Gợn Gió Đêm

chương 4

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Rome, thủ đô nước Ý, có khí hậu đặc trưng Địa Trung Hải, ánh nắng mùa thu dịu nhẹ hơn so với gió lạnh trên đường phố Bắc Kinh.

Trong căn phòng sang trọng trên tầng cao nhất của khách sạn, ánh nắng buổi chiều chiếu vào những ô cửa sổ kiểu Pháp khổng lồ.

Hạ Minh thấy Hàn Tầm Chu ngắt điện thoại, giọng điệu trêu chọc: “Cô dâu nhỏ, em với Tạ Điệt không hổ là bạn thân, thật là hoa thấy hoa tàn, quỷ gặp quỷ diệt”.

Hai đại tiểu thư này tính tình giống hệt nhau, đi gặp bạn học mà còn sợ bị sát hại, ngây thơ như vậy nên mua bảo hiểm đi.

Hàn Tầm Chu nheo mắt, vẻ mặt đầy nguy hiểm ném gối qua anh: “Hạ Minh anh có ý gì? Bộ tính khí em xấu lắm hả?”

Hạ Minh đem gối đặt sang một bên, vội vàng lắc đầu: “Sao lại xấu, rất tốt nữa là khác, bà xã anh hiền lành như vậy, anh không sợ chút nào”.

Anh vừa nói chuyện vừa đi tới, đứng sau lưng ôm eo lấy lòng cô.

Hàn Tầm Chu không thèm để ý đến anh ta, lướt qua danh sách bạn bè trên Wechat, tìm thấy một khung chat đã nhiều năm không đụng đến, nhanh chóng gửi định vị vừa nhận được qua đó.

Cô gửi xong liền tắt điện thoại, xoay người dựa vào vai Hạ Minh, trầm mặc một hồi, đột nhiên nói: “Anh thì biết gì, em là do ba mẹ cưng chiều nên tính tình kiệu ngạo, còn Điệt Điệt không phải vậy”.

Cô dần dần hồi tưởng lại những chuyện trước đây, cũng khá phí sức vì chuyện xảy ra quá lâu rồi, lúc kể lại cũng có chút hơi khập khững.

“…. Nhiều người chỉ biết Điệt Điệt là tiểu thư duy nhất của Tạ gia, là viên ngọc quý trong lòng bàn tay Tạ Chuẩn, nhưng sự thật lại không phải vậy… Gia đình em và nhà họ Tạ là bạn thâm giao, nên đương nhiên em biết được một số chuyện bí mật. Em nghe ba mẹ em nói… Mẹ của Điệt Điệt năm đó là con gái nhà họ Lưu, nhưng lúc Điệt Điệt còn nhỏ thì ba mẹ ly hôn. Cô ấy đi theo mẹ về vùng ngoại ô Bắc Kinh sinh sống”.

“Nên là… công chúa đích thực của Tạ gia là một người khác. Tạ Chuẩn tái hôn, ông ta với vợ sau Chu Uyển Linh có với nhau một đứa con gái, tên là Tạ Thu Ý. Thật đáng tiếc…. năm em học lớp thì Tạ Thu Ý gặp tai nạn và qua đời”.

Cô dừng lại một lúc, giọng điệu có chút nghi vấn: “Nghe nói chuyện này hình như có liên quan đến Điệt Điệt”.

“Sau đó, năm Điệt Điệt mười một tuổi thì mẹ qua đời, cô ấy được đón về Tạ gia, khi đó em mới biết đến Điệt Điệt.”

“Kỳ nghỉ hè năm lớp , lần đầu tiên Điệt Điệt đến nhà em, cô ấy thấp hơn em, da vàng, ăn mặc quê mùa lắm. Em dẫn cô ấy đi chơi cầu trượt trong vườn, cô ấy vừa trượt xuống cầu trượt với vẻ mặt run rẩy, bác Tạ sắc mặt xanh lét chạy thẳng từ phòng khách ra vườn hoa, hung hăng tát cô ấy một cái, chỉ vào mặt mắng cô ấy tính xấu không đổi, cứng đầu ngoan cố. Lúc đó em rất sợ, không phải chỉ là chơi cầu trượt thôi sao?”

