“Người chiến thắng cuộc thi Đại đầu bếp mùa ba… Kaya Lotus.”
Jo Minjoon ghi chú lại những gì anh nhớ vào một cuốn sổ. Năm 2010 là năm mà mùa thứ ba được phát sóng. Tuy không xem hết tất cả các tập nhưng anh đã theo dõi những phần quan trọng nhất. Như ai là người thắng cuộc, và năng lực của cô ấy là gì. Và trong mùa này, cô ấy cũng là một đầu bếp mà Jo Minjoon kính trọng nhất.
Có lẽ cô ấy là người có năng khiếu nhất trong cuộc thi Đại đầu bếp. Bên cạnh đó, cô ấy cũng là người thắng cuộc nổi tiếng nhất. Anh nghĩ cô ấy xứng đáng được như vậy. Cô ấy là một người da trắng, 18 tuổi, xinh đẹp, và nói giọng Anh. Trên hết, việc xuất thân từ một gia đình nghèo khó khiến cho cô ấy trở thành một nàng công chúa lọ lem hoàn hảo.
Đúng như những gì người ta hay tưởng tượng về một người có xuất thân nghèo khó, cô ấy thích văng tục chửi bậy và không biết cách ăn nói, thế nhưng không bao giờ có chuyện giám khảo chê bai món ăn của cô ấy. Người bình thường sẽ không thể tin nổi nếu ai đó nói với họ rằng cô ấy làm tất cả những món đó mà không được giáo dục một chút nào. Ngay cả ở Hàn Quốc, cái tên ‘Kaya Lotus’ luôn nằm trong top những từ khóa được tìm kiếm nhiều nhất…
“Liệu mình có thể đánh bại cô ấy không?”
Anh không cần có bất kỳ hoàn cảnh nào cả. Đại đầu bếp không phải là một cuộc tuyển chọn ca sĩ hay diễn viên. Đó là cuộc chiến của những đầu bếp nơi các món ăn quyết định người thắng cuộc. Nấu nướng là tất cả những tiêu chí dùng để quyết định người thắng cuộc. Tuy nhiên.
Kaya Lotus giống như một lỗ đen không đáy. Đến mức mà anh không hề muốn cô tham gia vào mùa thứ ba này. Cô ấy là một con quái vật mà những kẻ nghiệp dư không đời nào có thể đánh bại.
“Vũ khí của mình là tri thức và sự giúp đỡ của hệ thống. Còn của cô ấy là tài năng thiên bẩm…”
Jo Minjoon không biết tất cả mọi thứ, nhưng anh nhớ rõ đó là một cuộc thi như thế nào. Có một vài ký ức mà anh không nhớ rõ, nhưng anh sẽ nhớ lại chúng vào những thời điểm nhất định. Ngoài ra, giả như có nhiệm vụ liên quan đến nếm thức ăn và yêu cầu chúng ta phải đoán biết nguyên liệu, Jo Minjoon tự tin rằng mình có thể đoán đúng không trượt phát nào. Đó chính là lợi thế của việc được hỗ trợ bởi hệ thống.
Dù anh có được cho xem một món ăn và yêu cầu phải nấu một món giống y hệt, anh hoàn toàn có thể làm được. Bởi anh có thể biết được công thức của món ăn mà mình đã nếm qua. Nói chính xác hơn, anh chỉ có thế xem được công thức các món ăn có điểm nấu ăn thấp hơn điểm cấp độ của kỹ năng nếm của anh.
Và hiện tại, chỉ số của Jo Minjoon là như thế này.
