Trong quán cà phê vào giữa tháng mười một, máy sưởi ẩm ướt, một bài hát tiếng Pháp đang được vang lên nhưng Tạ Điệt nghe không hiểu.
Cô vuốt tóc, giả vờ thản nhiên hỏi: “Mày … mày thấy anh ấy ở bệnh viện nào?”
“Đồng Nhân. Nhưng tao nghe trợ lý của Giang Trạch Dư nói rằng cậu ấy không thích bệnh viện lắm nên có thể chọn về nhà nghỉ dưỡng……..”. Hàn Tầm Chu và cô quen biết nhau nhiều năm như vậy, lúc này nhìn thấy hàng mi dài của cô nhẹ chớp, mũi giày lần lượt chạm đất, cô nàng ít nhiều cũng có thể nhìn ra manh mối, vì thế bỡn cợt nói: “Hai năm trước Giang Trạch Dư mua nhà cùng khu với bác Tạ đó, mày cũng lâu rồi đâu có về nhà? Bác Tạ chắc là nhớ mày lắm”.
Cô nói xong, ngữ khí cũng có chút nghiêm túc: “Điệt Điệt, mày thật sự tính cả đời không qua lại với cậu ta nữa sao? Tao thấy giữa người rõ ràng là……
Rõ ràng là còn tình cảm mà.
Tạ Điệt trầm mặc trong chốc lát, dùng đầu ngược lại của que khuấy gõ lên trán Hàn Tầm Chu: “Uống cafe đi”.
———
Buổi tối Tạ Điệt về đến nhà thì nhắn Wechat hỏi Zoe về đường link bài post trên Tieba mà Zoe nhắc trong tiệc tối lần trước.
Zoe đại khái là fan trung thành của Tieba. Sau khi thu thập được tin tức thì nhanh chóng gửi đường link qua cho Tạ Điệt, không quên kèm theo một câu kích động như những người bạn: “Chị Sunny, không ngờ chị cũng lọt hố. Mai mốt cùng nhau chèo thuyền nha”.
Chèo thuyền: ngôn ngữ mạng, ý là ship CP.
Tạ Điệt gửi một icon che mặt, ngồi trên ghế sô pha ôm laptop, nhấp vào kết nối, tập trung tinh thần lướt đọc tin bát quái.
Bài đăng trên Tieba là về CP Giang Trạch Dư và Kỷ Du Chi. Những tiêu đề tầm phào hiện lên sau khi nhấp vào khiến miệng cô giật giật, hai mắt nóng rực đến mức muốn tắt máy thật nhanh.
Tạ Điệt chịu đựng cơn đau đầu, cố gắng xem nhẹ những nội dung khó coi này và lướt qua từng trang một.
Mở đến trang (chỗ này tác giả để ô vuông) thì tìm được bài viết về thị lực của Giang Trạch Dư mà Zoe nhắc tới.
Tiêu đề là: [Thị lực của Giang Thần bị suy giảm hoá ra là sự thật! Tận mắt nhìn thấy!]
Tạ Điệt ngồi thẳng dậy, do dự một lúc rồi mới bấm vào.
Người đăng bài tự nhận là lập trình viên của Trạch Ưu, vừa tham gia nhân tiện nói rõ sự tình.
[Thật ra mọi người trong công ty chúng tôi sớm đã có lời đồn về thị lực của Giang Thần rồi, nhưng đa số đều coi là lời đồn vô căn cứ thôi, Giang Thần ngày thường làm việc bận rộn như vậy mà chưa bao giờ xin nghỉ vì lý do sức khoẻ. Nhưng lần đó tôi tận mắt chứng kiến một chuyện nên cảm thấy có điều gì đó không ổn.]
[Hôm đó là cuối tuần, tôi để quên tài liệu ở công ty nên phải quay lại lấy. Không ngờ thang máy dành riêng cho sếp lại xảy ra sự cố, nên tôi may mắn đi cùng thang máy với Giang thần. Lúc đó trong thang máy chỉ có hai người chúng tôi, tôi đứng ở phía sau bên phải Giang thần, đang ngây ngốc ngắm nhìn sườn mặt anh ấy thì đột nhiên anh ấy quay đầu nói chuyện với tôi].
