Gợn Gió Đêm

chương 12

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đám đông tràn ngập trên các con phố gần Thập Sát Hải. Cây Hoè cao có thân thẳng, lá trên cành đã rụng, từ lâu đã mất nắng mưa mùa hạ.

Tạ Điệt nhìn ai đó cách cô vài mét, tình cờ người này cũng đang nhìn cô.

So với hai lần gặp trước, đêm nay ánh đèn mờ ảo, đủ để che giấu cảm xúc của mình.

Ở khoảng cách này cũng đủ để cô nhìn kỹ anh rồi – so với năm trước, anh dường như cao hơn cm, phong thái lạnh lùng, mày dài cau chặt, xung quanh toả ra khí chất chững chạc và uy nghiêm đè nén ngũ quan quá mức tinh xảo.

Vai rộng eo hẹp tôn lên bộ tây trang màu đen tinh tế, kiểu dáng của bộ quần áo một bên ngực rất thấp, nhưng chất liệu vải khá rộng, tay nghề vô cùng tinh xảo, cỡ vai và cổ tay áo cũng không tệ chút nào, có thể thấy nó được thiết kế riêng bởi những người thợ thủ công đẳng cấp thế giới.

Tạ Điệt nhìn xuống và nhận ra đôi giày da trên chân anh là Berluti Haute Couture. Slogan của thương hiệu này là “Whoes shoes have a soul”, nhưng mang trên chân nam người mẫu thì thấy cũng bình thường, cho dù là có linh hồn thì cũng là dạng mờ mịt, cho tới hôm nay nhìn thấy nó được mang trên chân của anh, cô mới đột nhiên cảm thấy quảng cáo có lý.

Anh đã trưởng thành và có ngoại hình xuất chúng, chững chạc, giàu có, phẩm chất cao, cậu bé từng uống canh trứng rong biển miễn phí giờ đã trở thành một trong những người giỏi nhất triệu người.

Ít ra người đến kẻ đi đều ngoái lại nhìn người đàn ông này, người nhận ra anh từ xa đã kinh hô một tiếng “Giang Thần”, vẻ mặt phấn khích nhưng không dám lại gần, người không nhận ra thì thở dài cảm thán rằng trên đời sao lại có người xuất chúng như vậy.

Khoé miệng Tạ Điệt khẽ giật.

Anh vốn dĩ là nên như thế này, anh tốt như vậy, làm sao lại có thể sống trong bùn bẩn thối nát bị người người chà đạp.

Anh trước nay, đều đáng giá như thế.

Được nhìn thấy anh như hiện tại cô mới không hối hận, sẽ không gặp ác mộng mỗi ngày vào ban đêm, và khi tỉnh dậy, cô hỏi bản thân rằng liệu lúc trước mình có quyết định sai lầm hay không?

Với khoảng cách chỉ vài mét, cả hai nhìn nhau rất lâu nhưng chẳng ai đi về phía đối phương.

Khoảng phút sau, người đàn ông bỗng tỏ ra khó chịu, chân dài bực tức quay người lại, nặng nề mở cửa bước lên xe. Cửa trước đắt tiền của Black Brady bị anh ta đóng sầm không thương tiếc, phát ra tiếng “rầm”.

Tạ Điệt líu lưỡi, không biết mình đã chọc gì anh, năm qua người này đã thay đổi rất nhiều, tính tình trở nên lớn hơn, nhưng đầu óc lại trở nên nhỏ bé hơn, dường như chỉ quan tâm đến khoảng cách bảy tám mét năm sáu bước, ai sẽ đi về phía ai?

Tạ Điệt siết chặt lòng bàn tay muốn tiến một bước tới đó, nhưng cuối cùng lại dừng lại, xoay người đi vào quán bar. Gió đêm hơi lạnh, cô nhắc nhở chính mình không được ngoảnh lại, từng bước một đều dùng chút sức lực.

Nhưng mà lúc cô sắp đi đến quán Bar, phía sau đột nhiên vang lên loạt tiếng bước chân hỗn loạn, hơn nữa càng lúc càng gần, cô tưởng Giang Trạch Dư quay lại, cố gắng điều chỉnh cảm xúc quay đầu lại, thì phát hiện đó là một người xa lạ.

Một thanh niên trẻ chỉ khoảng hai mươi mấy tuổi, cả người toàn là logo hàng hiệu, là dạng kiểu công tử trác táng. Hắn nhìn như là vừa uống rượu xong, bộ dạng say khướt nhìn Tạ Điệt cười, hơi rượu nồng nặc phun vào mặt cô: “Người đẹp, đi một mình hả? Anh với vài người bạn đã đặt một phòng ở quán bar bên cạnh. Em có muốn đi cùng không?”

