Góc nhìn của Độc giả Toàn tri

tập 15: thế giới không vua (4).

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Dịch: Komo - Biên tập: Bút Lông

Han Sooyoung bị quẳng vào trong một chiếc cũi sắt trong tình trạng bất tỉnh. Có vẻ là sau cuộc chiến cướp cờ trong bí cảnh thì ma lực của cô ta cũng đã cạn kiệt. Han Sooyoung bị dịch chuyển tới khu vực gần đây nên mới bị bắt, chắc cô ta cũng có liên quan gì đó tới chỗ này. Có thể là công ty quản lý hay xuất bản nào đó ở khu này, dù sao thì cô ta cũng là nhà văn mà.

“Đúng là ngon thật đấy nhể? Ê, mày húp nó rồi à?”

“Đéo đâu. Tao biết thừa là các tinh tọa đều đang tập trung ở đây rồi mà.”

[Tinh tọa thích sự tục tĩu cảm thấy hưng phấn.]

[Mắt của một vài tinh tọa lấp lánh đầy dục vọng.]

Mấy gã đàn ông bên ngoài đã bắt đầu chơi oẳn tù tì để xếp lượt rồi. Tôi ngó sang Han Sooyoung nằm trong cũi, áo quần cô ta rách tả tơi. Dù tôi nhìn thế nào đi chăng nữa, tôi cũng chẳng thấy có dấu hiệu nào là cô ta sẽ tỉnh lại.

...

Nếu như để cô ta sống thì chẳng khác gì hòn đá cản đường. Bởi vì nếu không tính tôi, thì cô ta là người biết nhiều thông tin về thế giới này nhất. Bộ truyện của cô ta từ đoạn lần hồi quy thứ ba hay thứ tư gì đó thì nội dung đã khác hoàn toàn rồi, vậy nên những hiểu biết của cô ta giờ cũng đã lỗi thời rồi, nhưng mà…

Khi nghĩ tới điều đó, tôi lại thấy run sợ vì sự ghê tởm của chính mình.

...Sao tôi lại phải lo lắng về việc này nhỉ?

Giết một người vì người đó sẽ là mối nguy hại trong tương lai. Vậy tôi sẽ cứu người chỉ vì họ sẽ hữu dụng trong tương lai sao?

Tôi không phải Yoo Junghyuk.

“Làm nháy không anh Dokja?”

Thấy tôi cứ nhìn đăm đăm vào cái cũi, phó phòng Yoon cười và hỏi. Vẻ mặt của anh ta như muốn nói ‘Để tôi giúp cho’.

“Chỉ cần anh Dokja hứa với tôi một chuyện, thì tôi sẽ nhường cho anh trước. Thế nào?”

"... Hứa gì cơ?”

“Anh cũng có nhóm riêng mà, đúng không? Xin hãy giới thiệu tôi với nhóm của anh. Chúng tôi đang định mở rộng lực lượng của mình trong thời gian tới. Tôi nhìn mấy món vật phẩm của anh Dokja cũng khá phết... chắc là nhóm anh cũng mạnh lắm nhỉ?”

Tôi nhìn chằm chằm phó phòng Yoon, rồi nói, “Nếu anh muốn thì tôi sẽ giới thiệu. Nhưng còn chuyện kia thì tôi muốn anh dừng lại ở đây.”

“Hả? Haha, anh Dokja, anh nói gì thế?”

“Thả cô ta ra đi.”

Phó phòng Yoon nhíu mày, anh ta biết rằng tôi không nói đùa.

“Hừm... Anh Dokja. Sao tôi lại đối xử với những người quen cũ như vậy? Nếu anh đã sống được tới giờ thì chắc anh cũng hiểu rõ mà, đúng không?”

“...”

“Thật ra tôi đã quan sát anh Dokja từ lâu rồi. Tôi biết nếu là anh Dokja, thì dù là ở đâu anh cũng có thể sinh tồn được.”

Khóe miệng phó phòng Yoon nhếch lên với vẻ nhạo báng.

