Cuộc vui cuối cùng cũng tan lúc nửa đêm. Hạ Minh trước tiên kêu xe đưa Tạ Điệt về nhà, sau đó mới đỡ Hàn Tầm Chu đang say khướt ra ngoài.
Tạ Điệt biết mình bị đau dạ dày, khắc chế nên chỉ uống một ly rượu, lại uống đến cực chậm, cho nên lúc này tính ra cô vẫn còn thanh tỉnh.
Khi về đến nhà, cô ngồi sau chiếc bàn làm việc lớn và bắt đầu thu lại “Fifty facts about me” đã nợ từ lâu.
Cư dân mạng đa số đều tò mò, hầu hết các câu hỏi trên Weibo và YouTube đều liên quan đến đời sống tình cảm của cô. Tạ Điệt bập bẹ một vài từ trong cơn say, khi nghe câu trả lời của chính mình trong video xuất bản cuối cùng, cô lập tức bị sốc vì loại câu hỏi này chỉ nên ghi lại khi cô còn tỉnh táo.
Cô đóng máy tính và ngồi bó gối trên ghế.
Chiếc đồng hồ trên tường đang trôi từng chút một, phát ra những âm thanh “tích tắc” “tích tắc”. Tạ Điệt trước đây thường sử dụng đồng hồ điện tử im lặng, nhưng vài năm trở lại đây, cô đột nhiên yêu thích những chiếc đồng hồ cơ học có thể phát ra âm thanh, bởi vì bằng cách này, cô mới có thể cảm thấy một chút bầu bạn trong đêm khuya những khi mất ngủ.
Cô nhắm mắt thư giãn một lúc, sau đó mở hộp thư công việc ra, thấy rằng Trương Triều đã gửi email cho cô lúc năm giờ chiều.
“Sunny, tôi vừa nhận được tin mới. Ngày mai công ty chúng ta và tập đoàn YR sẽ cùng đứng ra chọn người phát ngôn Trung Quốc cho chủ đề sản phẩm mới của tập đoàn YR. Cả công ty chúng ta và tập đoàn YR đều có quyền quyết định. Tôi nghe nói họ không hài lòng với những minh tinh nữ đã casting trước đó, vì vậy phạm vi lựa chọn lần này không chỉ giới hạn cho những người nổi tiếng. Các blogger thời trang lớn do công ty chúng ta ký hợp đồng cũng được xem xét”.
Anh ta ở cuối email còn nói thêm một câu: “Sunny đại nhân, tôi nghĩ cô có tiềm năng trở nên nổi tiếng, tôi rất lạc quan về cô, cố lên!”
Tập đoàn YR đã mua lại nhiều thương hiệu thời trang cao cấp, hiện là công ty lớn nhất trong ngành thời trang. Mỗi lần ra mắt sản phẩm mới hay tuần lễ thời trang đều thu hút các nhà thiết kế trên toàn thế giới.
Đối với một nhóm đông như vậy, việc lựa chọn người phát ngôn thường là những sao nữ nổi tiếng và được yêu thích nhất thì lần này lại có phong cách khá lạ.
Cô không quan tâm đến vấn đề này, mặc dù cô thích công việc này nhưng nói thật là cô không có tham vọng lắm.
Tạ Điệt mệt mỏi bước đến phòng thay bộ đồ ngủ, sau đó đi vào phòng giặt bên cạnh phòng tắm với một đống quần áo bẩn. Trước khi cho quần áo vào máy giặt, cô theo thói quen lật trong túi quần, đột nhiên tìm thấy một tấm danh thiếp — hóa ra là danh thiếp của Giang Trạch Dư mà cô vừa nhặt ở cửa quán bar.
Cô cầm tấm danh thiếp đi trở lại phòng khách, ngồi ở trên ghế sô pha vải, nhìn đi nhìn lại. Tên, chức vụ và thông tin liên lạc của anh được in trên thẻ.
Có số điện thoại di động của anh, tổng cộng có mười một số, chỉ cần bấm số là có thể nghe thấy giọng nói của anh.
Tạ Điệt im lặng nói trong hai phút, nhớ kỹ con số kia. Cô lấy điện thoại ra và bấm từng số một vào máy để lưu lại.
Cô thực sự không định thực hiện cuộc gọi này, nhưng ngón cái của bàn tay phải bất ngờ nhấn nút gọi sau khi nhập tất cả các con số.
Tạ Điệt hốt hoảng đem điện thoại vùi vào ghế sofa, sau đó lấy một chiếc gối đè nó lại để che lấp đi tiếng đổ chuông. Nhưng phía bên kia đã nhanh chóng bắt máy.