Hàn Tầm Chu cười nói: “Đó là lần duy nhất em thấy bộ dạng Điệt Điệt vừa khóc vừa la hét như vậy. Anh không tưởng tượng được lúc đó trông cô ấy thảm thế nào đâu. Cả khuôn mặt đầy nước mắt nước mũi. Vẻ ngoài tinh tế đầy lạnh lùng bây giờ như hai người khác nhau vậy”.

Cô mỉm cười, lại cảm thấy khó chịu và thở dài: “Từ đó về sau em không thấy cô ấy khóc lần nào nữa, lúc nào cũng mang một gương mặt kiêu ngạo, chuyện gì cũng không quan tâm, còn thích làm theo ý mình và tiêu tiền rất hào phóng nữa. Ai cũng nói hai đại tiểu thư tụi em ngưu tầm ngưa, mã tầm mã, nhưng liệu có thể giống nhau sao?”

Cô là tự tin, còn Tạ Điệt là cố gắng bảo vệ mình, làm sao giống nhau được.

Hàn Tầm Chu nói tới đây thì quay đầu lại nhìn Hạ Minh: “Điệt Điệt gia đình phức tạp, cha thì nghiêm khắc, mẹ ghẻ lại khắc nghiệt, tính tình nhìn thì kiêu căng nhưng thật ra khả năng nhìn mặt đoán ý người khác thì không ai sánh bằng. Nhìn Điệt Điệt tuỳ ý tuỳ hứng vậy thôi nhưng trong lòng cô ấy rõ ràng hơn ai hết, tự mình lo cho mình còn không kịp làm sao lại đi gây thù chuốc oán với người khác được”.

“Hồi học đại học cô ấy đắc tội nhiều người như vậy, anh tưởng chỉ đơn giản là do tính tình tiểu thư thôi sao?”

Không đợi Hạ Minh trả lời, Hàn Tầm Chu tiếp tục hỏi: “Anh có biết tại sao đại học năm cô ấy xé thư tình của Tề Viễn không?”

Hạ Minh lắc đầu, tuy anh ở khoa Luật nhưng vì Hàn Tầm Chu nên có nghe đến chuyện này.

Tề Viễn là bạn cùng lớp với Tạ Điệt. Cậu ta đã thích cô ấy được nhiều năm rồi, thấy còn vài tháng nữa là tốt nghiệp lại thêm lời xúi giục của mấy người bạn thân, nên đã viết cho Tạ Điệt một lá thư tình. Cậu ta chỉ âm thầm gửi thư nhưng ai ngờ Tạ Điệt lại xé nó trước mặt mọi người, còn vừa xé vừa nói: “Tề Viễn, anh muốn theo đuổi tôi? Anh đủ tư cách sao?”

Cả lớp lúc đó náo động hẳn lên, Tề Viễn cảm thấy rất mất mặt, nên suốt cả học kỳ cậu ta dùng thân phận cán bộ lớp để làm khó dễ Tạ Điệt.

Hàn Tầm Chu thở dài nói: “Ai kêu trong bức thư hắn nói Giang Trạch Dư đã từng ngồi tù, là cặn bã xã hội, không xứng với Điệt Điệt, càng không có tư cách ở bên cô ấy. Điệt Điệt chẳng qua là đem những lời nói này quăng trả lại cho hắn thôi”.

“Còn có Triệu Chanh, bữa đó trong quán nước cô ả đang tung tin rằng Giang Trạch Dư ngồi tù vì tội giết người, cuối cùng bị Điệt Điệt bắt tại trận nên hất cả cốc nước vào mặt”.

“Chu Tình Huyên thì càng không thể không nhắc tới. Cô ta cũng coi như có nhan sắc, lúc nào cũng muốn cạnh tranh với Điệt Điệt để giành vị trí hoa khôi. Nghe nói lúc năm nhất cô ả từng theo đuổi Giang Trạch Dư nhưng bị cậu ta từ chối, trong lòng dĩ nhiên là khó chịu. Sau chuyện đó Chu Tình Huyên oán giận nhắm vào Giang Trạch Dư. Cô ta gửi một bức thư nặc danh tố cáo cậu ấy quấy rối tình dục, muốn cậu ta bị đuổi học”.