Nói xong, còn tỏ vẻ soái khí chớp mắt nhìn cô, còn nháy mắt một cái.

Tạ điệt nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu, chỉ cảm thấy người này vô cùng quen mắt, nhưng lại nghĩ không ra là ai.

Thanh niên kia thấy cô không nói chuyện lại không cự tuyệt, cho rằng cô đồng ý. Cô gái xinh đẹp như vậy, ăn mặc sang trọng xuất hiện ở cửa quán bar, lại đi một mình, rõ ràng là đồng bọn.

Vì vậy hắn lập tức buông ra tư thế có chút kiềm chế nãy giờ, cánh tay liền khoác lên vai Tạ Điệt, ôm cô đi đến quán bar.

Tạ điệt nhíu mi, còn chưa kịp phản ứng thì cánh tay đặt trên đầu vai kia liền bị người hung hăng mà kéo mạnh xuống, chủ nhân cánh tay kia vì lực đẩy mà nhanh chóng ngã ra sau vài bước.

Tạ Điệt tim đập loạn xạ, quay đầu nhìn lại chỉ thấy trong góc hành lang tối tăm của quán bar, Giang Trạch Dư vẻ mặt hung ác ấn chặt gương mặt người thanh niên sát dưới mặt đất, một quyền nện xuống hắn liền kêu la thảm thiết.

Hình ảnh vô cùng quen thuộc liền đánh thức hồi ức của cô, Tạ Điệt cuối cùng cũng nhớ ra người này là ai.

———

Cuối năm hai, cô và Giang Trạch Dư đã ở bên nhau được nửa năm.

Hôm đó, cô đã hứa sẽ cùng anh đi xem phim, nhưng lúc đang ngồi trên taxi đến rạp chiếu phim, cô nhận được điện thoại cầu cứu của Hàn Tầm Chu, nói rằng cô ấy đã đụng phải mấy tay ăn chơi trong hộp đêm, bọn họ chặn người không cho rời đi.

Tạ Điệt lo lắng cô nàng xảy ra chuyện, liền gửi định vị quán bar cho Giang Trạch Dư, giải thích ngắn ngọn sự tình bên trong rồi yêu cầu tài xế taxi chạy nhanh đến quán bar.

Lúc cô đến nơi, trong một góc tối quán bar, Hàn Tầm Chu đang bị vài người vây lấy. Họ nói cô đã làm đổ rượu trên bàn của họ khi đi ngang qua, Rémy Louis XIII, một ly nhỏ cũng ngàn tệ, không bồi thường thì không cho đi.

Hàn Tầm Chu không mang theo tiền, càng không nói đến việc cô không hề làm đổ ly rượu nào, trong lòng cô biết những người này chỉ là đang kiếm chuyện, bồi thường như thế nào được chứ.

Tạ Điệt liếc mắt nhìn và có một đánh giá sơ bộ – một đám phú nhị đại chơi bời lêu lổng, ăn không ngồi rồi, nhưng nhìn cái cách ăn mặc màu mè kia cùng lắm chỉ là dạng nhà giàu mới nổi. Cô cau mày đi tới, bên kia có nhiều người như vậy nếu tiếp tục giằng co nhất định chỉ có bọn họ chịu thiệt.

Cũng chỉ là vài nghìn tệ.

Cô rút ví định trả tiền. Ai ngờ tiền còn chưa kịp rút ra, một trong những tên phú nhị đại trong đám có bộ dáng háo sắc đột nhiên vươn móng vuốt đặt lên vai cô, tự cho là thập phần soái khí mà nháy mắt với cô: “Người đẹp, hay là em hôn anh một cái, mấy nghìn tệ này không cần trả nữa, thế nào, có lời rồi?”

Móng vuốt của hắn bất ngờ chạm vào mặt cô sờ soạn, miệng say rượu phà vào cổ cô, hơi thở gần như thiêu đốt cô.

Tạ Điệt cảm thấy ghê tởm không chịu được, mắt trợn trắng nhấc chân lên tính đá cho hắn một cú, nào ngờ hắn bỗng nhiên bị ngã ra sau một đoạn dài, “bịch” một tiếng mông bị đập xuống thảm cách đó vài mét, vẻ mặt thất thần.

