Dịch: Lily - Biên tập: Bút Lông
Giọng con dokkaebi vang vọng lại. Một nhóm dokkaebi tập sự túm tụm đứng trên không trung nhìn xuống như thể đang hóng cháy nhà. Tôi có thể thấy được Bihyung lấp ló giữa bọn chúng. Ngay khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, nó khẽ huýt sáo rồi lảng sang chỗ khác.
Con dokkaebi ở giữa chậm rãi mở miệng.
Nó đang nói chuyện với toàn bộ thành phố Seoul.
[Hỡi mọi hóa thân ở Seoul! Ta nghĩ mình cần phải báo cho các ngươi ít tin không may thôi. Đáng tiếc thay, nhờ mấy trò mèo vô dụng của vài kẻ mà một trong số các "Tai ương" đã thức tỉnh ở quận Gangdong rồi.]
Ánh mắt cười cợt của con dokkaebi chạm mắt tôi.
C-Cái thằng chó này?
[Hầy, ta nghĩ mình có thể nghe thấy tiếng thở than của các ngươi từ tận trên này luôn. Có kẻ đã muốn rời quận Gangdong rồi cơ đấy. Haha, mọi người này, phải lắng nghe đến cùng chứ. Nếu bây giờ các ngươi tháo chạy như thế thì về sau nhất định sẽ hối hận cho mà xem. Bởi vì, "tai ương" này là một cơ hội rất tốt cho các ngươi.]
Con dokkaebi tiếp tục thật trôi chảy.
[Chẳng phải bấy lâu nay các ngươi vẫn luôn trầy trật trong việc kiếm xu sao? Ta biết tất. Đột nhiên chỉ trong phút chốc, nền móng cả cuộc sống các ngươi sụp đổ, và một đám người xa lạ nhảy ra chiếm hết sạch xu. Những gã hôm trước vẫn còn bá vai bá cổ như bạn bè nay bỗng dưng cầm dao chém ngươi. Ngươi nghĩ may quá hôm nay không phải đi làm, nhưng ôi không, gì thế này, giờ thì mấy vì sao trên trời lại nói với ngươi, "Nè, lắc mông cái coi. Ta sẽ cho ngươi 100 xu."]
[Một vài tinh tọa khúc khích và bật cười.]
Nhưng con dokkaebi không hề nhếch môi.
[Cái cảm giác khốn nạn ấy, ta hiểu chứ. "Ôi địt mẹ! Đằng nào cả thế giới cũng đi tong hết rồi, thích thế nào thì sống thế ấy thôi." Các ngươi rất dũng cảm, nhưng rồi các ngươi nhận ra trong tuyệt vọng rằng thế giới này vốn đã được chia làm hai nửa - những kẻ có khả năng và những kẻ bất lực. Hẳn các ngươi đã thấy thất bại lắm khi nhận ra rằng tinh tọa mà các ngươi vật vã mãi mới giành được trong chân tơ kẽ tóc, lại thấp kém hơn tinh tọa của một kẻ vốn đã giỏi giang đẹp mã. Các ngươi tức giận với thế giới bất công. Ta biết rõ mà.]
[Vài tinh tọa phản đối lời của con dokkaebi.]
Nhìn cách nói chuyện này, có thể thấy đây không phải là một con dokkaebi bình thường. Dokkaebi tập sự sẽ chả có gan mà nói như thế đâu. Chúng đều biết kênh của mình sẽ sập ngay nếu chúng khiến các tinh tọa bất mãn.
Tuy nhiên, đây chỉ là trường hợp của những kênh nhỏ ít người mà thôi; các dokkaebi ở kênh lớn có cách phân phối khác hẳn.
Chúng biết luật của các câu chuyện. Bạn không thể kể một câu chuyện bom tấn bằng cách nịnh nọt người dùng dịch vụ và bám dính lấy một vài xu hướng nhất định được.
Một người kể chuyện chân chính cần phải đối mặt với các "nhân vật" chứ không phải "khán giả."
Tôi chăm chú quan sát con dokkaebi trong lúc nó nói tiếp.
[Ta đã chuẩn bị thứ này cho các ngươi. Cơ hội cho những ai vận số kém, thiếu may mắn và vẫn là "kẻ kém cỏi" do không nỗ lực cố gắng có thể “đổi đời” chỉ trong một đêm duy nhất!]
Độc một chiếc sừng nhọn hoắt mọc trên đỉnh đầu. Dưới vạt áo trắng tinh là một cái chân duy nhất đối xứng tương ứng với cái sừng đó.
