Gói Thuốc Nhỏ

chương 23

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Thứ hai.

Lâm Dược dưới sự tham mưu của người bạn mạng là Nghiêm Dĩ Luật Kỉ, quyết định hôm nay sẽ tìm Ngôn tổng nói chuyện, sau này cứ làm đồng nghiệp bình thường thôi.

Bạn muốn hỏi tại sao lúc trước Gói Thuốc của chúng ta liều sống liều chết theo đuổi, hiện tại sao lại muốn trở thành đồng nghiệp bình thường?

Bạn cũng biết mà, nếu ai đó tỏ tình với bạn, bạn có thể tiếp tục làm đồng nghiệp bình thường với người đó hay sao? Vị huynh đệ Nghiêm Dĩ Luật Kỉ kia đã nói, tất cả cũng chỉ là kịch bản mà thôi!

Đêm qua Lâm Dược đã tự hỏi cả đêm, cũng không tìm được lý do thoái thác về chuyện tình cảm của cô, lý do có thể cho Ngôn tổng tin cô, lại có thể làm cho Ngôn tổng có cái nhìn tốt đẹp về mình, vì vậy cô cứ suy nghĩ mãi nên đâm ra mất ngủ, sáng hôm sau cũng chỉ có thể vừa chạy vừa ngáp đến công ty.

Bãi đậu xe ngầm, tổ trưởng tổ hai của bộ R&D Lâm Phi Dương, sau khi đậu xe xong thì mang theo bữa sáng đi vào thang máy.

Trùng hợp gặp BOSS nhà mình đang đợi thang máy.

“Chào buổi sáng, BOSS.” Lâm Phi Dương chào Ngôn Luật Kỷ một tiếng sao đó cả hai cùng bước vào thang máy.

Ngôn Luật Kỷ gật đầu đáp trả, nhịn không được lại ngáp một cái thật lớn.

“Giám đốc ngủ không ngon sao?” Lâm Phi Dương ấn tầng .

“Ừ.” Ngôn Luật Kỷ cảm thấy bản thân cứ mất ngủ như vậy, đoán chừng có thể hình thành nên thói quen chứ không còn là bệnh nữa...

“Thật ra anh có thể đến chỗ bác sĩ Lâm khám một chút, tuần trước tôi uống thuốc do bác sĩ kê, chất lượng giấc ngủ dạo này khá hơn nhiều đấy ạ.” Lâm Phi Dương nói.

“Qủa thật khí sắc của cậu không tồi.” Ngôn Luật Kỷ nhìn lướt qua cấp dưới nhà mình, sắc mặt hồng hào, tinh thần đầy năng lượng, so với trước kia quả thật nhìn khoẻ khoắn hơn rất nhiều.

Đinh.

Thang máy dừng lại ở lầu một sau đó cửa thang máy mở ra.

Lâm Dược thấy thang máy mở ra, đầu cũng không thèm ngước lên, ngáp một cái thật lớn sau đó bước vào thang máy.

Ngôn Luật Kỷ thấy Lâm Dược bước vào, vô thức lùi về một bước.

“Bác sĩ Lâm.” Bởi vì lúc trước từng đến phòng y tế bắt mạch nên Lâm Phi Dương và Lâm Dược cũng xem như là có quen biết.

“Chào buổi sáng.” Lâm Dược ỉu xìu chào hỏi.

“Hôm qua bác sĩ Lâm cũng ngủ không ngon sao?”

“Vâng.” Lâm Dược nhịn không được lại ngáp thêm một cái.

Lâm Phi Dương lặng lẽ quan sát Lâm Dược, lại khẽ nheo mắt kín đáo liếc nhìn đôi mắt đen láy của BOSS nhà mình, bất giác, cảm giác bản thân mình dường như phát hiện bí mật động trời nào đó.

“Cậu nhìn tôi làm gì?” Ngôn Luật Kỷ thấy Lâm Phi Dương dùng ánh mắt quỷ dị liếc liếc mình không nhịn được đen mặt.