[Jo Minjoon]
Kỹ năng nấu nướng: 5
Kỹ năng làm bánh: 4
Kỹ năng nếm: 7
Kỹ năng bày biện: 4
Sau khi luân hồi, thứ khác biệt duy nhất đó là cấp độ của kỹ năng nếm tăng thêm một. Đó là thành quả của việc cố gắng cảm nhận hương vị của từng nguyên liệu mỗi khi anh nếm thức ăn. Nhưng chắc chắn rằng, sau đó, mỗi khi anh nếm thử thức ăn, anh đều thấy vui hơn và cảm nhận được hương vị sâu đậm hơn. Mùi vị của một loại nguyên liệu, anh có thể cảm nhận nó rõ ràng hơn nơi đầu lưỡi, và dường như anh cũng hiểu thêm được về nguyên liệu đó.
“Mình cần phải gia tăng kỹ năng nấu nướng của bản thân.”
Jo Minjoon lẩm bẩm bằng một giọng thất vọng. Sau khi đi dạo xung quanh, Jo Minjoon nhận ra rằng đầu bếp tại các nhà hàng có chất lượng trung bình khá thường có kỹ năng nấu nướng dao động trong khoảng cấp độ 4 hoặc 5. Điều đó có nghĩa là kỹ năng của Jo Minjoon mới được như vậy. Đương nhiên, đối với dân nghiệp dư thì cấp độ đó khá là ổn, nhưng vẫn chưa đủ.
Anh muốn chiến thắng, Anh không muốn trở thành một đầu bếp thông thường có thể thấy ở bất cứ đâu, mà là một người có thể làm ra những món ăn ngon hơn bất cứ món ăn nào khác. Và Đại đầu bếp chính là nấc thang đầu tiên để đạt được điều đó.
Anh bắt đầu thấy tò mò. Không biết cấp độ của Kaya Lotus là như thế nào?
.
***
.
Tại sân bay, trước bàn kiểm tra an ninh. Lee Hye Seon thở dài.
“Ugh. Đột nhiên nói rằng con chuẩn bị đi Mỹ…”
“Con xin lỗi vì đi một mình. Hãy cùng đi với nhau vào lần tới, mẹ.”
“Ai có thể trách con chỉ vì đi một mình chứ. Không, mẹ hoàn toàn có quyền trách móc con. Đi một mình tới một nơi nguy hiểm như vậy…”
Trong con mắt của Lee Hye Seon, dường như Hoa Kỳ là một quốc gia của nổ súng, băng đảng và thuốc phiện. Trên thực tế, nhận định đó cũng có một phần là sự thật. Dù có là một quốc gia phát triển thì vẫn có rất nhiều tội phạm. Đó chính là Hoa Kỳ. Jo Minjoon nói.
“Dù vậy, New York là một thành phố lớn nên sẽ không nguy hiểm như vậy đâu.”
“Ở Hàn Quốc, tội phạm chỉ xuất hiện ở những tỉnh lẻ thôi sao?”
Jo Minjoon mỉm cười trước câu hỏi của mẹ mình và đáp lại.
“Nhưng New York được bảo vệ bởi người nhện.”
“Khiếp.”
Lee Hye Seon cười như thể bà đang cảm thấy sửng sốt. Jo Minjoon ôm Lee Hye Seon. Trong thoáng chốc, Jo Minjoon nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Lee Hye Seon và nói.
“Con sẽ về mà.”
“……Nhớ gọi điện khi con tới nơi đấy.”
“Vâng ạ.”
Sau khi hoàn tất thủ tục kiểm tra an ninh và hộ chiếu, Jo Minjoon bước về phía cổng vào máy bay. Đương nhiên đó là chuyến bay dành cho hành khách thông thường. Anh không đủ dư dả tài chính để chi trả cho chuyến bay thương nhân.
[Xin kính chào quý hành khách. Chúng tôi xin chân thành cảm ơn quý vị vì đã đồng hành cùng chúng tôi trên hãng hàng không Mokdong Airlines mã hiệu 127…]
Trong lúc dòng thông báo đó đang được phát, chiếc máy bay đang cất cánh bay lên bầu trời. Để bay tới New York cần mất khoảng 24 tiếng. Nếu mua vé bay thẳng đến New York thì chỉ mất 14 tiếng, nhưng chỉ bớt đi 10 giờ bay thôi cũng phải trả thêm 300.000 won (xấp xỉ 260 đô), mà anh lại không đủ khả năng để chi trả. 10 giờ bay của Jo Minjoon không đáng giá bằng 300 nghìn won. Ít nhất, anh nghĩ như vậy.
