khỏi đây!
…Nhưng tiếng hét thất thanh kia lại biến thành trò cười cho họ, như thể chúng đang coi tôi là một thứ trò tiêu khiển. Một vài tên còn lôi điện thoại ra quay lại cảnh tôi đang vùng vẫy trong bùn đất, phần còn lại thì chạy đi gọi thêm người đến xem. Đúng là một đám vô dụng.
Misaki Horaiki, người được ghép cặp với tôi trong trò thử thách lòng dũng cảm, xuất hiện trước mặt tôi cùng một gã đang chụp ảnh đăng lên Twitter.
- Mọi người gọi cậu ta là “Át chủ bài” đấy.
- Thật hả? Quả thực cậu ta từng là một tay ném cừ khôi, vậy mà giờ lại “vấp ngã” hơi nhiều nhỉ.
Tôi nghiến răng chịu nhục. Chết tiệt, cái “Nghĩa vụ quý tộc” vứt đi đâu rồi? Nó là khẩu hiệu của ngôi trường mà tôi sẽ theo học từ mùa xuân này, Học viện Koudou. Khái niệm đó trong tiếng Pháp có nghĩa là “Dòng dõi quý tộc đi liền với cách ứng xử; đặc quyền đi kèm với trách nhiệm”.
Học viện Koudou có gốc rễ từ tận thời Edo. Đến thời Minh Trị, chỉ những con cháu quý tộc mới được phép đặt chân vào ngôi trường này. Thậm chí trong thời buổi bây giờ, nơi đây cũng chỉ toàn con cháu quan chức hoặc giới thượng lưu. Cha mẹ tôi cũng chỉ là doanh nhân xoàng không có gì nổi bật, nhưng vì được chơi cho đội tuyển bóng chày U15, tôi được tuyển thẳng với tư cách một học sinh chuyên thể thao… Vậy mà ngay trước khi đi học, tôi lại bị xe đâm và không thể tiếp tục chơi bóng được nữa.
Thực sự, tôi đang rất cần sự giúp đỡ, và trong đầu cứ lặp đi lặp lại câu “ Nhớ cái câu khẩu hiệu của ngôi trường này và cứu tôi đi chứ!”.
Song, chả có ai có ý định giúp tôi cả. Trong khi đó, Quý tộc lại là những thành viên của ban cán sự trường, những người đứng trên tất cả trong ngôi trường này. Với tư cách hội học sinh, họ cần phải nghiêm túc làm theo khẩu hiệu và giúp đỡ các học sinh khác. Nhưng tôi bắt đầu tin rằng đó chỉ là vẻ bề ngoài, bọn chúng cũng chỉ là những kẻ sẵn sàng cười vào mặt bất kỳ ai đang gặp khó khăn.
Konoe R. Chika là chủ tịch hội học sinh. Cô ấy đã gửi một màn phát biểu thật nồng ấm cho các tân sinh viên, nhiều người đã cảm động đến mức rơi cả nước mắt… Ước gì cô ấy ở đây nhỉ, có khi mình được cứu không chừng.
Đúng là một thiếu nữ xinh đẹp… Oeeeẹ. Đống phân nhầy tí nữa thì trôi vào miệng với mũi tôi, làm tôi phải thở hồng hộc.
- Cứu, cứu, cứu, làm ơn cứu tôi với, tôi đang bị dính tai nạn nghiêm trọng đây này!
Thậm chí đến giờ, đám người kia vẫn không thèm di chuyển lấy một li, chúng vẫn giữ khư khư chiếc điện thoại trên tay và cười vào mặt tôi. Không được rồi, dẫu sao thì cái xã hội này cũng là như thế. Sau vụ tai nạn, truyền thông dùng tôi như cần câu cơm, tôi thực sự kinh tởm với cái bi kịch mà họ dựng lên cho tôi.
Trên mạng xã hội và các cộng đồng, nhiều người nói những câu kiểu “Dù gì thì thằng bé cũng quá trẻ để thi đấu chuyên nghiệp”. Và rồi đám con gái từng hò hét mỗi khi tôi giao bóng giờ đều quay lưng lại và không muốn dính dáng tới tôi nữa.
Mấy nhà hàng xóm suốt ngày tung hô tôi như “người hùng của thị trấn” cũng lại chia buồn cho có rồi bỏ mặc… Tôi chán lắm rồi. Thế này thì thà chết chìm trong vũng lầy còn hơn… Vậy mà lúc tôi định buông thả, một tiếng gì đó phảng phất bên tai…
- Có chuyện gì vậy!?
