Khi tôi đang đứng bên cạnh cửa sổ, tôi nghe thấy một vài tiếng thì thầm.
“Cậu nghĩ ai là người nổi tiếng nhất trong trường mình ?”
“Rõ ràng là Kureha Sara-san!”
Hôm nay là ngày có diễn ra buổi họp ủy ban hàng tuần. Là phó chủ tịch ủy ban Lễ hội Aitan, tôi hiện tại đang ngồi nhàn nhã tại một phòng họp ở tòa Văn hóa sự vụ - một nơi chỉ mở vào khoảng thời gian này trong năm.
Bây giờ đã là tháng mười rồi, nhưng cơn nóng của mùa hè vẫn nán lại trong không gian. Thế nên thực sự khó mà tin được rằng mùa thu đã đến từ lâu. Kể cả thế, chúng tôi vẫn phải mặc đồng phục mùa thu, tức là có một áo bolero mặc ngoài bộ đồng phục bình thường, nhưng vì cơn nóng nên cái nó ngột ngạt đến ngớ ngẩn. Hi vọng nhiệt độ sẽ hạ dần.
Cùng với mùa đông sắp tới, năm hai bọn tôi dần trở nên bận bịu. Đó là vì năm ba đang chuẩn bị cho kì thi vào năm tới và họ không thể tham gia vào việc tổ chức các lễ hội trường như lễ hội Thể thao vào tháng 11 và lễ hội Aitan vào tháng 12. Như một lẽ dĩ nhiên, chúng tôi phải gánh vác hầu hết mọi việc, cái vấn đề muôn thuở mà năm nào cũng diễn ra y như vậy. Phía nhà trường nên tổ chức các sự kiện đó sớm hơn một chút nhưng đương nhiên là không rồi.
Vào lúc này đây, hình ảnh phản chiếu của tôi lại lọt vào mắt của chính tôi, nó đã trở thành một thói quen tự ngắm nhìn bản thân của luôn rồi.
Vòng eo, mái tóc lấp lánh ánh đỏ nhẹ nhàng phấp phới theo gió, cứ thế ngả xuống dưới như một tấm ren mịn màng. Tuyệt vời. Hoàn hảo luôn.
Lớp trang điểm khiến mặt tôi hơi sáng hơn, lớp phấn mắt và đường lông mi hình quạt ‘cuốn vào nhau’ đầy tự nhiên với đường lông mi được nhấn mạnh hơn, tô điểm cho khuôn mặt của tôi càng thêm phần kiều diễm. Hoàn hảo lắm luôn.
Giờ thì, ngồi thế nào nhỉ ? Tôi cao hơn các cô gái cùng trang lứa, nếu không cẩn thận thì tôi sẽ gù lưng xuống, thế nên tôi phải luôn cố giữ nó thẳng. Cái thân hình mà tôi đo cẩn thận mỗi tối được thể hiện toàn bộ một cách hoàn hảo qua cách tôi mặc bộ đồng phục. Hoàn hảo lắm lắm luôn.
Như mọi khi, tôi xinh lắm lắm lắm luôn.
Sau buổi học trên lớp, các học sinh khóa dưới bắt đầu tập trung vào căn phòng tôi đang ngồi. Khi các em thấy tôi, tôi lập tức dừng bước đi, chào tôi rồi mới tiếp tục đi tiếp như thể họ là tín đồ của tôi hay gì ấy.
Dễ thương nhỉ ? Thấy họ làm vậy khiến tôi cảm thấy vui sướng vô cùng. Họ rất là yêu quý tôi nhể ? Hehehe…
“...Vậy, The Belle Fleur tiếp theo…”
“...Ừ, tớ chắc chắn sẽ bầu cho Kureha-san”
Nghe được những lời như thế thì thật khó có thể không cười nhếch mép. Những lúc như này chính là những lúc hạnh phúc nhất đời tôi.
Học viện Mizugahara là một trường nữ sinh tích hợp cả cấp hai và cấp ba, cũng là một nơi dành cho những tiểu thư nhà giàu. Để leo lên đỉnh của ngôi trường này, bạn sẽ phải diễn như kiểu bạn là Galapagos[note61779], tuân thủ nghiêm ngặt truyền thống và tránh xa những gì mà con gái ngày nay thường làm như có bạn trai hoặc chạy theo các xu hướng.
Ví dụ, nhà trường khuyến khích việc học tập tốt và cư xử nhã nhặn. Đương nhiên việc có một ngoại hình đẹp là quan trọng rồi, kiểu như vẻ ngoài sẽ khiến tất cả mọi người yêu quý bạn hơn ấy, và cái sự yêu quý đấy là cái quan trọng nhất luôn.
Khiến các cô gái khác có ấn tượng tốt về mình là cần thiết, và duy trì ấn tượng đó lại càng cần thiết hơn. Nếu bạn không nhận ra thì tôi đã làm việc đó cả đời rồi. Vì thế, tôi đang đứng đây và đương nhiên sẽ không bao giờ bỏ cuộc cho đến khi tôi tới được đỉnh cao!
Nếu tôi đặt chân ra khỏi trường, tôi chỉ là một cô gái xinh đẹp mà bạn nhìn thấy thường xuyên. Nhưng ở đây, ngôi trường này, sự tồn tại của tôi là hoàn mỹ!
Thế nên, tôi từng là cô gái nổi tiếng nhất trong ngôi trường này!
‘Onee-san’ tối thượng của học viện Mizugahara! Người được sinh ra với tài năng và vẻ đẹp! Đó là tôi, Kureha Sara!
Cần bằng chứng á ?
“Niiyama-san”.
“Ể? V-vâng?”
Khi tôi quay người lại và gọi tên một trong các cô gái vừa nói lúc nãy, cô ấy giật bắn mình, như một chú chó dễ thương giật mình. Mắt cô bé chớp liên tục như thể đang cố sửa lại ánh nhìn hướng về tôi.
“Đừng làm thế nhé, Niiyama-san. Bạn không được nói với bạn bè về người mà bạn sẽ bỏ phiếu cho đâu. Nhất là khi bạn còn là một thành viên của ủy ban nữa.”
“A-Ah…Xi-Xin lỗi… Em không định làm v-vậy đâu..”
Hai má cô bé đỏ ửng lên, mặt méo xẹo lại như sắp khóc đến nơi. Có vẻ lời nói của tôi rất có ảnh hưởng đến cô ấy, phản ứng dễ thương thật đấy!