“Lúc đó bạn cùng phòng của Chu Tình Huyên cũng có mối quan hệ tốt với tụi em, nên Điệt Điệt đã biết chuyện đó trước khi bức thư được gửi đi. Cô ấy chặn bọn họ trước cửa văn phòng hiệu trưởng, cái tát đó em cũng không kịp cản”.

“Em vẫn còn nhớ dáng vẻ lúc đó của Điệt Điệt. Một tay bóp cằm Chu Tình Huyên, tay kia nâng lên, nhìn chằm chằm vào cô ta với đôi mắt đỏ hoe, giống như một con mèo mẹ đang cố gắng bảo vệ đàn con vậy. Sau đó ba mẹ của Chu Tình Huyên vào trường khiếu nại Điệt Điệt bắt nạt bạn học, còn doạ sẽ tố cáo với truyền thông. Cô ấy xém chút nữa là bị đuổi học rồi, cuối cùng bác Tạ ra mặt chuyện này mới được giải quyết”.

“….. Những chuyện này trước giờ cô nàng không kể cho ai vì sợ Giang Trạch Dư biết được sẽ thấy trong lòng không thoải mái, chuyện gì cũng tự mình gánh”.

Hàn Tầm Chu ngẩng đầu nói, đôi mắt sáng ngời đầy kiêu hãnh.

“Anh không thấy lạ là tại sao chuyện Giang Trạch Dư từng ngồi tù bị phanh phui vào năm cuối Đại Học mà cậu ta vẫn có thể an ổn chờ đến ngày tốt nghiệp àh? Cũng là Điệt Điệt nhà chúng ta lợi hại”.

Cô ấy từng vấp ngã và tự học cách bảo vệ bản thân ngày từ nhỏ, sau này lại ngây thơ học cách bảo vệ người khác. Mạnh mẽ kiêu ngạo, không chút lưu tình.

Cho dù có phải đánh mất chính mình.

Đây là lần đầu tiên Hạ Minh nghe những chuyện này.

Anh biết Tạ Điệt từ năm cấp , là tiểu thư duy nhất của Tạ gia, xinh đẹp kiêu kì, ăn nói độc đoán, nói thẳng ra là coi thường tất cả mọi người.

Chỉ là chưa từng nghĩ phía sau cô lại có câu chuyện như vậy.

Anh trầm mặc, nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của cô vợ bé nhỏ, lập tức nói sang chuyện khác: “Đúng đúng, Điệt Điệt nhà em là siêu nhân cứu vớt thế giới. Nhưng mà…. sao tự nhiên em lại gửi định vị cho Giang Trạch Dư làm gì?”

Hàn Tầm Chu bật cười, đôi mắt to đảo đảo, ngón tay cuốn lấy lọn tóc, mắt chớp chớp nhìn anh: “Bạn thân để làm gì? Tất nhiên là để…. hố nhau”.

Cùng lúc đó, ngoại ô Bắc Kinh đã lên đèn, Tạ Điệt run rẩy mở cửa xe, leo lên ghế sau. Hơi ấm từ máy sưởi phát ra, nhẹ nhàng quấn lấy từng tấc da thịt.

Thành Chí Dũng nhìn qua gương chiếu hậu, do dự hỏi cô: “Tạ tiểu thư, cô về đâu?”

Tạ Điệt không nhận ra giọng nói này khác với giọng vừa gọi tên cô. Cô chỉ mơ hồ nói địa chỉ nhà, nhẹ nhàng đóng cửa xe lại.

Máy khuếch tán tinh dầu trong xe quả thực rất nồng, nó khiến cho đầu óc cô càng thêm choáng váng.

Một lúc sau xe nổ máy, đường ở ngoại ô không được bằng phẳng, nhưng ngồi trong xe lại không có cảm giác gì. Ghế sau rất rộng rãi, sofa được làm từ da thật, thảm lông mềm mại bất giác khiến Tạ Điệt co chân lại. Cô mở mắt nhìn về phía trước, yo, hoá ra là một chiếc Bentley.

Hệ thống taxi ở Mỹ đã được coi là sang trọng rồi. Giờ đây cô cảm nhận sâu sắc nền kinh tế nước nhà thực sự phát triển quá nhanh và mạnh.

