Những cây hoả trụ nuốt chửng lấy ngọn lửa của phụ thân và cháy sáng rực rỡ.
Bản thân ông ta hiểu rõ rằng việc ghi đè lên ma pháp của người khác bằng ma pháp của chính mình là một kỹ thuật cao cấp đến nhường nào.
Nếu chỉ là niệm phép thôi thì ai ai cũng làm được, nhưng tiếm quyền điều khiển ma pháp của người khác lại không hề dễ dàng. Đó chính là minh chứng rõ ràng nhất cho việc kỹ năng của bạn vượt xa những người còn lại.
Bình thường muốn thực hiện kỹ thuật này đã rất khó khăn rồi, huống chi đối phương lại còn là ma pháp của gia chủ được mệnh danh là tài năng nhất trong lịch sử.
Tất cả mọi người được chiêm ngưỡng khung cảnh ấy, đều buộc phải câm nín.
"---- Chúng ta thậm chí còn không cần phải giao đấu nữa… là vậy đó. Ta xin đầu hàng, Origa."
Một nụ cười phức tạp hiện lên trên khuôn mặt điển trai của người đàn ông. Chân thành, mỉa mai, hay đắng ngắt, muốn hiểu dụng ý của nó theo cách nào cũng được. Thế rồi, gia chủ hiện thời của gia tộc Luzil nâng cánh tay lên.
"Từ giờ phút này trở đi, ta giao phó chức vị gia chủ của mình cho con. Đây chính là thất bại của ta."
Các thành viên chủ chốt trong gia tộc đóng vai trò chứng nhân lần lượt cúi thấp đầu, nguyện thề lòng trung thành bất diệt với vị tân gia chủ phi thường của nhà Luzil.
Những cây hoả trụ bùng cháy dữ dội, hình ảnh chúng phản chiếu lại trong đôi mắt vô cảm của thiếu nữ.
Và như vậy, đứa trẻ thiên tài Origa Emelda Luzil, đã trở thành gia chủ của gia tộc khi chỉ mới mười cái xuân xanh.
-------
Cuối cùng tôi cũng làm được rồi! Bằng cách sử dụng tất cả những gì mình có trong tay!
Tôi đã giành được vị trí gia chủ sớm hơn tận 6 năm so với trong cuốn tiểu thuyết.
Nhờ vậy mà tôi có thể rút ngắn tuổi thơ khốn khổ của Gilford-sama nhiều nhất có thể.
Ôi, đúng là một chuyến hành trình dài đằng đẵng.
Trong khi giữ những bàn tay đầy địch ý tránh xa khỏi Gil-sama, tôi đã luyện tập và mài giũa kỹ năng của mình từ ngày này qua ngày khác, sống một cuộc sống khép kín bên trong dinh thự suốt bốn năm ròng.
Và cuối cùng tôi đã trở thành hỏa thuật sư mạnh nhất gia tộc, mà không, mạnh nhất vương quốc mới đúng chứ.
"Thưa Origa-sama. Vậy chúng ta nên giải quyết gia chủ tiền nhiệm như thế nào đây?"
… Cứ như vậy, chẳng có nhiều thời gian để tận hưởng trái ngọt từ những nỗ lực của mình, tôi đã ngay lập tức phải đối mặt với trách nhiệm của một gia chủ.
Dù không khỏi cảm thấy tuyệt vọng cho những gì sắp xảy đến trong tương lai, nhưng nói rằng tôi đã sống bốn năm chỉ để cho giờ khắc này cũng không phải là phóng đại.
Theo truyền thống, một gia chủ thất thế sẽ ngay lập tức bị hành hình tại chỗ để giữ vững cán cân sức mạnh.
Tục lệ này không được phép thay đổi, ngay cả khi tân gia chủ là người hạ lệnh.
Vô số tiền nhân của tôi đã phải vong mạng vì nó.
Trên cả, với nguồn ma lực đã cạn kiệt, tôi không thể nào một thân một mình chống đối lại cả gia tộc được.