Cô quay đầu lại, phát hiện Giang Trạch Dư đã tới, anh nắm chặt nắm đấm, nhíu mày nhìn về hướng kia, ánh mắt hung hãn và khắc nghiệt cô chưa từng thấy qua.

Tạ Điệt chợt nhớ ra có lần anh đã nói với cô: “Điệt Điệt, về sau nếu em gặp chuyện gì cũng không cần sợ hãi, anh sẽ bảo vệ em. Anh ngồi tù năm, không thu hoạch được gì, nhưng giỏi nhất là đánh nhau”.

Cô lúc ấy cho rằng anh đang nói đùa, không nghĩ rằng đây lại là sự thật. Cô làm sao không biết được chứ, nhà tù đầy rẫy những kẻ liều lĩnh, chiến đấu không phải là kỹ năng, mà là bản năng.

Nhìn thấy dáng vẻ của anh, lòng Tạ Điệt chợt cảm thấy chua xót và thắt lại, trái tim không ngừng rơi xuống.

Tên phú nhị đại lập tức hoảng sợ, nắm đấm của Gianh Trạch Dư quá tàn nhẫn và đôi mắt quá sắc bén, hắn nhận ra sự tàn nhẫn như vậy không phải thứ mà người bình thường có thể có được.

Hắn chỉ cảm thấy mình đang bị một con báo châu Phi kinh hãi nhìn chằm chằm, trong nháy mắt bị cơn say nửa tỉnh nửa mê, thậm chí không thèm khóc vì đau, hắn lảo đảo đứng dậy chạy ra khỏi cửa.

Giang Trạch Dư làm sao chịu cho hắn đi, anh sải bước chạy theo ra ngoài. Tạ Điệt và Hàn Tầm Chu lo sợ sẽ có thêm phiền phức, nhanh chóng đuổi theo, đám người còn lại cũng sửng sốt trước tình huống bất ngờ, cũng theo ra ngoài quán bar.

Nhưng mọi người đều không thể kịp ngăn bọn họ lại.

Ngay cửa quán bar, tên phú nhị đại hoảng sợ bò lên xe không màng phía sau người đã đuổi theo kịp, hắn hoảng loạn đóng cửa khởi động xe.

Thời điểm cửa xe đóng lại, quần áo nam sinh bị kẹp chặt, xe nổ máy, tiếng động cơ rung động kéo lê thanh niên vài mét.

Mặt đường xi măng gồ ghề, ống quần thiếu niên bị ma sát thủng một lỗ thật lớn, bên trong da thịt rách toác, máu chảy đầm đìa, nhưng anh không hề nhăn mày dù là một giây.

Dáng vẻ đó, dường như anh thậm chí không màng đến mạng sống của mình.

Phú nhị đại nào đã từng gặp qua trận chiến như vậy, trong lòng càng lúc càng hoảng hốt, xe bỗng nhiên tắt máy.

Hắn bị lôi ra khỏi xe trong trạng thái bàng hoàng, lại bị đánh một trận nhừ tử. Chàng thanh niên rõ ràng chân đang bị thương, nhưng ra quyền nào đoạn tuyệt quyền đó, hắn không còn sức chống trả, chỉ có thể ôm đầu van xin, khóc lóc kêu trời kêu đất, một lúc sau mới được những người đuổi theo phía sau kéo ra.

Sau trận đó, Tạ Điệt lôi kéo Giang Trạch Dư đi bệnh viện băng bó vết thương trên đùi, suốt cả đoạn đường anh không nói câu nào, luôn giữ trạng thái trầm mặc.

Cô ấn người ngồi lên ghế ở hành lang bệnh viện, xoay người định đi xếp hàng, nhưng bất ngờ bị anh từ phía sau ôm lấy eo.

Anh vùi mặt vào lưng cô, lặng lẽ ôm cô một lúc rồi mới phát ra tiếng, giọng anh nghẹn ngào.

“Điệt Điệt, anh trước kia không phải thế này. Anh từng ngồi tù nhưng anh không phải người xấu. Chỉ là hôm nay anh quá tức giận nên…..”

Anh không thể nói thành lời, chuyện anh từng ngồi tù là sự thật, thẩm phán cũng đã phán quyết anh có tội, làm sao cô có thể tin anh?

Bất giác anh ôm chặt lấy cô, trong lòng anh cảm thấy rất khổ sở.

“Điệt Điệt…..em đừng sợ anh, được không?”

Điệt Điệt lập tức ướt đẫm hai mắt, không nói được gì, một lúc lâu sau cô mới nhẹ giọng trả lời: “Uhm”.