Tôi đi đến trước mặt cô ấy, thẳng lưng lên để khiến tôi trông nhã nhặn nhất có thể, nắm lấy bàn tay nhỏ bé đằng đó. Trong trường hợp này, tôi nên lau nước mắt cho cô bé để đạt hiệu quả cao nhất, nhưng chắc là hơi quá.
Thế thì, chỉ cần dịu dàng cười với cô bé thấp hơn tôi 10cm này là được.
“Kuhera-san …?”
Tôi nắm chặt tay cô bé hơn một chút, mặt cô bé đỏ ửng lên. Lời thì thầm xung quanh bọn tôi thỉnh thoảng ngắt một chút. Đợi đến thời điểm thích hợp, như một diễn viên trong nhà hát, tôi mới bắt đầu nói.
“Dĩ nhiên, mình không thể nói rằng mình không hạnh phúc khi biết bạn yêu quý mình. Mình sẽ cố gắng hết sức để đáp ứng nguyện vọng của bạn. Thế nên, làm ơn tiếp tin tưởng mình nhé?”
Nói rồi tôi đặt tay còn lại còn mình lên trên bàn tay nhỏ bé đó, khẽ di chuyển để nắm chặt hơn nó giữa 2 bàn tay của tôi, cái nắm tay đó là có toan tính cả đấy. Nghe lời tôi nói, Niiyama-san gật đầu lia lịa với vẻ mặt vui sướng.
“N-nó là vinh dự của tớ!”
Đó là kiểu phản ứng tôi muốn thấy đấy. Cô ấy không hú hét vì hành động của tôi nhưng tất cả mọi người xung quanh vẫn nhìn cô ấy với ánh mắt ganh tị. Tôi nhẹ nhàng xoa đầu cô bé, cô bé lại nhìn lại tôi như thế đã bị quyến rũ. Biểu cảm thiếu phòng vệ đó là sự pha trộn giữa sự ngượng ngùng lẫn với cả ham muốn.
Tôi có thể cảm nhận được cơn rùng mình chạy dọc cơ thể. Cái cảm giác này thật là…không thể cưỡng lại được!
Tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của tôi, không ngoại lệ. Như thể là một miếng bánh đang đợi tôi nuốt chửng vậy.
Ngay cả Niiyama-san, cô gái nằm trong top 5 người đẹp nhất trường, cũng bị quyến rũ bởi tôi! Đó là thành quả cho cố gắng của tôi đấy!
Tất cả nỗ lực! Mồ hôi và nước mắt! Tất cả đều để tôi có thể đạt được điều đó! Để trở nên nổi tiếng giữa những cô gái này!
Trước khi bạn nghi ngờ thì tôi khẳng định, động cơ của tôi 100% thuần khiết. Mấy cô gái dễ thương mà, họ thơm và cơ thể của họ còn mềm nữa, tôi thích họ…Ahh…thích họ lắm luôn!
“Tôi hi vọng mọi người đều ghi nhớ lời tôi nói. Chúng ta không nên nói nói quá nhiều về lí do ủng hộ người này người kia…ít nhất cũng không nên cho đến đầu tháng sau”
Nói với tất cả mọi người, tôi nở một nụ cười với họ trước khi thực hiện một cái nháy mắt. Những cô gái dễ thương đó phản ứng đầy mong chờ, như chú chim nhỏ đang đợi chim mẹ cho ăn ấy. Dễ thương.
Trong tương lai, tôi có ý định ít nhất là làm những thứ 16+ với họ nhưng bây giờ tôi sẽ kìm chế, tôi không muốn họ ít thích tôi hơn.
Dù sao thì tôi rất kiên quyết để đạt được.
‘Belle Fleur’
Ngôi sao của lễ hội Aitan, bông hoa đẹp nhất của học viện, người được tất cả người khác ngưỡng mộ. Để được ban tặng danh hiệu đó, tôi phải là người được chọn thông qua phiếu bầu của học sinh toàn trường.
Người có danh hiệu đó phải là một ‘thánh nữ thuần khiết’, nghĩa là một cô gái không bao giờ bất cẩn đặt tay lên bất kì ai tiếp cận cô.
Đó là lí do tại sao–
Đột ngột, cánh cổng bật mở với một tiếng động lớn.
Bầu không khí bất chợt thay đổi, và tôi không phải là người duy nhất để ý đến điều đó.
“Cảm ơn vì đã đợi. Hãy bắt đầu cuộc họp ngay lập tức.
Cô gái vừa bước vào là một mỹ nữ tuyệt diễm với mái tóc được buộc gọn gàng bằng một sợi ruy băng màu xanh quấn quanh đầu. Mặc dù giọng nói của cô như rõ tiếng chuông ngân nhưng lại yên tĩnh, lập tức hớp hồn tất cả mọi người, trong đó có cả tôi.
Cô gái đó có tất cả mọi thứ, từ nhân cách, trí tuệ và hơn cả là vẻ đẹp nghẹt thở khiến không ai thoát ra được.
Chỉ bằng việc bước đi, cô đã hoàn toàn thay đổi bầu không khí của căn phòng. Không cần biết cô đang đặt chân đến đâu, cô như đang đứng trên một sân khấu chỉ dành cho cô và thứ sắc đẹp mê hoặc lòng người, những thứ còn lại sẽ là pháo hoa làm nền cho vẻ đẹp ấy.
Dáng đứng nhã nhặn, đài các của cô khiến cái sự thật rằng cô đã từng khóc lóc như một đứa trẻ nghe như là một thứ lố lăng, phản khoa học. Thế giới không thiếu những con người xinh đẹp nhưng ở cô gái đó lại có một thứ gì đó…một ánh sáng chói lòa chỉ có thể tỏa ra từ một vẻ đẹp ‘thực sự’.
“...Ôi không…Mareshino-san vẫn đẹp như vậy…”
“...Nhanh ngồi vào chỗ nào, chúng ta không thể khiến Mareshino-san đợi được…”
Những học sinh khóa dưới thì thào với nhau trong khi tìm cho mình một chỗ ngồi.
Trong khi đó, tôi nhìn thẳng vào tấm lưng của cô gái với cái ruy băng màu xanh.
Mareshino Rui.
Một đối thủ, một ‘chướng ngại’ mà tôi phải vượt qua để đạt được mục tiêu.
*********
Học viện Mizugahara không hề có hội học sinh. Vì thế nên nhà trường thành lập các buổi họp mặt để quản lí các sự kiện của trường.
