Dịch: Rabbit - Biên tập: Vim
Tôi lùi xa ra khỏi Yoo Junghyuk đang nằm bất tỉnh với thân thể đầy máu và chất vấn Bihyung.
[Chuyện này do ngươi làm đúng không?]
Kể cả Yoo Junghyuk có thực sự ở gần đây thì cũng không thể trùng hợp tới như thế được. Rõ ràng Bihyung đã tạo ra một “màn phụ” cho ai đó để đưa Yoo Junghyuk tới đây.
[Ngươi đang nghi ngờ ta đấy à? Có bằng chứng gì không?]
Chẳng có bằng chứng gì cả nhưng con tim tôi mách bảo thế.
[Tinh tọa “Ma tính Hỏa diệm Phán quan” lo lắng về quyết định của bạn]
[500 xu đã được tài trợ.]
Có gì đó mờ ám ở đây.
Han Sooyoung ngây ra nhìn Yoo Junghyuk, rồi nói với tôi: “…Chúng ta tìm thấy hắn rồi. Giờ thì anh định làm gì đây?”
“Trùng hợp thôi.”
“Vậy ta có nên cứu hắn không? Tên khốn này là nhân vật chính đó.”
Tất nhiên là tôi phải cứu hắn rồi. Nhưng nếu tôi cứu hắn vào lúc này thì tôi sẽ chết chắc. Han Sooyoung nhìn Yoo Junghyuk với ánh mắt sợ hãi, tưởng như hắn có thể bật dậy bất cứ lúc nào.
“Anh có cái gì kiềm chế hắn lại được không?”
“Không đủ mạnh với Yoo Junghyuk đâu.”
“Hay là nhốt vào đâu đó…”
“Vậy hắn sẽ tự sát luôn đấy.”
“Ừ nhỉ, hắn sẽ hồi quy… Chết tiệt, chuyện gì sẽ xảy ra với chúng ta nếu hắn hồi quy chứ?”
Han Sooyoung nhận ra vấn đề này hơi muộn đấy. Thế giới này sẽ ra sao nếu Yoo Junghyuk hồi quy? Đây chính là vấn đề lớn nhất mà tôi cần phải quan tâm khi sống trong thế giới này.
“Chúng ta phải ngăn cản chuyện đó. Ai mà biết được điều gì sẽ xảy ra chứ.”
Đối với những điều chưa biết, lựa chọn đúng đắn nhất là xét đến trường hợp xấu nhất có thể xảy ra. Chỉ cần tôi đi sai một bước thôi là thế giới này được thiết lập lại, và sự tồn tại của tôi cũng sẽ tan biến.
Nhưng mà… tên khốn này bị ai đánh thảm thế nhỉ?
Tôi quan sát hắn kỹ hơn. Có một vết thương tròn lan rộng quanh vùng bụng. Nội tạng và xương sườn đều bị dập nát. Giống như có kẻ nào đó đã đấm hắn một cú thật mạnh vậy.
Ngay lúc đó, tôi vô thức nhìn xuống nắm tay mình.
Chẳng lẽ là?
“Biểu cảm đó là sao? Sao tự dưng mặt anh tối sầm vậy?”
"... Không có gì.”
Trong khoảnh khắc, mọi thứ chợt sáng tỏ.Tôi đã cho hắn một quả đấm với sức mạnh cấp 100…
Và hắn cứ như thế này trong suốt hai ngày qua.
Cảm giác tội lỗi muộn màng len lỏi trong tâm trí tôi. Giờ thì không còn gì có thể cứu vãn được mối quan hệ giữa tôi và Yoo Junghyuk nữa rồi. Tôi nhìn vết thương quanh bụng hắn một lượt rồi từ từ chuyển hướng lên mặt hắn. Ngay lập tức, tôi phải lùi thật nhanh về sau, da gà da vịt nổi hết cả lên.
"... Đệch.”
Yoo Junghyuk không biết đã tỉnh từ lúc nào đang nhìn tôi bằng đôi mắt đầy máu và nước mắt. Hắn mấp máy môi, rõ ràng là đang nói gì đó đại loại như: “Chết đi, Kim Dokja.” Tôi tưởng Han Sooyoung vẫn còn đứng cạnh tôi nhưng cô ta đã vắt chân lên cổ mà chạy mất rồi.
Tôi hét vào mặt Yoo Junghyuk từ phía xa.
“Này! Anh đừng giận nữa có được không?”
“...”
“Chúng ta đã chiến đấu rất công bằng, không phải sao? Anh cũng cố gắng giết tôi còn gì?”
Ánh mắt Yoo Junghyuk vẫn không hề thay đổi.