Chờ một chút, đừng nói tên khốn này... là Dokgak nhá?
Vào đúng lúc này, một màn hình khổng lồ xuất hiện trên trời. Trên màn hình hiển thị một cậu nhóc bê bết máu đang tháo chạy.
[Nào, thằng nhóc các ngươi đang nhìn thấy đây là một vật phẩm cấp SSS biết đi thực thụ đấy! Từ đầu tới chân, không có phần nào trên người nó là không xài được hết. Tên nó là "Myung Ilsang." Nó đã may mắn được Tinh Hà lựa chọn để đến một thế giới khác. Các ngươi có tưởng tượng nổi không? Tưởng tượng mình đột nhiên được triệu hoán đến một thời không khác, đạt được sức mạnh kinh người, trải qua một đêm nóng bỏng với cô bạn gái tinh linh dễ thương, và trở thành người hùng được người người yêu mến sau khi giải cứu thế giới! Đúng vậy. Thằng nhãi con này chính là "tai ương" các ngươi cần bắt được hôm nay.]
Tôi thấy hơi kỳ một chút.
Có hơi lạ khi một con dokkaebi tập sự có thể thế chỗ cho dokkaebi trung cấp, nhưng điều này lại trở nên khả thi bởi nó sở hữu một kênh lớn.
[Ta có thể nghe thấy lời than phiền của các ngươi luôn rồi. Làm thế nào mà mình có thể tóm nổi một kẻ cấp SSS cơ chứ? Haha, đừng lo. Hiện tại nó đang phải chịu phạt. Sức mạnh của nó đã bị phong ấn. Nó mạnh đấy, nhưng nó cũng là một cái rương kho báu có thể thuộc về các ngươi nếu các ngươi cùng nhau đánh bại nó.]
"... Thằng cha đó làm tôi sởn cả da gà." Han Sooyoung tặc lưỡi. Thân là nhà văn, cô nàng có vẻ đã nắm được dụng ý của con dokkaebi rồi.
Nếu gọi một tai ương là "tai ương," sẽ chẳng có ai dám xông lên cả. Nhưng nếu ta gọi tai ương là "một cái rương kho báu" với thực lực thùng rỗng kêu to thì sao?
[Cuộc đời các ngươi vẫn chưa nát hoàn toàn đâu. Ngược lại, ta có thể nói các ngươi rất may mắn đấy. Kịch bản phụ mà ta cung cấp từ đây trở đi sẽ là một viên đá lót đường tuyệt vời cho các ngươi lật ngược tình thế. Nào, các ngươi chỉ có một cơ hội duy nhất trong hôm nay thôi! Nhấc chân lên ngay đi! Chỉ những kẻ may mắn hơn người khác mới có thể trở thành chủ nhân của "vật phẩm cấp SSS"!]
Rất nhanh sau khi nghe thấy điều đó, mọi hóa thân trên khắp Seoul sẽ ùa về quận Gangdong.
[Đã cập nhật kịch bản phụ.]
+
[Kịch bản phụ - Cuộc săn cấp SSS]
Phân loại: Phụ
Độ khó: B ~ ???
Điều kiện thông qua: Loại bỏ chiến binh cấp SSS Myung Ilsang.
Thời gian: Không có
Phần thưởng: 50,000 xu, ???
Thất bại: Vòm Seoul bị hủy diệt.
+
Cái kịch bản tồi tệ nhất có thể xảy ra cuối cùng cũng bắt đầu.
Có lẽ bởi vì kết quả của “thất bại” vẫn đang sáng lòe đỏ chói trên bầu trời, phần thưởng siêu to khổng lồ kia bỗng trở nên bèo bọt.
"Mau đi tìm nó đi, trước khi cả lũ đều chết hết ráo."
"... Gã kia làm thế thì chẳng phải sẽ là bất hợp lý à?"
"Độ hợp lý sẽ được bù đắp một mức nhất định ngay khi có lượng lớn tinh tọa tỏ ra hứng thú."
Đây là lý do lũ dokkaebi thích những màn kích thích. Các tinh tọa sẽ tự mình gánh lấy độ hợp lý để xem câu chuyện mà họ muốn.
Tất nhiên, nếu lôi kéo hứng thú thất bại, cơn bão xác suất sẽ đổ hết lên người lũ dokkaebi, nhưng trong trường hợp hiện tại thì khác.