Đa phần các sự kiện đều được góp tay bởi cả trường cấp hai và cấp ba, và sự kiện này cũng thế. Mỗi lớp sẽ cử ra hai người để tham gia vào buổi họp, hiện có khoảng 30 người ở đây, trải dài từ các em năm nhất cấp hai đến năm hai cấp ba.
Chủ tịch của buổi họp sẽ là một trong các học sinh năm hai cấp ba, người có số điểm cao nhất sẽ được chọn. Lúc đầu tôi nghĩ rằng đó là tôi nhưng hóa ra lại là Mareshino Rui được chọn.
Một lần nữa, cô gái đó lại là vị nữ hoàng bất khuất nắm giữ điểm số cao nhất kể từ hồi còn học cấp hai. Tất cả mọi người đều đặt kì vọng vào cô ấy, đặc biệt là các giáo viên. Tôi nghe loáng thoáng rằng
một vài giáo viên còn dựa vào để tạo câu hỏi cho đề kiểm tra.
Nếu tôi là đại diện cho một cô gái bình thường đạt được sự công nhận nhờ siêng năng thì cô gái đó là một thiên tài bẩm sinh.
…Tức cái tôi muốn nói là… Cô ta là một đối thủ mạnh đối với tôi.
Sau khi tất cả mọi người ngồi vào ghế, Mareshino-san mở đôi môi xinh đẹp đó ra và bắt đầu nói.
“Kể từ bây giờ, tôi tuyên bố rằng, cuộc họp hàng tuần bàn về lễ hội Aitan sẽ bắt đầu. Hôm nay là ngày chúng ta gặp nhau lần đầu thế nên sẽ bắt đầu bằng việc giới thiệu bản thân. Sau đó, tôi sẽ nói mục tiêu cũng như danh sách, trình tự công việc cần hoàn thành rồi kết thúc buổi họp tại đó do hiện tại vẫn chưa có việc gì. Được rồi, chúng ta sẽ bắt đầu giới thiệu từ năm thứ năm”
Ở trong ngôi trường mà cấp hai và cấp ba rất gần gũi, mọi người gọi năm hai cấp ba là năm thứ năm luôn cho tiện.
Với cử chỉ nhẹ nhàng, không một lỗi dù là nhỏ nhất, Mareshino đứng lên khỏi ghế, đặt một tay trước ngực.
“Tôi tên là Mareshino Rui, chủ tịch của cuộc họp bàn về lễ hội Aitan năm nay, tôi sẽ cố gắng hết mình để hoàn thành nhiệm vụ. Rất vui được làm việc với mọi người. Tôi chắc rằng các bạn năm nhất có rất nhiều điều muốn hỏi trong buổi họp, thế nên cứ thoải mái hỏi tôi bất cứ thứ gì. Tôi sẽ cố gắng để trả lời cho tất cả câu hỏi của mọi người.”
Giọng nói của cô ấy nhẹ nhàng và dễ nghe, cách nói chuyện rất lịch sự nhưng không bị cảm giác câu nệ quá mức. Câu nói cuối thể hiện sự cân nhắc, quan tâm đến các em năm nhất, càng làm bài giới thiệu thêm phần hoàn hảo. Tôi cùng năm với cổ mà tôi vừa tự vừa sợ cô nàng luôn á.
Sau lời chào mừng, Mareshino-san ngồi xuống và ra hiệu cho tôi bằng mắt. Ổn thôi. Nối tiếp cô ấy tạo ra kha khá áp lực cho tôi, mà nói thì cũng làm được gì đâu. Cố nào.
“Tôi là Kureha Sara, phó chủ tịch của cuộc họp bàn về lễ hội Aitan năm nay. Mục tiêu của tôi ở lễ hội năm nay là tiễn các anh chị năm cuối. Ý tôi là, nếu lễ hội năm nay thành công, nó sẽ được sử dụng làm mẫu cho lễ hội năm sau, tức là lễ tiễn năm thứ năm
năm nay luôn đó. Dù sao thì, hi vọng mọi người sẽ quan tâm tới tôi!”
Những điệu cười khúc khích vang khe khẽ khắp căn phòng sau lời giới thiệu của tôi. Tôi liếc nhìn mặt Mareshino-san, vẫn vô cảm như thường lệ.
Đôi khi tôi cảm giác Mareshino-san không đối xử tốt với tôi lắm. Cô ấy có xem tôi như kẻ thù hay gì không nhỉ? Hoặc cũng có thể cô ấy chỉ ghét tôi thôi. Tôi nghe bảo cô ấy luôn đối xử tốt với mọi người, nhưng rõ ràng là cô ấy không đối tốt với tôi rồi.
Cứ thế, việc giới thiệu bản thân tiếp diễn. Nghe các em năm nhất ngây thơ giới thiệu sướng tai quá! Các em ý vẫn đang trong cái tuổi sắp lớn…hay là tôi quyến rũ vài em nhỉ…
“Phần giới thiệu bản thân vậy là xong, tôi sẽ thông báo sơ bộ về những gì chúng ta sẽ làm trong thời gian sắp tới.”
Mareshino-san đứng dậy và viết về các mục công việc cần được thực hiện trên bảng trắng. Hôm nay là thứ 5 lần 2 của tháng mười. Mọi người sẽ bầu chọn vào ngày thứ hai đầu tiên của tháng 12, còn lễ hội sẽ diễn ra vào khoảng giáng sinh năm nay. Khá may rằng sẽ không có cuộc họp nào có thể diễn ra vào tháng 12 thế nên nếu các cuộc họp được diễn ra vào thứ 5 hàng tuần thì sẽ chỉ có bảy cuộc họp thôi.
Bảy à… Không nhiều lắm nhỉ?
Nhìn vào mặt tích cực, tôi sẽ có thể gặp Mareshino-san học khác lớp với tôi bảy lần. Bảy cơ hội có thể nhìn ngắm cô ấy ở khoảng cách gần. Ahhhh…mắt tôi được ban phước…
“Vậy là chúng ta sẽ phải vừa chuẩn bị cho việc bầu cử, vừa chuẩn bị cho lễ hội Aitan à. Về những ứng cử viên thì…”
Cuốn sổ tay của Mareshino-san cũng đầy trang nghiêm như chính cô ấy vậy…
Lời giải thích tiếp diễn sau đó. Tôi thì chẳng có việc gì để làm cả, thế nên cố cứ nhìn ngắm Mareshino-san một cách trống rỗng thôi. Nếu tôi trở thành Belle Fleur, tôi sẽ kiếm một cô bạn gái tầm Mareshino-san mới được.