“Alo?”
Giọng nói của anh phát ra từ chiếc gối, nghe có vẻ nặng nề, xa cách, khách sáo mà lịch sự. Đó là cách chào hỏi điềm tĩnh, tiêu chuẩn khi đối mặt với người lạ, khác hẳn với sự cáu kỉnh và ăn miếng trả miếng trong những lần gặp trước.
Tạ Điệt đột nhiên đại não như bị mắc kẹt, cô không lên tiếng mà chỉ lặng lẽ gỡ gối xuống, từ từ đưa điện thoại lên tai.
Vài giây sau, người bên kia lại nói một câu: “…..Alo?”
Tạ Điệt vẫn không trả lời, nín thở lắng nghe tiếng thở bình tĩnh của anh, sau vài giây, anh sẽ cúp máy như một cuộc gọi quấy rối, đúng không?
Nhưng người bên kia không cúp máy mà cùng trở nên im lặng với cô.
Nửa đêm, hai đầu điện thoại đều im lặng, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở nhè nhẹ của đối phương, một phút, hai phút, ba phút.
Đột nhiên đầu dây bên kia vang lên một giọng nói có phần bất lực và bực bội.
“Tạ Điệt, cô tìm tôi có chuyện gì?”
Anh thật sự biết đây là cô?
Tạ Điệt hoảng loạn muốn cúp điện thoại, nhưng lý trí lại nói cho cô biết, lúc này mà cúp thì chỉ giấu đầu lòi đuôi.
Cô không thể để lộ được. Khoảng cách của hai người bây giờ xa như vậy, bây giờ cô phải dựa hoàn toàn vào chính mình, nếu cô không chịu được mà để lộ ra thì phải làm sao đây?
Tạ Điệt đột nhiên nhớ đến email của Trương Triều lúc nãy, vì thế trong chớp mắt một cái cớ hoàn mỹ xuất hiện.
Tạ Điệt ho khan một tiếng: “Tôi nghe nói trong buổi ra mắt sản phẩm mới của tập đoàn YR vào tối mai, người phát ngôn sẽ được chọn từ các blogger đã ký hợp đồng với Tea Party? Trương Triều nói với tôi rằng công ty chúng ta cũng có quyền quyết định lựa chọn người phát ngôn. Tôi thấy anh làm rơi tấm danh thiếp ở lối vào của quán bar, nên……”
Tạ Điệt khẽ ho một tiếng: “Tôi nghĩ khí chất của tôi rất hợp với tập đoàn YR. Tôi có thể tự mình đề cử được không?”
Giọng điệu của cô nhanh hết mức có thể, còn cố ý lộ ra một chút bối rối khiến người ta nghi ngờ rằng đây là ý đồ đi cửa sau dựa vào mối quan hệ qua điện thoại.
Quả nhiên nghe xong những gì cô nói, hô hấp bên kia trở nên nặng nề hơn, trầm mặc hồi lâu anh lại trở về giọng điệu lạnh lùng: “Tại sao tôi phải giúp cô, tôi có liên quan gì đến cô sao?”
Tạ Điệt chớp chớp mắt, muốn thuận nước đẩy thuyền mà cúp điện thoại: “Không, vậy tôi……”
Cô chưa kịp dứt lời thì một giọng nói vô cùng tự hào vang lên từ đầu dây bên kia: “Cô muốn tôi giúp cô? Nghĩ cũng đừng nghĩ”.
Một tiếng bíp vang lên, điện thoại bị ngắt.
Tạ Điệt cầm điện thoại vừa bị cúp máy, sửng sốt: “……….”
Sao giọng điệu này nghe quen vậy?
Tạ Điệt bỗng nhớ tới tối nay cô thuận miệng nói ra một câu kia: “Muốn tôi chịu trách nhiệm? Nghĩ cũng đừng nghĩ nha”.
Cùng một câu nói, cùng một ngữ khí, người đàn ông này mẹ nó trả thù cũng mạnh mẽ thật.
Tạ Điệt cầm di động một hồi lâu, thở dài, đang tính đi ngủ với tâm trạng phức tạp bỗng nhiên lại nhận được điện thoại.
Cô không nhìn dãy số, theo bản năng nghĩ rằng Giang Trạch Dư gọi lại, vì vậy điều chỉnh tâm tình mà bắt máy: “Thế nào Giang Trạch Dư, anh đổi ý muốn giúp tôi?”
Ngữ khí cô ngả ngớn, đầu dây bên kia không nói gì, một lúc sau “hừ” lạnh một tiếng.
Thanh âm này vừa nghiêm túc vừa già nua, tuyệt đối không phải Giang Trạch Dư.