[Giang Thần nói chuyện riêng với tôi, còn “cảm ơn” tôi nữa nữa mọi người tin được không? Lúc đó tôi quá khẩn trương nên không nghe rõ sếp nói gì, anh ấy lặp lại một lần nữa: “Cô có thể giúp tôi bấm tầng được không? Cảm ơn”. Lạc đề một chút nha, giọng nói của Giang thần quả thật là siêu cấp quyến rũ, nghe xong lỗ tai muốn mang thai luôn đó! Lúc đó tôi ngẩn cả người, một lúc sau tôi ngoan ngoãn ấn nút tầng theo yêu cầu của anh ấy, nhưng ấn xong thì tôi bỗng thấy rất kì quái.]
[Rõ ràng là nút trên thang máy ở bên cạnh Giang thần, còn tôi đang đứng phía sau bên phải anh ấy, muốn ấn nút kia thì tôi phải đi lướt qua người anh ta. Căn bản là yêu cầu này không hợp logic chút nào.]
[Tôi còn chưa kịp định hình thì thang máy đã đến tầng của tôi rồi, lúc đi ra khỏi thang máy tôi quay nhìn lại thì thấy Giang thần đang dựa vào thành thang máy, một tay che mắt, trông rất mệt mỏi. Sau này nghĩ lại, tôi cảm thấy chuyện này chỉ có hai nguyên nhân, hoặc là Giang thần đang trêu chọc tôi (phốc), hoặc là……thị lực của anh ấy thật sự có vấn đề.]
[Chao ôi, cho nên mới nói người giàu cũng có nỗi khổ của người giàu, vẫn cảm thấy sức khỏe tốt là quan trọng nhất.]
Mấy bình luận phía dưới cực kì nhiệt liệt, cũng có mấy người nói từng trải qua chuyện giống chủ top, ai cũng diễn tả sinh động như thật, thật khó phân biệt thật giả.
Tạ Điệt trong lòng khá căng thẳng, cô đóng laptop, ngồi trên sofa ngây ngốc một lúc. Đồng hồ treo trên tường phòng khách cứ “Tích tắc tích tắc”, đã phút trôi qua nhưng tâm tình của cô vẫn không thể bình tĩnh trở lại được, đầu óc càng nghĩ càng hoảng loạn.
— Có lẽ như anh sống không thật sự tốt như cô đã nghĩ.
Tạ Điệt vô thức cắn môi khi nghĩ đến suy đoán khiến cô không thể chấp nhận này.
Cô run rẩy lấy điện thoại ra, mở phần tin nhắn soạn ra mẫu tin văn bản mới, sau đó xoá đi, lại soạn lại, rồi lại xoá bỏ.
[Giang Trạch Dư, đôi mắt của anh thế nào……]
[Giang Trạch Dư, lần trước anh nói mắt chỉ bị mỏi, có phải gạt tôi không?]
[Giang Trạch Dư……]
Cô có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng cứ lo sợ, do dự, cuối cùng tin cũng không gửi được.
Hai phút sau, Tạ Điệt nhục chí đem điện thoại để lại trên bàn, vô lực ôm lấy đầu gối.
Cô cảm thấy như mình đang liều mạng ôm một viên ngọc trai đắt tiền một cách tuyệt vọng, khư khư giữ nó trong suốt năm, nhưng không biết từ lúc nào, đột nhiên giữa các ngón tay của cô lộ ra kẽ hở. Những viên ngọc trai rơi từng viên một theo những kẽ hở đó, rơi xuống đất nhưng cô không dám buông tay để tìm, cô sợ rằng tất cả những hạt ngọc trai còn lại sẽ bị bắn tung tóe, nên cô đã phải nhìn chằm chằm đến khi đôi mắt đỏ bừng của mình muốn nứt ra, ruột gan đứt từng khúc một.
———
Ngày hôm sau là thứ bảy, không cần đến công ty.
Tạ Điệt vẫn như cũ đúng giờ là ra cửa, cô mang một chiếc kính râm khá khoa trương, đeo khẩu trang và đội mũ, bịt kín mít mới xuống lầu gọi xe.
Tài xế Taxi chưa kịp bị bộ trang phục của Tạ Điệt làm cho sửng sốt đã nghe cô nói địa chỉ: “Bác tài, đi……Bích Hải Phương Chu”.
