“Đúng vậy, lúc trước trên bãi biển Venice ở Los Angeles, tiểu thư Sunny và tôi đã có một mối tình một đêm, đến nay tôi còn nhớ mãi không quên”.
Tạ Điệt: “……….”
Năm năm trước, gặp nhau trên bãi biển Venice ở Los Angeles.
Đến Mỹ chưa được bao lâu, lúc đó cô rất suy sụp và ủ rũ, cô ngồi trên bãi biển và khóc cả đêm. Max, người tình cờ đi ngang qua và đang không có gì làm vào thời điểm đó, đã ở bên cô và nói lảm nhảm suốt đêm. Cái tên người Mỹ chết tiệt này có lẽ cảm thấy rằng “gặp mặt một lần” không đủ để chỉ ra độ dài cuộc gặp gỡ của họ, vì vậy tự cho là thông minh mà bóp méo nó.
Nhưng tiếng Trung có bao nhiêu bác đại tinh thâm anh có biết không hả? Có phải là đang đóng vai đứa trẻ vô tri không tên kia? Mối tình một đêm em gái nhà anh.
Tạ Điệt bất đắc dĩ muốn mở miệng giải thích nhưng Giang Trạch Dư mặt không biểu cảm mà “Uhm” một tiếng, lại hỏi: “Lúc trước? Là khi nào?”
Lâm Cảnh Thước có lẽ không biết tại sao anh lại hỏi chi tiết như vậy, suy nghĩ một chút rồi thản nhiên trả lời: “ năm trước, đúng rồi, là vào mùa thu của năm trước, tiểu thư Sunny cũng đẹp như bây giờ vậy, rất ấn tượng”.
Mùa thu năm trước, không lâu sau khi Tạ Điệt bỏ anh ra nước ngoài.
Giang Trạch Dư nghe vậy cơ bắp đột nhiên co rút lại, trước sau tim lại càng thêm chua xót, càng lúc càng đau đớn và phẫn nộ – cô lúc ấy mới tuổi, đối với phương diện này cũng không có chút nào cởi mở, nhìn trưởng thành vậy thôi nhưng thật ra lại giống như một tờ giấy trắng.
Có thể thấy thủ đoạn của tên người Mỹ này tinh vi đến mức nào, hoa ngôn xảo ngữ mà đánh lừa cô gái anh nâng niu trong lòng bàn tay.
Thật mẹ nó đáng chết.
Một chút lý trí còn sót lại của Giang Trạch Dư cố gắng hết sức để nhắc nhở bản thân rằng anh và Tạ Điệt đã sớm không còn quan hệ, bây giờ anh giống như một người bạn trai cũ tọc mạch.
Nhưng loại lý trí này trước nay không thể phát huy mỗi lần gặp cô.
Sảnh tiệc rộn rã tiếng người, ánh đèn rực rỡ, anh nhẹ nhàng đặt chiếc ly lên chiếc bàn dài trải khăn trải bàn màu sâm panh, cúi đầu nhìn xuống tấm thảm xám đậm trong sảnh ăn và xắn tay áo sơ mi lên.
Lâm Cảnh Thước không rõ ý đồ của anh, nâng chén lên cười, nhưng Tạ Điệt nhìn thấy hành động kia cùng với biểu tình hờ hững của anh, cô làm gì không hiểu nữa?
Mí mắt cô nhảy loạn xạ, nhanh chóng bước tới giữa hai người, đưa lưng về phía Lâm Cảnh Thước, nói nhỏ với người đàn ông đang cúi đầu tháo khuy măng sét: “Đây là sảnh tiệc, nhiều người đang nhìn.”
Không ngờ câu nói này lại phản tác dụng, Giang Trạch Dư còn tưởng rằng cô đang bênh vực người phía sau, cực kì châm chọc lại chua xót mà cong cong khoé môi, động tác xắn tay áo càng lúc càng nhanh, bắp thịt trên cẳng tay lộ ra căng phồng lên, có loại tư thế không quan tâm.
Tạ Điệt lo lắng, muốn vươn tay kéo cánh tay anh, lại sợ hành động này sẽ thu hút sự chú ý của những người xung quanh, vì vậy cô hạ giọng cầu xin: “Giang Trạch Dư, tiếng Trung của Max không được tốt, dùng từ không đúng. Tôi với anh ấy không có quan hệ gì hết, một chút cũng không có, anh đừng nóng giận, sau này tôi sẽ giải thích với anh”.