Cô nói: “Anh không phải người xấu, em biết, em tin anh”.

Cô vừa dứt lời, chàng thanh niên trước giờ luôn có tâm tình bình tĩnh, bỗng nhiên vùi đầu vào sau lưng cô, chật vật mà nức nở thành tiếng.

———

Chuyện xưa như lặp lại lần nữa, vẫn là ba người, vừa khéo trình diễn lại câu chuyện năm đó.

Nhìn thấy người đàn ông giơ nắm đấm không chút lưu tình mà nện xuống, Tạ Điệt vội vàng chạy tới muốn đem anh kéo ra, nhưng anh cơ bắp căng chặt hoàn toàn không chút dao động.

Tạ Điệt cắn chặt răng, đột nhiên cong người, nặng nề ôm lấy eo anh từ phía sau, đầu áp chặt vào tấm lưng rắn chắc của anh.

Cô kiên quyết ôm lấy anh, tựa như năm đó thiếu niên ngồi ở hành lanh dài trong bệnh viện, trên đùi bê bết máu, vùi sau lưng ôm cô vào lòng.

Nhiều năm trôi qua, tấm lưng của người đàn ông giờ này được bao phủ bởi sự ấm áp và mềm mại, anh cúi đầu nhìn cánh tay mảnh khảnh đang ôm lấy eo mình, cơ thể hung hăng trở nên cứng ngắc, đột ngột dừng lại.

Tên háo sắc ngã trên mặt đất cuối cùng cũng có cơ hội sống sót, ngước đôi mắt tức giận với cái cổ thô ráp của mình, sau khi nhìn thấy người đã đánh mình, những ký ức sợ hãi từng gây ác mộng cho hắn mấy năm nay lập tức ùa về, mặt hắn từ đỏ thành xanh, từ xanh thành trắng, cuối cùng run run rẩy rẩy mà bò dậy bỏ chạy.

Rõ ràng nhân lúc không có ai để ý, còn thừa một chút sức lực có thể đánh trả, nhưng hắn không dám. Hắn thở hồng hộc chạy về phía quán bar, như thể có một linh hồn xấu xa đang đuổi theo phía sau.

Đám bạn “plastic” đứng ở cửa quán bar nhìn hắn nói đùa: “Chiêm Siêu, mày nhát tới vậy? Bị người ta đánh mà cũng không dám đánh trả?”

Tình bạn plastic: netizen “sáng tạo” ra từ ngữ mới để nói về những tình bạn như vậy, đó là “tình bạn plastic”, ý nói tình cảm như bông hoa nhựa, biết là giả nhưng vẫn mãi tồn tại vì “Không có bạn bè vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn”

Chiêm Siêu người đầy nộ khí trút hết vào đám người này: “Tụi mày biết cái quái gì? Tao mà còn không chạy thì chỉ có chết”.

Hắn lau vết máu trên khoé miệng, rít lên một tiếng rồi lẩm bẩm: “Chết tiệt, kiếp trước mình có thù với tên này phải không? Bảy tám năm sau vẫn bị hắn đánh”.

Nói xong, hắn sợ hãi đảo mắt nhìn, nhưng nhìn thấy cô gái trẻ rất xinh đẹp đang ôm chặt eo người đàn ông từ phía sau trong góc đường mờ mịt.

Trong ánh đèn đêm le lói ở lối vào của quán bar, người ra kẻ vào, nhưng tư thế của hai người vẫn không thay đổi, cứ như bị đông cứng vào một bức tranh nào đó.

Một nửa khuôn mặt lộ ra của cô gái rất tinh xảo, mắt và mũi đỏ ửng. Mặc dù cách ăn mặc của cô đã khác trước nhưng ngoại hình vẫn như cũ.

Khi nãy vội vàng nên hắn chưa kịp nhận ra, bây giờ nhìn kĩ lại, đúng là người trước đây.

Chiêm Siêu đột nhiên cảm thấy đúng là hắn đáng bị như vậy, cả hai lần đều bị thua dưới tay một người.

Hắn có một chút nghẹn khuất rồi lại có chút ngưỡng mộ.

Hắn lêu lổng nhiều năm như vậy, bỗng nhiên thấy hâm mộ tiểu tử kia. Sau - năm, anh ta vẫn có thể vì một người con gái mà đánh nhau đến sống đến chết.

Tác giả có lời muốn nói: nói tôi biết ngọt hay không ngọt?!

Editor: tiết lộ title của chương sau “Hồi ức ngày chia tay”.

Truyện Chữ Hay