À đấy, không biết vẻ mặt của Mareshino-san đối với người yêu của cô ấy nhìn như nào nhỉ? Cô ấy tạo cảm giác như một tiểu thư trẻ tuổi nên tôi nghĩ rằng cô ấy sẽ hiền từ, ngọt ngào và dành tất cả cho người cô ấy yêu. Chẹp, muốn cưới cô ấy quá đi~
Tôi tiếp tục nghĩ mấy thứ linh tinh như thế đợi thời gian qua đi.
Ngay trước khi kết thúc buổi họp, một thứ không thế ngờ tới đã diễn ra.
“Esumi-san và Tanihara-san từ chối tham gia bầu cử sao?” Mareshino-san nhíu mày hỏi lại.
“Ừm…vâng…tớ chắc chắn…”
Cô gái cùng năm vừa trả lời vừa gật đầu trong sợ hãi.
Esumi-san and Tanihara-san đều là những cô gái nổi bật trong năm học này. Đương nhiên, ý tôi khi nói “nổi bật” tức là trông họ xinh quá đi mất!
“Ứng cử viên của danh hiệu The Belle Fleur sẽ là các cô gái năm thứ năm như tôi. Mọi năm, thường sẽ có sáu ứng cử viên được chọn, có thể là do người khác đề cử, cũng có thể là tự đề cử chính mình, nhưng…”
Tôi chuyển ánh nhìn đến cái bảng trắng, lấy tay đỡ cằm.
“Vậy là năm nay chỉ có hai ứng cử viên bỏ quyền thôi đúng không?”
Tôi và Mareshino-san chạm mắt, chắc hẳn cô ấy cảm thấy phiền phức với diễn biến này. Biểu cảm của cô ấy lúc này rõ ràng là khác với bình thường, điều này khiến cô ấy còn lộng lẫy hơn nữa, dễ thương ghê~
“Điều này chưa từng diễn ra trước đây…”
“Ổn mà. Chúng ta đâu thể bắt ép ai đó trở thành ứng cử viên được”
“Thì đúng, nhưng…”
Có vẻ cô ấy muốn nói gì đấy, nhưng cuối cùng thì cũng bỏ cuộc, tập trung vào buổi họp một lần nữa.
“Tôi hiểu rồi, tôi sẽ thông báo giáo viên về điều này. Cơ mà mọi người ổn với chuyện này à? Cơ hội duy nhất trong đời để trở thành Belle Fleur của lễ hội Aitan đấy ?”
Danh hiệu Belle Fleur là thứ được mỗi nữ sinh trong trường mơ ước nên tôi hiểu những gì mà Mareshino-san đang cố nói.
Mặc dù thế, tất cả mọi người trong phòng đều lắc đầu chắc chắn như thể cái nhìn buồn bã lúc nãy chỉ là lời nói dối.
“Đương nhiên! Không cần biết tự đề cử thế nào… Chẳng có cách nào để thắng được hai ứng cử viên đó cả! Người chiến thắng chỉ có thể là một trong hai người họ mà thôi!”
Phản ứng lại câu nói đó, những lời đồng ý cũng nối nhau vang lên sau đó. Hiểu rồi…
Hai ứng cử viên đó. Tên của hai người họ được viết lên bảng trắng. Kureha Sara và Mareshino Rui.
*********
Sau khi cuộc họp kết thúc, mọi mọi người trong phòng bắt đầu tản đi trừ chủ tịch và phó chủ tịch cuộc họp vẫn đang ở lại dọn dẹp, trả chìa khóa phòng lại cho nhà trường. Nói cách khác thì tôi đang ở một mình với Mareshino-san.
Trời bắt đầu chuyển tối, phòng họp hiện tại khá vắng vẻ và bầu không khí hơi lành lạnh vì một lí do nào đó.
Đột nhiên, Mareshino-san thở ra một hơi.
“Mấy cô gái đó thực sự làm vậy à ? Họ có nhầm lễ hội truyền thống của trường với một cuộc thi về độ nổi tiếng không vậy.
Khá là hiếm khi nghe thấy mấy lời như vậy từ cô ấy đấy. Đúng hơn là lần đầu tiên tôi nghe thấy luôn.
Tôi cũng chẳng định chỉ trích cô ấy hay gì đâu, nhưng tôi rõ là cần phải nói gì đó để cân bằng lại những lời cô ấy vừa thốt ra.
“Có phải lúc nào cũng như vậy đâu mà, với cả cái lễ hội đó thực sự là một cuộc thi về độ nổi tiếng thật mà. Kể cả nhân cách, ngoại hình, khả năng trong trường đều quan trọng thì kết quả cuối cùng cũng được quyết định theo số phiếu bầu cả”
“Belle Fleur là biểu tượng của trường ta đấy. Vấn đề chẳng bao giờ là độ nổi tiếng cả, cái quan trọng ở người đạt được danh hiệu phải là trở thành hiện thân của những gì cốt lõi nhất tại ngôi trường này chứ.”
Chuẩn văn mẫu của học sinh gương mẫu rồi.
“Kể cả cậu có nói vậy thì chúng ta làm gì được với việc không một ai dám trở thành ứng cử viên đâu?”
Không như Mareshino-san, tôi chẳng quan tâm lắm. Một người nào đó từ bỏ vị trí ứng cử viên á ? Thì sao? Cuối cùng thì người chiến thắng cũng chỉ có thể là tôi hoặc cô ấy thôi mà ?
Tôi tiếp tục sắp xếp ghế, thực ra để nguyên nó đấy cũng chẳng sao, dù sao tuần sau lại có một cuộc họp nữa mà. Cơ mà kệ đi, có thêm thời gian được ở bên Mareshino-san cơ mà, lời quá ấy chứ.
“Kureha-san”
“Hm?”
Tôi khó có cơ hội tiếp xúc với cô ấy do chúng tôi ở khác lớp. Tôi thích cô ấy vì cô ấy rất xinh nhưng có vẻ như cô ấy chẳng thích tôi lắm, chắc là do cái phong thái hơi vô tư quá của tôi.
Đó là lí do tôi đã hạ cảnh giác khi cô ấy gọi tôi.
“Kureha-san, cậu nghĩ giữa tôi và cậu, ai phù hợp với danh hiệu Belle Fleur nhất ?”