Giọng điệu của cô có chút cầu xin, lại có một chút làm nũng – anh thật sự là muốn đánh nhau tại đây rồi, điều này còn nghiêm trọng hơn cả bức ảnh Tạ Xuyên gửi cô hôm qua.
Thấy anh không có phản ứng gì sau khi nghe điều này, Tạ Điệt cầu xin, “……anh tin tôi, được không?”
Giang Trạch Dư lúc này mới dừng lại, ngẩng đầu lên tỉ mỉ nhìn cô.
Đôi mắt cô lúc này chỉ giả vờ với anh, cô nói anh đừng tức giận, cô nói lát nữa sẽ giải thích cho anh, muốn anh tin cô.
Giọng điệu của cô vẫn nhẹ nhàng giống như rất nhiều năm trước, mang theo một chút hành động mềm mỏng cùng bộ dạng làm nũng, thế nhưng cũng là mấy lần gặp mặt trước cô như nhìn thấy kẻ thù trang bị vũ khí hạng nặng, khác một trời một vực – anh có nên nghe cô không?
Giang Trạch Dư siết chặt nắm đấm của mình như một tiếng thở dài, đành phải xắn tay áo xuống.
Anh mím môi đứng một hồi, sau đó cầm ly rượu đặt ở bên cạnh lên, miễn cưỡng gật đầu với Lâm Cảnh Thước, giọng nói nặng nề không chút thăng trầm: “Những việc nhỏ này không cần nói với tôi, anh tự quyết định đi. Mọi người nói chuyện đi, tôi còn có việc”.
Dứt lời anh liếc nhìn Tạ Điệt một cái thật sâu, sau đó xoay người bước ra ngoài sảnh tiệc.
Tạ Điệt cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm khi thấy anh rời đi, lại nghe thấy tên người Mỹ hồn nhiên đang đứng sau lưng cô, người không biết rằng chính mình vừa thoát khỏi một thảm họa, đắc ý nói: “Sunny cô xem, tôi chỉ nói mấy câu đơn giản liền giải quyết xong chuyện. Tôi đã sớm nghe nói CEO của Trạch Ưu bình dị gần gũi, quả nhiên người cũng như tên”.
Tạ Điệt nghe được anh lại đem “Dang xứng với thực” đổi thành “Người cũng như tên”, vô lực mà đỡ trán, ngay sau đó cô nhấn mạnh nói: “Max, là bạn bè, tôi khuyên anh một câu”.
Lâm Cảnh Thước nghe vậy có chút sợ hãi: “…..làm sao vậy?”
Anh biết, một khi người Trung Quốc nói “Khuyên anh một câu”, những lời tiếp theo đều không có gì hay.
Tạ Điệt hít sâu một hơi, kìm nén sự cáu kỉnh, cười nhẹ: “Sau này có thể đừng dùng thành ngữ nữa được không?”
Lâm Cảnh Thước tự hỏi: “Tại sao? Tôi yêu tiếng Trung Quốc, tôi học thành ngữ mỗi ngày, tôi còn sao chép một bảng lậu!”
Tạ Điệt không còn biết phải nói gì, trợn mắt nhìn anh: “Không có gì, tôi sợ anh bị đánh”.
———
Rượu champagne xa hoa, đèn trần khổng lồ, tiếng dương cầm nhẹ nhàng và êm ái trong loa vang lên khiến tầm tình mọi người đều vui vẻ. Sảnh tiệc như ngọc này không chỉ để khách mời tham dự họp báo có một bữa ăn no nê, mà còn là một địa điểm kinh doanh đáng thèm muốn.
Một số đại gia doanh nhân đã nhân cơ hội này cùng nhau bắt chuyện, trao đổi danh thiếp cho nhau để đặt nền tảng vững chắc cho sự hợp tác sau này.
Lâm Cảnh Thước không bao lâu đã bị mọi người vây quanh, Tạ Điệt mừng rỡ thoải mái cầm ly rượu đi đến một góc.
“……Tạ tiểu thư?”
Đột nhiên có người phía sau chần chừ gọi cô, Tạ Điệt quay lại thì thấy một người đàn ông trung niên khoảng tuổi đang đứng ở cửa phòng tiệc, thân hình mảnh khảnh, ăn mặc không như đại đa số những người tham dự tiệc hôm nay.
Tạ Điệt nghi hoặc, lần này cô thật sự không biết anh ta là ai.
Thành Chí Dũng cầm một cái túi trong tay, vừa nhìn dáo dác xung quang vừa hỏi Tạ Điệt: “Tạ tiểu thư, cô có nhìn thấy Giang tổng không?”
