Gọi Dượng Là Chồng

chương 97: kết thúc

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

" Chờ ngày cậu cưới " Lam Y nghe cô kể, cười rạng rỡ còn hơn mình được cầu hôn.

Cô còn vui vẻ nhắc đi nhắc lại chuyện ấy trong suốt buổi nói chuyện của họ, không ngừng suy diễn về ngày cưới của Hi Vãn.

Một chút về ngày cưới của mình cũng không hề lo nghĩ.

" Cậu lo cho ngày cưới của mình đi " Hi Vãn hai tay ôm lấy đầu cô, dưới vị trí của người bạn thân.

Cô cưng nựng lắc nhẹ, còn nói với giọng rất yêu chiều.

" Ối! Cậu không nói chắc mình cũng quên mất.

Mình ra ngoài đây " Lam Y lo tám chuyện một lúc thì cũng quên mất giờ làm lễ.

Do sợ trễ giờ mà cô cầm váy chạy như lọ lem bị trễ giờ về nhà.

Vừa ra ngoài đã thấy Bạch Phong Thần đứng trước cửa sảnh.

Lòng hắn đang hồi hộp lo lắng như một nồi lẩu nấu sôi sùng sục, Phong Thần đan hai tay vào nhau, chân đứng nhịp nhàng xuống sàn đất lạnh giá.

Phong Thần liên tục thở ra những hơi thở áp lực, đã thế bên trong sảnh không biết người dẫn buổi tiệc đang nói gì nhưng mọi người lại vỗ tay rất lớn.

" Em..! "

Phong Thần thấy cô thì mắt liền mở sáng rực, vui mừng chạy đến như một đứa trẻ gặp mẹ.

Mồ hôi trên tráng lại nhể nhãi đổ ra không ngừng.

Lam Y lấy một tờ khăn giấy lau mồ hôi cho hắn, song còn không quên trêu chọc : " Haha anh đang rất lo lắng chứ gì "

Lam Y vừa lau mồ hồi hôi cho hắn, đùa giỡn đến cười tít mắt.

Hắn nghe thấy cô nói vậy, liền trở về với trạng thái như thường ngày.

Phong Thần với dáng vẻ trầm mặc, hắn lấp bấp : " Lo..lo lắng gì chứ, sao anh phải lo lắng "

Ngoài miệng là chọc ghẹo như thế nhưng cô cũng còn lương tâm, thấy hắn đang hồi hộp như vậy nên đã nắm lấy bàn tay hắn.

Nhẹ nhàng xoa xoa trên mu bàn tay, Bạch Phong Thần như tìm thấy cảm giác an toàn nên nắm chặt hơn.

Tưởng như bàn tay cô đã bị hắn nắm chặt đến nổi máu không thể lưu thông, phải xoa bóp một thời gian ngắn để có thể trở lại bình thường.

Cánh cửa mở ra, bên trong khán giả vỗ tay như pháo nổ, mọi người đều hướng mắt đến hai người họ không rời.

Ánh sáng đèn chiếu thẳng vào khuôn mặt họ, lối đường đi của cô dâu chú rễ trãi dài những cánh hoa hồng khô.

Hai người họ đắm chìm trong tiếng vỗ tay của khán giá, không gian cũng trở nên ấm áp hơn nhiều, trong một lúc nào đó Bạch Phong Thần đã lấy lại được phong độ.

Bàn tay hay đôi chân hắn cũng không còn run rẩy nữa, lập tức trở về như trạng thái bình thường.

Lam Dương Vũ ngồi trên hàng ghế đầu tiên, ông ngoảnh đầu lại vui cười nhìn hai đứa con cưng của mình đang tay trong tay bước vào lễ đường.

Bạch Phong Thần không còn bố mẹ, Lam Dương Vũ sẽ thay bố mẹ hắn làm bố.

Cũng như Lam Y bây giờ không còn mẹ thì ông Lam cũng sẽ vừa làm bố vừa làm mẹ.