Ấy nhưng, lần này mọi chuyện sẽ phải theo đúng ý tôi.
"Ta sẽ cho phép phụ thân được sống — dưới vai trò là phu quân của mẫu thân, của công chúa. Chúng ta sẽ tha mạng cho ông ấy để thể hiện lòng trung thành với hoàng gia."
Tùy vào tương lai mà tôi sẽ quyết định cách xử lý ông ta.
Bên cạnh đó…
Trong khi quan sát đám người đàn dần trở nên nôn nóng xung quanh, tôi bắt đầu đưa mắt kiếm tìm một hình bóng đang không có mặt ở nơi đây.
Với cái cổ họng đã khô khốc vì căng thẳng, tôi hắng giọng một cái, rồi đưa ra mệnh lệnh đầu tiên của mình, dưới danh nghĩa "Ngục viêm tiểu thư" - tân chủ của gia tộc.
"Có một người khác mà ta cần phải trục xuất — hãy đem onii-sama tới đây."
-------
Vài gã đàn ông đem Onii-sama tới. Bị ép phải quỳ sụp xuống nền đất, nét bối rối hiện lên trên khuôn mặt của anh ấy.
Tuy nhiên, mặc cho áp lực tới từ những thành viên chủ chốt của gia tộc đang đứng dàn hàng, sau khi nhìn tôi từ đầu đến chân, onii-sama trút một tiếng thở phào nhẹ nhõm.
Tuy chỉ có vài người được tận mắt chứng kiến trận quyết chiến của chúng tôi, song tất cả đều biết rằng tôi đã thách đấu phụ thân nhằm giành lấy quyền kế vị.
Ấy nhưng, dù được ca tụng là một thần đồng kiệt xuất hiếm thấy, tôi vẫn chỉ mới có mười tuổi. Nếu phải đi tới những thị trấn xung quanh, hay rời khỏi dinh thự, thì tôi cũng chỉ đơn thuần là một đứa trẻ cần đến sự chăm sóc bảo bọc.
Dáng người tôi nhỏ bé, thể lực thì yếu đuối, cơ thể lại vô cùng mỏng manh dễ vỡ. Tôi đích thị là một sự tồn tại được sinh ra để cho người khác bảo vệ.
Đặc biệt là với onii-sama, người đã sống cuộc sống của một thường dân trước khi được mang đến đây, ấn tượng đó thậm chí còn mạnh mẽ hơn nhiều.
"Chúc mừng em vì đã hoàn thành nghi thức kế vị."
"Cảm ơn Onii-sama. Em gọi anh tới đây là để thông báo cho anh cách anh sẽ bị xử lý."
Ngay cả những lời chúc mừng của onii-sama cũng không thể làm suy chuyển trái tim tôi.
Tuy nhiên, chúng lại khiến tôi cảm thấy thật tội lỗi vì hành động mình sắp sửa thực hiện.
Cặp mắt màu lục ánh lên vẻ trìu mến, phút chốc dao động trong kinh ngạc. Đôi mắt ấy khiến tôi chẳng dám nhìn thẳng vào.
"Mọi người đã chờ đợi rất lâu. Nếu anh chỉ có dù chỉ một chút năng khiếu với hỏa thuật thì cũng không sao. Ấy vậy mà, anh lại yếu ớt tới mức không xứng với cái danh Luzil."
Bốn năm ròng đã trôi qua tính kể từ khi onii-sama được mang về đây.
Tôi đã tập trung rèn giũa kỹ năng của mình suốt thời gian đó, và cuối cùng mọi sự chuẩn bị đã hoàn tất.
Yếu nhược cũng là một cái tội, và gia tộc chúng tôi coi đó là một thứ cần bị loại bỏ.
Vậy nên, trong nghi thức kế vị, tân gia chủ sẽ phải giết chết người tiền nhiệm của mình để phô trương sức mạnh.