“Chẳng phải lúc nào anh cũng ru rú đọc tiểu thuyết một mình sao? Đi làm thì lúc nào cũng ủ rũ, lâu lâu mới nói chuyện với mấy người mới vào công ty. Dù sao thì họ cũng là những người tốt như cô Yoo Sangah.”

"... Chuyện đó thì liên quan gì?”

“Anh Dokja chắc cũng hưởng thụ tình cảnh như bây giờ lắm nhỉ?”

Hưởng thụ? Cảm giác như bị một con dao bay đến từ góc khác cắm thẳng vào lồng ngực. Phó phòng Yoon nắm chặt lấy vai tôi, và nói.

“Tôi cũng như anh Dokja thôi. Những kẻ ở phòng đảm bảo chất lượng như chúng ta, lúc nào phải nghe mấy lời cằn nhằn lải nhải bên tai, rồi còn phải chịu đựng sự khinh rẻ từ những kẻ khác. Anh có nhớ mấy bộ phận khác gọi chúng ta là gì không? Là phòng chuột bạch đấy. Một đám nhân công rẻ mạt chẳng có chút trình độ chuyên môn nào, chỉ biết ngồi chơi điện tử mà thôi.”

“...”

“Anh Dokja, anh thực sự không biết lũ bị nhốt trong kia là ai à? Nhìn kỹ đi, là đám rác rưởi ngày trước đã ngó lơ chúng ta đấy.”

Vào lúc đó, tôi mới đưa mắt ra nhìn xung quanh, tiếng gào thét bao trùm lấy cả khu vực. Nhìn kỹ những con người ở trong cũi sắt kia, rất nhiều người trong số đó là đồng nghiệp cũ của tôi ở Mino Soft. Có người thì tôi quen nhưng cũng có người thì tôi chỉ biết thôi. Và ngược lại, họ cũng chẳng biết hoặc là chẳng thèm quan tâm tới một nhân vật như tôi.

“Tất cả đã kết thúc rồi. Phòng tài vụ, phòng kế hoạch hay phòng gì cũng chẳng quan trọng nữa. Giờ kẻ đứng đầu cuộc chơi là phòng đảm bảo chất lượng chúng ta. Haha. Chắc anh Dokja cũng phải biết vì anh cũng đã kiểm tra bug suốt một thời gian dài rồi mà? Thế giới này là một trò chơi. Một trò chơi đầy bug. Nó có quá nhiều lỗ hổng cho chúng ta tận dụng.”

Âm thanh của vô số tin nhắn từ các tinh tọa vang lên. Những tin nhắn đòi một câu chuyện kích thích hơn, trụy lạc hơn, đồi trụy hơn dần dần che lấp gương mặt của phó phòng Yoon.

Đôi khi mặc cảm tự ti cũng có thể biến con người ta thành quái vật.

“Không việc gì phải sợ cả. Thế giới này là một trò chơi dành riêng cho chúng ta! Anh biết một ngày chúng tôi kiếm được bao nhiêu xu với cái này không?”

“Tôi không biết.”

“5,000 xu một ngày. 5,000 xu đấy… Tưởng tượng nổi không? Chẳng cần tham gia kịch bản mà vẫn kiếm được 5,000 xu. 5,000 xu chỉ từ việc bắt người khác đánh nhau và làm tình. Giống như cách phòng kế hoạch kiếm tiền từ cash shop vậy. Anh hiểu điều đó nghĩa là gì không?”

Tôi nhìn đám đàn ông lần lượt mon men đến gần Han Sooyoung. Tôi chậm rãi thở ra. Nãy giờ, tôi đã cố nghe cho hết chuyện của anh ta để thể hiện thái độ lịch sự với người đồng nghiệp từng tâm sự cùng mình trên sân thượng. Tôi hất bàn tay anh ta ra khỏi vai mình rồi nói.

“Nếu anh muốn kiếm xu, thì có cách tốt hơn đấy.”

“Sao cơ?” Tổ phó Yoon hào hứng hẳn lên. “Anh Dokja cũng tìm được bug à? Là gì thế?”