Tạ Điệt nghe thấy tiếng “hừ” lạnh, sống lưng cả người đều cứng đờ, lúc sau ngoan ngoãn ngồi thẳng thân mình, đè thấp tiếng nói: “Ba, đã trễ thế này, sao ba lại gọi điện thoại cho con?”
Người bên kia điện thoại là Tạ Xuyên.
Giọng điệu của Tạ Điệt rất cung kính, lúc trước cô luôn nổi loạn và không có thái độ tốt với Tạ Xuyên. Nhưng năm trước, khi ông liều mình giúp cô, cô đã nợ ông rất nhiều, từ đó cô không còn cứng đầu nữa.
Cô vừa nói vừa liếc nhìn chiếc đồng hồ treo tường, đã mười hai giờ rưỡi. Ông và Chu Uyển Linh luôn đi ngủ sớm, gọi điện muộn thế này chắc có chuyện quan trọng.
“Cô về nước tại sao không báo cho tôi? Cô còn đến công ty của Giang Trạch Dư? Thế nào, những lời đã nói năm trước đều đã quên?”
Tạ Điệt giật mình, gồng cứng cổ, kéo một cái gối ở bên cạnh qua ôm chặt: “…..Là, những chuyện đó đều là trùng hợp, con không có muốn cùng anh ta…..”
Cô còn chưa nói xong đã nhận được một tin nhắn từ Tạ Xuyên.
Trong tin nhắn chỉ có một bức ảnh, quán bar tối tăm, đám đông chen chúc, cô gái trẻ ôm chặt người đàn ông mặc vest và giày da từ phía sau.
Góc ảnh rất đẹp, nhìn rõ thần sắc hai người không sót gì. Đôi mắt đỏ hoe của cô gái và vẻ mặt sững sờ của người đàn ông đã tạo cho bức ảnh một cảm xúc khó lý giải.
Là cô cùng Giang Trạch Dư.
Giọng điệu biện hộ của Tạ Điệt đột nhiên im bặt, một lúc lâu sau khi nhìn thấy bức ảnh, giọng nói của cô khô khốc: “……Ba, đây là do hôm nay anh ấy đánh nhau với người ta, con chỉ muốn kéo anh ấy ra…..”
So với tấm ảnh mơ hồ kia, lời giải thích hiện tại của cô có vẻ quá yếu ớt.
Tạ Xuyên lại “hừ” lạnh một tiếng: “Cô không cần giải thích chuyện này với tôi. Tôi đã chặn lại bức ảnh này rồi, sẽ không có chuyện gì xảy ra. Tạ Điệt, điều quan trọng nhất trong cuộc đời là gì? Khi cô còn nhỏ tôi đã dạy cô bao nhiêu lần, cô đã quên sao?”
Tạ Điệt nhắm mắt, gằn từng chữ một mà trả lời: “Con nhớ rõ, là giữ lời hứa”.
Ông trầm giọng chất vấn cô, giọng điệu không giống như một người cha đối với con gái mình, mà giống như một giáo viên trung học giảng: “Vậy cô có giữ lời hứa sao?”
Tạ Điệt cảm thấy vô cùng khó chịu, nhưng cô không thể bác bỏ nó.
Cô thừa nhận cô đã không làm được những gì mình nói năm đó, cô không thể kiềm chế mà lần nữa động tâm, vì vậy mới không kéo anh ra rồi rời đi ngay lúc đó, vì vậy mà cô mới ôm chặt lấy anh thêm ba phút.
Cô thậm chí đã gọi cho anh chỉ để nghe giọng nói của anh.
Tạ Điệt gian nan mà mở miệng: “Ba…..Con chỉ là cảm thấy đều đã qua năm rồi, và sự cố đó…..”
Cô chưa nói hết lời, Tạ Xuyên lại cắt ngang một cách nghiêm khắc: “Đã qua? Chu Tử Tuấn vẫn còn ngồi xổm trong tù kìa. Cô nghĩ chuyện này đã kết thúc? Họ Chu là một trong những gia tộc nổi bật nhất Bắc Kinh, ngay cả tôi cũng phải ngước nhìn, Chu Tử Tuấn còn là con trai duy nhất của Chu Dịch. Cô có nghĩ rằng nếu họ biết được mối quan hệ giữa cô và Giang Trạch Dư và biết được sự thật năm nào thì họ sẽ buông tha cho cô hay sẽ buông tha người yêu cũ của cô?”