Không phải vì căm hận người đi trước, mà chỉ đơn giản là làm theo truyền thống.
Đây chỉ là một buổi lễ nhằm tiêu trừ sự yếu đuối và thể hiện sức mạnh cá nhân, vậy nên thay vì xuống tay với phụ thân, tôi có thể---
"Vì lẽ đó, em sẽ tước đi cái danh Luzil của anh, sau đó trục xuất anh khỏi gia tộc."
Dù rằng Gil-sama với đôi mắt trợn tròn chỉ đang quỳ cách tôi có năm bước chân, nhưng tưởng như anh ấy đã đi xa lắm rồi.
Hôm nay, chính tại thời khắc này, con đường của chúng tôi dứt khoát phải chia làm hai ngả.
Lồng ngực tôi dấy lên cảm giác nôn nao không thể chịu được, nhưng dù gì đây vẫn là một sự kiện trong cuốn tiểu thuyết.
Theo cốt truyện, mạng sống của Gil-sama đã bị nhắm tới bởi "Origa", nhưng nhờ có bạn bè giúp đỡ mà cuối cùng anh chỉ bị chối bỏ và trục xuất ra khỏi gia tộc.
Dù rốt cục tôi lại tự mình đuổi Onii-sama đi, nhưng về cơ bản cốt truyện vẫn không thay đổi quá nhiều.
Bất kể "tôi" có cảm thấy gì đi chăng nữa, bất kể tôi có dùng biện pháp nào đi chăng nữa, chỉ cần Onii-sama còn là nhân vật chính, thì chuyện này trước sau gì cũng phải xảy ra.
"Thưa Origa-sama. Chẳng phải hình phạt như thế có hơi nhẹ nhàng quá sao? Gia tộc chúng ta vô cùng xem trọng ma thuật. Bản thân việc yếu nhược đã là một tội lỗi không thể tha thứ rồi."
"... Onii-sama không được sinh ra và nuôi dưỡng bởi gia tộc Luzil. Anh ta chỉ là một đứa trẻ tầm thường, vô dụng không hơn không kém, nhưng lại được thừa hưởng huyết thống siêu việt. Nếu thừa nhận anh ta là một thành viên của gia tộc ta thì chẳng khác nào bôi do chát trấu vào mặt các bậc tiền nhân cả."
Cách một con người được nuôi dạy trong thời thơ ấu có ảnh hưởng rất lớn về sau; tất cả các ma thuật sư đều hiểu rõ điều này.
Nếu tôi tuyên bố rằng tài năng ma thuật của Onii-sama sẽ không bao giờ nảy nở vì được dưỡng dục bởi một kẻ vô tri với ma thuật, chắc hẳn tất cả bọn họ đều sẽ đồng ý.
Xử tử một kẻ thậm chí còn không lĩnh hội được phần "ma" trong "ma thuật" như một thành viên của gia tộc Luzil thì chẳng khác gì thừa nhận rằng kẻ đó là ma thuật sư.
Ngay khi tôi ca thán rằng việc đó nhục nhã tới nhường nào, không còn một ai đứng ra phản đối nữa.
Sau khi kiểm tra xem còn ai bất mãn gì nữa không và lướt nhìn xung quanh, tôi ra lệnh cho người đàn ông dúi người anh ấy xuống rồi bịt miệng lại.
Khuôn mặt của Onii-sama bị dí sát xuống mặt đất, anh không còn khả năng chống cự. Khuỵu gối xuống bên cạnh anh ấy, tôi chậm rãi kéo cổ áo anh ra.
Tôi vẽ nên một cổ tự mang ý nghĩa "chặt đứt mối liên kết" trong không khí. Nó cháy đỏ rồi hoá thành một ấn ký.
"Hãy để trái tim --- không, linh hồn của anh ghim chặt với ấn ký này."