“Phương pháp thì cũng giống với “trại cày xu” thôi. Chỉ cần anh làm cho các tinh tọa thích thú là được.”

“Ô hô, có thứ kích thích hơn thế này nữa à? Thật không?”

“Vâng, có đấy. Anh muốn biết à?”

“Nếu anh kể tôi nghe bí quyết thì tốt quá.”

“Các tinh tọa rất thích...”

[Kiếm Tín Niệm đã được kích hoạt!]

"... Thế này.”

Rắc rắc rắc. Tiếng thanh chắn bị chém đứt đôi. Tôi vung kiếm loạn xạ vào những kẻ lang thang đang đứng quanh cái cũi và cắt đứt gân gót chân của mấy tên toan tháo chạy. Những kẻ còn chưa kịp chống cự gì cũng khụy gối xuống.

“Áaaaa! Thằng chó khốn nạn này!”

“Chân tao! Chân tao!”

Trong lúc cơn cuồng nộ còn chạy dọc huyết quản, tôi tiếp tục vung kiếm.

“Mấy chuyện như thế này này.”

Tôi chém phăng bàn tay đang sờ soạng của một gã bên phòng nhân sự, rồi chém cả cánh tay tên đàn ông đang định cởi áo Han Sooyoung ra.

“Hoặc thế này cũng được lắm.”

Tôi lặng lẽ quệt mấy giọt máu vương má rồi tiếp tục vung kiếm chặt đứt chân tay bọn chúng. Tôi nghe thấy tiếng phó phòng Yoon.

“A-Anh làm gì thế? Chuyện này là sao?”

“Cảm ơn anh về câu chuyện vừa rồi.”

Tôi quay sang nhìn phó phòng Yoon.

“Nhờ anh, tôi mới có thể tạo được quanh cảnh khiến các tinh tọa thích thú đến nhường này.”

Xoẹt xoẹt!

Chỉ với hai đường kiếm, tất cả những gã đàn ông từng bước vào cũi của Han Sooyoung đều đã gục ngã.

[Tinh tọa “Ma tính Hỏa Diệm Phán Quan” hài lòng với phán quyết của bạn.]

[Tinh tọa “Tù nhân của Vòng Kim Cô” khịt mũi trước sự trừng phạt nghiêm khắc.]

[Rất nhiều tinh tọa khó chịu với các hành vi hung bạo của các tinh tọa khác vô cùng thỏa mãn với phán quyết của bạn.]

[Đã nhận được 8,000 xu tài trợ.]

Phó phòng Yoon tái mét mặt mày ngồi phịch xuống đất. Tôi bật cười.

“Việc gì phải bày mấy cái trò này để cày xu? Thật ra kiếm xu dễ lắm.”

"... T-Thằng chó đẻ!”

Khu vực này có rất nhiều kẻ lang thang. Chỉ trong khoảnh khắc, đã có khoảng 20 tên được vũ trang đầy đủ vây quanh tôi, bọn chúng dần dần siết chặt vòng vây lại. Nếu muốn dọn sạch một số lượng địch lớn như thế này thì rất khó để không vi phạm quy tắc “bất sát”, nhưng tôi không hoảng cho lắm. Chỉ cần thoát thân là được rồi. Tôi ôm lấy cơ thể nhẹ bẫng của Han Sooyoung rồi lùi về phía sau. Đột nhiên, cô ta chợt mở to mắt nhìn tôi, và nói.

"... Sao anh lại cứu tôi?”

“Tỉnh rồi à? Thế thì tự đứng đi.”

Giọng nói của Han Sooyoung cực kỳ yếu ớt.

“Nếu cứu tôi thì mấy tinh tọa trong kênh của anh sẽ chạy mất dạng luôn đấy? Anh biết tinh tọa ghét cái gì nhất mà?”

“Vẫn có người thích đấy.”

[Tinh tọa vẫn luôn chờ đợi harem cẩn thận chắp tay.]

[Tinh tọa thích “kẻ thù hóa đồng minh” cảm thấy vui mừng.]