Trong giới kinh doanh ở Bắc Kinh, gia tộc nổi bật nhất thuộc về nhà họ Chu, so với Tạ gia chỉ là một gia tộc mới nổi lên mấy chục năm trước. Chu gia hành động rất kín kẽ, từ thời Trung Hoa Dân Quốc đã có vô số sản nghiệp trải dài khắp cả nước, sau này phát triển ra rất nhiều ngành nghề, gần như toàn bộ bất động sản, tin tức giải trí, mỏ than, vận tải hàng hóa,……đều có sự hiện diện của họ.
Đây có thể được gọi là hào môn chân chính.
Còn Chu Dịch là chủ của Chu gia.
Giọng điệu của Tạ Xuyên ẩn chứa sự tức giận và thiếu kiên nhẫn: “Tạ Điệt, ngay từ đầu là cô tự mình quyết định. Lúc đó tôi đã nói, cô không được hối hận. Nếu hối hận, tốt hơn hết là không nên đưa ra quyết định này. Tôi đã nói hết hậu quả cho cô từ lâu rồi đúng chứ?”
Tạ Điệt không tự chủ được mà sụt sịt, mang theo tiếng khóc gật gật đầu: “Con biết, con biết, chuyện đó con thật sự rất biết ơn ba.
Nghe những lời cảm ơn, giọng điệu của Tạ Xuyên vẫn lạnh lùng và cứng rắn, thậm chí còn có vài phần trách móc: “Thật không biết trong đầu cô đang nghĩ cái gì. Cô lúc nhỏ đã không thân thiết với tôi, tôi luôn luôn nhìn không thấu cô. Đang yên lành bên Mỹ không phải tốt sao? Trở về làm cái gì, chỉ gây thêm phiền phức…..Cô nếu có nửa phần nghe lời tôi như Tiểu Ý thì tôi cũng không đến mức……”
Tạ Điệt nghe ông quở trách, đột nhiên ngã quỵ khi nghe đến câu cuối cùng: “Ba, sao ba có thể nói như vậy? Con không muốn gây thêm phiền phức cho ba. Con chỉ là…..”
Cô gắt gao giữ chặt điện thoại, tay còn lại ôm đầu gối, co quắp trên ghế sô pha, giọng nói như chết lặng: “Ba, con đã năm không về nước, con ở Mỹ luôn chỉ có một mình, ba chưa bao giờ gọi điện thoại cho con, cũng không quan tâm con đang làm gì”.
“Tính chất công việc của con không cần phải đi làm, con cả ngày đều ở trong căn hộ, ở một thành phố lớn như LA, bên ngoài náo nhiệt sôi động như thế nào cũng không có quan hệ gì đến con. Con mỗi ngày đều một mình ăn cơm, đi ngủ, làm việc. Ngoại trừ thỉnh thoảng Chu Chu sẽ tìm con, cùng con nói một vài câu”.
“Nhưng cô ấy cũng bận, tụi con không phải lúc nào cũng liên lạc……Ba, sau một thời gian dài, con thậm chí đôi khi còn hoài nghi……liệu con có đang tồn tại hay không.”
Cô vừa nói vừa khóc nức nở, nước mắt nhanh chóng làm rối tung lớp trang điểm trên mặt.
Trước mặt Tạ Xuyên, cô trước nay chưa từng có thể diện. Mọi người đều coi cô như công chúa, cho rằng cô là người lạnh nhạt và kiêu ngạo, chỉ có ông là người biết rõ chuyện của cô.
Mẹ ruột của Tạ Điệt lừa dối sau khi sinh cô ra, bà bị đuổi khỏi Tạ gia cùng Tạ Điệt. Tạ Xuyên cưới một người vợ khác, Chu Uyển Linh, kém ông nhiều tuổi.
Trước năm mười một tuổi, cô sống với mẹ trong căn nhà dột nát ở ngoại ô Bắc Kinh hơn mười năm.
Có một lần Tạ Điệt và mẹ cô tình cờ gặp Tạ Xuyên trên phố cùng với Tạ Thu Ý, người nhỏ hơn cô hai tuổi, cô bé mặc một chiếc váy tiểu thư blingbling và đang làm nũng rằng cô muốn có con búp bê Tây Dương trong tủ kính kia.
Búp bê Tây Dương đắt tiền như vậy, Tạ Điệt dù thích cũng không dám nói. Tạ Xuyên ngay lập tức mua một bộ hoàn chỉnh cho Tạ Thu Ý. Tạ Điệt liền núp mình sau lưng mẹ và cắn ngón tay một cách buồn bã.
Cô lúc ấy liền nghĩ, Tạ Thu Ý như vậy mới là công chúa, thế cho nên những năm về sau, cô đều học bộ dáng năm đó của cô bé, ngẩng cao đầu vênh váo tự đắc.