Bạch Phong Thần không phải về Lam Gia để làm rể mà là về làm con ruột của Lam Dương Vũ.

Trong suốt buổi tiệc, hắn phải đi tiếp khách đến nổi say mèm, cũng may mắn là không say đến nổi không biết trời chăng mây đất.

Hắn say nhưng lại muốn chở cô về nhà, rốt cuộc cũng bị Lam Y hù cho một trận khiếp vía.

Sau cùng hắn vẫn phải nhường chỗ cho cô ngồi lái.

Hắn say nhưng ngủ cũng không dám chợp mắt.

Cứ ngồi yên trên ghế trước, nhìn chằm chằm vào cô không rời mắt.

...

Hơn một tuần sau ngày cười của họ, Lam Y phải đưa Lam Dương Vũ ra sân bay để ông trở về lại Nga.

Đôi đồng tử cô rưng rưng ửng đỏ, đã là người có gia đình nhưng bản chất nhõng nhẽo vẫn không thể nào thay đổi.

" Ba có thể hoãn lại vé được không? Ở lại thêm một tuần nữa rồi hẳn đi " Cô ôm cứng ngắt cánh tay của ông, giọng điệu yểu xìu không chút tâm trạng.

" Dù sao ở đó ba cũng có mấy ông bạn, với lại sống bên đó ba thấy đầu óc được yên tĩnh hơn " Lam Dương Vũ cũng thương con, ông nghe cô than thở như vậy thì liền xoa đầu giải thích.

Dù suốt đoạn đường đi ông đã giải thích cho cô rất nhiều lần, nhưng cô vẫn một mực kiên quyết muốn níu giữ ông lại, còn Lam Dương Vũ lại muốn đi sớm.

Bạch Phong Thần đứng cạnh, hai cha con họ cứ tình cảm mà xóa mờ đi cả hình bóng của hắn, trong mắt cô Bạch Phong Thần bây giờ chỉ là con ghẻ!

Hắn đang kéo hai cái vali của ông thì buông thả cho nó chạy tự do, Phong Thần kéo cô lại phía mình, ân cần nói : " Ngoan, anh sẽ sắp xếp thời gian rãnh rồi chúng ta sang Nga thăm ba một chuyến "

" Thật không? " Lam Y nữa tin nữa nghi ngập ngừng hỏi lại.

Phong Thần nói hắn sẽ sắp xếp thời gian rãnh là một câu nói gây lên sự tranh cãi vô cùng lớn! Con người cuồn say công việc như hắn thì sẽ có thời gian rãnh để sang Nga thăm ba cùng cô sao?

" Thật " Bạch Phong Thần gật đầu, giọng nói vang lên chắc nịt.

Sau khi một khoảng thời gian để bịn rịn chia ly kết thúc, ông cũng sắp đến giờ phải lên máy bay rồi.

Nhanh chóng tạm biệt, ông còn gửi lại một số lời dặn dò cho đôi vợ chồng mới cưới rồi mới yên tâm kéo vali vào trong.

Cô đứng ở ngoài nhìn theo bóng dáng ấy đã dần khuất xa, bị đám người khách ở sân bay từ từ che lấp, dần chẳng còn thấy gì nữa ngoài sự tiết nuối trong lòng.

.....

Đã ba tháng kể từ ngày Lam Dương Vũ trở về lại Nga để sinh sống, ông vẫn thường xuyên gọi điện nói chuyện với cô, đặc biệt hơn là hướng dẫn cô nấu ăn mỗi khi Bạch Phong Thần vắng nhà.

Từ đó, tay nghề nấu ăn của cô cũng ở một tầm cao khác.

Chiều hôm ấy, một buổi chiều nắng ấm mát mẻ.

Cũng như mọi ngày, Lam Y đang loay hoay trong bếp chuẩn bị thức ăn để mang đến công ty cho Bạch Phong Thần, dù bị hắn la rầy không biết bao nhiêu trận lớn nhỏ.