“Ngôn tổng!” Lâm Dược bỗng nhiên nghe thấy giọng nói của nam thần, lúc này mới phát hiện người thứ ba đứng trong thang máy hoá ra là Ngôn Luật Kỷ.

“Chào buổi sáng.” Ngôn Luật Kỷ nghĩ nghĩ vẫn lịch sự chào một tiếng.

“Chào buổi sáng.” Âm thanh của Lâm Dược nhanh chóng tràn đầy sức sống.

Bỗng nhiên bị biến thành bóng đèn, Lâm Phi Dương lập tức thu mình với ý nghĩ hạ thấp sự tồn tại của bản thân.

Vì vậy bầu không khí trong thang máy vô cùng kỳ lạ xen lẫn xấu hổ, cuối cùng cũng đi đến tầng .

“Tôi đi trước.” Lúc thang máy vừa mở ra, Lâm Phi Dương lập tức phi ra ngoài với tốc độ nhanh nhất.

“Ơ, sao lại đến tầng ?” Rõ ràng là phải đến tầng trước mà? Lâm Dược kinh ngạc nói.

“Cô quên ấn tầng .” Ngôn Luật Kỷ nói.

“Hi, có lẽ là vì gặp được Ngôn tổng ở trong thang máy cho nên vui quá quên mất.” Lâm Dược hớn hở nói.

”.........” Ngôn Luật Kỷ ngẩn người, nhớ đến chiều thứ bảy ở tiệm bánh ngọt, Lâm Dược cũng bạn học thề son sắt nói người mình thích nhất định cũng thích con người chân thật của cô, cô sẽ không bao giờ vì thích một người mà tự mang cho mình vỏ bọc khác.

Cho nên, cô nàng nhìn thấy hắn thì quên ấn thang máy, đây cũng là phản ứng chân thật của cô sao?

“Tôi đi đây.” Ngôn Luật Kỷ gật đầu, lúc ra khỏi thang máy tiện tay ấn tầng giúp Lâm Dược.

Lúc cửa thang máy đóng lại, Lâm Dược lập tức lôi di động ra chụp ảnh nút thang máy lầu , sau đó viết một caption up lên vòng bạn bè.

(Nam thần giúp tớ ấn thang máy!!!)

Kết quả bởi vì trong thang máy không có tín hiệu, phải đợi hai phút sau mới phát lên được.

Đinh đinh.

Lâm Dược vừa thay quần áo xong đang ngồi trên ghế, âm thanh nhắc nhở của Wechat từ điện thoại vang lên.

“Gói Thuốc, có phải cậu yêu đương nên ngốc luôn rồi không?”

Lâm Dược chớp chớp mắt trả lời “Tôi cũng muốn như vậy lắm, nhưng mà vẫn chưa thu người vào tay được.”

“.....Cậu nhìn vòng bạn bè xem họ nói gì đi.”

“Kệ bọn họ.”

“Cậu nhanh nhanh xoá đi không chê mất mặt hả.”

Lâm Dược nghĩ nghĩ, kéo đến phần bình luận, bỗng nhiên thấy lượt like và bình luận tăng nhanh hơn bao giờ hết, hơn nữa các bình luận dường như đã thống nhất với nhau, đều chỉ có bốn chữ ‘Gói Thuốc mê trai!’

Lâm Dược cũng không giận, chỉ up lên thêm một thông báo

(Bạn bè thân yêu, bất cứ ai đem từ ‘Gói Thuốc mê trai’ đổi thanh câu chúc phúc đều sẽ nhận được một lần châm cứu miễn phí!)

Vì thế năm phút sau, bạn bè của Lâm Dược lập tức sôi nổi chỉnh sửa bình luận!

‘Chúc Gói Thuốc sớm ngày ôm được nam thần về nhà.’

‘Nam thần mau mau chui vào túi của Gói Thuốc đê.’

‘Chúc Gói Thuốc và nam thần sớm sinh quý tử!’

.......

“....Thế mà cũng được à???” Bạn học Tiểu Minh quả thật được mở rộng tầm mắt.