Tài xế là người Bắc Kinh,, ngày nào cũng đi lại từ Tử Cấm Thành đến sân bay thành phố, có đoạn nào mà chưa từng chạy qua, nhưng nghe đến tên chỗ đó vẫn sững sờ một lúc mới khởi động xe. Đùa tôi sao, Bích Hải Phương Chu là một trong số ít biệt thự có sân gôn ở Bắc Kinh. Người bình thường có thể sống ở đó sao?
Bác tài nhìn lướt qua cô gái bịt đến kín mít kia, suy đoán đại khái đây là ngôi sao nào đó, vì thế mặt đầy kích động mà bắt chuyện với cô: “Cô gái, tôi thấy cô rất quen, có phải cô từng đóng bộ phim truyền hình nào không?”
Ta Điệt: “……Ha hả, tôi không phải diễn viên”.
Cô bịt đến như vậy mà còn thấy quen mới là gặp quỷ.
Người tài xế không nản lòng mà tiếp tục đặt câu hỏi: “Ồ, có lẽ là tôi nhìn nhầm rồi. Tôi nghe giọng của cô giống như giọng của ca sĩ nào đó, là ai ta?”
Tạ Điệt: “……….”
Cuối tháng , sương mù bao phủ gần hết bầu trời, mọi thứ trên đường phố trở nên xám xịt trong làn gió chiều hỗn độn.
Cô ngồi trong taxi, hơi khó thở vì đang đeo khẩu trang. Cô khịt mũi và thở phì phò, tâm tình có chút thấp thỏm.
Bích Hải Phương Chu, đó rõ ràng là một nơi quen thuộc. Sau khi Tạ Thu Ý qua đời, Tạ Xuyên một lần nữa chuyển nhà, cô đã lớn lên ở đó. Trong đó có Tạ gia, hiện tại có thêm nhà Giang Trạch Dư, nhưng chỗ đều là nơi cô không nên đến.
Nhưng cô thực sự không nhịn được nữa, cô phải đến gặp anh và tận mắt xác nhận sự tình.
———
Cùng lúc đó, trong một biệt thự rộng rãi hướng Đông Nam của Bích Hải Phương Chu, phòng làm việc tầng .
Khác với vẻ sang trọng của ngôi biệt thự, cách bài trí của phòng làm việc rất đơn giản và trang nhã, tông màu chủ đạo là màu xám, màu be và trắng chiếm gần % toàn bộ không gian, ngoại trừ hai tấm rèm hồng phấn trước cửa sổ sát sàn, rõ ràng có phần khác biệt so với phong cách tổng thể.
Một bên phòng làm việc có một tủ sách khổng lồ, chiếm cả một bức tường, bên trên có rất nhiều sách chuyên môn và mấy loại linh tinh, từ một số tiểu thuyết bất hủ đến các tác phẩm tình yêu bi thương, tất cả đều có đủ.
Trên bàn làm việc có quả địa cầu, bên cạnh là mô hình y khoa, bộ xương trắng toát trong không gian mát mẻ càng thêm lạnh lẽo.
Giang Trạch Dư ngồi vào chiếc ghế gỗ lớn rắn chắc phía sau bàn làm việc, nhắm mắt lại một lúc.
Hôm nay là thứ bảy.
Cô ấy cập nhật vào mỗi thứ sáu hằng tuần.
Anh đột ngột mở mắt, bỏ lời khuyên của bác sĩ là nên ít sử dụng đôi mắt của mình ra sau đầu, đeo kính vào và bật máy tính trên bàn, bắt đầu vào B trạm một cách quen thuộc – trình độ thao tác thuần thục, có thể so với một đám cả ngày dạo trên B trạm không thua không kém.
B trạm hay Bilibili: là trang web chia sẻ Video xoay quanh chủ đề hoạt hình, truyện tranh và trò chơi của TQ, nơi người dùng có thể gửi, xem, và bình luận Video.
Nhưng anh không giống những người đó, danh sách theo dõi của anh chỉ có người.
Ảnh đại diện của người đó là một tấm ảnh chân dung, bối cảnh là biển xanh của Los Angeles, cô gái trẻ thần sắc hờ hững trong chiếc váy hai dây.