Quào, cái câu hỏi kiểu gì đây trời.
“Tớ cũng chịu. Kiểu, tớ có hiểu gì nhiều về cậu đâu ?”
“Cũng đúng, chúng ta chẳng hiểu nhau lắm thật.”
Câu trả lời của tôi hình như đã thuyết phục được cô ấy. Nhưng tại sao cô ấy lại hỏi như vậy nhỉ ? Cô ấy nghĩ gì đó liên quan đến câu hỏi đó à ?
Bất cứ ai học tại trường Mizugahara đều hiểu rằng mọi học sinh khác đều mong muốn trở thành Belle Fleur. Nhưng tôi thấy mong muốn của Mareshono-san là lớn hơn cả.
Đen cho cô ấy là tôi không quan tâm cô ấy mong muốn nó đến mức nào đâu. Động cơ của tôi dù có phần thiếu đứng đắn thì đó vẫn là ước mơ của tôi đó.
Bầu không khí xung quanh cô ấy thay đổi, cô nhìn thẳng vào tôi với vẻ mặt nghiêm túc như kiểu cô chuẩn bị làm bài thi vào đại học ấy.
“Nếu tôi đề xuất một cách đáng tin cậy hơn để dành được danh hiệu đó thì sao?”
Lôi từ đâu ra không biết. Tôi chợt nhận ra lí do vì sao cô ấy lại ở lại sau giờ để nói chuyện với tôi.
He, thú vị đấy, cô ấy định làm gì không biết.
“Tớ là mối nguy hiểm lớn quá lớn, khiến cậu phải chơi biện pháp mạnh hả ? Mareshino-san ?”
“Không đến mức đó đâu, nhưng…”
Cô ấy chẳng phản ứng gì đặc biệt với lời nó vô căn cứ của tôi cả. Hình như cô ấy có cả cái biệt thự làm nhà riêng luôn cơ, tôi đe dọa thì chỉ có mình tôi lãnh đủ thôi.
“Nhưng cũng kiểu vậy đấy. Chỉ có mỗi hai ứng cử viên thôi mà, một trong hai chúng ta từ bỏ quyền làm ứng cử viên thì người còn lại dĩ nhiên sẽ thắng thôi”
“Lí thuyết thì đúng, nhưng kể cả ai đó đang cố mua chuộc tôi thì tớ cũng chẳng định gật đầu cái rụp vậy đâu”
“Thế nếu…”
Cô ấy giơ một ngón tay lên “...mười triệu yên thì sao?”
“...Gì cơ??”
Chuẩn câu nói để đời của của học sinh “danh dự” rồi.
Mười triệu yên? Cô ấy mua hối lộ tôi bằng mười triệu yên á ? Điên thật rồi. Gia đình tôi là một gia đình trung lưu, cỡ mười triệu yên á– Chờ tí! Mình phải giữ bình tĩnh!
Tôi bắt chéo hai tay, nhìn thẳng vào cô ấy. Nếu cô ấy nhận ra tôi đang hoảng cỡ nào thì chắc chắn tôi bị khinh luôn quá, phải giữ bình tĩnh!
“Ai lại đi quy đổi danh hiệu đó thành tiền bạc chứ, từ chối!”
Mareshino-san nở nụ cười nhẹ “Như dự tính, mấy trò hề này không thể khiến cậu mất bình tĩnh chút nào. Xin lỗi nhé, tớ không định thử cậu đâu”
Không, tớ run phết đấy bạn ạ. Tớ mà đồng ý là bạn đưa tiền cho tôi ngay và luôn đúng không ?
Xét theo các cô ấy nói, cô ấy rất quyết tâm với danh hiệu đó đấy. Đoán hành động tiếp theo của cô ấy làm bụng tôi quặn lên luôn.
“Thế cậu có muốn một trận quyết đấu sòng phẳng không ?”
“Quyết đấu á?”
“Ừ, trận quyết đấu giữa hai chúng ta để tìm cả ai là người xứng đáng với danh hiệu Belle Fleur hơn.”
Hiểu rồi. Ý của cô ấy là cả hai đứa không nên dựa vảo buổi bỏ phiếu mà tự quyết định với nhau luôn.
Đôi mắt xanh lục lấp lánh của cô ấy phản chiếu ánh sáng, như huỳnh quang nhìn thẳng vào tôi.
Khó thật đấy, tôi không nên cuốn theo trò chơi của cô ấy quá dễ dàng. Dù tôi cũng chẳng quan tâm nếu đấu trực diện như vậy, chỉ là nó hơi bị…
Đương nhiên là tôi không sử dụng mưu hèn kế bẩn rồi, nhưng ai biết cô ấy có định dùng hay không đâu ? Tôi không hiểu cô ấy lắm nhưng tôi cá chắc rằng đây là loại tính cách cô ấy đã ẩn đi trên trường.
Cẩn thận, tôi đáp “Ý tưởng kì quá đó, Mareshino-san. Nếu tớ đồng ý thì chẳng phải tớ đang dẫm lên niềm tin của những cô gái ngoài đó sao?”
“Tớ tin rằng nếu một người có thể đặt niềm tin lên người một người thì người đó nói gì họ cũng tin thôi. Không phải dẫm đạp lên niềm tin, kiểu như cậu chuyển niềm tin đó lên người còn lại thôi. Và cậu cũng có thể yên tâm là tớ sẽ không sử dụng mấy thủ đoạn bẩn thỉu đâu.
“Cậu thề với danh hiệu Belle Fleur đi”
Nghe tôi nói, Mareshino-san tránh ánh mắt tôi. Ê? Thật đấy à?
“Cứ yên tâm đi mà, thật đó…”
Cái cô gái này! Cô ấy chẳng dám, có khi là cô ấy cũng chẳng dám nói dối đâu.
Giời ạ, làm gì giờ ta?
Mà công nhận vụ này thú vị đấy. Tôi luôn có hứng thú với cô ấy nên tôi cũng tò mò cô ấy đang định làm gì. Cứ nhảy thẳng vào cái bẫy chắc cũng vui đấy chứ ?
Ổn thôi, bần tăng chưa biết từ chối gái đẹp bao giờ.
“Thôi được rồi, tớ đồng ý. Thế điều kiện chiến thắng là gì?”
“Hmm. Nếu là về thể dục thể thao thì tớ không có cửa”
“Và cũng chẳng có cái cửa nào cho tớ để thắng được cậu trong học thuật”
Tôi thở dài vì cái cuộc trao đổi qua lại này.