- ---

Trợ lý Tô Phỉ của Tổng giám đốc nhân sự đang muốn đi tìm giám đốc nhà mình để báo cáo công việc, kết quả vừa bước đến cửa, liền nghe tiếng cười như phát rồ của hắn.

“Cười chết anh rồi, ai nha má ơi.” Tiêu Đông cầm di động đẩy cửa phòng làm việc.

“...Tô Phỉ, sao cô lại đứng trước cửa vậy?” Tiêu Đông vừa đẩy cửa đã phát hiện trợ lý của mình.

“Tôi đang muốn tìm anh để báo cáo công việc tuần này, BOSS định ra ngoài sao?” Tô Phỉ hỏi.

“À, không có, cô vào đi.” Tiêu Đông vốn định chạy đến hang ổ của Ngôn Luật Kỷ chọc ghẹo một phen, nhưng mà nghĩ nghĩ, Gói Thuốc vốn dĩ đã rất khó khăn rồi, hắn vẫn nên bớt gây hoạ lại thì hơn.

- ------

Lúc giữa trưa hôm nay, Ngôn Luật Kỷ bê khay cơm ở nhà ăn nhìn trái rồi quay sang phải, cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó.

“Tìm gì đấy?” Tiêu Đông hỏi.

“Không có gì.”

“Tìm bác sĩ Lâm hả.” Tiêu Đông cười cười “Cô nàng ăn xong nên quay về rồi.”

“Ăn xong rồi?” Ngôn Luật Kỷ ngạc nhiên.

“Sao nào, cô nàng không đeo bám cậu nữa nên cậu không quen?” Tiêu Đông cười chọc ghẹo.

“Không có.” Ngôn Luật Kỷ sẽ không bao giờ thừa nhận xác thật bản thân hắn cảm thấy có chút...quái quái.

Tiêu Đông nhướng mày không nói nữa.

Lâm Dược bên này đã ăn cơm xong, đang xem bệnh cho đồng nghiệp ở bộ R&D.

“Bác sĩ Lâm, có phải sức khoẻ của tôi đã tốt hơn nhiều rồi hay không? Dạo gần đây tôi ngủ ngon, ăn cũng ngon, bạn gái tôi còn nói tôi nhìn đẹp trai hơn trước nhiều.” Lập trình viên Tiểu Vương đắc ý tạo dáng ra vẻ tôi rất soái.

“Sức khoẻ của anh vẫn chưa thật sự ổn định, cần phải điều dưỡng thêm một thời gian, nếu không sẽ đột nhiên ngất nữa đấy.” Lâm Dược vừa nói vừa kê phương thuốc trên laptop.

“Bác sĩ Lâm có thể đừng nhắc đến việc này hay không?” Tiểu Vương có chút lúng túng nói, “Bởi vì hôm đó tôi đột nhiên ngất, BOSS bọn tôi đã nổi giận thật lớn một trận, không cho tôi tăng ca, tiền thưởng cũng bị trừ mất.”

“Bây giờ anh muốn tiền hay muốn mạng?” Lâm Dược nhìn chằm chằm hắn hỏi.

“Đều muốn.”

“Haha...” Lâm Dược in đơn thuốc ra, đối chiếu xem lại lần nữa, đóng dấu tên mình lên sau đó đưa cho Tiểu Vương, “Trong đơn thuốc này có vài loại dược liệu chỗ tôi không có, anh đến bệnh viện lấy là được.”

Phòng y tế Đông y của Đằng Phong có liên kết với một bệnh viện tư nhân, nên nhân viên Đằng Phong có thể trực tiếp đi đến bệnh viện đó để lấy thuốc.

“Ok.” Tiểu Vương nhận đơn thuốc, nghĩ nghĩ lại hỏi, “Đúng rồi, bác sĩ Lâm, cô là người ở đâu?”

“Giang Tây, sao vậy?”

“Ồ, vậy không được rồi.” Tiểu Vương tiếc nuối nói.

“Cái gì không được?”