[Ánh mắt nhiều tinh tọa đang sáng lấp lánh.]
Nếu mọi thứ diễn ra đúng theo ý bọn chúng, Seoul sẽ chấm hết trước cả khi kịch bản thứ năm bắt đầu. Han Sooyoung lập tức vận hết mọi ma lực của mình ra để triệu hồi avatar đi tìm kiếm. Khoảng 5 phút dần trôi qua.
"Tôi tìm thấy rồi. 2km về phía tây bắc!"
Tôi lao lên đường cùng với bản thể của Han Sooyoung. Rất nhanh sau đó, bọn tôi nghe thấy tiếng la hét vọng lại ầm ĩ.
"Đằng kia! Nó ở đằng kia kìa!"
"Thằng nhãi đó chính là kẻ trở về từ thế giới khác!"
Chưa chi đã có người lũ lượt kéo đến rồi. Myung Ilsang đứng giữa đám đông bủa vây lại mỉm cười tươi rói.
"Ừ... Đúng rồi đó. Chính là tôi đây."
"Tên khốn xúi quẩy! Mày đang vui lắm hả?"
"Vui thì vui lắm..."
"Ranh con này đáng ghen tị thật đấy... Này! Mọi người cùng lên xử nó đi!"
Thật đáng kinh ngạc khi có nhiều người đang phải gánh chịu phức cảm tự ti tới như vậy.
Myung Ilsang cất tiếng hỏi sau khi lách mình né tránh vài cú chém. "Nếu mấy người ghen tị với tôi đến thế, hay là tôi đưa mấy người tới đó nhé?"
"Gì chứ, bọn tao cũng đi được á?"
"Được mà. Tất nhiên là có thể rồi. Mấy người muốn đi lắm đúng không?"
"Tao mà đi được thì chắc kèo phải đi chứ! Dù gì thì cũng tốt hơn cái thế giới chó má này..."
Myung Ilsang gật đầu và vươn tay phải về phía đám đông.
[Phong ấn thứ tám của quy hoàn giả "Myung Ilsang" đã được tháo bỏ.]
[Phong ấn thứ chín của quy hoàn giả "Myung Ilsang" đã được tháo bỏ.]
...
"Tạm biệt nhé. Ta cũng chả biết chỗ đó có tốt hơn ở đây không."
"Hả?"
[Phong ấn thứ mười hai của quy hoàn giả "Myung Ilsang" đã được tháo bỏ.]
[Phong ấn thứ mười ba của quy hoàn giả "Myung Ilsang" đã được tháo bỏ.]
[Phong ấn thứ mười bốn của quy hoàn giả "Myung Ilsang" đã được tháo bỏ.]
...
Nhìn những thông báo lần lượt hiện ra trong đầu, tôi cảm thấy hơi tuyệt vọng.
Đã trễ mất rồi.
"Bởi nơi đó đã bị ta phá hủy rồi."
[Quy hoàn giả "Myung Ilsang" đã kích hoạt "Hắc Viêm Pháo - Trung" (Cấp 3)!]
Tôi vội túm lấy Han Sooyoung và trốn bay ra sau một tòa nhà.
Một chớp sáng tím lóe lên khuynh đảo rừng kiến trúc. Khoảng năm, sáu cao ốc bị san phẳng, và cả một con phố biến mất hoàn toàn. Những kẻ chạy về phía Myung Ilsang đã bốc hơi khỏi mặt đất, không để lại chút gì dù chỉ là một hạt bụi.
Một cá thể đơn độc lại có thể trở thành "tai ương."
Đây chính là sức mạnh chân chính của "quy hoàn giả."
Bản thể Han Sooyoung sụp xuống bên cạnh tôi.
"Điên thật... Chúng ta đánh bại cái thứ đó kiểu gì đây?"
Đây chính là nỗi kinh hoàng thực sự. Cho dù có sở hữu các kỹ năng tâm lý đi chăng nữa, cơ thể bọn tôi vẫn tự động run lên vì khiếp sợ.
Tôi cố kháng cự lại và nói: "Chúng ta có thể thắng được."
"Đừng nói nhảm nữa, về thôi. Anh sẽ không bao giờ bắt được nó đâu."
"Không, tôi có thể. Nếu tóm được nó ngay lúc này thì phần thưởng sẽ hậu hĩnh hơn nhiều."
[Nhân vật "Han Sooyoung" đã kích hoạt "Phát hiện nói dối" (Cấp 2).]
[Han Sooyoung đã xác nhận lời bạn nói là sự thật.]