Chết tiệt…
Tôi không có sự lựa chọn nào khác. Kể cả tên này có giết tôi đi chăng nữa, hắn cũng phải sống. Không có Yoo Junghyuk thì dù tôi có ngăn chặn được Tai ương Nghi vấn, tôi cũng không thể cản được những tai ương khác. Thế giới này sẽ bị hủy diệt mất.
Sao nhân vật chính của “Bí kíp sinh tồn” lại là người như thế này chứ? Nếu là Lee Hyunsung hay Jung Heewon thì có phải dễ chịu hơn bao nhiêu không.
…Nhưng giờ không phải lúc để than phiền.
Tôi quyết định sử dụng kỹ năng. Hắn đang nghĩ gì thì đã quá rõ ràng rồi, nhưng thừa còn hơn thiếu tôi cứ kiểm tra lại cho chắc.
[Kỹ năng đặc biệt “Góc nhìn của độc giả toàn tri” Bậc 2 đã được kích hoạt!]
Và ngay lúc đó, một điều bất ngờ đã xảy ra.
[“Kim Dokja.”]
Tôi trợn tròn mắt nhìn Yoo Junghyuk.
…Hắn vừa gọi tên tôi sao?
[“Anh có thể đọc được suy nghĩ của tôi, đúng không? Nếu xét lại những gì anh đã làm từ trước đến nay…”]
…Sao cơ?
[“Hãy nói là anh nghe thấy tôi đi. Nếu anh không rời đi ngay, thế giới này sẽ…”]
Tôi nhìn hắn với ánh mắt bối rối.
["... Chẳng lẽ là tôi đoán sai? Khốn kiếp!”]
Rồi Yoo Junghyuk từ từ nhắm mắt. Tôi do dự giây lát trước khi đến gần Yoo Junghyuk. Với tình trạng này, hắn sẽ không có sức đánh tôi đâu. Hơn nữa, tôi cũng không cảm nhận được chút thù địch nào cả.
“Yoo Junghyuk, anh nghe thấy tôi nói chứ?”
Yoo Junghyuk gắng gượng mở mắt nhưng không được. Quái lạ. Không cần biết hắn bị thương nặng đến đâu, “Khởi tử hồi sinh” sẽ luôn tự động kích hoạt khi mọi thứ trở nên nghiêm trọng. Thế thì tại sao tên khốn này vẫn phải ở trong tình trạng thế này?
[Kỹ năng đặc biệt “Danh sách nhân vật” đã được kích hoạt.]
[Có quá nhiều thông tin về nhân vật này. “Danh sách nhân vật” sẽ được chuyển thành “Khái quát nhân vật”.]
+
[Khái quát nhân vật]
Tên: Yoo Junghyuk
Thuộc tính: Hồi quy giả - Vòng thứ 3 (Thần thoại), Game thủ chuyên nghiệp (Hiếm), Bá Vương (Anh hùng)
Kỹ năng: Con mắt của hiền giả (Cấp 8), Đấu tay đôi (Cấp 9), Rèn luyện vũ khí nâng cao (Cấp 9), Lá chắn tinh thần (Cấp 8), Bách bộ thần quyền (Cấp 6), Chu tước thần bộ (Cấp 6), Phá thiên cương khí (Cấp 5),...
Tinh ấn: Hồi quy (Cấp 3), Truyền thừa (Cấp 3)
Chỉ số tổng quát: Thể chất (Cấp 60), Sức mạnh (Cấp 60), Nhanh nhẹn (Cấp 60), Ma lực (Cấp 60)
*Nhân vật này hiện đang trong tình trạng bất thường.
*Nhân vật này hiện đang trúng “Thiên linh độc”.
+
Chỉ số của hắn không có gì kỳ quái cả. Yoo Junghyuk vẫn là một trong những hóa thân mạnh nhất ở Seoul, và thậm chí kỹ năng của hắn còn được nâng cấp hơn so với lần cuối chúng tôi gặp mặt.
Vấn đề là trạng thái bất thường của hắn.
Yoo Junghyuk vẫn chưa có kĩ năng “Thiên độc bất xâm” hay “Vạn độc bất xâm”. Do đó, chất độc là một trong những điểm yếu của hắn ở thời điểm hiện tại.
Vậy hắn thành ra thế này là vì bị trúng độc rồi.
Nếu để ý kĩ hơn có thể thấy những mạch máu xanh vằn vện trên cơ thể hắn. Xem ra hắn trúng độc chưa lâu. Cũng may là hắn vẫn còn sống đấy.
Nhưng cũng lạ thật. Tôi chỉ biết duy nhất một người có thể hạ độc Yoo Junghyuk với “Thiên linh độc” vào thời điểm này mà thôi.
Một người phụ nữ đứng ở đằng xa dè dặt hỏi tôi.
“Cậu… cậu có phải là Kim Dokja không?”