“Là thế này, thành tích của bộ R&D năm trước của chúng tôi rất tốt, cho nên tổng bộ công ty cho phép chúng tôi làm một dự án từ thiện, tức là chúng tôi có thể lấy % vượt mức thành tích cần đạt năm ngoái để xây dựng trường tiểu học Hy Vọng.” Tiểu Vương giới thiệu nói, “Nhưng mà địa điểm chỉ có thể chọn Quý Châu hoặc vùng núi của Vân Nam, hiện tại chúng tôi đang bỏ phiếu.

Tôi không biết nên bỏ phiếu cho nơi nào, cho nên nghĩ nếu quê nhà của bác sĩ Lâm là một trong hai vùng này, tôi sẽ bỏ phiếu nơi đó.”

“Tập đoàn của chúng ta có chuyện này nữa à?” Lâm Dược ngạc nhiên nói.

“Tất nhiên, hầu hết các công ty lớn đều phải làm từ thiện để đền đáp lại xã hội mà." Tiểu Vương nói một cách tự hào, "Nhưng của chúng tôi thì khác.

Trường Tiểu học Hy vọng do bộ phận R&D của chúng tôi quyên góp được xây dựng dưới danh nghĩa của tất cả mọi người trong bộ phận R&D và không được tính vào quỹ từ thiện của công ty.

"

“Nghe nói BOSS đã đề xuất chuyện này với tập đoàn trong một cuộc Hội nghị ba năm trước.” Tiểu Vương ám chỉ nói.

“Ngôn tổng?” Lâm Dược tỏ vẻ đã hiểu.

“Đúng vậy.” Tiểu Vương gật đầu khẳng định, “Theo một tin tức đáng tin cậy thì, thành tích của bộ phận R&D năm đó tốt chưa từng có, tôi nghe nói chủ tịch hội đồng quản trị lúc đó định thưởng cho BOSS của chúng tôi vạn.

Nhưng mà BOSS lại nói rằng anh ấy không cần tiền thưởng, nên đã giao cho các công ty bất động sản dưới trướng của công ty lấy số tiền này để xây dựng trường tiểu học Hy vọng cho trẻ em ở vùng núi xa xôi.

Kể từ lúc đó, truyền thống này vẫn được duy trì đến nay."

“Không ngờ Ngôn tổng lại có trái tim như vậy đó.” Lâm Dược tán thưởng nói.

“Có phải cảm thấy yêu BOSS nhà chúng tôi hơn rồi hay không?” Cả bộ R&D đều biết chuyện Lâm Dược theo đuổi BOSS nhà mình.

“Anh là lập trình viên mà sao nhiều chuyện quá vậy.” Lâm Dược bật cười liếc hắn.

“Cô đây là kỳ thị công việc của người khác đấy!”

“Vậy anh cảm thấy.....cơ hội của tôi lớn không?” Lâm Dược nhỏ giọng hỏi.

“Không dám giấu giếm, bộ phận R&D của chúng tôi đã tổ chức một cuộc họp riêng về vấn đề này.” Tiểu Vương nói, "Chúng tôi đều cảm thấy không có nhiều cô gái dám yêu dám hận như bác sĩ Lâm quả thật không dễ tìm.”

“Hahaha… vậy mọi người đều ủng hộ tôi rồi.” Lâm Nghiêu không khỏi vui vẻ nói.

“Bác sĩ Lâm, kiên trì là chiến thắng.” Tiểu Vương khích lệ.

"Hì hì...!Tôi mượn lời nói tốt của anh."

“Đúng rồi, bác sĩ Lâm, lần trước tôi đã nói với cô về bệnh phong thấp của mẹ tôi.” Tiểu Vương nhân cơ hội đề cập đến.

"Ai nha, chút lòng thành, ngày mai tôi sẽ đem rượu thuốc trị phong thấp cho anh."

“Cảm ơn bác sĩ Lâm.” Tiểu Vương nhận đơn thuốc rồi vui vẻ rời đi.

Thực sự là một cuộc trò chuyện đôi bên cùng có lợi mà...

C.K Lưu Hi.

Truyện Chữ Hay