Han Sooyoung trợn tròn mắt.
"... Thật á? Nãy giờ anh trông như thể chả có cách nào hết ấy."
"Một người làm sao có thể sống mà chỉ nghĩ đến một điều duy nhất chứ?"
Lời tôi nói chỉ đúng có một nửa.
Thực chất, kế hoạch ban đầu là đánh bại "Tai ương Nghi vấn" phiên bản mạnh nhất và gây dựng giai thoại thứ hai.
Vấn đề duy nhất nằm ở chỗ, toàn bộ kế hoạch được dựa trên giả thuyết tôi đã học được “Con đường của Gió”.
"Còn ai muốn đi đến thế giới khác nữa không? Giơ tay lên nào! Ta sẽ đưa các ngươi đến đó ngay!"
Những kẻ còn lại vừa la hét vừa bỏ chạy.
Tiếng bước chân của Myung Ilsang đang tiến lại gần bọn tôi.
Và rồi, tôi nghe thấy giọng Yoo Junghuyk qua một cửa sổ mờ.
- Nếu anh đánh trực diện, phần thắng sẽ bằng 0.
- Tôi biết. Nhưng tôi vẫn phải thử thôi.
- Sao anh lại khiến tình huống thành ra thế này chứ?
- Gì cơ?
- Anh đã có mấy cơ hội liền. Nếu như anh giết Lee Seolhwa, hoặc cùng Lycaon giết Antinus, anh đã có thể chặn đứng tai ương.
Chẳng có gì mà tôi không viện cớ được cả.
Vì Yoo Junghyuk nên tôi mới không giết Lee Seolhwa, và tôi không chiến đấu cùng Lycaon là vì tôi không thể tìm được cơ hội mà can thiệp vào.
- Tôi không phải là hồi quy giả như anh. Với tôi, thất bại là chấm hết, vậy nên tôi buộc phải thật cẩn thận. Nếu như tôi không suy xét đến cùng...
- Cẩn thận? Đừng có ngạo mạn thế. Anh nghĩ mình có thể thành tinh tọa thật à? Biết trước được tương lai không có nghĩa là anh có thể kiểm soát tất cả mọi chuyện.
Cảm giác như thể ai đó vừa thụi tôi một cú đau điếng vậy.
Hài hước thay, có vài điểm tôi nghĩ Yoo Junghyuk đã nói đúng.
[Kỹ năng đặc biệt "Bức tường thứ tư" đang được sử dụng.]
Đó là sự ngạo mạn khi biết nội dung truyện. Cái suy nghĩ dù câu chuyện có bị bẻ lái đến cỡ nào đi chăng nữa, tôi vẫn có thể tìm được đường mà đi.
Có lẽ chính những điều đó đã đẩy tôi vào tình cảnh hiện tại.
- Vậy sao anh không ra đấm nhau tí đi? Đừng tin tưởng mấy thằng ngu như tôi.
- Đừng có kiếm cớ cho năng lực của mình nữa. Anh có thể thắng mà không cần đến “Con đường của Gió”.
- Phải có nó thì mới thắng được chứ?
Yoo Junghyuk im lặng mất một lúc. Ngay khi tôi vừa định lên tiếng đáp lại khoảng trầm lặng thê thảm này, giọng Yoo Junghyuk lại vang lên.
- Thuộc tính của tôi là "game thủ chuyên nghiệp." Anh thì sao?
- Hở?
- Tôi đang hỏi anh có sở trường gì.
...Sở trường của tôi?
Một cảm giác nhồn nhột ngứa ngáy dấy lên trong đầu tôi, ở một góc nào đó xa tít giữa tiềm thức sâu thẳm. Tôi cảm thấy như thể mình đang bỏ lỡ điều gì đó rất quan trọng. Song, không còn thời gian để nghĩ nữa rồi.
"Tìm thấy rồi nhé! Có người vẫn chưa đi này."
Khuôn mặt Myung Ilsang ló ra từ góc đường như phim kinh dị.
Han Sooyoung khẽ rên một tiếng, còn tôi thì bước lùi lại.
"... Ấy? Mấy người cũng trong Hội thợ săn ban nãy à?"
Myung Ilsang cười và tiến lên phía trước.
"Hay ghê nha. Tôi muốn gặp mấy người lắm đó. Hai người có biết là mọi kế hoạch ra mắt tuyệt vời của tôi đều đi tong hết vì mấy người không?"
"..."
