Sân chơi của các vị Thần
Ảo Tưởng Phế Đô
Cánh tay vạm vỡ của Titan phá tan tành tòa nhà chọc trời bằng thép thành nhiều mảnh.
Bị nấm đấm của Titan nghiền nát,
Những bức tường ngoài của tòa nhà sụp xuống và biến thành hàng ngàn mảnh vỡ.
Những mảnh vỡ có kích thước lớn hơn cả Fay bắt đầu rơi xuống mặt đất.
“Kyaaaaa!!?”
“PHÒNG NGỰ!!
CÒN KHÔNG THÌ TA SẼ BỊ NGHIỀN NÁT HẾT!!”
Bầu không khí đã trở nên hoàn toàn hỗn loạn.
Những tiếng la hét vang lên toàn khu vực.
Những người đầu tiên di chuyển là những tông đồ mang trong mình phước lành Sức mạnh Siêu nhân. Với tốc độ phản ứng và sức mạnh đôi chân không phải của con người, họ đá bay đi những mảnh vỡ đang rơi.
Sau đó,
Đến lượt của những tông đồ mang phước lành Năng lực Siêu nhiên.
“KONOHA! CHRIS! MAU DỰNG RÀO CHẮN ĐI!”
“T-TÔI ĐANG LÀM ĐÂY!”
“KÍCH HOẠT!”
Các tông đồ triển khai Phong ma thuật và ma thuật Trọng lực.
Những tông đồ ở độ tuổi trạc tuổi Fay, giương tay lên trời
và…
Xuyên tạc khoảng không.
Một cơn bão bùng lên tại chính nơi đó cùng lúc phá hủy hết tất cả những mảnh vỡ bất kể kích cỡ của chúng.
...Đó chính là sức mạnh của ‘Thức tỉnh’,
Là Lời nguyền, là Phước lành dành tặng cho con người đến từ các vị Thần.
Một thứ sức mạnh được coi là cực kì quan trọng, cần thiết cho công cuộc cạnh tranh với các vị Thần.
Bởi vì điều này, khi ta thách thức cùng một lực lượng lớn, con người mới có thể đứng lên chống lại đối thủ là những vị Thần, những kẻ YÊU THÍCH việc chơi game dựa trên sức mạnh.
Tất cả đều có cùng một ý nghĩ.
Một lực lượng lớn là cực kì cần thiết.
Duy chỉ có Fay là ngoại lệ, theo chiều hướng bất thường
“......OI OI OIIII?!”
Khi những giọt mồ hôi lạnh chạy dọc xuống sống lưng của Fay,
Cậu nhảy ngược lại phía sau đống đổ nát… về phía Titan với tốc độ tối đa.
Thần chú Thức tỉnh của Fay có đôi chút khác biệt.
Nó thực sự không có khả năng xử lí được những vật thể thô ráp.
Sức mạnh ‘Thức tỉnh’ của cậu hoàn toàn không thuộc loại Siêu nhân, đồng thời, nó cũng không hoàn toàn giống với loại Siêu nhiên, thứ sức mạnh có thể ngăn cả đá tảng rơi.
Dù vậy, cậu vẫn bước về phía trước.
……
“Tránh xa ra đi Reche, chuyện này có thể sẽ nguy hiểm lắ––”
“Cái gì nguy hiểm cơ?”
Thiếu nữ với mái tóc sắc đỏ son tựa ngọn lửa quay lại và nhìn như thể cổ đang nói “Thật ư?”
Và…
Cũng thiếu nữ đó nhưng cô không quay đầu lại mà tung một cú đấm thẳng vào đống đổ nát đang rơi…
Và, kết quả là…
Tất cả đống đổ nát… bị nghiền vụn trở thành cát bụi…
Một luồng sóng xung kích...
Một vụ nổ sóng xung kích dữ dội hướng lên trời, thậm chí còn có một chút dư chấn phản lại lên làn da không phòng hộ của Fay, người đang đứng cạnh cô ấy.
“......A...a...um… không… Không có gì đâu.”
Fay nhìn vào những mảnh vỡ, cát bụi, đó chính những thứ đang rơi trên mặt đất lúc này.
Chúng không chỉ bị phá hủy…
Mà chúng còn bị nghiền nát ra thành…
Chocolate? Những mảnh vụn xung quanh chẳng phải nhìn giống như chocolate tan chảy hay sao…
Đó là trạng thái của ‘chúng’ dẫu cho chúng không hề trực tiếp tương tác với nắm đấm của Reche.
...Đúng như kì vọng ở (Cựu) Thần Tối Cao.
...Nói cô ấy là ‘Hiện diện của Ngọn lửa trong hình thái con người’ quả nhiên không phải chỉ để trưng..
Chà, nhắc mới nhớ…
Giờ thì mình ngờ ngợ ra đôi chút rồi, về việc, tại sao Trưởng Phòng Miranda lại cứ liên tục nhắc nhở mình là không được xúc phạm hay chọc giận cô ấy… Chúng ta nhất định cũng không muốn bất kì chuyện gì như thế ở thế giới thực…
...Và cả…, vì lí do gì đó mà…
nhân vật chính trong nghi vấn trên… lại đang cười… toe toét từ lúc nào.