Nhưng ngay cả việc nấu cơm cho chồng mà còn không làm được thì cô sẽ tự thấy bản thân mình rất vô dụng, vì vậy nên dẫu cho là hắn có la rầy nhưng cô vẫn cứ làm!!

Cô đang trong bếp loay hoay chuẩn bị bữa ăn chiều cho Bạch Phong Thần thì Trạch Dương cùng Hi Vãn đến.

Họ vẫn nồng thắm và hạnh phúc như những ngày mới yêu, tay trong tay cùng nhau đi vào.

" Lam Y! " Hi Vãn từ cửa bước vào đã lớn giọng gọi tên, dù chưa thấy mặt mũi đâu nhưng nghe giọng cũng đủ biết là ai rồi.

" Ơi, mình ra liền đây " Biết được có hai người họ đến, cô vui mừng ra mặt.

Vội tháo tạp dề và rót hai cóc nước lọc mang ra ngoài.

" Ây, từ hôm đám cưới của cậu đến giờ, mình không thể hẹn cậu ra ngoài được nữa bước đấy.

Cậu là quá chu toàn cho gia đình nhỏ này rồi!! " Hi Vãn ngồi ở ghế sofa, chéo chân trách mốc.

Cũng phải, từ ngày cô làm vợ đến nay cô đã lỡ hẹn biết bao cuộc đi chơi của Hi Vãn rồi.

Quả thật có lỗi.

" Thôi thôi, đừng càm ràm nữa, sau này cậu cưới thì cậu cũng chỉ muốn loay hoay trong nhà giống mình thôi, chả muốn ra ngoài " Cô đẩy vào miệng Hi Vãn một miếng táo đã được cắt sẵn và để trên bàn.

Cô còn nhai táo trong miệng đã muốn tỏ thái độ lòi lõm, Hi Vãn " hứ " nhẹ một cái rồi hất mặt làm lơ, vẻ giận dỗi.

" Giận gì mà giận chứ, ăn thêm một miếng nữa đi này " Hết câu cô nhét thêm một miếng táo vào miệng Hi Vãn.

" Ây, từ từ, nghẹt thở vợ em " Cậu ngồi dựa lưng ở ghế, do là bọn họ chỉ đang nói chuyện riêng nên cậu cũng không lên tiếng để xác nhập chung hội.

Thấy Lam Y nhét táo vào miệng Hi Vãn, cậu bật ngồi dậy gấp gáp lấy ra.

" Vợ cậu? Này nhá, không được gọi tùy tiện như thế đâu " Lam Y trừng mắt nhìn cậu, cặp mày khó ở chau khít vào nhau không chừa một khe hở nhỏ nào.

" Này nhé, tụi em đã đăng ký kết hôn rồi nhé " Trạch Dương cũng hùng hồ phản bác lại, cậu rướn cố đến nổi hiện lên gân xanh.

" Cái gì? Hi Vãn, cậu ấy nói có đúng là như vậy không? " Cô nghe Trạch Dương nói xong thì trợn tròn đôi mắt long lanh, cảm thấy như không tin vào tai mình.

" Anh ấy nói phải, chúng tớ vừa ở cục dân chính về " Hi Vãn vừa trả lời, cô vừa bẽn lẽn nép người vào cánh tay cậu.

Ngại ngùng không dám đối mặt với ánh mắt sắc lẹm của Lam Y.

" Ngay cả chuyện này cậu còn không kể cho mình nghe " Cô vì quá ấm ức nên đã trưng ra bộ mặt hờn dỗi, xoay mặt qua chỗ khác không thèm nhìn lấy Hi Vãn dù một cái.

" Dù sao cậu cũng là người biết thứ hai sau mẹ mình mà " Cô vừa nói vừa nhoẻn miệng cười, cười cho qua đi những sai lầm của mình.

Đã vậy cô còn lợi dụng lúc cặp chân mày của Lam Y đã giãn thì ngồi xích lại gần, choàng vai dỗ dành.

" Tạm tha cho cậu lần này " Được dỗ dành, cô liền mềm lòng thả lỏng cơ mặt, dễ dàng quay lại trạng thái bình thường.