"Tôi chỉ đang cố gắng sống tốt đời mình thôi. Giết vài hóa thân cấp S hung hăng, đánh bại mấy nhóm người xấu xa, và yêu đương với các chị gái xinh đẹp. Nhưng gì đây chứ? Tôi thế mà lại là nhân vật phản diện. Sao tự dưng lại thành ra thế này?"
Thay vì trả lời, tôi vơ lấy kiếm của mình.
[Tinh ấn "Khúc kiếm ca" (Cấp 1) đã được kích hoạt.]
[Lưỡi kiếm đã được lấp đầy bởi những phần thơ mà Trung Võ Công để lại.]
[“Hôm nay thần linh thực sự kiên quyết rằng sẽ có kẻ phải chết; cầu trời phù hộ tôi tận diệt kẻ thù bằng mọi giá.”]
Đây là những lời của Trung Võ Công được ghi lại trong quyển "Bạch sa tập[note39634]."
May mắn làm sao, lần này Trung Võ Công đã đứng về phía tôi.
[Tinh ấn "Khúc kiếm ca" được kích hoạt thành công!]
[Quyết tâm đối mặt với tử thần khiến sức chiến đấu của bạn tăng mạnh.]
Tôi lập tức vắt kiệt lượng ma lực có trong người mình.
["Kiếm Tín Niệm" đã được kích hoạt!]
Thanh Kiếm Tín Niệm rộp lên như thể sắp phát nổ.
Tôi lao về phía đối thủ.
Ầm!!
Tay Myung Ilsang đập nhẹ vào lưỡi thanh Kiếm Tín Niệm. Nắm tay tôi đau đến nỗi tưởng như nó sắp nát vụn ra đến nơi. Chỉ mới qua một chiêu thôi nhưng mọi chuyện đã rõ như ban ngày. Chỉ số toàn diện của Myung Ilsang đã vượt xa giới hạn của kịch bản cả ngàn dặm rồi.
"Gì thế, muốn đánh nhau ư? Thật tình luôn? Ban nãy anh không thấy tôi choảng nhau đằng kia à?"
Tôi nghiến răng nghiến lợi nhìn cái điệu cười đó của cậu ta và nhớ đến những trang truyện "Bí kíp sinh tồn."
Sở trường của tôi.
Chính là "đọc."
[Kỹ năng đặc biệt "Góc nhìn của Độc giả Toàn tri" (Bậc 1) đã được kích hoạt!]
Và rồi tôi bắt đầu nghe thấy hướng di chuyển của cậu ta.
[“Vai phải.”]
Vút!
[“Đùi trái.”]
Bốp!
Tôi vẫn không thể chặn hay né đòn dẫu đang đọc được mọi chuyển động. Nắm đấm có năng lượng màu tím bọc quanh của thằng nhóc liên tục thụi vào tôi không chút nhân nhượng.
[“Bụng, bụng, bụng, bụng, bụng, bụng.”]
Máu hộc lên miệng tôi, và tầm nhìn của tôi nhất thời chao đảo.
Nhưng tôi vẫn không bỏ cuộc.
Tôi cứ nghĩ, nghĩ mãi.
[Nhân vật "Myung Ilsang" ngạc nhiên trước ý chí của bạn.]
[Độ hiểu biết của bạn về nhân vật "Myung Ilsang" đã tăng.]
Chỉ dựa vào thông tin trong "Bí kíp sinh tồn" không thôi thì tôi sẽ chẳng thể nào đánh bại nổi cậu ta. Lần này khắc hẳn với lúc săn [Kẻ canh giữ bóng đêm] trước đây. Tôi không thể vừa tính toán hết mọi thứ vừa đánh nhau được.
[“Mạnhyếuvừamạnhyếuvừa”]
Một lố thông tin đổ ầm vào đầu tôi cùng những đòn đánh như mưa, làm tôi càng choáng váng hơn nữa. Tôi đã mượn sức mạnh từ tinh ấn rồi mà vẫn đến mức này đây. Nếu cứ thế này, trận đấu sẽ kết thúc trong nháy mắt.
Tôi lùi lại, lấy tay lau máu hộc ra ở khóe miệng.
...Rốt cuộc thì tôi có nên dùng [Giản Bình Nghi] không nhỉ? Giải pháp cứu cánh cuối cùng lại là đi mượn sức từ các tinh tọa, cay thật. Nếu như tôi nhận được sự bảo hộ từ một tinh tọa vĩ nhân hùng mạnh hoặc chòm sao Bắc Đẩu, hẳn là tôi sẽ đủ sức để thắng.