Vẻ mặt của Han Sooyoung lập tức nhăn nhúm lại.

“Lại mấy cái tình tiết cũ rích đấy à? Ngay lúc mỹ nữ suýt bị cưỡng hiếp thì nhân vật chính sẽ xuất hiện để giải cứu cô ấy. Miệng bảo là ghét mấy cái tình tiết kiểu đấy nhưng anh vẫn hành động hệt như thế đấy thôi?”

“Cô nói sai hai điểm rồi.”

Tôi vừa nói vừa chém đứt chân của một kẻ lang thang đang lao tới.

“Đầu tiên, tôi không phải nhân vật chính. Và thứ hai...”

[Bạn đã cứu mạng người.]

[Điểm nghiệp chướng của bạn đã tăng 1 điểm.]

[Điểm nghiệp chướng hiện tại: 14/100]

Điểm nghiệp chướng sẽ tăng khi hệ thống phân định ai đó vừa “được cứu”. Nói cách khác, nếu lúc nãy tôi để cứ để mặc Han Sooyoung thì cô ta sẽ chết.

“Cô không phải mỹ nữ.”

"... Thả tôi xuống!”

Tôi thẳng tay quẳng cô ta xuống đất.

Han Sooyoung gào lớn, “Anh thật sự thả tôi xuống luôn à?”

“Cô cũng chiến đấu đi.”

“Cái gì?”

“Chúng ta sẽ chiến đấu cùng nhau. Cô thích mấy cái tình tiết cũ rích lắm mà?”

“Thích cỡ nào thì cái tình tiết kiểu kề vai cùng kẻ thù cũ rồi cùng nhau vào sinh ra tử cũng xưa rồi diễm ơi.”

Bỏ qua việc Han Sooyoung cứ cằn nhằn mãi thì hai chúng tôi khá hợp nhau. Tôi đưa kiếm chém đứt của những kẻ lang thang đang lao tới, còn Han Sooyoung phụ trách đi theo sau và kết liễu chúng. Và rồi cứ thế, hai chúng tôi giết từng người một, chậm mà chắc, cho đến khi chỉ còn vài tên còn sót lại.

Mấy tên kẻ lang thang kinh hãi, chạy biến khỏi trại cày xu.

“Đúng là một món hời.”

Tôi nhìn đống xu thu được khi giết mấy kẻ lang thang. Han Sooyoung bước đi loạng choạng với nụ cười trên môi.

[Bạn đã kiếm được 18,400 xu.]

Mặc dù phần đóng góp không bằng tôi, nhưng cô ta vẫn nhận được một phần chia khá khẩm. Thật ra cũng hơi tiếc chút, nhưng nếu không có Han Sooyoung thì tôi cũng không thể kiếm được chừng này xu, nên tôi quyết định coi đó là tiền boa cho cô ta.

Tôi nhìn phó phòng Yoon vẫn còn ngồi bệt trên đất.

“Haha, điên mẹ nó rồi. Đáng ra tao phải biết mày là cái dạng này mà. Đáng lẽ tao phải nhận ra từ hồi nghe được tin đồn…”

“Bố thằng ngu này nữa, sắp chết rồi mà lắm mồm quá.”

Han Sooyoung lao tới, xiên kiếm vào giữa cổ phó phòng Yoon. Máu ồ ạt túa ra từ vết thương trên cổ và tia sáng trong mắt anh ta cũng tắt dần.

Lại thêm một người nhớ đến “Kim Dokja” ở thực tại đã biến mất.

Han Sooyoung nhìn tôi làu bàu.

"... Cái biểu cảm đấy là sao? Anh thấy buồn vì gã chết à?”

“Không.”

“Thế sao anh cứ đứng đực ra đó rồi nghe gã sủa ra những lời làm tổn thương đến anh?”

Tôi hơi bất ngờ vì không nghĩ những lời đó lại do Han Sooyoung nói ra.

“Từ đầu tới cuối anh vẫn nghe những lời nhảm cứt của gã. Tại sao anh lại cứ phải nghe mấy cái đấy? Tinh tọa đâu thích mấy thứ khó chịu như này đâu.”