" Vợ yêu ơi, anh về rồi đây! " Tiếng cơ động của hắn vừa ngừng, Bạch Phong Thần đã nhanh chóng chạy vào nhà để gặp lại vợ sau mười tiếng yêu xa.

" Anh về rồi đấy à " Cô cũng mừng rỡ chạy ra cửa gặp hắn, chưa kịp xách dùm hắn cái cặp hay tháo cà vạt đã bị Phong Thần nhụi đầu vào hõm cổ đến bật người ra sau.

Hắn ôm choàng lấy cô, cả thân thể to lớn bao trùm lấy thì đã chẳng thấy cơ thể bé nhỏ của Lam Y đâu nữa.

" Anh mệt quá đi, mấy người nhân viên cứ ra vào báo cáo công việc, ồn ào cả buổi trời.

Chỉ mong trở về nhanh với vợ thôi đó!! " Phong Thần ôm cô không chịu buông, liên tục nói ra những lời sến súa.

Hắn ôm vợ rồi cứ nhõng nhẽo, dùng thân thể mình đẩy cô đến ra phòng khách.

BỊ hắn ôm đến nổi muốn ngã ra sau, Lam Y cũng chả thèm lên tiếng, lần này cô muốn để hắn xấu hổ một trận cho nhớ đời.

" Hai..hai người cũng đang ở đây à " Bạch Phong Thần đang âu yếm vợ bằng giọng nói sến sẩm chảy nước.

thấy Trạch Dương cùng Hi Vãn đang ngồi ở ghế sofa chứng kiến được hết mọi chuyện, Phong Thần xấu hổ đến đờ người không biết phải làm thế nào trong tình huống này.

" Tụi em ở đây từ trước khi anh rể đi làm về " Cậu đứng lên đi đến bắt tay chào hỏi hắn, nói thêm một câu làm hắn xấu hổ muốn chui xuống lỗ để tránh mặt.

Bao năm qua Phong Thần đã xây dựng nên hình tượng tổng tài lạnh lùng tàn khốc, nổi tiếng đến nổi ai nghe đến tên liền cúi gập đầu không dám đón nhận.

Ấy vậy mà hôm nay lại để cho người khác chứng kiến được cảnh tưởng Bạch tổng nhõng nhẽo với vợ, mất mặt quá đi mất!!

" Haha cười chết em, trời ơi cái bụng của mình " Cô đứng cạnh Hi Vãn, vịn vai cô ấy mà cười ngã nghiêng.

Hả hê đến nổi quên mất phải giữ gìn hình tượng, Lam Y một tay vịn vai Hi Vãn, một tay vịn bụng, đôi mắt long lanh vì cười quá trớn.

" Em còn cười nữa à? " Không biết phải làm gì, Bạch Phong Thần thẹn quá hóa giận.

Hắn hung dữ chỉ tay về phía cô, lời nói tỏ vẻ giận dỗi.

" Haha xin..xin lỗi nhưng em mắc cười quá " Mặc dù bị hắn trách móc nhưng cô vẫn không thể giữ cho tâm trí mình nghiêm túc trở lại.

" Em..." Tay hắn chỉ lên, tức đến nổi toàn thân run lên bần bật, mặt mày đỏ bừng bừng.

Lời nói sắp đến miệng lại không dám nói ra ngoài, Phong Thần chỉ ngậm ngùi cây đắng cho qua!!

Hôm nay trùng hợp là cô nấu rất nhiều đồ ăn, vì vậy nên Hi Vãn và Trạch Dương cũng ở lại ăn cơm cùng đôi vợ chồng son luôn.

Họ ngồi chung một bàn ăn với nhau, vui vẻ cười nói đùa giỡn.

Đánh đổi bao nhiêu mất mát, đau thương, kể cả máu và nước mắt.

Cuối cùng thứ họ nhận lại được là những niềm hạnh phúc họ vốn nên có.

.

Truyện Chữ Hay