Điện thoại di động của Giang tổng rơi ở công ty, anh ta lái xe quay lại lấy, đến đây thì không thấy người đâu, may mà gặp được “người quen” hỏi thăm.
Nhưng còn chưa đợi Tạ Điệt trả lời, Thành Chí Dũng đã tự nói: “Xem đầu óc tôi này, lần trước gặp cô là lúc cô đang say mèm, nên chắc là không nhớ ra tôi. Tôi là trợ lý của Giang tổng, tối đó cô bị đau dạ dày, là tôi đã đẩy cô đi làm kiểm tra”.
Tạ Điệt sững sờ hồi lâu mới hiểu ra toàn bộ câu chuyện. Hóa ra hôm đó không phải đi chung xe mà là xe riêng của Giang Trạch Dư – Hàn Tầm Chu thật sự là ngứa mắt mà.
Cô lịch sự gật đầu với Thành Chí Dũng: “Xin lỗi, bữa đó cảm ơn anh. Giang Trạch……Giang tổng khi nãy vẫn ở trong sảnh tiệc, hiện tại tôi không thấy anh ấy, nhưng hình như vừa rồi anh ấy đã ra khỏi sảnh tiệc, chắc là ở hành lang bên ngoài.”
Thành Chí Dũng bước ra khỏi sảnh tiệc, nhìn trên hành lang dài rực rỡ đèn tường nhưng lại không có ai. Anh ta lấy điện thoại ra, muốn gửi tin nhắn cho Giang Trạch Dư để báo vị trí của mình, nhưng lại nhớ rằng mình ở đây là để đưa di động cho Giang tổng.
Liên lạc không được, anh ta lại không dám chạy loạn xung quanh, chỉ đơn giản đóng cửa và đứng ở cửa để nói chuyện với Tạ Điệt.
Thành Chí Dũng nhìn ly rượu trong tay Tạ Điệt, người đàn ông trung niên nổi lên tâm tư rên rỉ: “Tạ tiểu thư, cô ăn uống tốt hơn chút nào chưa? Lần trước bác sĩ kêu cô cần bớt uống rượu”.
Nghe được sự quan tâm đầy ẩn ý trong lời nói, Tạ Điệt mỉm cười lắc rượu sâm banh trong ly với anh: “Àh, hiện tại không sao, tôi cầm ly rượu làm dáng vậy thôi”.
Thành Chí Dũng yên tâm, nhìn thấy nụ cười của Tạ Điệt, anh ta chợt nhớ tới dáng vẻ ngượng nghịu của Giang Trạch Dư hôm trước, vì vậy đảo mắt làm bộ lơ đãng nói: “Tốt quá, tôi cũng lo cháo do Giang tổng nấu sẽ làm hỏng dạ dày của cô, đây là lần đầu tiên anh ấy tự tay nấu ăn trong nhiều năm như vậy.”
Tạ Điệt nghe vậy thì vô cùng ngạc nhiên, không phải lần trước anh nói cháo là do đầu bếp của anh nấu sao? Còn đòi cô tám mươi tám nhân dân tệ.
Không ngờ là tự anh nấu, hèn gì.
Hèn gì, nó ngon đến vậy.
Tạ Điệt nhớ khi còn học đại học, Tạ Xuyên đã mua cho cô một căn hộ chung cư gần trường đại học S để tiện cho việc đi lại. Trong căn hộ có máy chiếu và màn hình cực lớn, thỉnh thoảng buổi chiều không có lớp, cô sẽ kéo Giang Trạch Dư đến đó ăn quà vặt và xem phim.
Nhiều lần cô xem đến ngủ gục trên ghế sô pha, khi tỉnh dậy anh đã dọn sẵn một bàn đồ ăn, chờ cô ăn tối.
Lần nào cô cũng cười nhạo anh như một người vợ nhỏ đức hạnh, nhưng anh chỉ đáp lại cô: “Điệt Điệt, anh hơn em ba tuổi, anh cần chăm sóc em.”
Anh ngồi tù oan năm, học lại một năm, cộng lại là hơn tuổi so với các bạn cùng lớp. Nhưng thỉnh thoảng khi nhắc đến ba năm dài lãng phí của cuộc đời, anh thường nói với giọng biết ơn.
“Là anh chậm hơn những người khác năm mới có thể gặp được em”.
Sự dịu dàng, nhẹ nhàng trong sâu thẳm, khiến Tạ Điệt rơi vào trạng thái ngẩn ngơ, nhưng đúng lúc này, ngọn đèn pha lê sáng chói phía trên sảnh tiệc chợt lóe lên rồi vụt tắt.
Đã bị mất điện.