“Đại đầu bếp. Ta đặt niềm tin vào ngươi.”
Đừng trở thành mười tiếng đồng hồ lãng phí mà hãy trở thành mười phút đáng giá 300 nghìn won.
Quãng thời gian trên chuyến bay khá nhàm chán. Có những lúc tiếp tân sẽ cung cấp thức ăn nhẹ cho hành khách, nhưng những món đó chỉ tầm 4 đến 5 điểm. Đạt được mức điểm đấy đã là phi thường lắm rồi khi xét đến việc thức ăn được chuẩn bị sẵn và hâm nóng lại trong lò vi sóng. Tuy nhiên, sau khi hoàn thành khóa huấn luyện nếm thử đồ ăn và liên tục đưa những món ăn ngon vào trong miệng mình, anh cảm thấy chất lượng món ăn giảm đi đáng kể.
Và giờ, Jo Minjoon đang thưởng thức bữa ăn thứ tư trên chuyến bay.
[Jambalaya đỏ] (Xin các bác đọc chương chú thích để biết đấy là món gì)
Độ tươi: 76%
Xuất xứ: Bị ẩn. Có quá nhiều nguyên liệu.
Chất lượng: Cao
Điểm nấu ăn: 6/10
Quả thực điểm nấu ăn đó khá là thuyết phục. Nếu một món như thế này mà chỉ được hâm nóng bằng lò vi sóng, không biết nó sẽ ngon như thế nào lúc mới nấu xong. Đó là món ăn khiến cho bất cứ đầu bếp nào cũng phải thắc mắc như vậy.
Jambalaya là một món ăn thường được thưởng thức giống như cơm rang ở một số vùng phía nam Hoa Kỳ. Ngoài ra, bình thường nó hay được gọi là Jambalaya đỏ khi chúng ta cho thêm sốt cà chua hoặc vài lát cà chua thái mỏng để làm món Jambalaya có thêm sắc đỏ. Nó mịn như món risotto và có hương vị đậm đà. Độ dẻo của nó tương tự như cơm rang và vô cùng hoàn hảo để chạm vào.
Jo Minjoon nhắm mắt lại và cố gắng cảm nhận từng chút một hương vị của món Jambalaya. Đương nhiên, hiện giờ anh đang suy nghĩ về công thức của món Jambalaya, nhưng đồng thời cũng cố không phụ thuộc vào sức mạnh của hệ thống và khám phá ra nó bằng chính sức mình. Xúc xích trong miệng anh tạo ra phản ứng Maillard [note14943] và một mùi hương ngọt ngào. Nói đơn giản hơn, nó đã được nướng vô cùng hoàn hảo.
Công thức phổ biến để nấu món Jambalaya luôn bắt đầu bằng việc rán thịt trên chảo mỡ. Ở bên trên đó, chúng ta thêm hành, tỏi, cần tây,… Sau đó chúng ta luộc nấm, hành tăm và bổ sung một số loại gia vị khác. Phần quan trọng nhất ở đây là gia vị. Bình thường chúng ta hay dùng nước sốt tiêu, nhưng món Jambalaya có thể trở nên khác biệt hơn rất nhiều tùy thuộc vào loại sốt hay thảo mộc mà chúng ta sử dụng.
“Mình thực sự không rõ lắm về… nước sốt tiêu. Họ dùng loại thảo mộc nào nhỉ? Có phải là nghệ tây không? Nếu là nghệ tây thì hương vị có hơi mờ nhạt… Lẽ nào là chanh?”