Tôi ngây người nghe cô ta nói, sau đó bật cười. Có thật vậy không?

“Vậy là cô không biết rồi, cứ để chúng nói xằng nói xiên một lúc đi, như vậy thì khi giết chúng thì ta sẽ kiếm được nhiều xu hơn. Chẳng gì sảng khoái bằng việc xử lý một cái gai trong mắt cả.”

“Đâu phải đâu? Dokja... Không, tôi tưởng tinh tọa thích chém nhanh giết gọn? Anh không phải tác giả thì sao mà biết được?”

“Tôi biết rõ chứ. Tôi là độc giả mà.”

“Cái đó...!”

Tôi mặc kệ Han Sooyoung và tập trung lục tìm các vật phẩm rơi ra. Đa phần đều là rác rưởi, nhưng cũng có một bộ đồ có thể mặc được.

[Bộ comple của quý ông]

Vật phẩm cấp B này chỉ giúp gia tăng khả năng phòng thủ một chút, nhưng có còn hơn không. Tôi đâu thể mặc Áo tơi của Samyeongdang mãi được... Nghĩ lại thì, cũng nên bắt đầu săn trang bị thôi.

Đám kẻ lang thang lũ lượt chạy về hang ổ của chúng. Kiểu gì thì tôi cũng gặp lại chúng thôi.

Theo tôi nhớ đúng, thì Seocho có vài “mảnh thiên thạch” có thể dùng trong kịch bản thứ năm. Dù sao thì tôi cũng rớt xuống đây rồi nên tôi sẽ đi kiếm nó.

Nhưng giờ tôi phải tìm pin dự phòng cái đã...

[Bạn đã cứu mạng người.]

[Điểm nghiệp chướng của bạn đã tăng 11 điểm.]

[Điểm nghiệp chướng hiện tại: 25/100]

Từng người từng người một tiến lại gần chỗ tôi. Họ đều là những người bị nhốt trong cũi lúc nãy. Một vài người trong số đó nhận ra tôi, gương mặt họ sáng lên. Trước khi họ kịp nói điều gì, tôi khua tay.

“Tôi không thể giúp mọi người được. Hãy tự lo cho mình đi.”

Nét tuyệt vọng mờ nhạt vụt qua ánh mắt họ, nhưng thật sự là tôi không thể giúp được. Những lời đó đúng là rất vô tình, nhưng dù sao thì tôi cũng đã cứu mạng họ rồi mà.

“Hãy nhặt đủ những vật phẩm cần thiết, và nếu được thì hãy tới Chungmuro. Ở đó có thể sẽ có người giúp được mọi người.”

Tôi còn chưa kịp dứt lời thì họ đã thi nhau cắm cúi nhặt nhạnh vật phẩm rồi. Ánh mắt họ lại một lần nữa rực sáng khát vọng sinh tồn. Nhìn đám người trước mặt, tôi đã hiểu lý do vì sao dokkaebi lại đưa tôi đến đây.

“Cái đó là của tao! Bỏ xuống!”

“T-Tôi thấy nó trước!”

Những người lúc nãy còn đang là nạn nhân bị bạo hành, giờ lại nhìn nhau bằng ánh mắt thù địch và đôi bàn tay nắm chặt vũ khí. Họ chĩa vũ khí vào nhau chẳng chút do dự, và cũng không ngần ngại nếu phải xiên chết đối phương.

Đây chính là một thế giới không vua.

Một thế giới không có ai cai quản các thần dân cả.

Dokkaebi đang cố cho tôi thấy cảnh tượng này.

Một thế giới không vua sẽ cuồng loạn tới mức nào, khi mà những luật lệ hay các chuẩn mực đạo đức mà tất cả đều phải tuân theo đã biến mất, và niềm tin giữa con người với nhau cũng đã chạm đáy. Rồi một giọng nói bất ngờ vang lên làm đám người đang giương vũ khí khựng lại.

“Mấy người muốn chết à?”

Truyện Chữ Hay