Tuy nhiên, sau vụ lần trước tôi vẫn phải gánh lấy độ hợp lý hóa giáng xuống, và trên hết là tôi không muốn mình mắc nợ các tinh tọa.
Chết tiệt, ước gì tôi cũng có tí tài năng.
Nếu tôi có thể chôm tài nghệ từ người khác thì tốt quá.
...Ớ? Chờ một chút. Lấy cắp ư?
Một cú sốc âm ỉ bao trùm lấy tâm trí tôi. Cho đến tận bây giờ, vũ khí chính của tôi vẫn luôn là "thông tin." Nhưng cũng vì có quá nhiều "thông tin," tôi đã quên mất cái quan trọng nhất.
Thảm hại thật. Thế quái nào mà tôi lại quên được kỹ năng đó cơ chứ?
Tất nhiên rồi, chẳng phải ngay từ đầu đã nên dùng nó rồi sao?
[Kỹ năng đặc biệt "Thẻ dấu trang" đã được kích hoạt.]
[“Thẻ dấu trang nhân vật” đã được kích hoạt.]
[Số thẻ dấu trang hiện có: 4.]
[Đang mở danh sách nhân vật đã đánh dấu bằng thẻ dấu trang.]
+
[Danh sách nhân vật đã đánh dấu bằng thẻ dấu trang:
Ác Ma Cuồng Vọng Kim Namwoon (Độ hiểu biết: 35).
Thiết Kiếm Lee Hyunsung (Độ hiểu biết: 75).
Kẻ khích động Cheon Inho (Độ hiểu biết: 20.)
Trống.]
+
Có vẻ trừ bỏ có thêm một thẻ trống ra thì không có gì thay đổi cả.
Tôi chọn thẻ trống.
+
[Danh sách nhân vật có thể đánh dấu bằng thẻ dấu trang:
Độc Hi Lee Seolhwa (Độ hiểu biết: 10).
Mỹ Hí Vương Min Jiwon (Độ hiểu biết: 25).
Bạo Quân Vương Jung Youngho (Độ hiểu biết: 10).
Hikikomori Vương Han Donghoon (Độ hiểu biết: 30).
Nhà tiên tri Anna Croft (Độ hiểu biết: 1).
Chủ nhân của Pháo đài Võ trang Gong Pildu (Độ hiểu biết:30).
.
.]
Đúng như dự đoán, tên của Yoo Junghyuk không hề xuất hiện trong danh sách. Hắn là nhân vật chính, nên rất có thể chỉ mở khóa được sau khi tôi đã đạt vài điều kiện đặc biệt nhất định.
Thêm vào đó, những người không phải nhân vật trong truyện như Han Sooyoung, Yoo Sangah, và Lee Gilyoung đều không được liệt kê.
Không sao cả. Dù sao thì họ cũng không phải người tôi cần vào lúc này. Sau khi lướt một chút, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy cái tên mình đang tìm.
Đây rồi.
Sao tôi lại quên mất gã này cũng là một "nhân vật" chứ nhỉ?
Tôi đánh dấu thẻ dấu trang nhân vật thứ tư không chút chần chừ.
[Cấp độ kỹ năng “Thẻ dấu trang” vẫn còn quá thấp, làm giảm thời gian duy trì kích hoạt.]
[Thời gian kích hoạt: 30 phút.]
[Độ hiểu biết của bạn về nhân vật còn thấp, nên chỉ một phần kỹ năng của nhân vật được kích hoạt.]
Tôi chọn lấy kỹ năng.
Khoảnh khắc ngay sau đó, một cơn lốc bạc xoáy lên quanh cơ thể tôi. Tôi có thể cảm nhận được lòng dũng cảm của một con sói vĩ đại cuồn cuộn trong mình.
Má nó, tôi ngu quá đi mất. Sao đó giờ tôi cứ phải cố mà học cái thức này nhỉ?
Tôi chẳng phải hồi quy giả hay quy hoàn giả.
[Nhân vật "Hoàng tử Lycaon của Imyuntar" đã được đánh dấu với thẻ dấu trang số 4.]
[Thẻ dấu trang số 4 đã được kích hoạt.]
Tôi là một độc giả.
["Con đường của Gió" (Cấp 8) đã được kích hoạt.]
Và đây là cách tôi chiến đấu.
Tập 18: Cuộc chiến của độc giả (2).