Thoải mái như vậy, rất thích hợp để chợp mắt một lát.

Tạ Điệt mơ mơ màng màng nằm nghiêng về bên trái, đợt nhiên phát hiện mình đang nằm trên một chiếc gối ấm áp, thoải mái cực kì.

Cô dựa đầu vào “gối” đưa tay sờ sờ, cảm giác rất thích, vừa mềm vừa rắn chắc, lại đàn hồi, như là…. đùi của ai đó?

Ở đây còn có khách khác sao?

Cô sợ hãi bật dậy, phớt lờ “hành khách” bên cạnh mình và nghiêng mặt hỏi người tài xế phía trước: “Anh là tài xế của Didi hay Uber? Sao lại làm ăn không đàng hoàng như vậy, nghĩ sao mà cho tôi đi chung xe với người khác?”

Cô mặc dù đang say nhưng mồm miệng vẫn sắc bén, từng câu từng chữ logic rõ ràng.

Thành Chí Dũng vuốt mũi bất lực, quay đầu nhìn về ông chủ của mình đang ngồi ở ghế sau.

Anh dù gì cũng là trợ lý giám đốc, từ khi nào trở thành tài xế taxi vậy? Có thấy taxi nào đi Bentley chưa?

Thành Chí Dũng đang mong đợi ông chủ lấy lại công bằng cho mình, nhưng chỉ thấy anh ung dung xắn tay áo, nhướng mí mắt, nghiêm túc nói dối: “Là bạn cô đặt xe đi chung, không muốn thì đừng ngồi”.

Tạ Điệt ngẩn người, Hàn Tầm Chu cần gì làm quá vậy.

“Ngồi, tại sao không ngồi. Không phải chỉ là đi chung thôi sao”. Tạ Điệt bĩu môi, quay đầu nhìn sang vị hành khách tính khí còn kiêu ngạo hơn mình, cô có chút sững sốt.

Trong xe ánh đèn vàng ấm áp, hương thơm say lòng người, cảnh vật bên ngoài thì vắng vẻ đìu hiu. Mặc dù khung cảnh có hơi mờ ảo những cũng không che giấu được đường nét trên gương mặt người đàn ông, lông mày, đôi mắt, còn có sóng mũi thẳng, nhưng mà… sao giống Giang Trạch Dư vậy?

Chắc là uống nhiều quá rồi.

Tạ Điệt nhắm mắt vỗ vỗ đầu, khi mở mắt ra lần nữa, gương mặt tuấn tú không thay đổi kia hiện lên rất rõ ràng trong màng đêm, khoé môi mím chặt, góc cằm ương ngạnh như hoà cùng bóng tối.

Tạ Điệt chớp chớp mắt, vô thức xoa xoa ngón tay, chỉ cảm thấy cảm giác rắn chắc và ấm áp vừa rồi vẫn còn đó.

Kích thích như vậy sao.

Đi chung xe với bạn trai cũ còn sờ soạn người ta một phen, xem ra mấy năm nay tuy bận rộn nhưng hắn vẫn không bỏ bê tập luyện.

Cô chống khuỷ tay lên vai anh và nghiêng người ra trước mang theo đôi mắt đầy ý cười: “Aiyo, hoá ra là anh bạn trai trước, trước kia, trước kia nữa, trước kia nữa nữa yêu quý của tôi. Sao nào, đang muốn đuổi tôi xuống xe lắm đúng không?”

“Có phải là sợ cô bạn gái m, thích đọc sách của Trương Ái Linh, học ngành y, yêu màu hồng của anh ghen không?”

Tác giả có lời muốn nói: Thành Chí Dũng: “Sếp, anh có bạn gái hả, còn học ngành y? Sao tôi không biết vậy?”

Giang Trạch Dư: cái “trước”

Thành Chí Dũng: “Sếp nói gì?”

Giang Trạch Dư nheo mắt: cô ấy vừa nói cái “trước”

Điệt Điệt ngầu quá ngầu. Vừa xinh đẹp, khí chất, lại đáng tin cậy, chị em mau mau gả đi!

Truyện Chữ Hay