“Jeez…Tôi chắc rằng cô đã nghĩ ra cách đối đầu sòng phẳng rồi đúng không? Cô không phải kiểu người đề xuất mấy thứ thiếu suy nghĩ như vậy đẩu nhể?”
“Tôi nghĩ gọi là quyết đấu cũng hơi quá…” Cô ta nhanh chóng sửa lại lời của chính cô ta lúc nãy.
“Tôi muốn cả hai chúng ta đều có thể tự quyết định xem ai là người xứng đáng với chiến thắng hơn”
“Vậy cô muốn cả hai đứa theo dõi nhất cử nhất động của nhau à?” Chẳng biết cô gái đằng đó nghĩ cái gì, tôi hỏi thăm dò.
Cô ta nhìn vào đồng hồ đeo tay. Cũng sắp đến lúc đi về rồi. Nếu cứ tiếp tục trả treo thế này thì chắc hủy luôn quá.
Cô gái kia hít một hơi thật sâu “Không hẳn, mà cũng đúng…Để tớ nói thẳng nhé”
Lần đầu tiên tôi thấy cô ta ngập ngừng đấy, cái lần cô ta phát biểu ở cuộc thi ở bài phát biểu quốc qua còn chẳng như thế này.
“Kureha-san…Làm ơn hãy trở thành người yêu của tớ…trước khi cuộc bầu cử bắt đầu…tớ sẽ chứng minh cho cậu thấy tớ là người xứng đáng nhất với danh hiệu Belle Fleur”
Hả?
Não tôi đơ luôn rồi. Kureha Sara, người nhẽ ra phải là ‘Onee-san tối thượng’ không bao giờ mất đi vẻ bình tĩnh dù ở trong bất kì trường hợp nào, nhưng mà kiểu…Cái gì nó cũng có giới hạn thôi chứ ?!
Cứu cánh duy nhất còn lại là một chút ánh đỏ trên đôi má của Mareshino-san, bằng chứng cho thấy cô ta biết cô ta đang nói cái gì. Nếu đây là tình huống bình thường thì tôi đã tiếp cận kiểm tra xem cô ta có bị sốt hay gì không rồi đấy.
“Ờ…Ừm… ??”
“Như tôi đã nói–”
Cô ta chuẩn bị lặp lại, tôi nhanh chóng cắt ngang “Chờ! Tôi đang không hiểu cô định làm gì ? Tại sao lại phải là người yêu chứ không phải những thứ kiểu bạn bè chẳng hạn ?”
“Làm người yêu thì chúng ta có thể hiểu rõ hơn về nhau chứ ?”
“Cũng…hợp lí, nhưng mà nó kiểu…”
Điều đó có nghĩa là tôi sẽ phải lộ bộ mặt thật với cô ta, cái vẻ mặt mà tôi sẽ lộ ra với người tôi yêu ấy…Điều đó mà xảy ra thì tôi tạch là cái chắc!
Nhưng nói đi cũng phải nói lại…làm những thứ chỉ người yêu sẽ làm với nhau à…tưởng tượng Mareshino-san cười ngại ngùng xem…
Ohhh, não tôi thành đống lộn xộn luôn rồi. Hai cô gái nổi tiếng nhất trường nói chuyện riêng tư với nhau ? Rồi đột nhiên thành người yêu luôn ? Điều đó là bình thường à ?
“Đề xuất thú vị thật đó, nhưng có gì hơi cấn cấn đúng không ? Mareshino-san, tôi là con gái mà ?”
“Đúng rồi, và tôi cũng là con gái luôn”
“Vậy là cô không có vấn đề gì với kiểu quan hệ đó đúng không ?”
Cô gật đầu “Ừ, nếu đó là cậu thì không sao cả”
Bất kì ai trong cái trường này sẽ hét lên khi nghe thấy những lời đó. Nếu không phải ở trong cái tình huống kì quái này, tôi sẽ nhảy cẫng lên luôn!
Tôi còn chẳng dám mơ tưởng tượng về điều này. Mareshino-san đó đang muốn tôi làm người yêu cho cô á? Tôi đang mơ à?
“Thế cậu thì sao, cậu có hứng thú với ai từ trước đó rồi à ?”
Cô ta hỏi với cái giọng biết câu trả lời từ đầu rồi. Chắc không phải do cô ấy đã điều tra thông tin về tôi đâu nhỉ?
“Tớ không có…nhưng mà, Mareshino-san…”
“Yên tâm, tôi không nói với ai đâu. Chúng ta sẽ giữ cho mối quan hệ không bị phát hiện. Hay là cậu không thấy tôi quyến rũ ?”
Này, nói gì đấy?
“Không. Nói thật thì tôi sẽ rất vui nếu được cưới cô luôn đấy, Mareshino-san, chẳng ai trong cái trường này từ chối cô đâu”
“Đừng phóng đại quá mức vậy chứ…”
Mặt cô ta hơi ửng đỏ. Ồ, chẳng lẽ nào ? Mà chắc là cô ấy không quen với việc được khen là xinh đẹp thôi…Cơ mà có vẻ như cô ấy không cố tình…
Dù sao thì việc có một mối quan hệ bí mật chắc chắn là một điều tốt, có thua cũng chẳng phải là mất tất cả…
Đương nhiên là tôi không từ bỏ danh hiệu cao quý kia rồi, vậy là có hai tháng để tán tỉnh cô nàng. Nghe điên thật đấy.
Như đã nói, dù tôi không biết nhiều về cô ấy nhưng xinh là được.
Vấn đề còn lại làm thế nào để kiềm chế mình và chốt kèo thôi.
“Tôi hiểu rồi, có thể cho tôi suy nghĩ một chút không ? Tôi sẽ đưa ra trả lời vào ngày mai.”
“Không”
Cô ta từ chối yêu cầu của tôi với cái giọng bướng bỉnh. Tại sao??
Cô bước từng bước đến chỗ tôi, mặt đỏ ửng, càng khiến cô thêm xinh đẹp hơn nữa. Cái nhìn đầy căng thẳng khiến tôi khó nhìn thẳng vào đôi mắt ấy.
Đó có phải là cảm giác được một người nổi tiếng bắt tay, ghé sát mặt vào không nhỉ ? Ai mà chịu được cơ chứ ! Tôi phải nói gì đó !
“T-Tại sao chứ ?” Ây! Cô đặt tay lên má tôi luôn rồi!