"Để cho cơ thể anh bị thiêu cháy, bị đốt trụi, đến mức một mảnh tàn cũng không còn sót lại--"
Một cảnh tượng mà tôi từng trông thấy vụt qua trong tâm trí. Giọng nói tôi, khuôn mặt tôi, cả ngọn lửa tôi bập bùng trong những dòng ký ức xa thẳm.
Tôi… không muốn làm chuyện này.
Chẳng màng đến hậu quả, dòng cảm xúc dẫn dắt cho bàn tay tôi di chuyển.
Để phủ nhận cái tương lai một ngày nào đó sẽ đến, tôi nhanh chóng biến đổi ấn ký, nhanh tới độ mà không một ai có thể nhìn thấy.
--- và khắc ghi biểu tượng trên đầu ngón tay vào da thịt của anh.
"------!!----!!!"
Thanh âm thịt da cháy xèo xèo, và cả giọng gào khản đặc của Onii-sama cùng vang lên.
Dẫu tiếng thét đau đớn ấy, mùi hương khét lẹt của thịt cháy ấy, lẫn cái cảm giác nung dấu lên da thịt anh ấy đều nhằm chỉ ra tôi tàn nhẫn tới nhường nào, nhưng tôi vẫn không thể tránh mắt đi cho được. Sau cùng, đây chính tội lỗi mà tôi đã gây nên.
"----Hự----..."
Tôi tiếp tục ấn ngón tay của xuống cơ thể đang co giật của anh—sau khi tôi xác nhận rằng ấn ký đã được khắc lên một cách chuẩn chỉ, xung quanh liền trở nên im lặng.
Tất cả những người hiện diện tại nơi này đều đã xác nhận rằng 'Gilford Luzil' đã bị trục xuất vĩnh viễn khỏi gia tộc của ngọn lửa.
Bấy giờ, chẳng ai còn lý do gì để nhìn vào thiếu niên đã ngất lịm đi vì đau đớn nữa. Cũng chẳng có lý do nào để lấy mạng của anh cả, bởi sự tồn tại của anh còn không đáng để bọn họ phải vấy bẩn đôi tay mình.
"... Keika, hãy gửi chút ngân quỹ đến học viện kỵ sĩ. Khi onii-sama tỉnh dậy hãy cung cấp cho anh ta những trang bị phù hợp rồi đuổi đi."
"Thế còn họ của người thì sao?"
"Hãy đăng ký bằng họ mẹ của anh ta. Còn nữa, hãy nói với onii-sama rằng, từ giờ trở đi anh ta sẽ phải mang cái tên đó."
Khi onii-sama bị kéo đi bởi vài người đàn ông, những kẻ không có mặt lúc nghi thức kế vị diễn ra lần lượt kéo vào để gửi lời chúc mừng.
Như thể bị đắm chìm vào men say bởi màn phô diễn sức mạnh, đám người đã quên phắng đi tình huống hiện tại vây lấy tôi trong niềm hân hoan, luôn mồm luôn miệng buông ra những lời chúc tụng.
Không một ai lên án tôi về hành động của mình.
Không một ai thèm liếc nhìn con người đang bị thiêu cháy ở đằng kia.
Ngay cả khi cảnh tượng ấy thật bất thường, vẫn không có một ai nhận ra sự bất thường ấy.
Mọi thứ tại nơi đây đều thật kinh khủng.
Tôi muốn về phòng, nên đã hạ lệnh cho cô hầu gái Keika lo liệu việc dọn dẹp. Cô ta gật đầu với vẻ mặt vui phơi phới.
Hẳn rồi, bởi từ ngày hôm nay trở đi cô ta sẽ trở thành thân tín của gia chủ đương thời mà.
Xem chừng rất cảm động, cô ta chúc mừng và nguyện thề lòng trung thành với tôi.
Nhưng chẳng có lấy một lời nào lọt nổi vào tai tôi cả.
Vả lại, bây giờ tôi chỉ muốn ở một mình.
Tôi không muốn nhìn mặt ai hết.
Để chạy trốn khỏi thứ áp lực kinh hoàng này, tôi ngoảnh người đi và quay về dinh thự.