Đám đông dạt sang hai bên nhường đường cho một cô gái đi qua. Mái tóc vàng dài mượt bồng bềnh trong làn gió mát giữa đêm, lấp lánh lấp lánh dưới ánh trăng tà. Bộ đồng phục được chải chuốt vô cùng gọn gàng, cô gái với đôi mắt xanh ngọc ấy trông đúng như một nữ sinh điển hình. Tuy nhiên, với bộ ngực và cặp chân dài trong quần tất thế kia, cô nàng lại không giấu nổi một vẻ gì đó thật quyến rũ.
Cô ấy là hội trưởng của Quý tộc, Konoe R. Chika năm hai., người đã chiếm tới 90% số phiếu bầu. Cô luôn đạt điểm cao nhất trong khối, cũng như vô cùng giỏi thể thao và đã giành chiến thắng trong vô số kì thi đấu. Một ví dụ điển hình cho hình tượng “học sinh xuất sắc”. Chưa hết, cô cũng là người có nhiều tiếng nói với 200.000 người theo dõi trên mạng xã hội, một diễn viên tài năng, thành viên của một nhà hát danh giá và một tình nguyện viên vô cùng năng động.
Không sai khi nói, Konoe-san là người con gái hoàn hảo nhất mà tôi từng gặp cho tới giờ. Mái tóc vàng với đôi mắt xanh là từ việc cha cô vốn là người Mĩ. Khuôn mặt đó tỏ ra hốt hoảng khi thấy tôi đang chết chìm trong vũng bùn, rồi đưa mắt lườm đám học sinh kia.
- Mọi người đang làm cái gì vậy! Không thấy cậu ấy đang cần sự trợ giúp sao?
Người tôi khựng lại khi nghe chất giọng đanh thép ấy. Có lẽ cô ấy đang cố khơi gợi lòng tốt bên trong đám người kia. Nhưng cái loại mặc kệ người khác ra sao thì ra đó thì tốt được đến đâu cơ chứ?
Dẫu vậy, điều khiến tôi ngạc nhiên nhất chính là việc Konoe-san nhảy xuống vũng bùn phân này.
- Ơ?
- Đùa à…
Ngay giữa đám đông đang xôn xao, Konoe-san chìm xuống, chỉ để hở phần ngực trở lên trong khi bấu lấy ngọn cỏ gần bờ rồi cố gắng vươn tay ra. Cô ấy đang muốn cứu tôi thật sao?
- Này, nắm lấy tay tớ!
Tôi định đưa tay phải ra, nhưng vết thương cũ ở phần vai lại đau nhói lên. Vì vậy tôi rướn tay trái ra để cô ấy nắm lấy, và cứ thế tôi được kéo vào bờ cho đến khi cả hai đã ra khỏi vũng lầy. Tôi quỳ xuống và ho dữ dội trên nền cỏ xanh. Quần áo thì dính bao nhiêu là bùn nhầy làm chúng trở nên nặng nề. Còn đám người kia, miệng thì cười gượng, tay vẫn chĩa điện thoại vào tôi như mấy tay phóng viên cau có. Liên tiếp những tiếng tách vang lên, rốt cuộc thì chúng muốn chụp bao nhiêu tấm mới đủ vậy…? Ngay lúc đó, Konoe dang tay ra chặn đứng ống kính trước mặt để bảo vệ tôi.
- Dừng lại ngay! Với cả, mấy người mau xóa hết đống ảnh vừa chụp đi!
Giọng cô ấy tuy điềm đạm nhưng lại sắc lạnh.
- Nếu dám đăng tải những hình ảnh này lên mạng xã hội, đừng hòng Konoe R. Chika này tha thứ.
Như thể bị áp lực khủng khiếp đè lên, đám người hốt hoảng cất điện thoại đi theo lời của Konoe.
- Đi theo tớ nào, tớ sẽ lau người giúp cậu.
Trong khi đám người kia vẫn cau mày vì mùi hôi thối khó chịu, Konoe vẫn tỏ ra “không thành vấn đề”. Do đó mà tôi nhanh chân đi theo cô ấy.
- Xi-xin lỗi, vì em mà chị bị dính bẩn.
- Không sao, chuyện càng được lan truyền rộng rãi thì tớ càng được nổi tiếng mà. Như thế sẽ thuận tiện cho Quý tộc hơn thôi.
Thoạt nghe thì có vẻ là một câu trả lời khá hợp lý… Song lại có chút mâu thuẫn.
- Vậy thì sao chị lại bắt họ xóa ảnh với video đi? Nếu để mọi người thấy cảnh chị giúp em thì không phải chị sẽ càng nổi tiếng sao?
- À, thì đó là vì....
Konoe im lặng, đôi má chợt ửng hồng. Có vẻ như muốn giấu đi sự xấu hổ của bản thân vì bị dồn vào thế bí, cô ấy mới ngập ngừng như vậy. Rốt cuộc, cô quyết định đánh trống lảng.