Cơ thể tôi bất giác run rẩy. Không phải do tay cô ta lạnh hay gì đâu, chỉ là hành động của cô ta bất ngờ quá thôi ! Đương nhiên là tôi không phiền đâu !
Không thể không nhìn thẳng vào mặt cô ta được nữa rồi, mãi một lúc sau cô ta mới tránh ánh mắt đi. May quá !
Có vẻ như cô ta đang định nói một cái gì đấy vĩ đại lắm. Đấu tranh nội tâm một hồi mới thấy cô ta nhỏ giọng nói với vẻ mặt yếu ớt.
“Tôi không muốn cậu phải…”
“Hả? Gì? Từ nãy cô toàn làm mấy thứ từ đâu ra–”
Đang chuẩn bị phàn nàn thì cô ta lại bất ngờ tiến sát thêm nữa, vẻ mặt đầy quyết tâm như mọi khi cô ta hay làm dưới tư cách là nữ hoàng của ngôi trường này.
Khuôn mặt đó xinh đẹp tới nỗi khó tin được rằng nó thuộc về một con người, càng lúc càng tiến sát hơn đến tận ngay cạnh tai tôi. Như một loại thuốc độc ngọt ngào, cô ta thì thầm vào tai tôi.
“Ngừng kháng cự đi, trở thành người yêu tôi đi nào”
“C-Chờ, gì cơ ??”
Trái tim tôi như sắp nổ tung luôn, làm sao mà giữ bình tĩnh được trong cái tình huống này cơ chứ. Cô ta còn tiến xa đến mức thổi mạnh vào tai tôi, ấn đôi môi mềm mại đó vào môi tôi!
“Mm–Mmmph-!”
Không thể nào…
Cái diễn biến quái gì thế ! Cái lí do duy nhất cản tôi xô ngã cô ta là khả nặng tự điều khiển bản thân xuất sắc của tôi đấy.
Mọi cô gái bình thường chắc ngã ra sau luôn rồi, nhưng đây là TÔI cơ, Kureha Sara ĐÓ đấy. Tôi đương nhiên không phản ứng giống các cô gái khác rồi. Cứ từ tốn chấp nhận nụ hôn đó thôi, như kiểu nó chẳng là gì ấy.
Dù sao thì cả hai đứa sẽ là người yêu cơ mà, cỡ này vẫn thường thôi.
Tôi dần thả lỏng cơ thể, đáp trả lại nụ hôn của cô ta. Nhưng cô ta làm gì đã dừng ở đấy, cô ta nhanh chóng kéo cổ tôi lại gần, đưa lưỡi vào trong khoang miệng của tôi. Ê!
Lưỡi cô ấy cẩn thận khám phá bên trong miệng tôi. Ngay khi thấy phần lưỡi, cô ngay lập tức liếm nhẹ nó như đang vuốt ve.
Có vẻ mấy lời đồn về cái sự tinh tế và nhẹ nhàng của cô ta cũng có cơ sở đấy, cơ sở nằm ngay trong miệng tôi luôn. Những cái vuốt ve nhẹ nhàng của cô ta đang làm tôi thấy chóng hết cả mặt.
Cô chết lặng trong một khoảnh khắc, quên luôn tôi là ai và tại sao tôi lại ở đây rồi. Cảm giác được liếm lưỡi làm tôi cảm thấy choáng ngợp thực sự.
Cơ mà tôi cũng không thể kháng cự được nữa rồi. Cảm giác này như đang khiến tôi giữ chặt lấy cô ấy vậy.
Cô ôm lại cô ấy, giống với một đứa trẻ bị đuối nước, bám chặt lấy không rời. Rồi cũng giống như để xoa đầu đứa trẻ đó, cô lại di chuyển lưỡi lần nữa.
Nụ hôn cứ thế kéo dài suốt ba phút.
Cô ấy thả tôi ra và bước lùi lại. Mọi thứ quanh tôi như mờ đi, tôi còn chẳng nhớ tên mình là gì.
Thế nhưng tôi vẫn cố mở miệng, cố gắng nói gì đó nhưng cái lưỡi cứng đờ của tôi không chịu chuyển động chút nào.
“Phew…Mareshino-san, cô–”
Chỉ kịp gọi cái tên cô ta thôi đã khiến tôi hụt hơi lần nữa, não tôi chảy thành cháo rồi đấy.
Về phía Mareshino-san thì…mặt đỏ bừng, nhưng miệng thì lại đang nở nụ cười quyến rũ khác hẳn thông thường.
“Giời ạ” Cô ta khúc khích cười.
“Cậu rốt cuộc đã không từ chối, không ngờ được là mọi thứ diễn ra suôn sẻ vậy đấy. Cậu cũng dễ thương quá đấy chứ nhỉ, Kureha-san ?”
Lời trêu chọc đó khiến tôi trở về với hiện thực. Hơi ấm trong tôi dần lắng xuống khi tôi mở miệng.
“...Để đạt được danh hiệu Belle Fleur, chúng ta cần phải ‘thuần khiết’...cô mà để lộ chuyện này là tôi mất chức luôn”
“Tôi cũng vậy luôn đấy. Cậu cũng sẽ không nói cho ai đâu ?”
“Chắc chưa ? Cô hiểu gì về tôi đâu ?”
“Thế thì tôi hi vọng có thể hiểu cậu hơn kể từ bây giờ.”
Cái cô gái này cũng chỉ vừa nhận ra điều đó chắc luôn! Thế nên cô ta mới khiêu khích tôi như vậy chứ! Cô ta biết rằng tôi sẽ không quay đầu từ chối đâu nên mới đánh cược bằng lời nói hung hãn như thế!
Tôi nghe được cả tiếng lòng của cô ta luôn, ‘Sau cậu có làm gì và nói gì đi chăng nữa, cậu cũng chỉ là một cô gái thôi, Kureha-san. Chỉ cần một chút áp lực là cậu sẽ co gối ngay. Cảm giác khi hôn cũng thích mà? đúng không ?’
Cô ta đánh giá thấp tôi à ? Ổn thôi, chơi tới luôn.
“Tôi hiểu rồi, hiểu rõ tường tận rồi, Mareshino-san”
“Thế thì–”
Trước khi cô ta nói được câu nào, tôi nhẹ nhàng để tay sau đầu cô ta, hướng thẳng đến cái ruy băng. Cô ta cứng đờ, chỉ kịp kêu lên một tiếng khi thấy tôi làm vậy.