“Hmmmmmmm?”
“...Cái nụ cười xảo trá đó là sao…”
“Ta lấy làm ngạc nhiên khi ngươi cũng có một mặt đáng yêu đó, nhỉ~. Ngươi trông thì bình tĩnh đấy, nhưng hoá ra cũng lo lắng cho ta ha~, nhưng, ngươi lo lắng cho sự an toàn của ta á? Ngươi đã nghĩ là ta có thể sẽ bị mấy thứ vật nhọn trong đống đổ vỡ đó đánh trúng và đâm ra bồn chồn phải không?
Phải không~?”
Khi Reche nói xong, cô ấy đột nhiên đưa mặt mình lại gần chỗ Fay.
Do đó mà tâm trí của Fay trở nên trống rỗng.
Cậu chẳng thể suy nghĩ cũng như chẳng thể đáp lại lời cô.
...Chỉ với thế, bằng cách nào đó mà Fay đã trở nên cực kì ngại ngùng sau cuộc nói chuyện đó.
“G… Giờ thì tôi đã hiểu là không việc gì phải quan tâm nữa.
Dù sao thì, lúc này hãy chạy trốn thôi. Điều đầu tiên, theo lí thuyết tương ứng với trò Đuổi bắt cổ điển.”
“Un… Không phản đối.” (cười)
Họ chạy từ phía không gian thoáng đến nơi có nhiều tòa nhà đan xen.
Điều đầu tiên trong quy tắc tiêu chuẩn của trò Đuổi bắt… không để mình bị người đóng vai Quỷ bắt.
“Vậy... Những người ở phía kia ổn chứ?”
Có tất cả 16 tông đồ đang chạy phía sau Fay.
Trong sự kiện tòa nhà bị phá hủy,
nếu chỉ có một người thoát được ra khỏi đó, thì kết quả là không cần phải bàn cãi. Nhưng, thực tế là tất cả đều đã trở ra an toàn, theo một cách đáng kinh ngạc.
…...Song, đó không chỉ là tín hiệu bắt đầu trò chơi được Thần Titan đưa ra.
…...Cũng có nghĩa là, kể từ bây giờ, thứ thật sự đáng lo mới bắt đầu.
Fay nhìn lại.
Và như thể để xác nhận niềm tin của cậu, một trong số các tông đồ ở cuối khóc thành tiếng.
“Đội trưởng! Thần Titan bắt đầu hành động rồi!”
Tòa nhà đổ nát.
Khi những tòa nhà đó sụp đổ, từ trong đám bụi dày đặc, một người đá khổng lồ cao gần bằng tòa nhà chọc trời xuất hiện.
Thần Titan đang nhìn xuống con người trên mặt đất… mắt sáng rực…
Và rồi, Titan bắt đầu chạy thẳng về phía họ. Mỗi bước chân của nó tạo ra rung chấn mạnh kinh ngạc và tiếng nổ chói tai. Với mỗi tác động vào mặt đường nhựa thì những tiếng la hét thất thanh lại vang dội khắp khu vực xung quanh.
“CÁI!? NHANH QUÁ!?”
“ĐỘI TRƯỞNG! CHUYỆN NÀY, KHÔNG THỂ NÀO ĐƯỢC! KỂ CẢ TÔNG ĐỒ LOẠI SIÊU NHÂN CŨNG KHÔNG THỂ NÀO ĐỌ LẠI TỐC ĐỘ ĐÓ ĐƯỢC!”
“Đội Ma Pháp Sư…”
“KHÔNG, VẪN KHÔNG THỂ!”
“XIN ĐỪNG QUÊN RẰNG ĐÂY LÀ TRUNG TÂM THÀNH PHỐ!”
Người đội trưởng đưa hướng dẫn chỉ về phía con đường chính...
“TẢN RA!”
“TRỐN TRONG CHỖ KHUẤT CỦA CÁC TÒA NHÀ.”
“TỪ VỊ TRÍ CỦA TITAN, CHÚNG TA CHỈ NHƯ MẤY CON KIẾN THÔI. CHO NÊN, HÃY CHẠY VÀ TRỐN ĐI. NHƯ NHỮNG CON KIẾN TRỐN TRONG NHỮNG BỤI CỎ ẤY.”
“ĐÃ RÕ!”
––––––––––––––––––
Các tông đồ tham gia bắt đầu chạy về hướng những tòa nhà khác nhau.
Cả Fay và Reche cũng làm theo như người đội trưởng đã nói. Các tông đồ chia ra thành sáu nhóm ba người, và mỗi nhóm bắt đầu di chuyển về những tòa nhà tách biệt, khác nhau.
“......haa… haa… haa… *thở”
“Chơi Đuổi bắt với Cự Thần thế này. Nếu những game như thế này cứ được đưa ra, ma pháp sư như tôi chắc sẽ không có chỗ để mà chơi mất.”
Người vừa nói những lời ấy là Asta. Sempai của Fay. Cô ấy liên tục chỉ trích trò chơi cùng lúc bằng cách nào đó mà xoay sở được để trốn đằng sau bức tường của tòa nhà. Cô gần như hết hơi rồi.