Tiếng bước chân của tôi vang vọng trên đường trở lại phòng.
Những bước chân vững chãi, biểu cảm trên khuôn mặt cũng chẳng hề đổi khác.
Vậy là, cuối cùng tôi cũng đã hoàn thành những gì mình cần thực hiện. Từ bây giờ Gil-sama sẽ có thể gặp được những người bạn mới, cất bước trên con đường của chính bản thân và trở nên mạnh mẽ hơn.
Đây chính là khởi đầu cho thiên anh hùng ca của vị dũng giả đã chém đứt số phận thảm thương của mình, đánh bại cái ác, và kiến tạo nên một đất nước nơi mà ai ai cũng có thể sinh sống hạnh phúc.
Sẽ không còn bất kỳ sự can thiệp nào từ nữ phản diện là tôi nữa.
Từ giờ trở đi, cuộc đời của tôi sẽ chỉ đơn thuần là một câu chuyện bên lề cho đến khi phải xuất hiện trên sân khấu một lần nữa.
——— Một câu chuyện về sự tàn khốc không ngừng lặp lại.
Khi cố gắng nắm lấy tay nắm cửa của dinh thự, chẳng biết vì sao mà bàn tay tôi lại run lẩy bẩy, không vận được chút sức lực nào.
Đây là lần đầu tiên tôi thiêu cháy ai đó bằng ngọn lửa của mình, bởi trong quá trình tập luyện sẽ có một lớp màng bảo vệ được niệm lên ma pháp nhằm đảm bảo an toàn.
Tôi chưa từng nghĩ rằng…
Da thịt sẽ bốc lên cái mùi như thế.
Rằng anh ấy sẽ gào thét nhiều đến vậy.
Rằng anh sẽ đau đớn đến chăng.
Rằng thịt da dễ dàng cháy rụi tới nhường ấy.
Rằng con người thật mỏng manh.
Tôi tự hỏi mai này tôi sẽ phải dùng thứ phép thuật này để xuống tay với biết bao nhiêu người nữa.
Xuống tay với người thân, người yêu, hay bạn bè của một ai đấy.
Thiêu rụi tất cả không ngừng nghỉ.
Tất cả những gì hoả ma thuật có thể làm — đúng như Onii-sama đã từng nói, là gây nên hận thù chồng chất. Nó chẳng thể cứu rỗi được bất cứ một ai cả.
Trong tâm trí tôi, hiện lên một cảnh tượng mà tôi đã đọc đi đọc lại rất nhiều lần.
Đứng đó lẻ loi, một ma nữ giữa chiến trường rực đỏ được bao phủ bởi hàng ngàn xác chết —— "Origa Emelda Luzil".
Tôi đã thực hiện đúng như những gì mình mong muốn, và nhận lại kết quả tương xứng.
Đây chính là cái kết cục mà tôi đã nguyện dâng hiến bản thân cho.
Tôi cảm thấy thỏa mãn từ tận đáy lòng.
Dẫu vậy, cơn run rẩy vẫn không hề chấm dứt.
*
Một nhân vật tự ý thức được về bản thân đã đứng lên chống lại những sự kiện được định sẵn từ trước, từ đó khiến cốt truyện bị lệch đi chút đỉnh. Đổi lại, những cảm xúc đáng lý ra không nên tồn tại đã dần nảy nở, và mấy kẻ đáng lẽ phải biến mất thì lại sống nhăn răng.
Điều này đã phủ nhận tương lai được viết lên bởi đích danh ai đó, và đóng vai trò như một dấu mốc quan trọng trong quá khứ.
Các nhân vật đã chệch khỏi lộ trình vốn có, và bắt đầu kiếm tìm một hướng đi riêng cho bản thân.
Cứ như thế, định mệnh (câu chuyện) được dệt nên bởi Thánh thần đã bị bóp méo.
Và rồi, một câu chuyện mới vén màn.