- Không cần phải lo lắng, đống phân bùn đó không bẩn như cậu nghĩ đâu nhé. Nếu là phân hữu cơ được ủ, phần nhiệt do lên men sẽ biến nó thành WC (wolfram carbide) và giết chết hết lũ kí sinh trùng đó.
Hmm, không biết cô ấy có thực sự quan tâm đến tôi không nữa?
- Ra là vậy.
- Ừ, nên là đừng có l… Oeeeeeeẹ!!
Konoe chống tay gục xuống nền bê tông nhựa rồi nôn ói hết ra.
- Ừmm… Coi như cậu chưa thấy gì nhé?
- Đâu phải ảnh trên điện thoại mà muốn xóa là xóa được đâu.
Đôi mắt xanh ngọc kia rơm rớm nước mắt như thể sắp khóc đến nơi. Cô ấy lại quỳ xuống đất than trời than đất. Đúng là một cảnh tượng khó coi. Mà dù gì… Konoe-san cũng đã cứu mạng tôi. Không chỉ vậy, ngay cả khi người dính đầy bùn đất, đó vẫn là cô gái xinh đẹp nhất mà tôi từng gặp.
Tôi đã tìm thấy một mục tiêu mới thay thế cho bóng chày.
- Em tên là Makihara Taiga. Em được tuyển thẳng nhờ học bổng thể thao.
- Ừ, tớ biết cậu mà.
Konoe-san có vẻ cũng biết đến tôi. Nói gì thì nói, tôi cũng là lá át chủ bài đã gánh cả đội cấp 3 đến tham dự giải quốc gia, thậm chí còn được chọn vào đội tuyển U15. Tôi đã định thành lập một đội bóng tại ngôi trường này…
Nhưng rồi lại bị xe đâm gãy tay. Sinh hoạt hàng ngày thì không gặp vấn đề gì nhưng tôi không thể nào cầm bóng được nữa.
Nhà trường không rút lại lời mời đặc cách là vì lo ngại dư luận từ cộng đồng và xã hội. Truyền hình chỉ thoáng đưa tin là “nam sinh mạo hiểm tính mạng cứu bạn học khỏi một chiếc xe mất lái”. Nếu mà tôi bị từ chối nhập học thì ngôi trường này sẽ trở thành tâm điểm của sự công kích.
- Em muốn gia nhập Hội học sinh và làm việc cho chị.
Tôi muốn thành một tấm gương cho “Nghĩa vụ quý tộc” giống như Konoe-san. Bởi vì tôi đã lỡ yêu mất rồi nên muốn dành thời gian bên cô ấy.
- Tớ rất cảm kích tấm lòng đó. Nhưng để vào được Hội học sinh thì điểm của cậu phải nằm trong top 3 trên trường đó. Tình hình hiện giờ thì như thế nào, Makihara-san?
Thời cấp 3 tôi chỉ học sương sương, không thể nào đủ trình độ để đỗ vào một học viện danh giá được.
- Năng lực học tập của em… Gần bét khối.
… Nhưng mà có gì đâu? Hạng ba toàn trường thôi chứ gì? Tôi đã chăm chỉ luyện tập và vào được tận vòng loại quốc gia, có gì mà khó chứ? Có công mài sắt có ngày nên kim mà, chưa kể lần này lại có tình yêu làm động lực nữa. Tôi đang rất sung sức đây, nhưng Konoe-san lại nốc tôi một cú về thực tại.
- Nếu vậy, đừng ép bản thân với mục tiêu cao quá, hãy cứ làm quen với bài giảng trước…
- Không, em đã quyết định rồi. Sau khi rửa trôi mở bẩn thỉu trên người này, em sẽ bắt đầu chăm chỉ học hành.
- Từ hôm nay luôn sao?
Kiểu gì thì tôi cũng bị khinh bỉ và lôi ra làm trò cười vì đống phân này, nhưng mà chẳng sao cả. Mọi thứ bây giờ chỉ là chuyện cỏn con, trừ việc tôi muốn hẹn hò với Konoe-san. Bây giờ đấy mới là mục tiêu chính của tôi.
- Vậy ra đó là “Át chủ bài” ư? Cũng không tệ ha.
- Em cũng định giúp chị đấy, nhưng mà phiền quá.
- Này Chika, chị chưa nhận ra thôi, nhưng tên Makihara hình như đổ chị rồi đấy, thú vị rồi đây.
- Nhưng với một học sinh được tuyển thẳng nhờ học bổng thể thao, đạt điểm cao đứng thứ ba toàn khối thực sự gần như là không thể mà.
- Để xem chuyện gì sẽ xảy ra đây ta.