Sau đó, khi cô mười tuổi, cô may mắn được đưa về Tạ gia ở, lúc đó ở Bắc Kinh đang bùng phát một trận dịch cúm nặng, vi rút thương hàn đối với một đứa trẻ khoảng mười tuổi là trí mạng.
Một ngày trước khi Tạ Điệt quay về Tạ gia, mẹ cô phá lệ đưa cô đến sân chơi cả ngày, có lẽ lúc đó cô đã vô tình nhiễm vi rút thương hàn.
Ngày hôm sau, cô đem virus cảm mang vào Tạ gia, lây bệnh cho Tạ Thu Ý.
Tạ Điệt vẫn còn nhớ rõ buổi tối hôm đó đó, cả cô và Tạ Thu Ý ở biệt thự của Tạ gia đều bị sốt, nhưng cô nghiêm trọng hơn, sốt lên đến độ. Trong lúc thần trí không rõ, cô nghe được Tạ Xuyên cùng Chu Uyển Linh lòng nóng như lửa đốt gọi xe cấp cứu, một câu “bảo bối” hai câu “bảo bối”, ôm Tạ Thu Ý lên xe cấp cứu. Nhưng chờ đến phiên cô, bọn họ lại sợ cô lây bệnh, đeo thêm nhiều lớp khẩu trang cùng bao tay thật dày mới dám ôm cô ngồi lên một chiếc xe khác.
Sau đó, Tạ Thu Ý đã ra đi, cô sống sót và trở thành “công chúa” duy nhất trong gia đình họ Tạ.
Suốt những năm qua, Tạ Xuyên hận cô đến mức ông sẽ so sánh cô với Tạ Thu Ý trong tất cả mọi thứ. Trong lòng ông, Tạ Thu Ý là người tốt, ngoan ngoãn và thông minh, trong khi Tạ Điệt thì bướng bỉnh.
Cũng tốt thôi, nhưng bây giờ, cô nghĩ mình đã làm rất tốt trong năm qua.
Tạ Điệt thập phần khổ sở mà tiếp tục khụt khịt, đứt quãng mà nói: “Ba……khi con ở Mỹ, ngày nào con cũng không ngủ được, con thường mở mắt cho đến sáng. Bác sĩ tâm lý của con đã nói với con rằng, nếu tinh thần còn như vậy đi xuống thì con sẽ có vấn đề”.
Cô không còn cần phải duy trì hình tượng của mình, như thể cô đã tìm thấy một vết thương, điên cuồng nói về sự mệt mỏi và gánh nặng dưới vẻ ngoài kiêu ngạo này: “Cô ấy đề nghị con quay lại Trung Quốc, ra ngoài giao lưu và liên lạc với những người bạn thân. Hôm trước con đến dự tiệc do giáo sư Lý tổ chức, thấy nhiều bạn cùng lớp, con uống rượu liền cảm thấy rất vui vẻ. Còn có buổi tối hôm nay con cùng mấy người Chu Chu tụ tập……”
“Ba…..ba nói con về nước không báo cho ba, nhưng mà…..trước khi về con có gọi điện thoại cho ba, nhưng ba không bắt máy. Trợ lý của ba nói…..ba vẫn luôn rất bận, vậy tại sao những lúc ba có thời gian lại không điện thoại cho con?”
“Ba, con hiện tại rất khổ sở, con thật sự không chịu đựng nổi nữa mới muốn đi tìm anh ấy…..”
Tạ Điệt ngừng lại, nghe đầu dây bên kia không chút động tĩnh, khẽ mỉm cười.
Cô thực sự biết rằng cuộc gọi đã sớm dập máy rồi, cô chỉ là mượn cớ để tự trút giận thôi.
Tạ Xuyên không bao giờ rảnh rỗi, cũng không kiên nhẫn lắng nghe những gì cô nói.
Tim của Tạ Điệt đau đến mức sắp vỡ tung, cô mở miệng thở dốc, mở bức ảnh hai người ôm nhau mà Tạ Xuyên vừa gửi cho cô trên điện thoại, gắt gao ôm chặt vào lòng.
Cô ngồi quỳ trên ghế sofa, gào khóc ra tiếng.
“Tạ Điệt, anh thích em, như cơn gió đêm lướt qua mặt hồ nổi lên gợn sóng”.
“Đó là bởi vì trước đó anh đã vì em mà làm tan chảy cả một hồ băng”.
Trên thế giới này, người xem cô như công chúa thật sự, chỉ có một người.
Nhưng mà, cũng chính cô đã đánh mất người đó.
Editor: chương này dài quá nên mình sẽ chia ra làm phần nhé.