Ngày hôm sau
Sau Trận Đấu với Titan.
Không khí của Tòa Huyền Bí chi nhánh Tàn tích đã rất nhộn nhịp và tràn đầy sức sống từ sáng sớm.
Chà, đó là điều hiển nhiên mà thôi.
Vì loài người đã giành được chiến thắng trong trận chiến trước các vị thần mà.
Kể từ trận đấu hồi ba mươi lăm ngày trước…
Thì thứ hạng của toàn bộ 18 Tông đồ tham gia ván đấu đều đã tăng lên một bậc.
Kể cả thần lực [Thức tỉnh] của các tông đồ cũng được tăng theo.
Nhưng, quan trọng hơn cả.
Là mọi người đều vui.
“Dù gì thì chiến thắng trong game cũng sẽ làm cho bất kì ai vui vẻ mà. Vui tới mức mà phần thưởng đạt được sau khi chiến thắng đó cũng chỉ là thứ yếu. Mà lại còn là thắng trong một trận chiến cân não giữa các vị thần nữa chứ. Tất cả mọi người trong Tòa huyền bí này đều vui vì chiến thắng tới nỗi muốn nhảy cẫng lên vì sung sướng. Và tôi cũng chẳng phải là ngoại lệ đâu.”
“Cô cũng sẽ nhảy cẫng lên luôn sao?”
“A, còn chuyện đó thì, cậu thấy đấy, dù gì thì tôi cũng là Trưởng phòng của hiệp hội mà… Cho nên… Ừ, thôi bỏ chuyện đó qua một bên đi.”
Trong căn phòng tràn ngập ánh nắng ban mai…
Trưởng phòng trong bộ đồng phục công sở - Miranda – với tay lấy chiếc điều khiển ở sau lưng.
“Tôi sẽ khen ngợi những gì đáng được khen ngợi. Nhưng giờ thì quay về chủ đề chính đi chứ nhỉ… Phá hủy lối vào ẩn phòng dưới lòng đất của Tòa Huyền Bí… Đe dọa tông đồ đang canh gác nó… Tự thân vác một trong năm Tượng thạch khổng lồ ra ngoài mà không có sự cho phép… Hai ta cùng bàn về mấy chuyện này đi nhỉ.”
“… a—”
Trước cái ánh mắt như muốn chào thua của Miranda, Fay chỉ còn biết nhìn lên trần nhà…
Ra vậy…
Vậy đây là lí do mình bị triệu tập sớm như vầy sao. Hóa ra lí do là để ăn mắng…
“Mặc dù Reche có mang Bức tượng thạch khổng lồ đi, thì tôi cũng có nghe qua rằng cô ấy đã đặt lại nó ở đúng vị trí ban đầu rồi mà.”
“Đúng thế, song, một phần của Tượng đã bị hư hại do bị mang ra ngoài không phép…”
“.........…”
“Chỉ chi phí tu sửa và và bảo trì thôi là đã tốn gấp năm mươi lần số tiền hằng năm dùng để lập hợp đồng với tông đồ mới rồi. Chuyện đó…”
“Chuyện đó không phải lỗi của tô—”
“Nhưng cậu là người giám hộ của cô ấy.”
“… đúng vậy thật.”
“Lẽ ra cậu phải ngăn cô ấy lại. Chẳng phải vậy sao?”
“Vậy là mình bị chiếu bí rồi à~?”
Không còn đường thoát nào sao…
Vậy giờ, làm gì đây?
Lợi dụng cơ thể bất hoại của mình để ép mình tham gia vào mấy cái thí nghiệm quý giá của mấy người, rồi bắt đền bù thiệt hại…
Hừm… Hay là bỏ chạy trước khi bị ép phải tiếp tục làm chuyện đó nhỉ.
“… Rồi. Phần trách móc của tôi đến đây là kết thúc.”
Trưởng phòng Miranda thả lỏng và để kính sang một bên, để lộ đôi mắt của cô.
Cô chỉ làm vậy khi tâm trạng đang cực kì tốt.
“Đã từ lâu rồi tôi mới có thể thưởng thức một trò chơi như này. Lúc đấy tôi đã nghĩ ‘A~ Mừng cho họ quá đi’, hay đại loại vậy.”
Cô bật điều khiển.
Những gì hiện ra là một đoạn phim một Titan Khổng Lồ đang tiến gần tới Fay, trong lúc phá hủy các tòa cao ốc ngáng đường.
Hôm qua, đã có một lượng lớn khán giả xem từ khắp mọi miền địa cầu.
“Nếu chỉ tính riêng thành phố này thôi, thì đã có hơn bảy phần mười dân số xem trực tiếp rồi. Còn đối với những người hiện đang không có mặt tại đây, thì hiện giờ tôi đang chiếu lại trận đấu hôm qua.”
“Sao phải làm tới mức đó?”
“Bởi vì lượng tương tác thu về là cực kì lớn. Thấy chưa, nhìn ra cửa sổ mà xem~ dân chúng đang tụm lại ở quảng trường kìa.”
Miranda tiếp lời.
“Thần linh là những thực thể vô hình đối với người trần mắt thịt.”
Song, khi mang theo những thiết bị ghi hình vào Sân Chơi của các vị Thần thì đó lại là một câu chuyện khác.
Đó là những thiết bị có chức năng làm hiển thị linh lực.
“Nhờ vào những cái máy quay phim mà các tín đồ mang theo, cư dân khắp nơi, bao gồm cả tôi, đã có thể xem được Trò chơi của các vị Thần từ thế giới này, từ thế giới vật chất hữu hình. Từ đó, chúng tôi đã có thể đưa ra những sự hỗ trợ cần thiết cho các tông đồ người trần mắt thịt trong trận chiến. Chuyện này cũng quan trọng lắm đấy~”
Những tông đồ đã mang thiết bị quay phim theo trong người khi tiến vào Sân chơi của các Vị thần.