Tôi lúng túng gật đầu. Nghĩ lại thì chính là người phụ nữ này đã đưa Yoo Junghyuk đến đây.
“Cậu ấy đã như vậy trong suốt quãng đường đến đây. Cậu ấy cứ nhờ tôi đưa đến gặp Kim Dokja mãi.”
Yoo Junghyuk á?
Nhìn xuống gương mặt ngày càng xanh xao của Yoo Junghyuk, vô vàn suy nghĩ ập đến trong đầu tôi. Han Sooyoung nãy còn chạy trối chết, giờ đã quay lại rồi.
“Này, mọi chuyện sao rồi?”
Cô ta chọc vào vai tôi nhưng tôi không trả lời. Tôi đấu tranh tư tưởng hồi lâu rồi mới gọi Bihyung.
‘Bihyung, mở Túi Dokkaebi đi.’
[Giờ ngươi hiểu rồi chứ? Chuyện này không phải do ta làm.]
‘Mở túi ra.’
Sau khi xác nhận số xu còn lại trong túi, tôi đi tìm vài vật phẩm xu có thể chữa trị cho Yoo Junghyuk. Hắn đã trúng “Thiên linh độc” nên không thể chỉ dùng “Linh khí rừng Ellain” để giải được. Tôi nhanh chóng mở tiểu thuyết ra và kiểm tra lại vài nguyên liệu trước khi mở Túi Dokkaebi.
[Bạn đã mua 1 “Mật hẹn ban trưa[note39636]”.]
[Bạn đã mua 1 “Cành Barbara già”.]
[Bạn đã mua 2 “Sừng Daltun non”.]
[Bạn đã mua 1 “Khoai tây giải độc”.]
[Bạn đã mua 1 “Nước thiêng đền Aintern”.]
[Bạn đã mua 1 “Linh khí rừng Ellain”.]
[Đã sử dụng tổng cộng 7,370 xu]
Cái dịch vụ này hút máu còn ghê hơn tôi nghĩ nữa. Tôi nhờ những người sống sót khác mang tới một cái xô, đốt Lò nướng ma thuật lên rồi bỏ tất cả mọi thứ vào nấu.
“Anh nấu cái gì vậy?”
“Thuốc giải.”
“Anh định cứu hắn à?”
Tôi gật đầu: “Tên khốn này, hắn cố tình tìm đến tôi.”
“Cố tình á? Tại sao chứ?”
“Tôi cũng không biết.”
“Hắn đến để nhờ anh giúp à? Chứ tôi không cho rằng hắn đi xa như vậy với cơ thể này chỉ để giết anh đâu.”
“Yoo Junghyuk sẽ không đời nào làm vậy.”
“Làm sao anh biết?”
“Vì Yoo Junghyuk chính là một kẻ khốn nạn như vậy đó.”
Tôi chỉnh lại lửa trên bếp lò. Ngọn lửa bập bùng cháy và hỗn hợp bên trong bắt đầu sôi. Nhìn từ màu sắc và kết cấu thì nó đúng là xứng với cái tên “Súp yêu tinh ở Thung lũng chết”.
Trông thì khủng khiếp thế thôi chứ giải độc hiệu quả lắm.
Han Sooyoung chống tay lên gối và nhìn chằm chằm vào thứ thức ăn kinh dị kia: “Nhưng mà này, Yoo Junghyuk có phải một kẻ xấu xa như vậy trong “Bí kíp sinh tồn” không?”
"... Hả?”
“Đấy chỉ là suy nghĩ của tôi thôi. Chẳng phải Yoo Junghyuk đã cứu rất nhiều người và làm vô số việc tốt sao? Tất nhiên là hắn hành động như thể một tên thái nhân cách, nhưng hắn cũng đã hành động vì con người đúng không? Hắn đã chiến đấu để cứu lấy thế giới này. Tôi không muốn thừa nhận đâu, nhưng hắn muốn giết tôi cũng chỉ vì tôi là kẻ xấu.”
Nghĩ kĩ thì, lời của Han Sooyoung cũng không hẳn là sai.
Tôi đáp lại bằng một nụ cười tự mãn.
“Một người đọc ít hơn tôi như cô lại đứng ra bênh vực cho Yoo Junghyuk.”
“Chuyện nào ra chuyện đó chứ. Anh không thể đánh giá một người phiến diện vậy được.”
Tôi ngẩng đầu nhìn Han Sooyoung. Những lời này khá bất ngờ đấy.
Han Sooyoung lạnh nhạt cười.
“Anh cứ khăng khăng tác phẩm của tôi là đạo văn, nhưng thực sự là nó không liên quan gì đến “Bí kíp sinh tồn” hết.”
"... Cô gần như đã thuyết phục được tôi nếu cô không nói câu đó. Tiếc thật đấy.”