Bất quá tư thế khá bình thường, nhưng lọt vào mắt các fans lại được thổi phồng, gọi Sunny đại nhân là thần nhan sắc.
Giang Trạch Dư nhấp vào kênh của cô, video mới nhất là “Fifty Facts About Me”, một chủ đề mà nhiều Blogger gần đây sẽ làm.
Anh nhấp vào video.
Sau câu slogan ngắn gọn, khuôn mặt lạnh lùng của cô gái nhảy ra, vẻ mặt bình tĩnh, so với bộ dạng giương nanh múa vuốt khi nhìn thấy anh ngày thường thì khá hơn nhiều.
Giang Trạch Dư đẩy đẩy mắt kính trên sóng mũi, xem hết phân nửa video không chớp mắt, hầu hết các câu hỏi cô chọn đều nghiêm túc và tập trung vào sự nghiệp, học vấn, tính cách và kinh nghiệm sống.
Một video đến cuối mà vẫn không có việc lạ gì, cô gái thay đổi cuộc trò chuyện và bất ngờ thực hiện một điều ước năm mới.
[Thấy có nhiều bảo bối ở phía sau quan tâm đến việc chung thân đại sự của tôi, nhờ những lời tốt đẹp của các bạn, hi vọng tôi có thể tìm được bạn trai như ánh mặt trời, đẹp trai và hài hước trước khi năm mới đến.]
Bạn trai.
Như ánh mặt trời.
Hài hước.
Giang Trạch Dư giơ tay sờ sờ khoé môi, “Bang” một tiếng khép lại máy tính, tháo kính xuống vung tay lên ném thật xa.
Tròng kính được chế tạo với giá trị xa xỉ vô tư bật ra khỏi gọng kính viền vàng vỡ nát, nảy lên vài lần, cuối cùng bị trọng lực trái đất kéo lại, nằm thoi thóp trên nền nhà lạnh lẽo.
Chủ nhân của cặp kính miệng đầy ý cười, nghĩ rằng làm người thì nên tuân theo lời khuyên của bác sĩ, nếu không tôn trọng lời khuyên của họ thì khẳng định sẽ chết sớm – nhưng mà mắt xấu thì không chết được, chỉ có tức muốn chết thôi.
Tâm tình anh đang hờn giận thì điện thoại trên bàn vang lên.
Giang Trạch Dư cuối đầu nhìn thấy tên người gọi, biểu tình hờ hững mà bắt máy: “Công ty xảy ra chuyện gì sao?”
Kỷ Du Chi đầu dây bên kia tỏ vẻ xem thường: “Đúng là cái tên nghiện công việc, cậu đang nghỉ phép thì đừng nhắc đến chuyện công ty được không? Tôi cũng đâu phải Chu Bái Bì, gọi cho cậu chỉ để nói công việc sao?”
Giang Trạch Dư bị làm phiền đến lười trả lời: “Có chuyện thì nói”.
“Tôi gọi để báo một tin vui lớn cho cậu, một lát vợ chồng tôi sẽ qua thăm cậu, sẵn tiện dẫn theo một người bạn……” Kỷ Du Chi bên kia dường như đang bước ra ngoài vài bước, giọng điệu của cậu ấy trầm xuống rất nhiều, tỏ vẻ thần bí nói: “Lần trước tôi có nói với cậu về người bạn gái thân của vợ tôi, người mà tốt hơn Tạ Điệt gấp trăm lần đó, không, một ngàn lần chứ, hôm nay cô ấy vừa đến Bắc Kinh, nếu không thì tôi cũng không đến sân bay đón người làm gì”.
“……….”
Người nào đó tâm tình đang cực kì kém mà còn phải nghe một đống lời vô nghĩa, không nói hai lời liền cúp máy ngang, làm Kỷ thiếu gia đang ở sân bay nghiến răng nghiến lợi tức giận.
Tác giả có lời muốn nói: Giang Trạch Dư: Mẹ nó Kỷ ấu trĩ cậu muốn hại ông đây? Vợ tôi bỏ trốn thì sao?
Kỷ ấu trĩ: Tôi sẽ trả cho cậu một người tốt hơn Tạ Điệt gấp trăm lần, không, gấp ngàn lần chứ.