Nhằm có thể phát sóng trực tiếp diễn biến cuộc đối đầu với các vị Thần.
Nhờ vào việc phổ biến loại hình giải trí này, Tòa Huyền bí đã kiếm được rất nhiều tiền.
“Nhờ vào đó, mà chúng tôi cũng thu về một chút lợi lộc nhất định. Số tiền này, chúng tôi sẽ dùng để tuyển thêm nhiều tông đồ nữa, và thậm chí là huấn luyện họ. Và nhờ đó, chúng tôi sẽ có đủ vốn để tiến hành cuộc điều tra và khai phá thế giới bên ngoài.
Cả những pho tượng khổng lồ cũng là vật được tìm thấy sau những cuộc thám hiểm đó đấy thôi.
Những pho tượng đó có thể kết nối thế giới vật chất hữu hình và linh giới, chúng không thể được sản xuất bằng công nghệ thời nay được.
Chính từ những cuộc khai quật di tích và từ thời kì Đại Văn Minh Ma pháp, mà những di vật này mới được tìm ra.
Không còn cách nào khác, người ta đành phài đem chúng đặt ở nơi đó.
Trong những lần khai quật kiểu này, trong cái thế giới mà chỉ một sai sót nhỏ thôi cũng có thể tạo nên một bầy khủng long chạy long nhong trên đường phố, cần phải thành lập ra một tổ đội thám hiểm đủ mạnh mẽ để chống chọi lại những nguy cơ đó.
Và, để làm được chuyện đó, thì tất nhiên là phải dính líu tới chuyện tiền nong.
“Vậy nên, chúng ta phải có những tông đồ phải cố gắng hết khả năng của mình. Nếu nhân loại chúng ta không thể thắng nổi các vị Thần trong những trò đấu trí cân não như này, thì tương lai của nhân loại chắc chắn sẽ tan hoang.”
“… Chẳng phải mấy chuyện đó hơi dài dòng sao?”
“Vậy sao cậu không tự mình kể chuyện đi.
Trưởng phòng chỉnh lại kính.
“Vậy trò 'đuổi bắt' với Leo Reche thế nào rồi?”
“Thế nào? Là kiểu gì mới được?”
“Chẳng phải, hai người hợp cặp lắm sao? Chẳng phải cô ta còn hiểu ý cậu hơn những người trong các đội chinh phạt nhanh mà cậu từng góp mặt sao. Nhất là cái lúc mà hai người tách nhau ra trong tiệm bách hóa ấy.”
“———”
“Ô~kìa, có lăn tăn gì sao?”
“… thành thật mà nói, thì kể cả tôi cũng còn đang bất ngờ đây. Chẳng biết phải nói như nào nữa… nhưng mà, 'đúng thật là phi thường'…”
Cho dù tình thế có khó khăn đến nhường nào, có khó đến mức đâu, ý tưởng của chúng tôi có phức tạp đến thế nào, thì ngay từ trong cách mà hai chúng tôi tính toán và lên kế hoạch…
Nếu là cô ấy, thì chắc chắn sẽ cực kì khớp nhau. Chẳng cần phải hỏi đi hỏi lại để thống nhất nữa.
Chỉ cần một ánh nhìn thoáng qua thôi, là chúng tôi đã hiểu được nhau một cách dễ dàng và chính xác rồi.
Nhưng mà đến mức này thì—
Nghĩ đến chuyện có một người tâm đầu ý hợp với mình đến mức này, quả thật…
“Không hẳn là các đội tôi góp mặt từ trước đến nay đều vô dụng. Chắc chắn không phải là thế… Chỉ là, quả nhiên cái danh Cựu thần không chỉ để trưng, quà thật…”
“Chuyện đấy thì tôi không chắc đâu đấy.”
“Ể?”
“Tôi không nghĩ cái danh Cựu thần của cô ấy có liên quan gì đến chuyện này đâu. Bởi vì đó là cậu, cùng với Leo Reche-sama nữa, nên mọi chuyện mới thành công được—hay theo tôi là vậy.”
Trưởng phòng Miranda nở một nụ cười tinh nghịch, nụ cười đó còn được thể hiện rõ nét thông qua đôi mắt của cô.
“Leo Reche-sama ấy nhá, trước khi cậu tới đây, thì cô ấy chỉ tự chơi một mình thôi.”
“Một mình sao?”
“Thì chẳng có ai đủ mạnh cả. Trump, Go hay là Roulette, đều tự chơi một mình luôn. Ừ thì, đôi lúc tôi và các tông đồ khác có thử làm đối thủ của cô ấy. Nhưng bọn tôi thì làm gì có cửa.”
“… A.”
“Đó là vì sao, Fay à, mọi chuyện được như hôm nay là nhờ có cậu.”
Nhờ vào một người đủ khả năng để sánh vai cùng một cựu Thần như cô ấy.
Một người đã từng giành ba chiến thắng liên tiếp trong “Sân chơi của các vị Thần”. Một tên tân binh đã lập nên kỉ lục vô tiền khoáng hậu trong lịch sử loài người.
Đúng là trời sinh một cặp.
Hai người hoàn thiện và bổ sung cho nhau, hệt như hai mảnh ghép.
“Tôi cho rằng hai người sẽ lập thành một cặp ăn ý đấy. Dù gì thì ước mơ của cậu cũng là chinh phục ‘Sân chơi của các vị Thần’ mà, chẳng phải cậu sẽ tiến gần hơn một bước tới mục tiêu của mình sao?
“Vậy thì tôi sẽ cố hết sức.”