Công thức nấu ăn thực sự hoàn toàn khớp với phỏng đoán của Jo Minjoon. Sau khi đun sôi nước cốt chanh và sốt tiêu, chúng ta chế biến hải sản và sau đó thêm vào chút cơm và nước luộc gà. Cuối cùng, chúng ta chỉ cần chờ cho cơm chín và món ăn hoàn tất.
Jo Minjoon có thể cảm thấy tim mình đang đập dồn dập và nhấn vào mục có ghi nước sốt tiêu. Tuy nhiên, anh chỉ biết thở dài trước dòng tin hiện lên trước mắt.
[Bởi kỹ năng nếm của bạn còn thấp, bạn không thể xem và phân tích công thức này.]
Mặc dù công thức của món Jambalaya đã hoàn toàn được phân tích, công thức của nước sốt tiêu thì không được như vậy. Điều đó có nghĩa là phần sốt tiêu có chất lượng rất cao và có thể đạt được 6 điểm trong một bữa ăn trên máy bay. Anh khá thất vọng nhưng đồng thời cũng tò mò về việc ai là người nghĩ ra công thức này và bắt đầu cảm thấy kính trọng người đó.
Khi để ý xung quanh, anh nhận thấy rằng dường như không có ai không thích món Jambalaya. Chắc chắc đó là món ăn mà ai cũng thích. Khi nhận ra sự thật đơn giản đó, sự ngưỡng mộ bắt đầu đong đầy ở một góc nơi trái tim anh.
Sau khi kết thúc bữa ăn cuối cùng trên chuyến bay của mình như vậy, anh đã hạ cánh xuống sân bay La Guardia của New York. Ngày 26 tháng Hai. Khí hậu New York không hoàn toàn khác biệt so với Seoul. Khi hít thở chút không khí, mũi của anh cảm thấy hơi tắc nghẽn nên anh bắt đầu thở bằng miệng.
“A, cũng khá lạnh đấy.”
Sau khi xuống chiếc xe buýt khởi hành từ sân bay, một con đường với những dãy nhà tuyệt đẹp ở hai bên hiện lên sau khi đi qua con phố với những hàng cây trơ trọi. Chúng hầu hết đều là những căn nhà được làm từ gạch ngói. Bởi dòng cảm xúc chưa từng cảm nhận được ở Hàn Quốc, Jo Minjoon gượng gạo cười. Quả thực có hơi xấu hổ. Anh không biết mình đang xấu hổ về chuyện gì, nhưng chắc chắn anh đang cảm thấy như vậy. Có lẽ anh đang cảm thấy tự hào vì mình đã đạt được gì đó. Jo Minjoon bước xuống con đường. Đó là nơi mà anh thậm chí không biết tên, nhưng anh quyết định sẽ đi dạo quanh và tìm một nơi để ở.
Vào lúc đó, Jo Minjoon nhìn thấy một người đàn ông ăn mặc tồi tàn với biểu cảm lơ đễnh. Jo Minjoon tiến đến gần ông và lấy ví của mình ra. Sau đó, anh đưa cho ông tờ 5 đô. Ông sửng sốt nhìn về phía Jo Minjoon. Có lẽ là do cách tiếp cận bất ngờ.
Khi Jo Minjoon chuẩn bị lên tiếng, một thằng nhóc chạy hết tốc lực tới chỗ anh. Cậu va vào Jo Minjoon và tiếp tục chạy. Cậu ngã dập mông một cách hậu đậu. Jo Minjoon nhăn mặt và nhìn về phía bóng dáng xa dần của cậu bé.
“Vừa nãy là sao nhỉ…?”
Sao họ có thể va vào người khác mà không thèm xin lỗi? Phải chăng đó là đặc trưng của người dân New York? Chính vào lúc anh đang định phàn nàn. Biểu cảm trên mặt Jo Minjoon đột nhiên tối sầm lại. Nó không có ở đó. Thứ anh mới cầm trên tay một phút trước giờ đột nhiên biến mất như thể nó có cánh bay lên trời.
“Ví của tôi!”