Thấy cô ta nhìn tôi như vậy, có gì đó như đang “thức tỉnh” trong tôi.
Lần này sẽ là lúc tôi khiến cô ta đầu hàng!
Tôi hơi cúi xuống, hôn cô ta.
Mắt cô ta trợn trừng, cố gắng đẩy tôi ra theo phản xạ, nhưng còn lâu nhé. Tôi ôm cơ thể mềm mịn đó và không khoan nhượng đẩy lưỡi vào trong đôi môi tươi như hoa đó. Cô ấy chủ động trước mà, công bằng đúng không ?
Cô gái này được tung hô như một vị thánh của ngôi trường, và tôi đang ở đây, nghiêm tục ‘hành hung’ khoang miệng của cô ấy. Cảm giác như tôi đang ‘vấy bẩn’ một tấm vải trắng vậy, kích thích quá!
“Ngh–Fwaah…Ku-Kureha–san–!”
Không thể theo kịp tình huống, cô ấy cố hết sức chống cự nhưng chẳng kéo dài được lâu. Cô ấy dần ngừng phản kháng, thả lỏng cơ thể, trở thành ‘con mồi’ để tôi mặc sức ‘săn’.
Cô gái ngoan.
Ban đầu, tôi hung bạo hôn cô ấy. Nhưng lúc này, tôi thưởng cho sự ngoan ngoãn đó bằng tình cảm. Hôn một cô gái sở hữu vẻ ngoài khiến người ta ghen tị làm tôi cảm thấy thật suy đồi đạo đức. Và điều đó thật ngọt ngào.
Nghe lời tôi đi, cô gái. Tôi sẽ thưởng cho cô những phút giây ngọt ngào~
Tôi từ tốn khám phá khoang miệng của cô ấy. Trước khi kịp nhận ra, Mareshino-san đã nghiêng đầu, di chuyển lưỡi chào đón cái lưỡi của tôi. Miêng cô ấy há rộng, phát ra những tiếng động ‘thiếu đứng đắn’.
Tôi dừng ngay trước lúc cả hai người hoàn toàn say đắm trong nụ hôn. Phần vai của cô ấy mà tôi đang chạm vào trở nên nóng rực như một quả bóng lửa.
“Haah…haah…”
Cô ấy cố gắng lấy lại hơi thở. Khuôn mặt thì đỏ bừng, đôi mắt nhuốm lệ mất đi tiêu điểm. Mất đi cái vẻ đứng đắn thường có. Thật buồn cười khi cô gái này lại là chủ tịch ủy ban lễ hội Aitan, người được tất cả mọi người yêu quý. Cô gái xuất hiện ở đây chỉ là một cô gái đang hứng tình thôi.
Và tôi là người làm ra điều đó.
Ayda…Điều này…thú vị hơn tôi nghĩ.
Mareshino-san chạy đi lấy cái cặp sách gần đó, lấy ra một cái khăn tay để lau miệng, cố gắng lấy lại vẻ bình tĩnh. Chiếc khăn tay đó nhuốm nước bọt của cô ấy rồi kìa…
“T-Tôi không ngờ cậu là loại người…mãnh liệt thế đấy”
“Ừ thì tôi chỉ định trả lại những gì cô đã làm thôi mà. Như khẩu hiệu của trường ta ấy ‘trả lại lòng tốt bằng lòng tốt’.” Tôi mỉm cười với cô ấy.
Đến tận lúc này, Mareshino-san mới lấy lại được bình tĩnh.
“Hợp lí đấy”
“Thế cô nghĩ sao ? Tôi có xứng đáng với danh hiệu Belle Fleur không ?”
“...Chưa phân thắng bại đâu!”
Cô ấy có vẻ vẫn chưa lấy lại được sự bình tĩnh như mọi khi rồi. Cô ấy nhìn tôi với ánh nhìn đầy căng thẳng.
“Tôi sẽ coi nụ hôn của cô là lời chấp nhận, được không ?”
Nhìn cô ấy kìa, cố gắng dành lại thế chủ động cơ đấy.
Ổn thôi, tôi sẵn sàng làm người tinh của cô ấy cho đến trước khi cuộc bầu cử diễn ra.
“Để tôi thay đổi điều khoản cuộc thi nhé”
“...Thay đổi gì ?”
Có lại tinh thần cạnh tranh ban đầu, cô ấy không hề tỏ ra nghi ngờ một chút nào. Đó chính là Mareshino Rui mà tôi sẽ phải đối mặt đây.
Một đối thủ đáng sợ sẽ không chỉ dựa vào mánh khóe đâu. Nếu tôi không cẩn thận là đạp phải mìn ngay.
Thế thì vui chứ! Tôi sẽ chơi tất tay vụ này!
Tôi chỉ thẳng tay vào cô ấy.
“Không phải là ‘tôi trở thành người yêu của cô’ mà là ‘cô sẽ trở thành người yêu của tôi’!”
“...Được thôi, thế nào cũng giống nhau. Thêm nữa, tôi là người bắt đầu mọi thứ nên tôi sẽ cho cậu từng đấy cân nhắc. Rốt cuộc thì cậu cũng sẽ nhận ra là cậu không thể sống thiếu tôi mà thôi.”
*********
Tôi tắt đèn phòng họp, bước ra ngoài. Mareshino-san khóa cửa, quay sang đối mặt với tôi. Cô ta vừa trừng mắt nhìn tôi đấy à?
Theo cái cách cô ta nhìn tôi, có vẻ cô ta không định chế giễu tôi nhưng tôi cũng chẳng rõ cô ta đang nghĩ gì nữa.
Nhưng.
Tôi biết một điều.
“Tôi sẽ không thua cậu đâu”
Đừng cướp lời của tôi chứ ?
“Tôi sẽ khiến cậu phải đầu hàng mà thôi”
Cuộc trao đổi của bọn tôi vang vọng khắp hành lang tối.
Cứ như thế, ‘sự thuần khiết’ của tôi giữ trong năm năm bay biến hết rồi, nhờ ơn Mareshino Rui cả.
Liệu ai trong hai bọn tôi sẽ trở thành Belle Fleur ? người nào sẽ quỳ gối trước người còn lại ? Lí do cho cái tình trạng này là gì ? Thôi thì còn tận hai tháng trước ngày hứa hẹn cơ. Tôi sẽ phải tìm hiểu mọi thứ, cũng như cả hai người phải hiểu nhau thật kĩ càng.
[note61801]