Qua một trận náo nhiệt, rốt cuộc tôi nắm tay với A Tiêu và A Nhân kết thành đồng minh công thủ.
Tôi cũng rất hứng thú với kỹ xảo đánh xáp lá cà mà hai người bọn họ sử dụng, cho nên lại theo chân thỉnh giáo với bọn họ một trận.
Lúc này tôi mới biết được hóa ra A Nhân dùng là một bộ Bát quái chưởng, nhịp bước chân di chuyển dựa vào thứ tự sắp xếp của Bát quái, tùy thời khiến kẻ địch bị bao vây trong trận sau đó lại tìm cơ hội thích hợp công phá.
Còn quyền pháp mà A Tiêu sử dụng theo như tôi đã đoán được trước đâu, đó là một bộ Hầu quyền thất truyền đã lâu, hầu như thử thách sự nhạy nhẹn dẻo dai của cơ thể con người, vô cùng khó luyện.
Có người từng nói vào thời kỳ Dân quốc có một vị tiền bối đã luyện được Hầu quyền, dựa vào bộ quyền pháp này mà đánh bại võ sĩ của rất nhiều nước, cho dù lưu truyện cho đến bây giờ có rất nhiều chiêu thức yếu điểm đã thất truyền, có điều vẫn không thể coi thường được, chỉ cần thành thạo nắm được bộ Hầu quyền này, đó là chuyên môn công kϊƈɦ vào chỗ hiểm của kẻ định khiến cho kẻ khác rất khó phòng bị.
Lúc bốn người chúng tôi luận bàn với nhau, chẳng có ai giữ lại nửa phần , kết quả ả ngày đều trải qua ở sân huấn luyện.
Khi tới bữa tối, Thái Phụng bất cẩn chạy tới, chứng kiến bộ dạng của bốn người chúng tôi, không khỏi khựng lại vội vàng quay ngoắt mặt đi, chỉ nói một câu: “Ăn cơm rồi.” Rồi lập tức vội vã chạy mất dạng khiến bốn người chúng tôi cười to thoải mái một trận.
Lúc tôi lao vào phòng tắm, muốn rửa sạch mớ dầu trêи người có vẻ vô cùng khó khăn, bất luận chà bao nhiêu xà phòng cũng vô ích, ngay cả bột giặt quần áo cũng dùng non nửa bịch, nhưng vẫn không rửa sạch hoàn toàn, lúc nào cũng cảm thấy trơn trơn dính dính đến khó chịu……
Khi tôi hỏi A Tiêu với A Nhân thì hai thằng nhóc này lăn ra cười đến mức không thở nổi, cuối cùng mới cạy được từ miệng bọn họ thì tôi mới biết dầu trêи người hóa ra chính là dầu chống phân hủy, là thứ mà bọn họ dùng định kỳ bảo dưỡng gậy tre câu cá, chẳng biết ai tiện tay để chỗ này, kết quả trong lúc hồ đồ tôi đã bôi lên trêи người.
Bỗng nhiên, tôi có cảm giác khóc không ra nước mắt, cuối cùng A Uy đề ra một ý kiến ngu si, bảo tôi đi hỏi Thái Phụng xem sao, chỗ cô ấy có rất nhiều thuốc, nói không chừng còn có thứ gì đó chuyên môn rửa sạch dầu chống phân hủy.
Trong lúc nhất thời tôi cũng không còn cách nào khác, không thể làm gì hơn là xem bản thân như ngựa chết, đi tìm Thái Phụng chữa bệnh.
Tôi lo lắng vết dầu trêи người làm bẩn quần áo mới được gửi tới sáng nay, vì thế tạm thời xếp lại đặt trong phòng huấn luyện, sau đó tìm khăn tắm đặc biệt lớn, quấn kín mít bản thân lại nhìn cứ như đòn bánh chưng biết nhảy tưng tưng, cuối cùng lại như kẻ trộm chuồn ra khỏi phòng huấn luyện.
Tôi cũng vậy mà trong giữa tiếng hô kinh ngạc của đám phụ nữ xinh đẹp xung quanh, cực kỳ xấu hổ mà chuồn về phòng của mình, phía sau vang đến tiếng cười khúc khích của đám con gái khiến tôi hận không thể kiếm cái lỗ nào mà chui vào.
Tôi chẳng có tâm tình đâu mà ăn cơm tối, chủ yếu chính là không dám trắng trợn lộ liễu đi ra như vậy, chỉ có thể ngồi ở đầu giường sốt ruột nhìn cảnh đêm bên ngoài.
Thời gian trôi ra rất lâu, mãi đến khi cái bụng của tôi ọc ọc kêu lên, cũng không thấy cái tên gấu chó lớn A Uy trở về, biết rõ tôi không thể đi ra ngoài ăn với bộ dạng như vậy được mà cũng không biết mang chút đồ ăn cho tôi nữa, chắc chắn là đi quyến rũ cô gái nhà người ta rồi, cái thứ trọng sắc khinh bạn.
Ngay lúc tôi không ngừng chửi bới A Uy, đói đến mức hai mắt choáng váng hoa mắt luôn rồi thì vang lên tiếng gõ cửa.
Lập tức sợ đến mức tôi nhảy xuống giường, nếu như là bọn A Tiêu và A Nhân thì tuyệt đối bọn họ không gõ cửa, mà cứ trực tiếp đẩy cửa lao vào ấy chứ, cũng chỉ có mấy cô gái xinh đẹp xuất phát từ phép lịch sử mới có thể gõ cửa.