Phước lành Thần Thoại của cô, ‘Thức Tỉnh’ thuộc loại Siêu nhiên.
Không như loại Siêu nhân, Siêu nhiên gần như không có bất kì nâng cao gì về mặt khả năng thể chất.
Liên tục chạy không ngừng đến điểm này hẳn đã là một tranh đấu dữ dội đối với cô cho đến bây giờ.
“Đây đáng ra phải là trò Đuổi bắt… Thế mà, những gì chúng ta đang làm bây giờ cứ như là trò ‘Trốn tìm’ ấy nhỉ?”
Từ bóng râm của một trong số các tòa nhà, một tông đồ nom có vẻ là một chàng trai nhìn về phía họ.
Người tông đồ đó thực chất không phải là người quen của Fay, nhưng từ những gì thể hiện ra, cậu ta sở hữu ‘Thức tỉnh’ Siêu nhân. Nhưng, mặc dù bị Titan đuổi theo, mặc dù đã chạy tít đến nơi đây, hơi thở của cậu vẫn không rối loạn chút nào.
“Sự khác biệt về năng lực của chúng ta quá lớn, đến nỗi mà cả Siêu nhân như tôi mà cũng phải gặp bất lợi. Nhìn lén từ sau bóng râm của tòa nhà quả là cách tiếp cận đúng đắn. Mà thực ra, tại sao chúng ta không trốn vào trong tòa nhà này?”
“Ừ, tôi cũng nghĩ như phó đội trưởng. Nếu chúng ta đi vào cửa sau của tòa nhà thì có lẽ chúng ta sẽ không bị chú ý đâu!”
“Đó là quyết định tồi đấy. Chị có lẽ nên gác lại nó đi Asta-senpai.”
“Hể?”
Khi cô ấy di chuyển về phía cửa sau và quay lại nhìn Fay, mái tóc vàng óng của cô phất phơ trong không khí.
“Tại sao… tại sao vậy Fay?”
“Đi và trốn trong một tòa nhà có thể rất nguy hiểm. Trước hết, rủi ro khi thực hiện những quyết định đó mà không biết nguy hiểm mang lại là gì là rất vô trách nhiệm.”
ẦMMMM...
Dựa theo tiếng bước chân của Titan, có vẻ như vị Thần Titan đang dần chậm rãi đi tới chỗ họ.
Mặc dù Fay không thể thấy được liệu nó có phải là sự thật hay không, cậu vẫn có thể hiểu là Titan đang ở gần đây và hướng đến chỗ họ.
“Thần Titan có lẽ đã khái quát được con đường chúng ta chạy.”
“Đó là lí do tại sao ta nên trốn vào trong những tòa nhà đó!”
“Mà, nếu Vị Thần đó thích, thì hắn có thể cứ thế mà san phẳng tòa nhà. Dù cho chị theo con đường nào để thoát, cách này hay cách khác, thì chỉ có kết cục bị bắt thôi.”
Nếu bạn để bị tìm ra, đồng nghĩa với thất bại ngay lập tức.
Vậy thì…
Tại sao không dựa vào may mắn và hi vọng mà trốn vào bên trong tòa nhà, cầu cho ta không bị vướng vào trong sự sụp đổ của tòa nhà.
Lựa chọn đó chắc chắn sẽ rất được tận dụng nhưng đó là trong trò chơi Đuổi bắt thông thường.
Nhưng…
“Em sẽ nói lại lần nữa, đó là một ý tưởng rất tồi đấy. Chỉ với nhiêu đấy thì chị không thể nào thắng được đâu.”
“Tại sao? ...Tại sao không được!!?”
“Bởi vì––!”
“Rắc*! Senpai, mau chạy qua đây!!!”
“Hể? Có chuyện gì sao?”
Asta vẫn đang đứng nói tại đó mà không biết gì xung quanh.
Cô đã quá tập trung vào cuộc đối thoại mà không hề nhận ra.
Thứ đó.
Từ phía đối diện của tòa nhà, từ phía sau, một khuôn mặt… lớn hơn cả một con voi,
Của một vị Thần, đang nhìn vào cô ấy từ chỗ đó.
…...Hắn có thể tìm thấy chúng ta nhanh đến thế ư!?
…...Hay là do giọng nói của chúng ta? Mùi?
Hay là
Cả hai!?
Không còn thời gian để mà suy nghĩ nữa rồi.
“Asta! Chạy về phía chúng tôi mau!!”
và…
“Đừng nhìn lại!!”
“Có chuyện gì xảy ra vậy phó đội trưởng?”
Đừng nhìn lại.
Nhưng…
Điều đó là không thể.
Dẫu cho ai đó bảo không được làm vậy, thì cũng không có con người nào sẽ kịp làm theo khi được bảo.
Asta bất giác quay lại phía sau so với cậu trai được gọi là Phó đội trưởng.
Và rồi~
“ky…...KYAAAAAAAAAAAAAAHHHHH––––––––––………….”
…………
Cô đã bị nghiền nát…
Cô bị giẫm lên...