Miệng thì nói vậy nhưng trong lòng tôi lại ngổn ngang suy nghĩ.
Yoo Junghyuk là người như thế nào? Liệu tôi đã thực sự hiểu hết được sự tồn tại của “Yoo Junghyuk” hay chưa? Nếu là vài phút trước tôi nhất định sẽ tự tin trả lời có. Bởi tôi là người duy nhất từng đọc hết “Bí kíp sinh tồn”.
Nhưng giờ đây, khi nhìn vào nồi súp, tôi lại cảm thấy một phần câu trả lời của mình đã bị hòa tan trong đó mất rồi. Những gì tôi biết về “Yoo Junghyuk” có thật sự là tất cả mọi thứ về anh ta không?
Không lâu sau đó, nồi súp giải độc đã sôi.
[Tinh tọa “Ma tính Hỏa diệm Phán quan” rất ấn tượng với việc làm tốt của bạn.]
[Các tinh tọa thuộc hệ thống chí thiện ủng hộ việc tốt bạn làm.]
[Đã nhận được 3,000 xu tài trợ.]
Khỉ thật, đã được tài trợ rồi mà vẫn lỗ.
Tôi mang bát súp đến chỗ Yoo Junghyuk. Han Sooyoung đưa cho tôi cái thìa lấy được từ một cửa hàng gần đây. Tôi cẩn thận múc từng thìa súp bón tận miệng cho Yoo Junghyuk. Han Sooyoung nhìn tôi thổi nguội từng thìa súp một mà rùng mình.
“Anh cứ như là vợ[note39637] hắn ấy nhỉ?”
“Cô có muốn làm thay tôi không?”
“Thôi khỏi.”
Thật lòng tôi cũng chẳng muốn nhường việc này cho cô ta đâu.
Bởi vì mỗi lần tôi bón một thìa súp, tin nhắn của hệ thống lại xuất hiện.
[Tinh tọa “Ma tính Hỏa diệm Phán quan” cảm động trước việc làm tốt của bạn.]
[Đã nhận được 500 xu tài trợ.]
Cứ mỗi bón hắn ăn mà nhận được xu thì phi vụ này có vẻ ngon ăn đấy.
[Tinh tọa “Ma tính Hỏa diệm Phán quan” cảm động trước việc làm tốt của bạn.]
[Đã nhận được 300 xu tài trợ.]
Tôi tưởng là mình đã lỗ một khoản kha khá nhưng ai ngờ đâu lại lời lãi thế này.
Thế mới nói, làm người thì nên hành thiện tích đức một tí. Nhưng mà đến thìa thứ 10 thì tôi bắt đầu thấy kỳ lạ...
[Tinh tọa “Ma tính Hỏa Diệm Phán Quan” cảm động trước việc làm tốt của bạn.]
[Đã nhận được 400 xu tài trợ.]
Tinh tọa này thật sự cảm động trước việc làm của tôi đấy à?
Khi nào hết thuốc thì mới ngưng tài trợ chắc?
Yoo Junghyuk khẽ rên một tiếng rồi mở mắt ra. Tình trạng của hắn vẫn khá tệ nhưng cơ thể hắn đang từ từ hồi phục lại. Tôi không bỏ lỡ cơ hội này và lôi vật phẩm ra.
[Bạn đã sử dụng “Mật hẹn ban trưa”.]
[Bạn đang chờ mục tiêu chấp thuận.]
[Mật hẹn ban trưa] là vật phẩm cho phép người sử dụng nói chuyện riêng với một mục tiêu đã định sẵn trong một khoảng thời gian nhất định. Nếu tôi mà có nhiều xu hơn thì tôi đã học kỹ năng “Truyền âm” rồi nhưng vì không có nhiều đến thế, tôi phải chọn phương án khác.
[Mục tiêu đã đồng ý liên lạc với bạn.]
[“Mật hẹn ban trưa” đã bắt đầu.]
Khi tôi gửi tin nhắn cho Yoo Junghyuk, một khung chat nhỏ hiện lên trước mặt tôi.
- Này, anh nghe thấy tôi nói chứ?
Có vẻ đã kết nối thành công.
Sở dĩ tôi mua vật phẩm này là vì ba lý do.
Một là lưỡi của Yoo Junghyuk đã tê liệt dưới sự tác dụng của “Thiên linh độc”.
Hai là để tránh tiết lộ thông tin cho Han Sooyoung.
Cuối cùng, và cũng là quan trọng nhất, tôi không muốn thừa nhận với Yoo Junghyuk rằng tôi có thể đọc được suy nghĩ của hắn.
Một giây sau đó, tin nhắn của Yoo Junghyuk hiện lên
- Kim Dokja, đến phía đông ngay.