Tôi còn chưa lên tiếng hỏi, ngoài cửa đã vang lên giọng nói ngọt ngào của một cô gái: “Anh Hổ, anh có trong đó không? Em là Thái Phụng nè.”
“Ừa! Có… có…anh có trong phòng.” Tôi thật không biết phải trả lời làm sao.
Vừa dứt lời, cửa phòng “két” một tiếng bị đẩy ra, Thái Phụng bưng hai chén lớn cười cười đi đến, nhìn thấy tôi lấy khăn tắm bọc kín bản thân chẳng khác nào bánh chưng lớn, cũng không nhịn được ý cười ở trong lòng, phì một tiếng, bật tiếng cười ra.
“Vừa rồi em nghe mấy người Thúy Thúy khua môi múa mép còn không tin ấy chứ, thật không ngờ làm sao anh lại biến bản thân thành bộ dạng này chứ?”bg-ssp-{height:px}
“Không gì hay mà giải thích! Dù sao cũng thành vậy rồi!” Tôi cũng lười nói thêm gì.
“Hì hì hì…”
Cuối cùng Thái Phụng lo lắng bản thân cười quá mà làm đổ hai chén xuống đất, vội vàng đặt lên bàn.
Tâm tình bây giờ của tôi không có từ gì có thể hình dung được, bày ra gương mặt cay đắng, quả thật còn đắng hơn cả khổ qua.
Thái Phụng cứ nhìn tôi không ngừng, cười đến mức run toàn thân, lồng ngực nhấp nhô không ngừng, cuối cùng nhìn thấy sắc mặt của tôi thật sự khó coi mới miễn cưỡng mím môi ngăn ý cười trêи mặt lại, đôi mắt xinh đẹp không ngừng chớp mắt nhìn tôi.
Tôi đã bị người khác chế nhạo hồi lâu rồi, đặc biệt chính là một đám con gái xinh đẹp mà tôi không dám nghĩ tới, cơn tức trong lòng cũng không nhịn nữa, vì thế trừng mắt, gắt gao nhìn chằm chằm vào hai mắt của Thái Phụng.
Bởi vậy, ngược lại khiến cho Thái Phụng sửng sốt, đôi tay nhỏ nhắn không ngừng vỗ ngực cũng theo đó mà ngừng lại có hơi lúng túng giải thích: “Cái đó… anh Hổ, em cũng không phải cố ý chê cười anh đâu, anh đừng có dung ánh mắt đó nhìn em được không? Ánh mắt đó em cảm thấy khiến cho người ta khϊế͙p͙ sợ đó!”
Thấy tôi không có dự định để cô ấy đi như thế, vì thế hai tay nắm lấy góc khăn tắm, lắc lắc liên tục, nháy mắt biến thành dáng vẻ cô gái nhỏ mong manh yếu đuối.
“Anh Hổ, em không phải đến chê cười anh mà, em đến đây đem cơm cho anh mà, anh xem có bánh bao nè, cơm tẻ còn có gà hầm nấm nè, đều là đồ ăn anh thích mà!” Thái Phụng hoàn toàn biến thành dáng vẻ em gái hàng xóm.
Nhìn đôi mắt to tròn chớp chớp của Thái Phụng, cơn giận của tôi tự động tan biến toàn bộ, thêm nữa con nhóc này lắc liên tục, tôi thật sự sợ cô ấy không cẩn thận mà kéo khăn tắm của tôi.
“Được rồi anh Hổ, chỗ em thật sự có thuốc bột rửa sạch dầu chống phân hủy , anh có muốn không?” Thái Phụng chớp chớp mắt với tôi, lời nói rất có sức mê hoặc.
“Muốn, làm sao không muốn, anh muốn sớm rửa sạch dầu trêи người rồi!”
“Cho anh cũng được, có điều…”
“Cho điều gì? Chẳng lẽ còn có điều kiện nữa sao? Rốt cuộc em muốn thế nào?” Giọng điệu tôi nói trở nên hơi lạnh nhạt, chút việc nhỏ nhoi vậy mà lẽ nào cô ấy còn muốn bắt buộc tôi sao?
“Em chỉ là muốn anh Hổ giúp chút việc thôi, ngày mai hung hang dạy dỗ một người là được!” Nói xong cô lắc lắc bàn tay nhỏ nhắn của mình.
“Dạy dỗ người, dạy dỗ ai? Nói trước nhé, anh không đánh phụ nữ đâu!” tôi trả lời với vẻ nghiêm túc.
Thái Phụng nghe xong thản nhiên cười, dẩu môi khẽ nói: “Yên tâm đi anh Hổ, em bảo anh dạy dỗ chính là một tên đàn ông, là một tên đàn ông vô cùng đáng ghét.”
Khi cô ấy thốt ra lời này thì vẻ mặt vô cùng chán ghét, sau đó từ trong ngực lấy ra một bao thuốc bột nhét thẳng vào tay của tôi.
“Hai đứa mình đã đồng ý rồi đó, cũng không được hối hận đâu!” Nói xong nở một nụ cười tinh nghịch, nhanh như chớp chạy đi mất.
Tôi nhìn bao thuốc bột trong tay, lại liên tưởng đến vẻ mặt của Thái Phụng, cuối cùng lại có cảm giác như bị bị cô ấy hãm hại vậy…