Tạ Điệt tỉnh táo lại, tiến lên vài bước nhìn trong hành lang, trên tường mỗi nửa thước là có một ngọn đèn, nằm ở hai bên lối đi dài cũng đã tối sầm, dường như cả tòa nhà đều không có điện.
Môi trường xung quanh đột nhiên trở nên đen kịt, cả sảnh tiệc chìm vào im lặng ngắn ngủi, một lúc sau mọi người mới nhận ra sự cố mất điện và bàn tán xôn xao.
“Có chuyện gì vậy, tại sao lại mất điện? Mọi người hãy cẩn thận kẻo bị ngã”.
“Hey, không sao, bên ngoài vẫn còn sáng đèn, cửa sổ có thể đón ánh sáng từ ngoài, không có đèn vẫn có thể nhìn được”.
“Chính là, vừa lúc ánh trăng mờ ảo, không khí thích hợp, nào, tiếp tục uống rượu.”
Trong màn đêm mờ mịt, mọi người đều có chút kích động vì mất điện đột ngột, nhưng Thành Chí Dũng đang đứng ở cửa mạnh mẽ lắc đầu, tỏ vẻ vô cùng lo lắng: “Tạ tiểu thư, cô vừa nói Giang tổng đã ra hành lang phía bên kia đúng không? Ánh sáng mờ như vậy, anh ấy lại không mang điện thoại, có thể sẽ bị ngã……Lần trước ở bệnh viện đã ngã một lần rồi, cánh tay đều bị trầy xước còn chưa khỏi hẳn……”
Nói xong, anh ta nuốt nước bọt cúi đầu chỉ về phía bên trái hành lang: “Tạ tiểu thư, cô có thể giúp tôi tìm anh ấy ở bên kia không? Tôi sẽ tìm phía bên phải”.
Tạ Điệt nghe thấy giọng điệu lo lắng của Thành Chí Dũng, đột nhiên nhớ lại những gì Zoe đã nói trước đây – thị giác cả mắt của Giang Thần dường như bị suy giảm.
Tim cô chợt đập thình thịch, cô gật đầu và ngay lập tức nhấc chân đi sang hành lang bên trái.
Khách sạn mang phong cách cung điện cổ điển, ánh sáng rời rạc từ ngoài cửa sổ cong lên mờ mờ, ẩn hiện con đường trước mặt, gót chân mười phân vững vàng gõ trên mặt đất, thanh âm lộ ra một chút nôn nóng.
Tạ Điệt cẩn thận tìm kiếm trong bóng tối.
Cô thận trọng đẩy hết phòng này sang phòng khác trên hành lang, hôm nay Tea Party bao hết phòng tiệc, nhưng bây giờ lại không có ai.
Đường viền của chiếc váy satin đen bay lên bay xuống, sau khi đi qua toàn bộ chiều dài của hành lang mảnh mai, Tạ Điệt bước đến chỗ ngoặc góc đường, cuối cùng dừng lại.
Ngay chỗ ngoặc kia, dưới hai ba bậc thang, người đàn ông ngã xuống đất trong tư thế chật vật.
Chắc là chân anh bị thương. Anh chống đất nhưng không đứng dậy được nên phải chậm rãi đưa một tay ra kiểm tra xung quanh thật cẩn thận, như là muốn phán đoán xem nơi nào có vách tường hay lan can.
Tuy nhiên, nơi anh ngã xuống là ở giữa bậc thềm, còn các bức tường xung quanh thì cách xa anh, làm sao anh có thể chạm vào được.
Trong ánh sáng yếu ớt, Tạ Điệt đứng ở phía sau có thể thấy rõ động tác thận trọng của anh, nhưng anh lại không nhìn thấy j hết.
Trái tim cô như rơi xuống tận cùng, cô bước tới, kìm nén những giọt nước mắt đang chực trào ra, nắm chặt lấy bàn tay vẫn còn đang chới với trong không trung.
Tay của hai người đều lạnh lẽo, nắm lấy nhau cũng không tăng thêm một chút nhiệt độ.
Sảnh tiệc cách đó mấy chục mét chật ních người, nhưng trong góc vắng lặng, ngoài cửa sổ chỉ có ánh trăng rất mờ ảo.
Tạ Điệt cúi người nắm tay anh: “Anh đừng sợ, em ở đây, em đỡ anh lên.”
Tác giả có lời muốn nói: Hehe, đàn con nắm tay nhau vui không ~ chap này tiếp tục phát bao lì xì nhé! Cảm ơn tất cả các thiên thần nhỏ đã ủng hộ chính hãng ~